nằm bên cạnh Mặc Tử Hiên, thả chăn vào ngực, để lộ rãnh ngực vừa đủ, lấy điện thoại di động, hướng về phía ống kính nở một nụ cười ngọt nào đơn thuần.
Tấm hình này được truyền đi, cô biết là có ý nghĩa gì.
Nếu không thể giữ được lòng đàn ông, cô cũng phải giữ được vị trí cao quý nhất.
Diệp Hân Đồng ngủ thẳng một giấc đến lúc chạng vạng mới tỉnh lại vì đói quá.
Bước xuống khỏi giường, toàn thân xương cốt như vỡ vụn, mỗi bước đi là đau ê ẩm.
Trên đầu giường có quần áo, không biết là ai đã để đây.
Cô thay quần áo xong, kéo rèm cửa sổ, mặt trời sắp xuống núi, phía tây nhuộm đỏ rực cả trời mây.
Diệp Hân Đồng nhìn xuống, thấy Kim Lệ Châu đang đứng với Lee Yul, hai người dương như đang nói gì. Nhớ lại từng chút một của ngày hôm qua, cô cảm thấy đau lòng.
Cô thổ lộ với Mặc Tử Hiên, Mặc Tử Hiên cũng thổ lộ với cô, giữa cô và anh còn một Kim Lệ Châu, và cả một ngai vàng, thân phận của họ không thể ở cùng một chỗ với nhau, về sau sẽ phải đối mặt với nhau thế nào đây.
Diệp Hân Đồng đè tay lên trái tim.
Biết rõ là yêu lại không thể yêu, cảm giác này thật là đau khổ, Diệp Hân Đồng hít sâu một hơi, vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Vừa định mở cửa đi ra ngoài.
Mặc Tử Hiên đã đứng ở cửa, trên mặt là nụ cười tà mị, đầy ý vị sâu xa.
“Anh tới làm gì?”
Vừa dứt lời, Mặc Tử Hiên tiến lên một bước, dùng tay phải chặn lấy đầu cô, dựa lưng vào cửa, đóng cửa lại, hôn lên môi.
Tất cả động tác này đều liền một mach.
Diệp Hân Đồng kinh ngạc muốn đẩy ra.
“Đừng cự tuyệt anh.” Anh hổn hển nói.
Tay vẫn đè chặt gáy cô.
“Chúng ta không thể.” Cô nói bằng lý trí, nhưng ánh mắt lại sáng lấp lánh.
“Không có gì không thể, anh yêu em.” Mặc Tử Hiên nói xong lại tiếp tục hôn cô.
Diệp Hân Đồng quay mặt đi, trên mặt thể hiện rõ lý trí: “Hãy quên ngày hôm qua đi. Tất cả chỉ tồn tại trong mê cung, ra khỏi đó em không còn gì cả.”
Mặc Tử Hiên từ từ buông Diệp Hân Đồng. Mặt cũng nặng nề nghiêm túc hỏi cô: “Thế thì em hi vọng anh phải làm sao?”
“Không hi vọng gì cả, anh cứ làm theo ý mình. Suy nghĩ của em không liên quan đến anh.” Những gì cô nói đều là những lời cô thực sự tốt cho mình.
So với quyền lợi, mọi thứ đều nhỏ bé. Cô cũng không muốn trở thành gánh nặng của anh.
Chỉ là lần đầu yêu say đắm, không có gì, mới mấy ngày thôi, sẽ trôi qua rất nhanh.
“Không thể ở lại bên anh sao? Em chiếm vị trí độc nhất vô nhị trong lòng anh, Hàn cung cũng sẽ có vị trí cho em.” Mặc Tử Hiên nói nghiêm túc.
Diệp Hân Đồng nhìn anh, đột nhiên cười nhạt.
“Vị trí nào? Tử phi? Thê thiếp? Hay là thân phận chưa thể truyền ra ngoài? Hoặc là trái bom của anh để quốc dân công kích. Mặc Tử Hiên đủ rồi, em cũng chưa yêu anh sâu sắc, có cần thiết phải chia sẻ chồng với người khác không, còn nữa…” Diệp Hân Đồng do dự.
“Còn cái gì?” Ánh mắt thâm trầm của Mặc Tử Hiên lóe lên ý gì, những lời cuả cô nhưng động vào tâm linh của anh.
“Giữa anh và Vũ Văn Thành, em thích Vũ Văn Thành hơn, vô duyên vô cớ lên giường với anh chỉ là để trả thù Vũ Văn Thành. Bây giờ đã thanh toán xong với sự phản bội của anh ấy, sau này em sẽ yêu anh ấy thật nhiều, một lòng một dạ với anh ấy, chúng ta chỉ nên dừng ở đây.” Diệp Hân Đồng nói trái với lương tâm của mình.
Ánh mắt thâm trầm của Mặc Tử Hiên nổi lên lửa giận “Không thể nào, anh không tin.”
“Tin hay không tùy anh. Em và anh ấy biết nhau đã hơn chục năm, em vẫn luôn thích anh ấy, anh có biết là anh ấy thổ lộ em vui biết nhường nào không? Cảm giác như muốn tuyên bố với cả thế giới mà không phải là thứ tình yêu nông cạn như với anh.” Cô cố hết sức làm cho anh tin.
“Nếu quả thực em yêu hắn ta như vậy, tại sao lúc thấy hắn đi với Đề Na em chẳng hề thương tâm, bây giờ em nói thế là vì cái gì? Anh tin những điều hôm qua em nói đều là sự thật.” Mặc Tử Hiên không còn giữ được bình tĩnh.
“Đồ ngốc, anh gần như sắp chết, em chỉ lừa anh thôi, anh đều tin hay sao? May quá, nếu mọi người đều không ai chết, vậy thì hãy sống với cuộc sống của mình thôi.” Diệp Hân Đồng bày ra dáng vẻ ‘chuyện nhỏ thôi’
“Cái gì gọi là lừa anh? Anh không tin” Anh rối rắm kéo Diệp Hân Đồng lại. “Nhìn thẳng vào mắt anh, em có thể lặp lại câu nói em không yêu anh mà yêu Vũ Văn Thành không?”
Diệp Hân Đồng nhìn vào đáy mắt có phần chấp nhặt khổ sở của anh, lòng cũng co rúm, nhưng, cô biết nếu thừa nhận yêu anh, bọn họ cũng chẳng thể ở bên nhau.
Trừ khi anh rời bỏ ngai vàng, nhưng điều này với anh là không thể nào, cô khống muốn hại anh.
Diệp Hân Đồng hít sâu một hơi, trả lời: “Vũ Văn Thành đối với em, giống như một bạch mã hoàng tử trong mộng, có thể yêu anh ấy là việc em ước mơ từ lâu, còn anh, chỉ là một chấm nhỏ xa vời không thể chạm tới, cũng không thể xuất hiện trong mộng, chúng ta không thể đến với nhau, cũng không có tương lai, vẫn là câu nói kia, nếu không thể là bạn bè, em cũng đành chỉ làm cảnh vệ của anh.”
“Em thật tàn nhẫn, máu lạnh, không thể cho người ta một chút ấm áp.” Mặc Tử Hiên như bị đả kích đa đớn, xoay người mở cửa. Vừa ra khỏi cửa thì thấy Kim Lệ Châu và Lee Yul đi tới.