Khi cô nhìn thấy căn phòng khách sạn của Giản Chiến Nam không có người thì trong lòng lại dâng lên cảm giác khó tả. Nếu như không phải Giản Chiến Nam điều trực thăng lên núi tuyết cứu người thì cô không thể tưởng tượng được Hoa Tử và những du khách khác còn phải ở trên núi tuyết bao nhiêu ngày nữa, không biết có thể sống sót xuống núi không. Giản Chiến Nam đã cứu Hoa Tử và những du khách khác.
Không có phương tiện giao thông để trở về nên Mạc Mạc và Hoa Tử ở lại thành phố này thêm vài ngày, bọn họ cùng nhau bước chậm trên mặt tuyết trắng xóa, nghe âm thanh bước chân giẫm trên tuyết, bọn họ cùng nhau đắp người tuyết, anh đắp người tuyết hình tôi, tôi đắp người tuyết hình anh, hưởng thụ niềm vui bình thản. Bọn họ cùng nhau trải qua mười lăm tháng giêng trong thành phố nhỏ này, trong đêm tràn đầy biển người ở đây, cùng xem vũ hội hoa đăng của dân địa phương, xem pháo hoa chiếu sáng trên bầu trời, nghe tiếng pháo đinh tai nhức óc.
Trong vài ngày này, Mạc Mạc rất vui vẻ, giống như đã đi vào một thế giới không phiền não, chỉ có niềm vui, điều duy nhất khiến cô không thể hoàn toàn yên lòng chính là đứa con, có nằm mơ cũng mơ tới khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Mạc Bảo đang gọi mẹ, sau khi cô gọi điện nghe thấy giọng nói của con thì tâm trạng mới ổn định lại.
Mạc Mạc vừa hưởng thụ niềm vui này đồng thời lúc nào cũng mong có thể trở về thành phố C thật sớm. Ngày đường cái có thể thông xe, rốt cuộc Mạc Mạc cùng Hoa Tử cũng có thể lái xe lên đường, chạy về phía thành phố C, về nhà của cô.
Về nhà là hai chữ ấm áp biết bao, nơi có đứa con, nơi có ba mẹ chính là nhà cô. Về đến nhà, nghênh đón cô là Mạc Bảo và ba mẹ, nhiều ngày không gặp con, Mạc Mạc cảm thấy con đã cao hơn một chút, cậu nhóc đã đi học mấy ngày nay, cũng đã biết nhiều hơn vài chữ, bé còn viết cho cô xem nữa, tuổi còn nhỏ mà chữ viết rất rõ ràng.
Sau ngày trở về nhà Mạc Mạc cũng bắt đầu đi làm. Hoa Tử biết mạng của anh là do Giản Chiến Nam cứu, vốn định đến chào hỏi để tỏ lòng biết ơn nhưng Giản Chiến Nam lại ở nước ngoài nên anh chỉ có thể đợi Giản Chiến Nam về nước. Sau sự kiện đó, khoảng cách giữa Hoa Tử và Mạc Mạc đã xích lại gần hơn rất nhiều, có lẽ chỉ còn là một trang giấy, đâm một nhát là có thể phá bỏ.
Lúc Mạc Mạc tan ca thỉnh thoảng Hoa Tử sẽ đến đón cô sau đó đi đón Mạc Bảo cùng đi ăn cơm. Bởi vì Giản Chiến Nam vẫn ở nước ngoài nên khi Mạc Mạc và Hoa Tử đến đón Mạc Bảo cũng chưa bao giờ gặp Giản Chiến Nam, nhưng hôm nay khi Hoa Tử đưa Mạc Mạc đi đón Mạc Bảo thì lại trông thấy Giản Chiến Nam đứng trước cổng trường học.
Sắc mặt của hắn đã tốt hơn trước một chút, nhưng vẫn còn rất gầy gò, thân ảnh cao lớn đứng trong đám đông vẫn làm cho người ta có cảm giác hạc lạc giữa bầy gà, khí thế từ trong ra ngoài vẫn còn rất đậm, chỉ là Mạc Mạc cảm thấy hắn có vẻ thâm trầm hơn trước kia rất nhiều.
Khi Hoa Tử nhìn thấy Giản Chiến Nam cũng khá tự nhiên đi tới, Mạc Mạc thì chần chờ một lát mới theo sau. Hoa Tử nói với Giản Chiến Nam: “Lần trước cảm ơn Giản tổng đã cứu giúp nên tôi mới nhặt lại được cái mạng.”
Ánh mắt Giản Chiến Nam vẫn rất tỉnh táo lạnh lùng, liếc nhìn Hoa Tử rồi lại nhìn sang Mạc Mạc, giọng nói không chút cảm xúc: “Khách khí rồi, người muốn cứu anh không phải tôi, anh nên cảm ơn Mạc Mạc thì đúng hơn.”
Giản Chiến Nam không kể công cũng không cần ai cảm ơn, hắn nói rất đúng, cũng là lời nói thật, hắn chỉ vì một người phụ nữ, vì Mạc Mạc nên mới cứu anh, bằng không hắn làm sao biết có người cần cứu, hắn cũng không có thời gian cùng lòng dạ ngàn dặm xa xôi điều trực thăng đi cứu một người không chung đường.
Hoa Tử cũng là người cao ngạo, thấy Giản Chiến Nam nói vậy nên cũng không nói cảm tạ nữa, ơn cứu mạng to như trời, có cơ hội nhất định anh sẽ trả lại món nợ này cho hắn, về phần ân tình của Mạc Mạc anh sẽ dùng cả cuộc đời này để trả.
Mạc Bảo tan học, hai ba con đã lâu không gặp cho nên Giản Chiến Nam đón Mạc Bảo đi, Mạc Mạc nhìn theo bóng dáng của hai ba con thì sửng sốt một chút, Hoa Tử lên tiếng, “Đi thôi”
Mạc Mạc hoàn hồn nhìn Hoa Tử mà hoảng hốt một chút, người đã từng là người thân nhất, người yêu thương nhất giờ đã dần dần đi xa, mà bên cạnh cô đã có thêm một người đàn ông là Hoa Tử đang đi vào cuộc sống của cô, dâng tình yêu cùng sự sủng nịnh của anh cho cô.
Rời khỏi trường học của Mạc Bảo, Mạc Mạc theo Hoa Tử đến một nhà hàng, hai người thường xuyên cùng nhau tới nơi này dùng cơm, thức ăn có mùi vị rất ngon cho nên Mạc Mạc cũng thích thức ăn ở đây.
Đồ ăn đã mang lên đủ, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, Mạc Mạc nuốt xuống một miếng ớt cay thì nghe có người gọi, “Hoa Tử, không ngờ lại gặp anh ở đây.”
Mạc Mạc cùng Hoa Tử đồng thời quay lại, trong mắt Hoa Tử tựa hồ hiện lên cái gì đó, Mạc Mạc thì có chút nghi hoặc nhìn người phụ nữ này, quen biết với Hoa Tử lâu như vậy cô cũng hiểu biết Hoa Tử, xưng hô như thế này chỉ có người thân hoặc bạn bè thật thân với anh mới xưng hô như vậy, chắc cô gái này có quan hệ rất sâu với Hoa Tử.
Người phụ nữ kia có đôi mắt xếch rất có thần, liếc nhìn Mạc Mạc, cười nói với Mạc Mạc: “Chào cô, tôi là….Hoa Tử”
Không đợi cô gái kia giới thiệu, Hoa Tử lạnh lùng nói: “Chúng tôi không quen.”
Người phụ nữ kia nghẹn một lát, sắc mặt có vẻ không tự nhiên, cuối cùng miễn cưỡng cười cười: “Hoa Tử, không ngờ anh vẫn vô tình như vậy, em vừa vào tù đã ly hôn với em. Cô là bạn gái của anh ấy sao? Tôi cho cô biết nha, người đàn ông này rất vô tình vô nghĩa, nổi danh lang tâm cẩu phế, cô đi theo anh ta phải cẩn thận một chút thì hơn, miễn cho bị bán còn không biết xảy ra chuyện gì.”
“Tốt nhất cô hãy biến khỏi mắt tôi ngay bây giờ.” Khuôn mặt Hoa Tử vẫn lạnh lùng không chút cảm xúc, trong mắt hiện rõ vẻ phản cảm, Mạc Mạc rất ít khi nhìn thấy Hoa Tử xúc động như vậy.
“Được, tôi đi.” Sắc mặt người phụ nữ kia càng khó coi hơn, cắn cắn môi xoay người bỏ đi.
Hai người ăn cơm cũng không nói chuyện với nhau nữa, đến tối sau khi đã rời khỏi nhà hàng, Hoa Tử lái xe đưa Mạc Mạc tới sân rộng dừng xe lại, ánh mắt thâm thúy bắt đầu khởi động chuyện cũ như dòng nước thủy triều. Hoa Tử thình lình lên tiếng nói với Mạc Mạc: “Cô ta là vợ trước của anh tên Tư Đồ Thiến, mới ra tù.”
Mạc Mạc ngơ ngác một chút, vợ trước, mới ra tù? Mạc Mạc liếc nhìn Hoa Tử, chỉ thấy sắc mặt anh rất tự nhiên, không nhìn ra có gì bận lòng với chuyện của vợ trước, cũng không nhìn ra anh có hận thù gì với vợ trước, bọn họ đều có quá khứ, vậy chuyện quá khứ của Hoa Tử là thế nào, Mạc Mạc đoán nhất định không phải câu chuyện vui vẻ gì, hẳn là tràn đầy đau khổ và bi thương nhỉ.
Hoa Tử xoay người lại, hai tay nâng mặt Mạc Mạc lên, cuối cùng kéo cô vào trong lòng, ôm chặt lấy: “Mạc Mạc, em có tin lời cô ta không?”
Mạc Mạc khẽ lắc đầu, cô không quá tin tưởng Hoa Tử là người vì vợ ngồi tù mà ly hôn, cô tình nguyện tin tưởng còn có một nguyên nhân khác, bọn họ ôm lấy nhau như vậy, không nhìn thấy mặt đối phương, cũng không nhìn thấy nỗi đau đớn cùng bi thương chôn sâu trong lòng nhau, chỉ thấy màn đêm đen nhánh.
“Cô ta nói không sai, cô ta vừa vào tù thì anh liền ly hôn với cô ta.”
Mạc Mạc chưa nghe hết lời Hoa Tử nói nên không lên tiếng, nghe anh nói tiếp. Mạc Mạc đoán quá khứ của Hoa Tử nhất định rất đau khổ và bi ai, nhưng không ngờ khi nghe Hoa Tử nói xong câu chuyện kia mới biết thì ra câu chuyện của Hoa Tử không chỉ có bi thương…
Từ nhỏ Hoa Tử đã mất đi cha mẹ, cùng với ông nội sống nương tựa lẫn nhau, ông nội rất yêu thương anh, anh cũng vô cùng kính trọng ông, từ nhỏ anh đã biết trên vai mình còn có một trọng trách, hiện giờ phải giữ lấy sự nghiệp mà năm đó ông nội đã dựng nên từ hai bàn tay trắng, vì để ông được toại nguyện, anh đã từ bỏ sự nghiệp mình đã theo.
Hoa Tử kết hôn với Tư Đồ Thiến là do người lớn trong nhà sắp xếp, môn đăng hộ đối, một đám cưới thương mại. Khi Hoa Tử lên đại học thì ông nội gọi anh vào thư phòng nói cho anh biết chuyện hôn nhân của anh không thể tự mình quyết định, cho nên tốt nhất đừng yêu đương để không hại mình hại người. Thật ra sau khi Hoa Tử đã hiểu chuyện ông nội luôn dạy anh phụ nữ chỉ làm hỏng việc, trở ngại tiền đồ của đàn ông.
Có lẽ tính cách lạnh lùng của Hoa Tử cũng có liên quan đến sự giáo dục của ông nội. Lúc vào đại học, có không ít cô gái theo đuổi anh nhưng anh đều vô tình từ chối, dần dà cũng không còn cô gái nào dám động đến tòa băng sơn kia nữa, nhưng lại có một cô gái tên Mục Linh đã rất trùng hợp tiến vào cuộc đời anh.
Cố ấy nói cho anh biết cô thích anh, nhưng cô chưa bao giờ thổ lộ, cho nên anh không thể nào từ chối, cô ấy giúp anh giành chỗ, xông vào kí túc xá nam giặt quần áo giúp anh, có người nói đùa cô ấy là bạn gái anh, không đợi Hoa Tử nói không phải thì cô đã nói trước mọi người đã hiểu lầm ròi, cô chỉ là em gái của Hoa Tử.
Lúc ăn cơm cũng gặp cô, lúc đọc sách cũng gặp cô, chỉ cần nơi nào anh có thể đến thì sẽ thấy cô, điều kì quái chính là anh không hề ghét sự xuất hiện của cô ấy, tựa như bóng dáng của cô ấy luôn tồn tại bất cứ đâu nhưng không gây trở ngại gì cho anh.
Mục Linh có gương mặt rất trẻ con, khi cười lên cũng rất ngọt ngào, tính cách cũng rất đáng yêu, hoạt bát lại không lỗ mãng, ai gặp rồi cũng đều yêu mến cô ấy, cô ấy gần như lúc nào cũng vui vẻ, hình như vĩnh viễn đều không có phiền não, bù đắp cho tính cách hoàn toàn trái ngược của Hoa Tử.
Cô nhóc chỗ nào cũng gặp, theo thời gian trôi qua, cuộc sống của Hoa Tử mỗi một góc đều bị cô bé thẩm thấu, anh đi tới đâu cũng đều thấy cô đi theo, dường như cô đã trở thành cái bóng của anh. Tuy hai người không hứa hẹn yêu đương gì nhưng trong mắt mọi người bọn họ đã trở thành một đôi.
Ởchung với cô ấy lâu Hoa Tử đối với cô ấy càng lạnh lùng, càng tàn nhẫn, anh đã nói rất nhiều lời nói vô tình với cô ấy.
anh nói, tôi sẽ không thích em.
Cô ấy nói cô ấy biết rõ.
Anh nói tôi chán nhìn thấy em.
Cô liền ngoan ngoãn biến mất vài ngày rồi lại xuất hiện, vẫn luôn mỉm cười thật rạng rỡ với anh. Mặc kệ thái độ của anh có ác liệt cỡ nào cô cũng mỉm cười ngọt ngào với anh, dường như không hề buồn phiền.
Đến một ngày ông nội của Hoa Tử sắp xếp cho anh và Tư Đồ Thiến gặp mặt, anh biết đây chính là đối tượng kết hôn mà ông nội an bài cho anh, anh không phản đối, đờ đẫn tiếp nhận. Ngày đó anh dẫn theo Tư Đồ Thiến đi vào vườn trường, anh không yên lòng, trong đầu tràn ngập khuôn mặt tươi cười của Mục Linh.
Tiễn Tư Đồ Thiến và ông nội đi, anh gặp Mục Linh trước cửa trường học, nụ cười của cô không sáng lạn như trước nữa nhưng vẫn cười như cũ, chỉ là nụ cười không còn thoải mái, cô hỏi anh cô gái vừa đi là ai. Anh nắm chặt hai tay, tàn nhẫn nói cho cô ấy biết đó chính là vợ tương lai của anh, sau khi tốt nghiệp bọn họ sẽ cưới nhau.
Lần đầu tiên Mục Linh không cười nổi nữa, đó là lần đầu tiêu Hoa Tử thấy Mục Linh khóc, anh vĩnh viễn nhớ rõ vẻ mặt đau lòng cùng nước mắt thống khổ của Mục Linh. Ngay sau đó Mục Linh không còn xuất hiện nữa, anh lại khôi phục cuộc sống một mình trước kia, cũng có một chút không quen, không quen thiếu đi một cái bóng.
Mãi cho đến khi tốt nghiệp anh cũng chưa từng gặp lại Mục Linh.
Gặp lại Mục Linh lần nữa là ở trong nhà Tư Đồ Thiến, anh trông thấy Mục Linh cũng có chút giật mình. Người nhà Tư Đồ Thiến giới thiệu Mục Linh cho anh quen, thì ra Mục Linh là em cùng cha khác mẹ với Tư Đồ Thiến, nói cách khác chính là con gái riêng, mẹ đã mất nên cô về nhận tổ quy tông, mẹ của Tư Đồ Thiến vì sao lại đồng ý anh cũng không có tâm trạng tìm hiểu.
Tình cảm của Hoa Tử đối với Tư Đồ Thiến không mặn không nhạt, nói cách khác anh không có tình yêu, không có trái tim. Nhưng Tư Đồ Thiến lại thật sự thích Hoa Tử, tình yêu có chút điên cuồng biến thái.
Tư Đồ Thiến càng yêu Hoa Tử, không thể chạm đến trái tim anh lại càng khó chấp nhận. Không biết Tư Đồ Thiến dùng cách gì mà biết được mối quan hệ của Hoa Tử và Mục Linh lúc còn ở trường cho nên suốt ngày sinh sự với Mục Linh, cũng luôn hỏi có phải Hoa Tử yêu Mục Linh không, lúc nào cũng ghen tuông tức giận vô cớ.
Có một ngày Hoa Tử đưa Tư Đồ Thiến về nhà thì nhìn thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của Mục Linh bước ra nhà họ Tư Đồ, trong mưa không bung dù cũng không gọi xe, anh thấy vẻ mặt dị thường của Mục Linh, sợ cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên đi theo, kéo cô vào trong xe.
Thì ra Mục Linh bị mẹ Tư Đồ Thiến sỉ nhục, phải rời khỏi nhà Tư Đồ, tạm thời không có chỗ ở nên Hoa Tử đưa căn nhà trống của một người bạn cho Mục Linh ở tạm. Nếu như cô muốn ở lại thì cứ ở, còn không muốn ở thì đến khi tìm được nhà sẽ dọn ra.
Mục Linh hy vọng rất nhiều, Hoa Tử là người để cô dựa vào, nhưng Hoa Tử không nói đến chuyện tình cảm, cô cần thì anh giúp, còn không cần thì thôi. Mục Linh nói anh là người bạc tình, không biết yêu cũng không có trái tim. Có đôi khi Hoa Tử cũng thấy cô nói rất đúng, anh yêu bản thân mình, yêu giang sơn, yêu người thân nhưng sẽ không yêu một người phụ nữ.
Chuyện Hoa Tử giúp Mục Linh không biết sao lại bị Tư Đồ Thiến biết được, Tư Đồ Thiến cùng mẹ mình đến tận cửa thóa mạ Mục Linh, mắng Mục Linh và mẹ cô một trận, nói hai mẹ con cô đều là hồ ly tinh quyến rũ người khác.
Từ đó về sau Hoa Tử cũng không gặp lại Mục Linh nữa, Mục Linh gần như đã biến mất khỏi cuộc sống của anh, cũng biến mất khỏi nhà Tư Đồ, mà không lâu sau anh chính thức trở thành tổng giám đốc của tập đoàn Hải Tinh, sau đó cưới Tư Đồ Thiến, anh cho rằng mình sẽ sống cả đời như vậy với Tư Đồ Thiến, lạnh lẽo chết lặng cho đến hết đời.
Nhưng có một ngày anh lại gặp được Mục Linh ở bệnh viện, Mục Linh đang mang thai, tinh thần không được tốt lắm, mất đi nụ cười thiên sứ, cả người cũng như mất đi linh hồn, cũng không nhận ra anh là ai, Hoa Tử không thể tin được cô gái trước mắt chính là cô nhóc luôn đi theo bên cạnh anh trong trường học, anh không biết phải hình dung tâm tình của mình ngày hôm đó thế nào, thật sự giống như có ai đã xé nát lòng anh.
Người chăm sóc Mục Linh là một phụ nữ có tuổi, là dì của Mục Linh. Theo lời dì kể Hoa Tử mới biết được một sự thật làm cho anh vô cùng đau đớn, Mục Linh bị người ta cưỡng hiếp, vậy nên sau đó tinh thần Mục Linh mới thất thường, lại còn có mang, lúc người dì này tìm được Mục Linh thì cô đang được một bệnh viện nhận chăm sóc, lúc đó cô đã mang thai được sáu tháng, hiện giờ đứa bé cũng đã tám tháng…
Sự thật Mục Linh bị người ta chà đạp cũng là lúc nửa đêm cô hoảng sợ kêu lên rồi đứt quãng kể lại mới biết được, rồi nhìn thấy cái bụng của cô mới xác định cô đã gặp phải chuyện ấy.
Hoa Tử ôm lấy Mục Linh, đó là lần đầu tiên anh ôm Mục Linh, cũng là lần đầu tiên anh khóc, trong đầu đều là khoảng thời gian ở trường học, Mục Linh như một cái đuôi nhỏ đi theo anh, anh không thể nào ngờ tới một cô gái tốt như vậy sẽ trở thành thế này.
Sau ngày đó anh và dì cùng chăm sóc cho Mục Linh, anh sắp xếp cho Mục Linh cùng dì ở một chỗ tương đối khá, không cho Tư Đồ Thiến biết chuyện, sợ cô ta sẽ đến làm phiền Mục Linh, tìm bác sĩ trị bệnh cho cô nhưng tựa hồ cũng không có hiệu quả.
Khi Mục Linh sắp sinh Hoa Tử cũng đã tính, mặc kệ đứa bé này là con ai, tóm lại là của Mục Linh thì anh đều để ý đến Mục Linh, cũng sẽ chăm sóc cho đứa bé này, tìm bác sĩ giỏi nhất trị lành bệnh cho Mục Linh, để cho cô khôi phục lại cuộc sống bình thường trước kia.
Thời gian cứ trôi đi như vậy, cũng đến lúc Mục Linh sinh con, một ngày nằm trong bệnh viện chờ sinh, tinh thần Mục Linh lại thoáng cái tỉnh táo trở lại, đột nhiên cô mở miệng nói chuyện với Hoa Tử, mượn một cái nút áo của anh cùng kim và kéo.
Hoa Tử nghi hoặc bảo dì đi tìm những thứ đó cho Mục Linh, Mục Linh mượn áo vest của Hoa Tử, Hoa Tử cởi áo vest đưa cho cô. Mục Linh cắt đứt cái nút áo đầu tiên trên áo vest của Hoa Tử, sau đó đơm cái nút đã chuẩn bị từ trước lên rồi lại lấy cái nút cắt từ trên áo Hoa Tử xuống đơm ngay trước ngực mình, thật sự giống như đeo huân chương trước ngực.
Sau khi làm xong mọi thứ cô nở nụ cười, một nụ cười rất thỏa mãn, cô hỏi Hoa Tử,“Có bao giờ yêu mến em chưa, dù chỉ trong nhát mắt, chỉ một chút thôi.”
Hoa Tử thấy Mục Linh cả ngày mơ màng, tinh thần hoảng hốt trở nên bình thường, anh rất vu mừng, nghe Mục Linh hỏi vậy, anh nói: “Có” cho dù chỉ là trong nháy mắt.
Mục Linh lại nở nụ cười, ánh mắt ngập tràn vẻ cay đắng, cô bình tĩnh nói: “Hoa Tử anh gạt em, thật ra em biết anh chưa từng yêu em. Nhưng mặc dù anh chỉ gạt em thì em cũng rất vui mửng, bởi vì anh gạt em là vì sợ em buồn, nói rõ trong lòng anh cũng quan tâm đến em, dù loại quan tâm này không phải là tình yêu.”
Cô dùng tay vuốt ve cái nút của anh, mỉm cười ngọt ngào, khuôn mặt tươi cười giống hệt như Mục Linh thời còn đi học đã mỉm cười ngọt ngào với anh. Cô nói với Hoa Tử: “Hoa Tử, nếu em chết đi thì xin anh hàng năm hãy mặc chiếc áo vest em đã đơm nút giúp anh một lần, như vậy anh sẽ không quên em, hàng năm hãy dùng một ngày để nghĩ đến em. Nếu có một ngày có một cô gái cắt đứt cái nút em đã đơm cho anh vậy anh hãy quên em đi…”
Hoa Tử chỉ nghĩ cô sợ nên nói vậy, an ủi cô, bảo cô đừng nên suy nghĩ bậy bạ, khuyên cô sau này tất cả sẽ tốt đẹp, cô vẫn còn một con đường dài để đi, cô phải kiên cường lên một chút, anh sẽ không bỏ lại cô một mình.
Lúc ấy Mục Linh cười gật đầu, nhưng có thế nào Hoa Tử cũng không ngờ Mục Linh lại chết ngay trong đêm đó, nhảy lầu tự sát, không để lại lời nào, cũng không ai biết vì sao cô lại chọn cái chết, chỉ có Hoa Tử biết rõ…
Mục Linh, tuổi thanh xuân vốn rất đẹp của cô bởi vì bị cưỡng hiếp mà hủy diệt, có lẽ cô không muốn mang theo một đứa bé như vậy sống trên thế giới này, hơn nữa, cô muốn Hoa Tử vĩnh viễn nhớ đến cô, vĩnh viễn không quên cô!
Lúc đó cái chết của Mục Linh là một đả kích rất lớn với Hoa Tử, nếu như lúc trước anh không lạnh lùng như vậy, nếu như anh có thể yêu cô một chút, nếu như cẩn thận chăm sóc cô hơn một chút thì một cô gái tốt như vậy sẽ không đi đến bước đường này.
Trong một khoảng thời gian Hoa Tử sa sút tinh thần, cả ngày uống rượu, chuyện công ty cũng không thèm bận tâm đến, ông nội sốt ruột khuyên nhủ, Tư Đồ Thiến thì không hài lòng việc anh suốt ngày không ở nhà nên thường xuyên cãi nhau với anh. Hoa Tử vốn cũng không phải người nhiều lời cho nên cái gọi là cãi nhau cùng lắm chỉ là Tư Đồ Thiến đóng kịch một mình.
Hoa Tử vì muốn tránh né sự ồn ào của Tư Đồ Thiến nên càng lúc càng ít về nhà, bình thường sẽ về nhà của anh, thỉnh thoảng về nhà lại vô tình nghe thấy Tư Đồ Thiến đang cãi nhau với ai đó trong điện thoại, đoạn hội thoại ngắn kia khiến anh đưa ra một kết luận, người cưỡng hiếp Mục Linh chính là do Tư Đồ Thiến sai khiến.
Hoa Tử vô cùng phẫn nộ, vốn nghĩ tính tình Tư Đồ Thiến chỉ hơi tiểu thư một chút, tâm địa không đến mức xấu xa nhưng không ngờ Tư Đồ Thiến lại ra tay với cả em gái của mình, hơn nữa lại cay nghiệt như vậy, hủy hoại cả một đời Mục Linh, bây giờ Mục Linh đã chết mà lời nói của cô ta cũng rất độc ác, chửi mắng cô ấy chết là đáng.
Ngay lúc đó Hoa Tử cảm thấy thật bi ai, anh phải sống cả đời với một người phụ nữ như vậy ư, đây chính là vợ của anh ư, đơn giản chỉ là Mục Linh thích anh cho nên bị Tư Đồ Thiến hại là đáng đời, cũng thỏa ý nguyện của người lớn hai nhà, thật sự là như vậy sao?
Cái chết của Mục Linh khiến lưng Hoa Tử mang thêm một chữ thập nặng nề, ép anh không có cách nào thở nổi, anh luôn mơ thấy vẻ mặt đầy máu của Mục Linh, anh thề nhất định phải bắt kẻ hại Mục Linh trả giá thật nhiều.
Về sau anh âm thầm nghe lén điện thoại của Tư Đồ Thiến, biết được tên đã cưỡng hiếp Mục Linh muốn vơ vét tiền bạc của Tư Đồ Thiến, hai người hẹn gặp mặt nhau để Tư Đồ Thiến mang tiền tới, bằng không sẽ phanh phui mọi chuyện.
Hoa Tử thừa cơ báo cảnh sát, tang chứng vật chứng đều có, còn có cả ghi âm điện thoại. Cuối cùng qua điều tra, thẩm vấn, tuyên án, Tư Đồ Thiến cùng kẽ cưỡng hiếp ngồi tù, Hoa Tử ly hôn với Tư Đồ Thiến, đoạn hôn nhân này của anh cũng từ đó mà tuyên bố chấm dứt.
Sau khi Mục Linh chết đến giờ, anh luôn nhớ Mục Linh, một khắc cũng không thể quên cô gái đã yêu anh đến lúc chết kia. Cả đời này phỏng chừng như anh cũng không thể thoát ra khỏi bóng ma từ cái chết của cô.
Sau này, Hoa Tử giống như bị người ta hạ ma chú, cái chết của Mục Linh khiến anh không cách nào kìm chế được tự giam mình trong phòng giam tự trách cùng đau khổ. Một năm đến ngày giỗ của Mục Linh anh đều không ăn không uống, cũng không ra ngoài, không đi làm không tiếp khách, dành cho mình thời gian cả ngày để suy nghĩ về cô gái tên Mục Linh kia, anh đã góp hết tất cả nỗi đau khổ cùng tự trách tích gọi lại trong một ngày.
Hàng năm anh đều mặc chiếc áo có cái nút Mục Linh đã đơm, nghĩ đến câu nói của Mục Linh, muốn anh phải vĩnh viễn nhớ đến cô, đừng quên cô. Mặc chiếc áo vest với anh cũng giống như đeo một cái gong xiềng, nặng nề khiến cho anh không thể thở nổi.
Anh muốn thoát ra khỏi gông xiềng kia nhưng càng chạy lại càng bị trói chặt hơn. Những năm tháng sau khi ly hôn anh cũng không có người phụ nữ nào khác, cũng không yêu người phụ nữ nào, vì tình yêu mà điên cuồng có lẽ giống như Mục Linh đã nói, anh không biết yêu cũng sẽ không yêu, anh là một người không có tình yêu.
Lương Tĩnh Thu là chị em tốt của mẹ anh lúc còn sống, tất cả mọi người đều quan tâm đến anh, anh vẫn không chịu tìm bạn gái nên Lương Tĩnh Thu cũng nóng ruột, luôn thích sắp xếp đối tượng cho anh xem mắt nhưng anh đều lãnh đạm chống đỡ, đến khi Lương Tĩnh Thu nói bà đã nhận lại con gái mình, muốn bọn họ gặp nhau bởi vì cảm thấy bọn họ rất phù hợp. Lần này nói vậy anh cũng không cho là thật, cho đến ngày hôm đó nhận được điện thoại của Lương Tĩnh Thu.
Hôm đó là ngày giỗ của Mục Linh, một mình anh chạy trên đường, tùy tiện ngồi lên một chiếc xe buýt, không ngờ trên xe buýt anh lại gặp được Mạc Mạc, cô ngã ngồi vào trong lòng anh, bối rối quẫn bách, lúc ấy thật ra anh đã nhận ra Mạc Mạc là con gái của Lương Tĩnh Thu bởi vì Lương Tĩnh Thu đã đưa ảnh chụp của cô cho anh xem.
Cảm giác lần đầu tiên anh nhìn thấy Mạc Mạc không phải là tim đập thình thịch mà lại có một cảm giác rất đặc biệt, dường như đã quen cô từ rất lâu, quen thuộc đến mức muốn tới gần cô, muốn hiểu thêm về cô, muốn cô thích mình, dường như cảm giác này là một nửa kia của anh chính là cô, lần đầu quen biết chính là loại cảm giác kì diệu đó rồi sau đó trái tim anh mới âm thầm thổn thức.
Không biết trùng hợp thế nào mà tóc của cô lại quấn vào cái nút đầu tiên của anh, mà cái nút này lại chính là cái nút Mục Linh đã đơm cho anh. Lúc ấy Hoa Tử ngơ ngác một lát, nhìn lọn tóc không thể gỡ ra của cô sau đó hung dữ kéo anh xuống xe, dùng tư thế rất không nhã nhặn xông vào cửa hàng quần áo của người ta mượn kéo, phập một cái cắt đứt nút áo của anh. Trong khoảnh khắc đó, anh cảm thấy thoải mái một cách khó hiểu, giống như đã giải trừ được ma chú, ma chú Mục Linh đã tự tay hạ xuống cho anh, mà Mạc Mạc đã tự tay giải trừ ma chú cho anh.
Người phụ nữ này chính là người phụ nữa định mệnh của anh!
Mạc Mạc nghe hết câu chuyện Hoa Tử kể, tâm tình của cô không khỏi cảm thấy phức tạp, thì ra mỗi một người đều có quá khứ đau lòng. Hoa Tử từ nhỏ đã bị ông nội truyền tư tưởng vô tình không yêu thương cho nên anh lạnh lùng tàn nhẫn, luôn nhượng bộ lui binh với phụ nữ. có lẽ Hoa Tữ trong lúc bất tri bất giác đã yêu Mục Linh tuy anh đã không phát giác ra.
Hoa Tử bị cái chết của Mục Linh giày vò, mà Mục Linh bởi vì yêu thương một người mà bị tổn thương, đến cuối cùng đi đến bước đường chết. Tình cảm của Hoa Tử và Giản Chiến Nam cũng tương tự nhau, luôn không thể tự chủ, có ai mà không thương cha mẹ của mình, bọn họ hẳn là ở trong tình thế khó xử, Giản Chiến Nam cũng vậy, mà Hoa Tử cũng vậy. Giờ phút này Mạc Mạc mới hiểu Giản Chiến Nam bị kẹp giữa cô và cha mẹ cũng không hề sung sướng gì.
Mạc Mạc lại không nhịn được mà nghĩ, Mục Linh hẳn là một cô gái lương thiện, cũng yêu Hoa Tử đến tận tâm can nhưng lại không chiếm được sự hồi đáp của Hoa Tử sẽ thương tâm biế bao nhiêu, nếu so với Mạc Linh thì cô còn may mắn hơn nhiều, tối thiểu thì Giản Chiến Nam yêu cô.
Lúc sống không chiếm được người đàn ông mình yêu, hy vọng sau khi chết người đàn ông kia sẽ nhớ đến cô, bởi vì cô ấy không muốn người đàn ông mình yêu nhất trên đời này lại trở thành một người khách qua đường, từ từ lãng quên theo thời gian, cho nên cô ấy đã dùng một chiếc nút nhốt Hoa Tử vào chốn lao tù, khó có thể thoát ra.
Giờ phút này Mạc Mạc đã hiểu lời trước kia Hoa Tử nói, anh đưa ra lời đề nghị qua lại không phải chỉ vì bản thân mình mà là một sự cứu rỗi lẫn nhau. Cảm giác đầu tiên khi gặp cô của Hoa Tữ cô cũng đã từng có nhưng là đối với Giản Chiến Nam, sau đó lại quen nhau thật lâu, rồi lại ở bên nhau. Nhưng không nhất định phải có loại cảm giác kia mới có thể ở bên nhau.
Hai người yên lặng một lúc, Mạc Mạc nói: “Hoa Tử…quá khứ đã trôi qua, đừng nên quá chấp nhất, anh nói người sống mới là quan trọng nhất, hơn nữa chuyện kia không thể trách anh được, anh cũng đã làm những chuyện nên làm, người hại Mục Linh cũng đã chịu sự trừng phạt rồi. Mục Linh thích anh như vậy, nhất định cô ấy cũng mong anh được hạnh phúc. Mục Linh thích anh như vậy, nụ cười của cô ấy ngọt ngào như vậy, em khẳng định cô ấy không hề muốn anh phải đau đớn mà nhớ đến cô ấy mà hy vọng lúc anh hạnh phúc cũng không quên đã từng có một cô gái rất yêu rấ yêu anh…”
Khi hạnh phúc cũng không quên đã từng có một cô gái rất yêu rất yêu anh!
Anh sẽ không quên!
Ma chú không phải Mục Linh hạ cho anh mà chính bản thân anh đã hạ cho mình!
Mục Linh, mặc kệ anh đau khổ hay bi thương, hạnh phúc hay vui vẻ, anh đều sẽ không quên em, cô gái có nụ cười ngọt ngào đã từng yêu mến anh!
Mùa xuân, vạn vật hồi sinh, hơi thở mùa xuân bao phủ không gian, tình cảm giữa Mạc Mạc và Hoa Tử dần dần tăng nhiệt, thứ tình cảm này, Mạc Mạc không theo đuổi, cũng không tìm hiểu.
Mạc Mạc trở nên sáng sủa hơn, dáng vẻ bừng bừng sức sống, tuy Hoa Tử vẫn lãnh đạm như trước nhưng khi nhìn Mạc Mạc thì anh mắt anh lại rất dịu dàng, giống như một dòng nước xuân chảy trong trái tim Mạc Mạc.
Lương Tĩnh Nhu thấy tình hình của Hoa Tử và Mạc Mạc như vậy nghĩ thầm chuyện tốt cũng không xa nữa nên lúc cùng ăn cơm đã hỏi Mạc Mạc khi nào thì định ngày cùng Hoa Tử. Mạc Mạc sửng sốt một lát, cùng Hoa Tử cô cũng không biết là loại quan hệ gì, nói là bạn trai bạn gái sao, cho tới bây giờ cũng chưa xác định quan hệ nữa, nói không phải nhưng suốt ngày như một đôi tình nhân, ba mẹ vừa hỏi cô như vậy nên Mạc Mạc thật sự đã sửng sốt một chút.
Chủ nhật hàng tuần Mạc Bảo lại đoàn tụ với Giản Chiến Nam, Mạc Mạc được Hoa Tử hẹn ra ngoài, hai người cùng đi xem phim rồi tới một nhà hàng ăn cơm, một được một nửa thì đột nhiên Hoa Tử hỏi: “Mạc Mạc, khi nào thì chúng ta kết hôn?”
Mạc Mạc phun hết đồ uống trong miệng ra, ho khan, rất vất vả mới bình thường lại được: “Hoa Tử, anh đừng có lúc nào cũng nói những chuyện kinh thiên động địa như vậy được không, bị anh hù chết rồi này.”
Hoa Tử dùng khăn thong thả lau đồ uống bị Mạc Mạc phun lên mặt, rất chân thành nghiêm túc nói: “Mạc Tiêu Hữu nghiêm túc một chút đi, anh đang cầu hôn đấy!”
Mạc Mạc cũng dùng khăn lau miệng, đôi mắt xinh đẹp nhìn Hoa Tử không chớp mắt: “Anh nghiêm túc sao?”
Hoa Tử nhíu mày, mặt căng ra, hình như không vui, “Mấy chuyện này mà anh có thể lấy ra nói giỡn sao?”
Nhìn dáng vẻ chăm chú của Hoa Tử, trong lòng Mạc Mạc có chút dằn xé, đã lâu như vậy, đã lâu như vậy rồi thật ra cô vẫn chưa nghĩ kĩ, “Để em suy nghĩ đã, quá đột ngột…”
“Được” Hoa Tử đồng ý, Mạc Mạc khẽ thở phào rồi lại nghe Hoa Tử nói: “Cho em ba phút suy nghĩ.”
“Ba phút?” Mạc Mạc mở to hai mắt.
Mặt Hoa Tử không đổi sắc nói: “Anh đang gấp.”
Mạc Mạc ra vẻ vô tội nói: “Hình như chúng ta còn chưa xác lập quan hệ nam nữ, sao có thể thoáng cái đã nói đến vấn đề kết hôn được, có phải quá nhanh không?!”
Hoa Tử nhíu mày dùng đôi mắt thâm thúy nhìn thẳng vào Mạc Mạc, “Không phải chúng ta đã xác lập rồi sao?”
Mạc Mạc mở mắt càng to, “Lúc nào chứ, sao em lại không biết nhỉ?”
Hoa Tử khoanh hai tay trước ngực, thong thả nhìn qua Mạc Mạc, “Đêm hôm đó khi em đuổi theo anh không phải anh đã để cho em đuổi tới rồi sao?”
Mạc Mạc không nói gì thầm hỏi trời, hôm đó rõ ràng là do anh sắp xếp mà, “Hoa Tử anh thật là xấu, sao có thể tính được, không tính!”
“Anh cảm thấy chúng ta đã qua lại với nhau rồi mà.” Hoa Tử nói xong lại nói: “Nếu em thấy không phải thì chờ chúng ta đính hôn xong lại quen nhau tiếp.”
“Anh gấp vậy sao?” Mạc Mạc tinh nghịch nói, “Anh làm vậy là đảo lộn đầu đuôi rồi.”
Khóe môi Hoa Tử nhếch lên, nói khẽ: “Anh biết em dang thẹn thùng.”
“Em mà thẹn thùng.” Cô đã là mẹ của trẻ con rồi còn thẹn thùng cái gì nữa, cô đã sớm qua cái tuổi thẹn thùng rồi.
Hoa Tử nói rất chắc chắn, “Em đã sớm chấp nhận anh rồi.”
“Tự kỉ, em chấp nhận anh rồi a? Làm sao anh biết?” Cô cũng còn không biết nữa là.
Vẻ mặt lạnh lùng của Hoa Tử đầy đắc ý, “Lúc anh nằm viện, em đã hôn trộm anh…”
Mạc Mạc đỏ mặt, anh…anh còn thức, anh biết cô hôn trộm anh, hic… Mặt Mạc Mạc nóng lên, muốn chín luôn, “Anh làm gì mà giả bộ ngủ…” Thật sự là quá gian trá!
“Vốn đang ngủ, em hôn anh thì anh tỉnh lại.” Hoa Tử thản nhiên nói, Mạc Mạc lại xấu hổ gần chết.
“Xem ra không tin vào thành ý của anh rồi.” Đột nhiên Hoa Tử đứng dậy, Mạc Mạc trừng mắt nhìn anh, “Anh làm gì thế?!”
Hoa Tử chỉnh lại tây trang, “Cầu hôn!”
Lúc Mạc Mạc còn chưa kịp phản ứng thì Hoa Tử đã quỳ gối xuống trước mặt cô, giờ khắc này, Mạc Mạc bắt mình không được nhờ tớ chuyện quá khứ, không được nhớ tới dáng vẻ khi cầu hôn của Giản Chiến Nam, cảnh tượng kia chợt lóe lên nhưng chỉ nhanh như tia chớp, trong đầu trong mắt cô đều là Hoa Tử, cô muốn bắt đầu lại ngay lập tức.
Phục vụ mang tới một xe đầy hoa tươi, trên xe là chín trăm chín mươi chín đóa hồng đỏ, còn có một hộp nhẫn, bên cạnh còn có một người đàn violin ca khúc quen thuộc “Hôm nay em hãy gả cho anh”.
Thì ra người đàn ông này đã lập mưu từ sớm, khó trách lại còn chính thức hẹn cô đi ăn cơm, Mạc Mạc vội vàng nói: “Anh đứng lên trước đã.” Rất nhiều người đang nhìn nha, an phận một chút không được à?
Hoa Tử cầm hộp nhẫn lên, móc nhẫn ra, thành kính nhìn Mạc Mạc, ánh mắt ngập tràn thâm tình, dịu dàng nhìn Mạc Mạc, “Mạc Mạc, gả cho anh đi, hãy là người phụ nữ anh dắt tay cả đời.”
Đầu óc Mạc Mạc hỗn loạn, đều là hình bóng của Giản Chiến Nam, hắn quỳ gối xuống đường cầu hôn cô, hắn thâm tình nói với cô sẽ yêu cô cả đời, thỉnh cầu cô hãy gả cho hắn, hắn cưỡi một con ngựa trắng, gọi Mạc Mạc là công chúa… Lòng cô rối bời, cô không nhịn được đứng dậy chạy đi nhưng tay đã bị Hoa Tử cầm thật chặt.
“Mạc Mạc” Hoa Tử dùng lòng bàn tay xoa xoa tay cô, giúp cô bình tĩnh trở lại, Mạc Mạc dùng ánh mắt thống khổ phức tạp nhìn Hoa Tử, Hoa Tử nói tiếp: “Mạc Mạc, chính em đã nói anh đừng nên quá chấp nhất chuyện quá khứ, chính em nói phải sống thật hạnh phúc, quên đi quá khứ tiếp tục sống, hãy dũng cảm lên, anh sẽ lập tức là của em, là hiện tại của em. Em hãy cố gắng để yêu, mọi đau khổ đã qua, hãy quên đi quá khứ, bắt đầu lại một lần nữa, gả cho anh.”
Quên đi quá khứ, bắt đầu lại một lần nữa, đúng vậy, cô cũng nên thoát ra rồi, thoát ra khỏi đoạn tình cảm với Giản Chiến Nam, cô tự nói với mình phải dũng cảm, dũng cảm lên. Mạc Mạc chậm rãi vươn tay ra, Hoa Tử nắm chặt lấy tay cô, cẩn thận nhưng lại vội vã đep nhẫn vào ngón tay Mạc Mạc, vị trí bỏ không đã lâu lại một lần nữa được lấp đầy, Mạc Mạc không biết cảm xúc lúc này là gì, hạnh phúc hay không đây?
Hoa Tử đứng lê, mặt đầy vẻ kích động cùng vui sướng, anh vươn cánh tay dài ra ôm chặt lấy Mạc Mạc, “Mạc Mạc, anh rất vui, đã bao lâu rồi anh không vui như vậy, em có vui không, em có vui không?!”
Mạc Mạc vươn tay ôm lấy Hoa Tử, khẽ lẩm bẩm: “Em cũng vậy.”
Hình ảnh hai người ôm nhau tại thời khắc này như bị thời gian đông lại, xa xa, một đôi cha con nhìn bức họa này, khuôn mặt người cha căng cứng, dường như đã sớm quên mất phải thở, ánh mắt tràn ngập vẻ thống khổ.
Sắc mặt đứa con cũng rất phức tạp, dời tầm mắt từ bức họa kia sang cha mình, bé không nhìn thấy vẻ đau khổ của ba ba, bé nghĩ ba sẽ đau khổ chứ, bởi vì mẹ đã đồng ý gả cho chú Hoa.
“Ba ba” Mạc Bảo lo lắng gọi một tiếng, nhìn chăm chú sắc mặt ba mình.
Giản Chiến Nam hoàn hồn, hít một hơi thật sâu, gương mặt điển trai gầy gò không thể nhìn thấy chút cảm xúc nào, ánh mắt cũng khôi phục lại vẻ tỉnh táo thâm trầm như trước, sâu thẳm nhìn không thấy đáy, hắn cười khẽ với Mạc Bảo, “Con à, con nói xem mẹ Mạc Mạc của con sẽ hạnh phúc chứ?”
Mạc Bao do dự một lát, “Ba cảm thấy thế nào?”
Ánh mắt Giản Chiến Nam xa xăm, yên lặng một lát, “Có, mẹ của Mạc Bảo sẽ rất hạnh phúc.”
Mạc Bảo hỏi: “Ba, ba cũng sẽ hạnh phúc chứ?”
Giản Chiến Nam duỗi tay xoa đầu Mạc Mạc, “Ba ba sẽ cố gắng tìm kiếm hạnh phúc, đi ăn cơm thôi con.”
“Dạ”
Đêm nay, Giản Chiến Nam một đêm không ngủ, một mình hắn ở trong căn nhà cha mẹ Mạc Mạc đã ở lại ở vùng ngoại thành, ở đây có những kí ức giữa hắn và Mạc Mạc, những kí ức tốt đẹp nhất, có ảnh chụp mười bảy tuổi của Mạc Mạc, đeo một cái kẹp tóc nơ con bướm màu hồng nhạt, xinh đẹp khiến cho người ta phải ngừng thở. Tuổi thanh xuân một đi không trở lại, không có cách nào giữ lại, tình yêu cũng không có cách nào tìm về.
Hắn thề sẽ đối xử tốt với Mạc Mạc, thề sẽ yêu Mạc Mạc cả đời, nhưng cuối cùng lại phụ Mạc Mạc, lời thề cũng trở thành lời dối trá, hắn là một tên lừa gạt tình cảm, lừa gạt tuổi xuân của Mạc Mạc, cũng lừa gạt tình yêu của Mạc Mạc, lừa gạt đến cuối cùng…chính mình cũng hai bàn tay trắng…
Mạc Mạc sắp gả cho người khác, là một người đàn ông biết nói yêu Mạc Mạc, biết tôn trọng Mạc Mạc, sẽ làm cho Mạc Mạc vui vẻ, Mạc Mạc từng bước một bước ra khỏi quá khứ, mà hắn lại tự vây khốn mình trong nỗi thống khổ cùng hối hận.
Rốt cuộc mẹ Giản không thể chịu đựng được nữa, vào một buổi tối mưa xuân rơi liên tục đã trút xuống hơi thở cuối cùng, trước khi lâm chung bà chỉ nói một câu, còn à, mẹ xin lỗi con, mẹ không nên hủy hoại hạnh phúc của con.
Giản Chiến Nam nắm lấy bàn tay khô héo lạnh buốt của mẹ ngồi một đêm, trông chừng một đêm, hạnh phúc của hắn là do hắn tự tay hủy diệt, không liên quan đến người khác, nhưng lời nói của mẹ lại làm cho hắn không ngừng rơi lệ.
Mẹ cứ ra đi như vậy, bị đau ốm tra tấn như vậy, có lẽ cái chết cũng là một sự giải thoát, người thân của hắn đã thiếu đi một người, loại đau đớn này tựa như khoét một miếng thịt trên người.
Mẹ mất, người đến thương tiếc rất nhiều, nhiều bạn bè trên thương trường cùng quan trường, Mạc Mạc cũng tới tiễn mẹ Giản một đoạn đường cuối cùng, người chết là hết, bà ấy cũng chỉ là một người mẹ thương con mình.
Ngày hạ táng cũng là một ngày mưa phùn liên tục, trời không bóng mây, Mạc Mạc đứng từ xa chứng kiến dáng hình gầy gò của Giản Chiến Nam, mặt mày đờ đẫn, ánh mắt tràn ngập vẻ bi thống, cô biết người thân qua đời sẽ đau đớn biết bao, bây giờ tuy Giản Chiến Nam đang đứng ở đây tựa như lúc nào cũng có thể xoay chuyển cả một bầu trời nhưng thật ra trái tim hắn yếu ớt đến mức chạm vào một cái sẽ vỡ ngay.
Sau ngày hạ táng mẹ Giản thì Giản Chiến Nam đã ngã bệnh, gần đây người có thân thể cường tráng như hắn lại gắn bó keo sơn với bệnh viện, thỉnh thoảng lại lui tới một lần, sau hai ngày sốt cao hôn mê rốt cuộc cũng tỉnh lại, mở mắt ra đã nhìn thấy hai mẹ con Mạc Mạc và Mạc Bảo.
“Ba ba!” Mạc Bảo trông thấy Giản Chiến Nam tỉnh lại nên rất mừng rỡ gọi một tiếng, “Ba à ba đã ngủ hai ngày rồi, Mạc Bảo thật sự rất lo lắng, ba ba có đói bụng không, mẹ đã nấu canh cho ba rồi nha.”
Y tá cũng kiểm tra cho Giản Chiến Nam, đã hạ sốt, nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa là khỏi hẳn, sau khi y tá dặn dò hắn phải nghỉ ngơi thật tốt thì ra ngoài. Ba Giản cũng đã đến, hỏi Giản Chiến Nam, “Sao rồi, còn chỗ nào không thoải mái không?”
“Ba, con không sao, ba đừng lo lắng.”
Giản Chiến Nam nhìn qua Mạc Mạc, đôi môi khô nứt hé ra, giọng khàn khàn nói:“Cảm ơn em đã tới thăm anh.”
Mạc Mạc mở nắp bình giữ ấm múc canh ra, “Uống một chút đi, như vậy mới nhanh lấy lại sức.”
Giản Chiến Nam không nói gì thêm, lấy chén uống một ít, hai người nhất thời im lặng, lúc này trời đã không còn sớm, Giản Chiến Nam lên tiếng: “Thời gian không còn sớm nữa, về nhà đi. Mẹ của anh vừa mất, ba anh cũng không chịu nổi, hãy để Mạc Bảo ở với ba vài ngày.”
Mạc Mạc gật đầu, cúi đầu nói với Mạc Bảo: “Mạc Bảo về cùng ông nội đi.”
“Vâng” Mạc Bảo gật đầu, từ bên cạnh Mạc Mạc đi đến bên cạnh ba Giản, “Ông nội, ông đừng đau lòng, ông nội còn có ba ba, còn có Mạc Bảo. Mạc Bảo về nhà đánh cờ với ông được không, ông nội à Mạc Bảo còn kể chuyện cổ tích cho ông nội nghe nữa.”
“Được, cháu ngoan, ông nội mà nhìn thấy cháu thì bao nhiêu phiền muộn cũng đi sạch.” Ba Giản ôm chặt Mạc Bảo nói với Giản Chiến Nam và Mạc Mạc: “Hai đứa trò chuyện đi, ba đưa Mạc Bảo về trước, Chiến Nam nghỉ ngơi cho tốt vào.”
Ba Giản mang theo Mạc Bảo ra về, phòng bệnh chỉ còn lại Giản Chiến Nam và Mạc Mạc, hai người như lâm vào không khí xấu hổ, không biết nói gì. Bọn họ đã từng là đôi tình nhân thật mật nhất, yêu sâu sắc nhất, nhưng mà bây giờ…lại chỉ như vậy không biết nói gì với nhau.
Đột nhiên Giản Chiến Nam lên tiếng: “Em đính hôn…anh còn chưa kịp chúc mừng em.”
Mạc Mạc ngẩn người một lát, cũng không muốn nói đề tài này với anh, “Anh dưỡng bệnh cho tốt đi, còn dạ dày của anh nữa, phải dưỡng thật kỉ, đừng uống quá nhiều rượu, ăn cơm phải đúng giờ. Anh còn có ba và con, họ cần anh, anh phải tự chăm sóc tốt cho mình.”
Giản Chiến Nam tựa hồ như không nghe thấy lời Mạc Mạc nói, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên ngón tay Mạc Mạc, như đang tự lầm bầm nói,“Nhẫn rất đẹp, Mạc Mạc, chúc mừng em, chúc em hạnh phúc.”
Mạc Mạc nhìn qua mặt Giản Chiến Nam, ngẩn ra mộ lát rồi nói: “Em cũng hy vọng anh hạnh phúc, anh nghỉ ngơi cho tốt đi, em phải về rồi, ngủ ngon.”
Làm người luôn phải nhìn về phía trước, nếu như nhìn về phía trước không tới thì hãy nhìn trước mắt, nếu chuyện cũ nghĩ lại mà kinh thì cũng đừng quay đầu lại nhìn.
“Ngủ ngon”
Mạc Mạc xoay người rời đi, chỉ còn lại một mình hắn, phòng bệnh cũng an tĩnh lạ thường, loại yên tĩnh này giằng co trong một phút đồng hồ thì có người vào, Giản Chiến Nam không quay đầu lại nhìn cũng biết không phải là Mạc Mạc, bởi vì tiếng bước chân cùng hương vị của Mạc Mạc hắn đã rất quen thuộc.
“Anh thật là vĩ đại nha, yêu đến cảnh giới này cũng coi như anh đã đắc đạo rồi.” Một giọng nói trào phúng mang chút cô đơn vang lên bên giường bệnh, Giản Chiến Nam không trả lời cô ta, cô ta ngồi vào ghế salon gần giường bệnh của Giản Chiến Nam, “Ông xã đại nhân à, dựa vào năng lực của anh, muốn một người phụ nữ không phải rất dễ ư, cứ bắt lấy người đàn ông kia rồi uy hiếp cô ta không phải hơn sao?”
Giản Chiến Nam nghe thấy lời Lạc Thi nói trong lòng thấy trào phúng, không phải trào phúng vì lời nói nhạt nhẽo của Lạc Thi mà là trào phúng cho chính mình, đúng là hắn đã từng làm như vậy, dùng uy hiếp Mạc Mạc, bây giờ hắn nghe thấy chủ ý này của Lạc Thi thấy tại sao lại ngu xuẩn như vậy, mà khi đó hắn lại quá ngu xuẩn, hắn lạnh lùng hỏi: “Cô tới đây làm gì?”
Hàng chân mày Lạc Thi nhíu lại, “Em tới đây làm gì à? Anh là vị hôn phu của em, anh bị bệnh, em tới thăm anh một chút, quan tâm đến anh không được sao.”
“Thăm xong thì đi được rồi đấy, tôi cần nghỉ ngơi.” Giản Chiến Nam nói xong rồi nhắm mắt lại, hắn mệt chết đi được, cũng rất buồn ngủ, không muốn nghĩ nhiều chuyện như vậy, ngủ rồi thì lòng sẽ dễ chịu hơn một chút.
“Đừng ngủ, em có việc tìm anh.” Lạc Thi đẩy đẩy cánh tay hắn.
“Nói” Giản Chiến Nam có chút không kiên nhẫn.
“Tôi đây tới là để giải trừ hôn ước với anh.”
Rốt cuộc Giản Chiến Nam cũng nhìn về phía Lạc Thi.
Lạc Thi nói tiếp, “Giản Chiến Nam, anh giằng co với cô gái kia nhiều năm như vậy, đại thương đến nguyên khí, không còn mong đợi gì với tình yêu nữa, đối với anh mà nói thì lấy ai cũng như nhau, không phải tôi đối với anh mà nói có cũng được mà không có cũng được sao?
Nhưng mà dựa vào cái gì anh cứ bất động còn tôi phải đánh đổi bằng tuổi thanh xuân của mình, tôi còn trẻ, còn tràn ngập ảo tưởng và mong chờ với tình yêu, cho nên tôi muốn ly hôn với anh…Không đúng, chúng ta chưa có kết hôn, tôi muốn giải trừ hôn ước với anh.”
Giản Chiến Nam lạnh lùng cười, “Không phải cô vẫn muốn chinh phục tôi sao?”
Quá khứ của Giản Chiến Nam và Mạc Mạc Lạc Thi cũng biết rõ, có lẽ người trong cuộc thấy đoạn tình cảm này chồng chất vết thương nhưng Lạc Thi lại cảm thấy đây mới chính là tình yêu, có yêu có hận, có đau khổ có ngọt ngào, có tổn thương mới triền miên khắc cốt. Tình yêu cũng như nước sôi thì trong mắt cô đây không phải là tình yêu, tối thiểu tình yêu phải khắc cốt ghi tâm, không khắc cốt ghi tâm vậy thì còn ý nghĩa gì.
“Người tôi muốn chinh phục là anh không phải một tên cầm thú, loại như anh đã không còn được tôi xếp vào hàng ngũ con người rồi, anh đang chìm đắm trong căn bệnh tình yêu nguy kịch không còn cứu chữa được nữa rồi. Tôi nói thật này, thật ra khi mẹ Giản nói cho tôi biết anh đã đi buộc ga-ro thì tôi đã tính không kết hôn với anh rồi, ngay cả một đứa con anh cũng không thể cho tôi thì tôi còn kết hôn với anh làm gì nữa, aizz đấy không phải là bị anh chà đạp không công à, cho nên tôi đã triệt để hết hy vọng với anh rồi. Tình yêu của anh với cô gái kia đã đến tình trạng biến thái rồi, tôi cũng chẳng muốn đi chinh phục một tên biến thái làm gì. Chờ anh xuất viện hy vọng chúng ta có thể lập tức giải trừ hôn ước.”
“Tùy cô”
5a3 “Rất tốt, đủ dứt khoát đấy, có thể thấy trong lòng anh tôi chẳng có chút phân lượng nào, gả cho anh bi ai chết đi được, được rồi, anh nghỉ ngơi cho tốt vào, bye bye…”
Tối thiểu Lạc Thi cũng biết mình muốn gì, hơn nữa cầm lên được thì buông xuống được, như vậy cũng tốt.
Vài ngày sau Giản Chiến Nam xuất viện cùng hẹn hai nhà ra thảo luận, hai người giải trừ hôn ước, vốn nhà họ Lạc không đồng ý nhưng nhà họ Lạc cũng chỉ có đứa con gái là Lạc Thi, vứa nghe Giản Chiến Nam đã thế vậy thì kết hôn không phải sẽ có hại cho con gái mình sao nên lập tức đồng ý, sau đó cũng công khai với truyền thông hai nhà đã giải trừ hôn ước.
Giản Chiến Nam lại bắt đầu bận rộn với công ty, mà Lạc Thi thì lo đi tìm kiếm cái tình yêu cô ta gọi la oanh oanh liệt liệt, mỗi người đều có một loại cố chấp, Lạc Thi cũng không ngoại lệ, mà Mạc Mạc cùng Hoa Tử không nhìn thấy được phía trước cũng không quay đầu lại, bọn họ cố gắng sống với hiện tại.