Ác Ma Pháp Tắc Chương 363 : Mệt mỏi.

Chương 363: Mệt mỏi.

Dịch: kiemph522
Biên Dịch: blackcat132
Biên Tập: Mì xào
Hiệu đính: vttgiang
Nguồn:TTV



Thật ra, nội dung của bốn bức thư này giống hệt như nhau, chỉ có tên người nhận là khác thôi.

Trước tiên, vẫn là giọng điệu cung kính thông thường tâu với đế vương rằng: “Thưa chủ nhân vĩ đại của thảo nguyên…”. Sau đó nói rõ quyết tâm… rồi hứa hẹn rằng trong ngày quyết chiến, sẽ thân chinh chỉ huy bốn vạn quân thiết kỵ, tiến vào từ mặt bên của chiến trường, chiến đấu hết mình vì vị vua vĩ đại!! Đồng thời, để có thể tấn công quân địch trên chiến trường một cách bất ngờ, đánh cho đối phương không kịp trở tay, xin hoàng đế vĩ đại hãy tuyệt đối giữ bí mật. Sau ngày chiến thắng, nhất định sẽ đích thân quỳ trước mặt hoàng đế tâu trình…



Chữ ký ở cuối bức thư chính là tên đứa con trai của một nữ nô mà một các vương tử coi thường- “Saladin”. Nếu chỉ đơn thuần là chữ ký của một Saladin, e rằng bốn vị vương tử chưa chắc đã tin, nhưng sau khi nhận được bức “Thư đầu hàng” của Saladin, bốn người lại cùng lúc nhận được một bức thư khác!

Mà bức thư này không thể không khiến cho bốn vị “Thảo nguyên vương” bị mắc lừa!

Đây là một bức thư viết tay của Hanmue, giống như bức thư trước, nội dung bức thư mà bốn vị vương tử nhận được lần này cũng chẳng khác gì.

Trong thư, Hanmue dùng giọng điệu rất thành khẩn, nói rằng:

“ Lúc trước, khi ở vương đình, ta không tiếp nhận lời hiệu triệu đem quân đi trợ giúp của ngài, không phải là vì sợ hãi hay trốn tránh! Xét cho cùng thì bộ tộc của ta nhân khẩu ít ỏi, dân chỉ có ba vạn, binh lực chỉ có vài nghìn. Về căn bản không giúp được bao nhiêu. Sự ra đi của ta là để bảo tồn lực lượng, đồng thời cũng là đi tìm tiếp viện cho ngài!

Còn bây giờ, ta đã thuyết phục được vương tử nhỏ tuổi nhất: Saladin, và Saladin đã biểu thị ý muốn cùng ta dựa vào ngài. Ta và Saladin hợp quân lại thì sẽ có được mấy vạn quân, như vậy có thể giúp đỡ được ngài rất nhiều. Đợi đến ngày quyết chiến, ta và Saladin sẽ cùng đem binh mã tiến vào từ mặt bên của chiến trường, sau đó …”

Sau khi nhận được bức mật tín viết tay của Hanmue thì bốn vị vương tử thực sự bị mắc lừa.

“Hanmue là ai? Ông ấy là chú ruột của chúng ta, là huynh đệ ruột thịt của cha! Mà trong vương đình, ông ta cũng có mối quan hệ cá nhân rất tốt với các vị vương tử” - Không ai ngờ rằng Hanmue lại hại đến mình…Càng không ngờ rằng Hanmue lại “dựa vào” Saladin.- “ Hanmue cũng là một vị thân vương tôn quý! Còn Saladin…chỉ là con trai của một nữ nô, một kẻ tạp chủng, chỉ dựa vào việc chạy theo cha mới có được ngày hôm nay mà thôi! Hừ…”

Hơn nữa, phải nói thêm là, ở cuối bức thư Hanmue còn viết rõ một điều!

“Thưa Thảo Nguyên vương tôn kính, ta thấy rằng tên tiểu tử Saladin tuy đồng ý giúp chúng ta, nhưng chúng ta quả thực không nên tin tưởng hoàn toàn vào tên tạp chủng này. Ta sẽ giúp đại vương theo dõi hắn cẩn thận… Chỉ là binh lực của ta có hạn, rất khó có thể hạn chế hắn một cách hiệu quả. Vì vậy, xin ngài hãy phái thêm một ít binh mã đến viện trợ ta, không cần nhiều lắm, chỉ cần cho ta thêm năm nghìn quân, ta có thể để mắt đến hắn một cách chắc chắn, nếu hắn dám có chút động tĩnh nào, ta có thể…”

Đoạn cuối quả thực đã hạ gục bốn vị vương tử. Cả bốn người đều rất vui mừng - “Quả không hổ là chủ ý của một thân vương trí tuệ của vương đình chúng ta! Hừ, thằng nhóc tạp chủng, không thể tin tưởng được! Hơn nữa chú ấy chỉ cần năm ngàn quân thôi, năm ngàn quân mà thôi, chúng ta có thể điều đi được! Để tiêu diệt được tên nhóc kia, chú ấy phải phái đi tới ba bốn vạn quân. Một chuyện rất đáng làm!!! Mặc dù binh lực của chúng ta cũng đang gấp rút, nhưng miễn cưỡng điều đi năm ngàn quân vẫn có thể làm được.”

Thế là bốn vị “vua của thảo nguyên” bị mắc lừa, sau khi nhận được bức “mật thư”, trong lòng đều ảo tưởng rằng mình nhận được sự hỗ trợ của Saladin và Hanmue, sẵn sàng đáp ứng yêu cầu của hắn.

Ba vị vương tử đều ngay lập tức hạ lệnh phái năm vạn người ngựa đi, lặng lẽ rời khỏi lều trướng của mình lên đường trong đêm. Nhưng vị vương tử thứ tư thực sự lại không dư binh lực, dứt khoát hạ lệnh phái bộ lạc nhỏ đã đầu phục mình đi.

Trong bức thư mà Saladin, Hanmue gửi cho bốn vị vương tử thì địa điểm và thời gian không giống nhau. Vì vậy đã xảy ra hiện tượng sau:

Ba ngày sau, vào bốn thời gian khác nhau, bốn địa điểm khác nhau. Sau khi bốn đoàn quân đến được bốn địa điểm liên lạc đã chỉ định, đều tưởng là mình đã gặp được thân vương Hanmue “trung thành” và quân đội của hắn. Sau đó… số phận duy nhất đang đợi những vị vương tử bị mắc lừa này chính là: Đầu tiên, không có sự phòng bị nào đã bị Hanmue đánh lừa, rồi rơi vào vòng vây mai phục đến một con chim cũng không thoát nổi của Saladin. Cuối cùng phải hạ vũ khí và đón nhận vận mệnh của chính mình: Đầu hàng hoàn toàn!

Việc mà Hanmue cần phải làm chỉ là liên tục chạy khắp bốn nơi để diễn kịch trong ba ngày mà thôi.

Còn Saladin, không mất chút công sức nào, chỉ cần dùng một bức thư, để đổi lấy hơn hai vạn quân mã! Ngay cả Hãn Mục Da kẻ được xưng là “Trí năng” cũng phải rất kính nể âm mưu “Thiên mã hành không” vô cùng nguy hiểm này, nhưng hắn không hề biết rằng, âm mưu này không phải do Saladin nghĩ ra.

Sau khi hoàn thành kế hoạch, Saladin đã bí mật gặp Alfa. Đối diện với con người thảo nguyên âm trầm này, mặc dù hắn không thích vị vương tử này nhưng xuất phát từ lòng trung thành đối với Đỗ Duy, hắn vẫn hoàn thành xuất sắc sứ mệnh của mình.

“ Ngài công tước đã bảo ta nói với ngươi rằng: Đây là lần cuối cùng ngài giúp ngươi, còn những việc sau này, nhà ngươi phải tự lo liệu! Chúng ta sẽ không giúp ngươi vô điều kiện nữa! Từ hôm nay trở đi, bất kỳ sự giúp đỡ nào cũng phải đánh đổi với cái giá của nó.”

Thật không thể ngờ được rằng bốn vị “vua thảo nguyên” mặc dù đã bị “tổn thất” năm nghìn quân mã, vẫn còn mơ tưởng. họ cho rằng, ta có được sự ủng hộ của Saladin và Hanmue thì trên thực tế đã chiếm được ưu thế.

Và ngày quyết chiến đến, hiện tại, lại đánh tan giấc mộng của họ!!!

Bị những con sói độc ác trên thảo nguyên nhìn chằm chằm, cuối cùng bốn vị vương tử đã hạ quyết tâm chiến đấu! Vì bọn họ đều không thể duy trì được nữa, nên buộc phải đánh với tốc độ thật nhanh, giao chiến với huynh đệ của chính mình, sau đó lấy danh nghĩa của kẻ mạnh và kẻ chiến thắng … thần phục các bộ lạc nhỏ yếu.

Đây là cách duy nhất.!!

Thế là buổi sáng hôm đó, quân mã ở bốn phương đã tụ họp trên mảnh đất thảo nguyên này, nổi trống, thổi kèn, cưỡi ngựa xông trận… Những thanh loan đao trắng xoá như tuyết toả ra sắc vàng chói lọi dưới ánh mặt trời. Nhưng đáng cười thay cả bốn vị vương tử đều đồng thời theo dõi chiến trường….Đợi “Quân kỵ binh chi viện” của bọn họ.

Đến trưa, khi mặt trời đã chiếu lên đến đỉnh, từ phía mặt bên của chiến trường, có tiếng vó ngựa rầm rầm lao tới. Sau đó, ở đường chân trời tung bay những trận cát bụi lớn. Không biết bao nhiêu kỵ binh từ đâu tới, che phủ cả một bầu trời bởi bụi bặm. Không nghi ngờ gì nữa. Điều này đã kích thích lòng tin của bốn vị vua thảo nguyên một cách mãnh liệt!!!

Hơn nữa, từ trước khi những cơn bão bụi ấy kéo đến, là một đội kỵ binh phi tới, họ giương cờ, rõ ràng đó là Saladin và thân vương Hanmue! Đáng buồn cười và đáng mỉa mai nhất ở đây là những màn kịch này diễn ra cùng một lúc.

Bốn vị vua thảo nguyên, dường như cùng lúc chỉ trận cát bụi phía xa phi trường sau đó cùng lao tới, mang theo niềm tin chiến thắng, mặt mày rạng rỡ dõng dạc tuyên bố với thuộc hạ của mình rằng:

- Hãy nhìn xem! Những huynh đệ dũng cảm của ta! Các ngươi có nhìn thấy những quân mã từ đằng xa kia không! Đó chính là viện quân mà thân vương Hanmue cử đến hỗ trợ cho chúng ta! Viện quân của chúng ta đã đến rồi! Chiến thắng là của chúng ta! Bây giờ, các ngươi hãy vung loan đao và xông lên, hướng về kẻ địch!

Mặc dù có một vài người cảm thấy đám bụi phía trước rất lớn nhưng tiếng vó ngựa thì dường như lại không nhiều như tưởng tượng. Nhưng trong lúc hồi hộp mong chờ như thế này thì không còn ai có thời gian để suy xét những vấn đề này nữa.

Thế là…Tiếng xung trận vang lên, các chiến sĩ vung loan đao lên, thúc ngựa. Bắt đầu cuộc phản công liều chết một cách vô nghĩa…

- Ông nói xem, họ có bị lừa không?- Saladin cười và nói với Hanmue đang cưỡi ngựa bên cạnh.

Hanmue suy nghĩ một lát, lập tức nói:
- Có, thưa đại vương của ta! Còn có… Ta rất nể phục mưu kế của ngươi, hừ, chỉ dùng một nghìn kỵ binh và những cành cây được ngựa kéo theo phía sau lại có thể làm tung lên một trận bụi lớn như vậy… Bọn chúng nhất định đang tưởng rằng chúng ta xuất quân đi giúp chúng.”

Saladin cười một cách âm trầm:
- Vậy thì...Bây giờ, hãy cho quân của chúng ta chuẩn bị xuất phát đi!

Trên thảo nguyên, tổng cộng bốn cánh kỵ binh hơn mười vạn đã hung hăng giao chiến với nhau, giống như miếng thịt nát bấy có thể cuốn vào đó tất cả sinh mệnh! ! Tiếng rít, tiếng chém giết. Tiếng hò hét, tiếng kêu thảm thiết…

Chiến đấu được một lúc, bốn vị “Vua của thảo nguyên” mới phẫn nộ phát hiện ra, quân chi viện kia không tham gia chiến đấu! Liền sai người đi thám thính, tin tức báo về khiến cho bốn vị vương tử như muốn thổ huyết ngay trên lưng ngựa!

Những đội quân chi viện đến nhưng chỉ có tầm ngìn người mà thôi... Bụi tung mù trời do những nhánh cây buộc phía sau ngựa tạo nên. Hơn nữa sau khi bắt đầu chiến đấu, bọn họ... toàn bộ liền chạy mất!

- Tên Saladin chết tiệt! Tên Hanmue chết tiệt!

Quả nhiên bốn vị vua của thảo nguyên cùng thốt lên những tiếng chửi độc địa. Nhưng họ vẫn cùng ra một quyết định giống nhau mà không hẹn trước.

Cuộc chiến đấu đã xảy ra thì không thể dừng lại! Trong tình hình hiện nay, kẻ nào rút lui, kẻ đó sẽ chết!

Bốn vị đại vương, cùng lúc hạ lệnh, cho đội quân dự bị cuối cùng của mình xông lên phía trước.

Sống chết, chính là trong thời khắc này!

Lúc này, quân của Saladin ở đâu?

Hắn phái đi bốn đội binh mã. Mỗi đội đều có năm nghìn quân. mà năm nghìn quân chỉ phân biệt được vài kẻ được phái tới lúc đầu cũng mặc trang phục giống năm nghìn quân đang phá cờ hiệu của bọn khác, sau đó trên chiến trường lúc khó phân thắng bại, lặng lẽ đến gần đại bản doanh của bốn vị thảo nguyên vương...

Mệnh lệnh Saladin hạ xuống rất đơn giản:
- Nhanh! Tất cả nhanh lên! Cái gì lấy đi được thì lấy! Cái gì không mang đi được thì đốt trụi! Giết hết , bất kỳ kẻ nào cũng không tha!!!

Nhập vào toàn bộ binh lực quyết chiến bốn vị vương tử, nanh vuốt của Saladin hoàn toàn bộc lộ... Lần này, hắn quyết định thanh toán sòng phẳng mối hận thù!

Năm 963, đế quốc Roland.

Mùa đông sắp đến.



Đỗ Duy ngồi trong phủ của Tổng đốc thành Loran, nhận được bức mật báo cuối cùng của thảo nguyên, đây cũng chính là bức thư cuối cùng do Alfa gửi tới. Sau đó, Alfa chấm dứt hai năm nhiệm vụ của mình trên thảo nguyên để trở về tỉnh Desa.

Lần quyết chiến của bốn vị "Vua Thảo Nguyên", Saladin sau khi thả bồ câu liên lạc với bốn người anh em của mình, lại bất ngờ phái binh tập kích vào đại doanh của bốn người. Đánh cướp lượng lớn của cải và tiền bạc, thậm chí còn đoạt lấy không ít nô lệ. Cuối cùng nghênh ngang ra đi.

Trên chiến trường, trận ác chiến đó diễn ra cho đến khi trời tối đen. Trận quyết đấu của bốn con dã thú, cuối cùng chỉ còn lại những giọt máu tươi. Kết cuộc, hai vị vương tử chết ngay trên chiến trường. Còn một vị khi thấy mình bị thất thế, không thể không đem tàn quân còn lại rời khỏi chiến trường. Lúc hắn bỏ chạy, bên cạnh chỉ còn không đến sáu nghìn kỵ binh, hơn nữa lại bị thương đến quá nửa.

“Kẻ chiến thắng” cuối cùng, chính là người con trai cả của vua thảo nguyên trước kia. Đáng tiếc là kẻ chiến thắng này lại cũng phải trả một cái giá cực lớn… Sau khi hắn tính toán lại chiến quả của mình, đã phát hiện. Kể cả những binh sĩ thu phục sau cuộc chiến tranh thì toàn bộ thực lực của hắn cũng chỉ còn không đến ba vạn quân. Hơn nữa…Đại bản doanh của hắn cũng bị Saladin đóng chiếm.

Ba vạn quân… Chỉ dựa vào ba vạn tàn binh bại tướng thì còn gọi gì là vua??

Thế là thừa lúc đêm tối, “Kẻ chiến thắng” đã phóng một mồi lửa, thiêu trụi cả chiến trường, cũng thiêu luôn cả “vương kỳ” của mình. Sau đó mang quân đi về hướng đông nam.

Kẻ chiến thắng duy nhất của trận chiến này lại chỉ có duy nhất mình Saladin! Thực lực của hắn đã tăng lên một tầng. Sau cuộc chiến, hắn đã nắm giữ gần mười vạn người và sáu vạn thiết kỵ!

Với lực lượng này, trên thảo nguyên, cũng có thể được xem như một bộ lạc.

Hơn nữa, kẻ thông minh như Saladin nhớ như đinh đóng cột lời nhắc nhở của Đỗ Duy: “Hoãn xưng vương!”

Hắn từ đầu tới cuối, đều không lập vương kỳ riêng, vua thảo nguyên vì sao không tự lập, mà chỉ là mang theo quân đội của hắn, gặm nhấm xung quanh từng chút từng chút một để có thể tìm thấy tất cả những lợi thế yếu ớt so với bản thân, sau đó thừa dịp vương đình tan rã. Thế lực chân không phía nam thảo nguyên ngắn ngủi, sẽ bành trướng sức mạnh của bản thân...

Đợi khi mùa đông đến, Saladin đã có hơn mười vạn quân! Một bước đã trở thành một trong những thủ lãnh có quyền lực cao nhất thảo nguyên!

Còn lại hai người huynh đệ cuối cùng của hắn. Một người ban đầu mang theo đám tàn binh của mình bỏ chạy, kết quả trên đường đi, mất uy tín, bị những kẻ phản loạn dưới quyền giết chết.

Vị vương tử kia đem ba vạn binh mã đi về phía nam, kết quả đã bị một bộ lạc khác lớn hơn thôn tính, cái đầu của vương tử cũng đã bị chém xuống.

Đến mùa đông, trên thảo nguyên, một vài bộ lạc lớn liên hợp lại tuyên cáo, yêu cầu tất cả các thủ lĩnh bộ lạc đem người đến “cung đình” cũ để mở đại hội các bộ lạc thảo nguyên, bầu ra vị vua mới của thảo nguyên.

Nhận được tin tức này Saladin cười lạnh rồi ngay lập tức xé nát bức thư.

Sau đó, Saladin mỉm cười, để lộ hàm răng trắng, nhìn sang lều bên cạnh của Hanmue cười khẩy và nói rằng:

- Công tước Hoa Tulip người Roland từng nói với ta rằng, đừng nên tin vào cái gì gọi là “Bầu ra một vị vua”! Một vị vua thực sự , không phải là một vị vua do bầu cử. Ài ! Nếu muốn có được hiệu quả thực sự. Dựa vào bầu cử - việc làm vô nghĩa đó căn bản không thể đáp ứng được! Cách duy nhất, chính là dùng thanh loan đao của ngươi mà chinh phục. Chinh phục hết tất cả những kẻ địch của mình. Kẻ nào không theo giết hết, cuối cùng, những kẻ còn lại, hãy biến chúng thành những con dân của mình, sau mới có thể đạt được sự thuần phục thực sự.

- Vậy… Chúng ta sẽ không tham dự đại hội lần này?- Hanmue hỏi.

- Tham gia chứ! Tại sao lại không tham gia?- Saladin nói- Ông đại biểu cho ta đi dự đại hội đi. Nhưng hãy nhớ rằng, chúng ta chỉ bầu kẻ khác làm vua, tuyệt đối không bầu ta làm vua!

Sau khi Đỗ Duy xem xong bức thư cuối cùng, tiện tay đưa cho Philip ở bên cạnh. Philip vừa mỉm cười vừa xem hết rồi nói :
- Thưa ngài công tước, xem ra… trong 10 năm tới, chúng ta không phải lo uy hiếp từ thảo nguyên nữa.

Đỗ Duy gật đầu, đồng ý với Philip .

- Trước kia, thực lực của vương đình quá mạnh, đủ để cai trị cả thảo nguyên. Vì vậy người dân thảo nguyên mới yên ổn đoàn kết sống dưới vương đình… Nhưng hiện nay, vương tộc cường thịnh nhất đã sụp đổ. Những bộ lạc lớn còn sót lại kia, cứ coi như những bộ lạc lớn nhất, thì thực lực còn xa mới có thể cai trị được cả thảo nguyên, không có ưu thế áp đảo. Vì vậy, cho dù mọi người có chọn ra được một vị vua thì người này cũng không thể ngồi yên trên vị trí ấy, chẳng mấy chốc lại có kẻ đứng lên gây hấn và phát động nội chiến. Theo tính toán của chúng ta, thì nội chiến của thảo nguyên ít nhất phải diễn ra trong vòng bảy tám năm, hơn nữa còn có dã tâm của Saladin. E rằng thời gian càng kéo dài hơn. Vì vậy, trong mười năm, chúng ta không cần phải quan tâm đến đám người thảo nguyên.

Ngay từ đầu. Đỗ Duy đã không hề có ý định chinh phục thảo nguyên. Hắn biết với tình hình hiện tại của đế quốc không thể làm được điều này, bất luận là sức mạnh hay thời gian thì cũng đều không cho phép.

Từ trước đến nay Đỗ Duy không hề có ý định đem quân xâm lược thảo nguyên. Chỉ cần người thảo nguyên bị tổn thương nguyên khí thì Đỗ Duy sẽ có được thắng lợi. Nhưng “đánh thắng trận” và “chinh phục hoàn toàn” không giống nhau chút nào.

Đánh thắng trận dễ dàng, nhưng nếu muốn chinh phục thảo nguyên, chinh phục một dân tộc như thế này thì tuyệt đối không phải là việc có thể làm trong một thời gian ngắn được. Nếu như thế, ngược lại chính là tự kéo bản thân vào vũng bùn.

Vì vậy mục tiêu của Đỗ Duy chính là khiến cho thảo nguyên rơi vào đại loạn. Nội loạn nghiêm trọng!! Nội chiến dài mấy năm, khiến cho người thảo nguyên tứ phân ngũ liệt, đồng thời thực lực bị tổn thương thật lớn! Như vậy Đỗ Duy có thể yên tâm tập trung toàn bộ sự chú ý để đối phó với kẻ thù quan trọng nhất.

“Như vậy, chúng ta có thể đóng tại hành lang tây bắc …” Philip cười nói: “Nửa năm trở về đây, mỗi ngày chúng ta chỉ vận chuyển nước. Tiêu hao quá nhiều.”

- Rút về… một nửa!- Đỗ Duy nghĩ một lát- Không thể không canh phòng biên giới! Để một nửa quân lại là đủ. nguồn tunghoanh.com

Xế chiều, Đỗ Duy đi ra khỏi thư phòng, hắn day day huyệt thái dương, rồi thở dài một hơi.

Nhìn sắc trời, có vẻ sắp mưa rồi.

Hắn không mang theo tuỳ tùng, trực tiếp đi xuyên qua hành lang, tới mặt bên của toà thành. Đi tới một phòng ở lầu trên. Trong phòng vang ra tiếng đàn du dương.

Đẩy cửa vào, vẫn là mấy cô gái đẹp đang múa thoăn thoắt, ngồi giữa là người đánh đàn… Đỗ Duy đột nhiên cảm thấy hốt hoảng, hiểu rõ mọi chuyện xong, hắn mới thở dài một cái.

Eluna, nữ thích khách của Đại Tuyết Sơn, mặc kiểu áo dài của các cô gái Roland, ngồi ở chính giữa. Ngay cả tư thế ngồi đánh đàn của nàng cũng giống y như một người thiếu nữ đẹp tựa ánh trăng êm ả.

Đỗ Duy buông hai tay bước vào, sau đó bảo tất cả mọi người ra ngoài, chỉ còn lại Eluna. Vẻ mặt của Eluna rất âm trầm, thậm chí cô ta còn dùng ánh mắt khiêu khích để nhìn Đỗ Duy.

Thực tế, mấy tháng sau khi Hàm Nguyệt chết, thái độ của nàng ta đối với Đỗ Duy luôn như vậy, nhưng Đỗ Duy cũng không làm khó nàng, chẳng sợ nàng lại hại mình, Đỗ Duy chỉ giam cô ta lại trong hai ngày.

- Ngươi… Ngươi lại tới đây làm gì?- Eluna nhìn Đỗ Duy chằm chằm- Lẽ nào lần này ngươi lại muốn phái người đi chịu chết sao?

Đỗ Duy lắc đầu, sau đó hắn giơ hai tay từ sau lưng ra, trong tay hắn xuất hiện một dải sáng, hắn lấy từ trong ma pháp giới chỉ ra một thứ, đặt trên bàn tay. Đây là một chiếc tiểu phong cầm, chiếc cầm huyền sạch bong. Rõ ràng mỗi ngày đều có người lau chùi nó sạch sẽ, không hề có lấy một hạt bụi.

- Ngươi đàn rất hay!- Đỗ Duy nhẹ nhàng nói- Vì vậy, chiếc đàn này tặng cho ngươi!

Eluna không nói gì.

Đỗ Duy nói tiếp một câu, khiến cho thân thể Eluna xúc động mãnh liệt.

- Chiếc đàn này… là của nàng ấy để lại. Sau khi nàng ra đi, chiếc đàn này chỉ do mình ta giữ.

Eluna nhận chiếc đàn, những ngón tay nhẹ nhàng lướt qua dây đàn.

Sau đó, Đỗ Duy tiến đến bên cửa sổ nhìn ra xa. Quay lưng lại nói với Eluna :
- Hãy đàn một đoạn cho ta nghe!

Hình như Eluna vẫn muốn chống đối, nhưng lời nói đã đến cửa miệng rồi, không biết thế nào lại nói:
- Ngươi muốn nghe cái gì?

Đỗ Duy trầm tư một lát rồi nói:
- Trước đây cô ấy thích khúc nhạc nào thì giờ ngươi hãy đàn đoạn đó!

Tiếng đàn mềm mượt và nhẹ nhàng vang lên, khúc nhạc du dương xuyên vào tai Đỗ Duy. Hắn thở dài.

Ánh mắt hướng về một nơi rất xa xăm. Hắn nhìn về phương Bắc,mây đen rất thấp nơi chân trời…

- Hình như sắp có tuyết rơi!- Đỗ Duy như hạ thấp giọng lẩm nhẩm- Qua một năm rồi! Một năm rồi…Vẫn còn hai năm nữa… Nhanh thật, chỉ còn hai năm nữa!

Tuy hắn quay lưng lại, không thể thấy được những biểu hiện của hắn, nhưng Eluna lại cảm nhận rõ ràng là vị công tước thiếu niên thường ngày phát ra uy lực này, lúc này đang vang lên những thanh âm của sự mệt mỏi.

Đúng vậy, mệt mỏi! Chính là sự mệt mỏi trống rỗng trong lòng.

“Hai năm? Hai năm mà hắn nói là có ý gì? Mà hiện nay hắn muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, còn điều gì khiến hắn sầu muộn như thế? Có chuyện gì khiến hắn mệt mỏi như thế…? - Trong lòng Eluna thầm suy nghĩ.

Nguồn: tunghoanh.com/ac-ma-phap-tac/chuong-363-rokaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận