Hòn đảo nhỏ cách thành phố khoảng 40km đường kính, Mặc Tử Hiên dẫn Diệp Hân Đồng đến mảnh đất trống phía sau biệt thự, qua song sắt một chiếc máy bay tư nhân đã khởi động sẵn, phát ra tiếng gầm rú vù vù, cánh quạt trên máy bay chuyển động làm tung bay mái tóc cô.
Mặc Tử Hiên dắt tay cô lên máy bay. Vừa lên đến nơi, anh đưa cho cô một chiếc tai nghe, trong đó phát một điệu nhạc tuyệt diệu, thoát khỏi tiếng ồn ào bên ngoài.
Mặc Tử Hiên cũng đeo một cái, anh vỗ vỗ lưng của cơ trưởng, cơ trưởng nhường vị trí cho anh, Diệp Hân Đồng ngồi vào vị trí cơ phó, tầm mắt theo máy bay cất cảnh dần trống trải.
Máy qua đi qua mặt biển, mặt trời ngả về hướng tây, ánh nắng mang theo màu đỏ rực nhuộm lên màu xanh của biển, vài cánh chim trắng bay lượn trên bầu trời, khung cảnh tuyệt đẹp, hài hòa lại bình yên, giữa biển trời bao la thế này, mọi nỗi buồn đều tan biến, con người trở nên nhỏ bé.
“Nhìn thấy gì không?” Giọng Mặc Tử Hiên truyền vào tai nghe.
“Rất hùng vĩ, có máy bay riêng thế này lúc nào tâm tình không tốt bay ra biển đi dạo giải sầu, sẽ tốt lên ngay.” Cô nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, mê mẩn, cong lên khóe miệng, ánh mắt sáng ngày cho thấy tâm trạng cô rất tốt.
Máy bay nhanh chóng hạ đến biệt thự, Mặc Tử Hiên đắc ý nhìn Diệp Hân Đồng.
“Thắt chặt dây an toàn.”
Diệp Hân Đồng không hiểu rõ là chuyện gì nhưng cũng theo trực giác cài chặt dây an toàn.
Mặc Tử Hiên nở một nụ cười mê người “Lúc này cô hi vọng được thấy cái gì nhất?”
“Hi vọng nhất?” Diệp Hân Đồng suy nghĩ một lúc, anh rốt cuộc muốn làm ư, mỗi lần anh ta muốn làm cái gì đều khẳng định không có gì tốt đẹp “Tôi hi vọng nhất là nhanh lên một chút.”
Máy bay đột nhiên lên cao.
“Này, anh định làm gì thế? Đừng có gàn dở” Không biết vì sao cô cảm thấy sợ hãi căng thẳng.
Đột nhiên….
“A!” Máy bay lao thẳng xuống dưới, trước mắt cô là một khoảng vườn hoa muôn hồng nghìn tía, chưa thấy bóng dáng bãi đỗ đâu, máy bay lại nhanh chóng bay lên, được một đoạn lại xoay tròn xuống, choáng váng lại mất trọng lực khiến tim cô như muốn nhảy ra ngoài, vừa mở mắt, ngay trước mặt là một thác nước, phía dưới là một chiếc hồ nghi ngút khói bốc lên, cô không có tâm trạng nhìn, máy bay lại bay lên.
Diệp Hân Đồng dùng một tay ôm ngực sắp ói, tay kia kéo bả vai anh, mặt tái nhợt.
“Này, đừng chơi nữa.”
Anh kinh ngạc liếc nhìn cô một cái “Không phải cô không thích đấy chứ?”
Trong lòng cô chỉ muốn khóc “Anh muốn chơi thì tìm bạn gái chơi đi, thả tôi xuống.”
“Tôi sẽ lên trời xoay tròn 360o, rất lóa mắt…” Mặc Tử Hiên giải thích.
“Thả tôi xuống đi” Cô quát lên.
Lão Kim và phi hành đoàn bị tiếng motor chi phối không nghe rõ, nhưng Mặc Tử Hiên deo tai nghe sắp điếc tai.
Anh không để ý tới khiếu nại của Diệp Hân Đồng, áy bay quay 360o, như là mất khống chế sắp rơi xuống đất.
Diệp Hân Đồng cảm thấy mình sắp chết đến nơi, nhắm mắt lại.
“Cộp”. Tiếng máy bay va chạm với mặt đất, mở mắt ra, đã hạ cánh an toàn.
Diệp Hân Đồng mở cửa máy bay, nhảy xuống, vừa tới mặt đấy liền nôn thốc nôn tháo.
Mặc Tử Hiên đưa khăn giấy cho cô. Ánh mắt lạnh lùng của anh thoáng một tia không đành lòng, nhưng rất nhanh biến mất.
Diệp Hân Đồng nôn xong ngẩng đầu, xử lý lại mớ tóc xoăn xộc xệch, cũng may, dùng phấn trang điểm loại tốt nên vẫn hoàn mỹ không tì vết.
Nhìn cách sống tùy ý của Mặc Tử Hiên, cô không có quyền nói, chỉ muốn làm cho xong cái nhiệm vụ bảo vệ này là tốt rồi.
Cô giận dữ chẳng thèm nói gì giật lấy khăn giấy lau đại mấy cái rồi đi về phía trước, chân hơi lảo đảo.
Mặc Tử Hiên lập tức đỡ lấy cô.
“Cô thế này làm thế nào giúp được tôi? Nữ cảnh sát!”
Diệp Hân Đồng hất tay Mặc Tử Hiên, cười nhạt “Nếu Mặc thiếu gia không thương tiếc sinh mạng của mình thì phải nhiều hay ít người bảo vệ cũng đều dư thừa.”