Ác Ma Pháp Tắc Chương 519 : Bên trong sân huấn luyện của thống soái bộ .

Chương 519: Bên trong sân huấn luyện của thống soái bộ .

Dịch: DarkTu
Biên tập: vandai79
Nguồn:TTV





Đối với Gabri, người thừa kế gia tộc Rowling này, các nhà quý tộc giàu có ở đế đô thể hiện đầy đủ các loại thái độ quan tâm. Ai cũng biết, vị này từng là một tiểu thiên tài trong lớp quý tộc thiếu niên của đế quốc, hắn sắp đến đây để tiếp nhận quyền sở hữu ruộng đất cũng như danh vọng hiển hách, tất cả đều là vô phương ngăn cản.

Đúng vậy!!! Gabri chính là một tiểu thiên tài - mà ca ca của hắn, vị này bây giờ đã là kẻ tâm phúc số một đế quốc, năm đó lại được gọi là ngu ngốc, quả là một cặp anh em thú vị!

Nhưng vì vinh quang truyền thống của gia tộc Rowling, khiến cho Gabri cũng không hề bị bài xích - quý tộc đều cực kỳ chú trọng đến truyền thống, cái mà Rowling gia tộc không bao giờ thiếu đó chính là lịch sử huy hoàng.



Cho nên, ngày thứ hai sau khi Gabri đến đế đô, các nhà quyền quý của đế quốc đều cấp cho vị thanh niên này mặt mũi, tổ chức một buổi yến hội long trọng, hoan nghênh vị bá tước tương lai của gia tộc Rowling trở về đế đô.

Hơn nữa, thoạt nhìn còn thấy công tước hoa Tulip đã trở thành chỗ dựa cho hắn, Rowling gia tộc chắc chắn sẽ lại huy hoàng lần nữa. Đã không thể tránh, vậy thì không cần tránh nữa. Như vậy không bằng “thuận nước đẩy thuyền” là được.

Duy nhất khiến cho Đỗ Duy có chút ngoài ý muốn chính là tại lần tiệc tối đầu tiên hôm trước, Gabri lại cự tuyệt đề nghị của Đỗ Duy: phải mời vợ chưa cưới Austria tiểu thư của hắn cùng tham gia.

Đỗ Duy xem việc này là do sự ngượng ngùng của tuổi trẻ… Nhưng tựa hồ Gabri lại có ý nghĩ khác.

Ở bữa tiệc tối này, Gabri biểu hiện đầy đủ các dáng vẻ cử chỉ của một quý tộc thế gia tốt bụng. Tại yến hội hắn thong dong ứng đối với các khách mời, dáng vẻ cực kỳ có chừng mực, không kiêu ngạo, không siểm nịnh mà mơ hồ toát ra vài phần tự tin, trầm ổn, ngoài ra còn có một chút rụt rè đặc biệt của quý tộc. Về phương diện lễ nghi, Gabri từ một tay bá tước phu nhân dạy dỗ tự nhiên sẽ không lộ ra nửa điểm sơ hở nào.

Hắn còn rất trẻ, kế thừa huyết thống gia tộc Rowling vĩ đại, có được vẻ ngoài anh tuấn, gia thế lại huy hoàng và tiền đồ vô lượng trong tương lai - tất cả những điều này, đã trở thành lực hấp dẫn trí mạng đối với các cô nương trẻ tại yến hội!

Mặc dù nhìn từ trên xuống, hào quang của Đỗ Duy so với đệ đệ mình càng sáng chói hơn. Nhưng nhưng bây giờ ai cũng biết vị công tước hoa Tulip này là một kẻ láu cá, lúc gặp vấn đề liên quan đến đàn bà thì tốc độ chạy trốn của hắn trên mặt đất so với phong hệ ma pháp cao cấp còn có phần nhanh hơn! Cho nên dần dần đã khiến các cô nương có tâm ý với hắn phải tuyệt vọng - dứt khoát đem hắn trở thành một người thần tượng chỉ để ngắm nhìn xa xa cũng tốt lắm rồi.

Mà Gabri… không thể nghi ngờ là hắn rất… có sức thu hút! Thanh niên trai tráng trẻ trung, trong ánh mắt vẫn còn mang theo một tia ngượng ngùng non nớt, những tố chất này đã khiến cho các thiếu nữ quý tộc tại đế đô vốn đã sớm chìm đắm trong men ái tình cảm thấy rất mới mẻ kích thích. Phảng phất như tên thiếu niên mà như… thanh niên này mang theo uy phong thuần phác đặc trưng từ Rowling bình nguyên.

Mà Gabri từ nhỏ đã tu luyện vũ kỹ gia truyền, vóc người của hắn rất rắn chắc cường tráng, ngực và bả vai rất rộng rãi. Nhưng một thiếu niên anh khí ngút trời như vậy lại ngẫu nhiên lộ ra một loại nụ cười ngượng ngùng thuần chân như trẻ con - quả thật đã khiến cho các nữ nhân quý tộc phải thèm chảy cả nước miếng!

Cho nên, lần yến hội này, có thể nói Gabri đã trở thành “Gươm lạc giữa rừng hoa”.

Tối hôm đó, trên sàn dạ vũ đã có sáu cô nương “không cẩn thận” mà đụng chạm vào người hắn. Có bảy cô nương “không cẩn thận” mà đánh rơi khăn tay trước mặt hắn, ngoài ra còn có tám cô nương “không cẩn thận” làm đổ ly rượu vào người Gabri - Ai nói chỉ có nam nhân mới tinh thông kỹ xảo tán tỉnh? Xem ra tại đế đô, các nữ sĩ quý tộc đối với lĩnh vực này cũng cực kỳ am hiểu.

Mà tiết mục đặc sắc nhất hôm đó chính là một vị tiểu thư con gái của một gia tộc tổng đốc nào đó, đã “không cẩn thận” mà dẫm nát váy của chính mình, sau đó rất dứt khoát nhảy thẳng vào trong lòng của Gabri!

Chúng ta đều biết hắn đã đính hôn. Nhưng vậy thì sao chứ? Luật pháp của đế quốc cho phép một quý tộc có thể lấy đến mấy thê tử, hơn nữa cũng không có cấm việc làm “tình nhân”. Tiểu tử này nhìn qua rất khả ái, nếu nói để làm một tình nhân thì quả thật là một lựa chọn không hề sai.

Cả đám phu nhân quý tộc đều rất nhanh chóng đạt thành một hội ý với nhau.

Thuận tiện nói một chút, vì hòa bình đã quá lâu, không khí bên trong giới quý tộc rất cởi mở phóng đãng. Không nói đến việc Đỗ Duy nhìn thấy bọn người kia dùng băng tương quả như một loại thuốc, mà về phương diện quan hệ nam nữ, những nhà giàu có quý tộc trong đế đô này cũng đều phóng đãng đến mức gần như thối nát.

Loại chuyện tình nhân này, ở đây được xem như một loại bí mật công khai. Đa số các phu nhân đều lựa chọn trong các thị vệ bên người một vài tên mặt trắng anh tuấn đảm đương luôn việc này.

Mà Gabri, rất là vinh hạnh, hắn tạm thời được thay thế Đỗ Duy ca ca của mình, trở thành mục tiêu chung của các nữ nhân này.

Nhưng tâm tư của Đỗ Duy có vài phần không vui.

Rất hiển nhiên, hắn nhìn ra được, tên đệ đệ này của mình chẳng qua chỉ là cáo đội lốt cừu mà thôi.

Cái nụ cười “ngượng ngùng ngây thơ” trên mặt tiểu tử kia, Đỗ Duy chỉ cần liếc mắt là nhìn thấu. Chẳng qua chỉ là diễn trò, mà Gabri tựa hồ lại rất thích hưởng thụ việc được mỹ nữ vòng vây quanh mình, hắn hình như là một tên tiểu tử rất phong lưu.

Đỗ Duy trước đó vẫn còn thấy hắn cùng một cô “nam tước thiên kim” nâng cốc chúc mừng, sau lại lập tức thấy hắn ôm một quả phụ “Tử tước” khiêu vũ nhẹ nhàng, tới sau nữa đêm thì tên tiểu tử này lại còn cả gan lén lút lôi kéo một vị cô nương chạy ra hoa viên tâm sự, còn biểu diễn xoay người nhảy qua rào chắn của hoa viên, khiến cho vị cô nương kia nhìn đến lác mắt!

Mà cái cô nương kia… khiến cho Đỗ Duy phải nhíu mày nhăn trán là cô nương kia lại chính là biểu tỷ của vị hôn thê chưa cưới Austria của Gabri!

“Tiểu tử này sao lại hoa tâm như vậy…” Đỗ Duy trong lòng thầm rên.

Rất hiển nhiên, về phương diện này đệ đệ và mình không hề giống nhau, hắn được xem như là một thanh niên quý tộc của thời đại này! Anh tuấn, có thực lực thu hút các cô gái, hơn nữa còn rất giỏi lợi dụng thực lực này!

Kết quả khiến cho Đỗ Duy… bất mãn.

Hắn cũng không phải không hiểu việc còn trẻ nên tinh lực và huyết khí sung mãn, nhưng chính là Đỗ Duy bất tri bất giác đã dần dần có cảm giác là “Anh cũng như cha” một kiểu nhân vật như vậy. Hắn đương nhiên hy vọng đệ đệ của mình trở thành một người thành thật thuần phác thành khẩn trầm ổn.

Trên thực tế, Gabri quả thật đã đáp ứng đúng yêu cầu của Đỗ Duy - tại phần lớn thời gian, lúc nói chuyện đứng đắn, hắn đã hiển lộ ra vài phần thành thục, có lẽ về phương diện nam nữ… hắn tựa hồ rất có kinh nghiệm!

Dù sao thì làm ca ca cũng không thể cấm đệ đệ đi tán gái mà?

Sau khi buổi tiệc tối diễn ra đến nửa đêm, Đỗ Duy rốt cục cũng tìm được Gabri - cái tên tiểu tử này chiều nay đột nhiên biến thành một con bươm bướm mà bay qua bay lại quanh các cô nương.

Sau cùng Đỗ Duy cũng lôi hắn về từ trên lan can sân thượng - lúc ấy tiểu tử này đang ôm một cô nương trẻ đẹp mà cả Đỗ Duy cũng không nhận ra… nhiệt tình hôn môi! Nếu như Đỗ Duy mà đến muộn một hồi, hắn ngoài nghi chỉ sợ đệ đệ còn mang theo cái cô nương này chui vào hoa viên mà lăn lộn trên bụi cỏ rồi!

- Được rồi, ca ca. Sao vẻ mặt huynh có vẻ không cao hứng vậy?
Gabri đưa mắt nhìn cô nương kia, nhìn bộ dáng Đỗ Duy, tiện tay sửa sang lại quần áo của mình một chút.

- Ngươi rất thích những cô nương này?
Đỗ Duy cười khổ.

- Tại sao không?
Gabri trừng mắt nhìn:
- Các nàng trẻ trung xinh đẹp, mà ta lại thích các cô gái xinh đẹp trẻ trung. A, huynh yên tâm, ta biết thân biết phận của mình, những chuyện này cũng không phải chuyện lớn gì.

- Ta hiểu ý của ngươi. Với thân phận của ngươi, có mấy người đàn bà thì cũng không có gì là kỳ quái.
Đỗ Duy lắc đầu.

- Nhưng, tựa hồ chiều nay con mồi của ngươi cũng khá nhiều, ta đếm sơ sơ, một, hai, ba … a mới vừa rồi cái cô nương cùng ngươi hôn môi kia cũng là con mồi thứ tư trong chiều nay của ngươi rồi, đúng không!
Đỗ Duy vuốt vuốt huyệt thái dương.

- Người thứ năm.
Gabri người trộm nhìn bộ dáng Đỗ Duy đang buồn bực:
- Lúc trước khi bắt đầu dạ vũ, có một vị nữ sĩ lén lút đem khăn tay của nàng trao cho ta, lúc đó huynh không có phát hiện.

Đỗ Duy:
- …

Hắn nhìn đệ đệ của mình một hồi lâu, mới thấp giọng nói:
- Ngươi có biết hay không, trong số cô nương ngươi trêu chọc chiều nay có một người là biểu tỷ của vị hôn phu chưa cưới của ngươi đó.

- Ta biết.
Bộ dáng Gabri tựa hồ rất vô tình.

- Vậy ngươi…

- Ca ca.
Thanh âm Gabri vẫn rất cung kính, nhưng thần sắc của hắn cũng rất thản nhiên:
- Ta biết huynh muốn nói cái gì, chính bản thân ta cũng cảm giác được… kỳ thực nhiều lúc ta cảm giác được cách làm của huynh rất kỳ quái, huynh là trưởng tử của gia tộc Rowling, bây giờ đã tự lập môn hộ trở thành đế quốc công tước. Có thể nói là dưới một người trên vạn người, nhưng lại… trong mắt của rất nhiều người, huynh thực sự là một kẻ khác người. Ở cùng độ tuổi như huynh, ai mà không có mấy tình nhân? Hết lần này tới lần khác huynh đều sinh hoạt một mình, thực sự là làm cho người ta cảm giác… quá buồn tẻ.

Gabri nhìn ca ca của mình, thở dài:
- Những người tuổi trẻ như huynh, như ta, cơ hồ đều giã từ đời xử nam trước khi trưởng thành. Nhưng huynh lại rất kỳ quái, từ nhỏ đến lớn bên người chưa bao giờ có các nữ hầu xinh đẹp hầu hạ. Huynh chỉ cần Marde đi theo bên người, cũng không tham gia bất kỳ bữa tiệc nào của quý tộc, chưa bao giờ cùng những nữ hài tử này gần gũi… những điều này khiến ta cảm thấy rất kỳ quái.

Đỗ Duy không biết nói gì để đáp lại.

Trên thực tế Gabri nói rất đúng. Trong giới quý tộc, thanh niên thường thường đều đã cáo biệt kiếp xử nam rồi, rất nhiều người đều làm chuyện đó trước tuổi mười ba mười bốn. Trong lúc đó sẽ hưởng thụ tư vị nam nhân qua chính nữ hầu thiếp thân bên cạnh của mình. Mà sau khi lớn lên, về phương diện đàn bà lại không hề “keo kiệt” tinh lực.

Quý tộc đế quốc luôn luôn là như thế, mặc kệ là tình nhân cũng tốt hay lấy thê tử cũng được, hoặc kể cả ngẫu nhiên gặp dịp thì chơi cũng chả sao. Những điều này là bí mật rất được công khai. Thậm chí trong nhiều gia đình quý tộc, vợ chồng trong nhà vẫn rất tôn trọng “quy tắc trò chơi” (Bởi vì rất nhiều hôn nhân chính trị khiến cho song phương không có tình cảm mà vẫn phải chung sống, nên sẽ không để ý lắm việc đối phương đi tìm một ít niềm vui cá nhân cho mình.)

So sánh với họ, sinh hoạt cá nhân của Đỗ Duy quả thật là trong trắng như tờ giấy trắng!

Thậm chí… trước khi Đỗ Duy có Vivian, trong đế đô thậm chí có người hoài nghi vị Đỗ Duy thiếu gia này có phải là chỉ thích đàn ông hay không? May là, sau khi Đỗ Duy có Vivian, cái tin đồn này mới bị phá tan. Nhưng sinh hoạt cá nhân của hắn quá mức sạch sẽ khiến cho trong mắt của đông đảo quý tộc cảm thấy quả thật chính là cuộc sống của các khổ tu sĩ!

- Ta… ta chỉ nghĩ là ngươi bây giờ còn rất trẻ, ngươi…
Đỗ Duy không biết phải nói sao để thuyết phục đệ đệ.

- Ta đã không còn là xử nam rồi.
Gabri đột nhiên nói một câu, khiến cho Đỗ Duy sửng sốt.

- Ngươi … không còn hả?
Đỗ Duy há to miệng.

- Năm ngoái đã không còn.
Gabri thản nhiên nói:
- Năm ngoái mẫu thân chủ động đưa đến cho ta hai người nữ hầu rất trẻ trung xinh đẹp hầu hạ ta, ta biết đây là một loại đồng ý ngầm cho nên… ta đã làm, cảm giác rất không tệ.

Đỗ Duy:
- Năm ngoái… năm ngoái ngươi vẫn chưa đủ mười bốn tuổi mà.

- Ca ca, ta thấy huynh rất kỳ quái.
Gabri thở dài:


- Đôi khi, ta có cảm giác huynh quả thực không giống như một người quý tộc, thậm chí… huynh giống như là người đến từ thế giới khác! Nhìn chung quanh huynh xem. Chỉ cần là nam nhân, có năng lực, có quyền thế, đều sẽ có nhu cầu chiếm giữ càng nhiều đàn bà, đây không phải là vì thỏa mãn thú tính cá nhân của mình, cũng không phải để thỏa mãn nhu cầu thân thể của mình. Mà nguyên nhân trọng yếu hơn là đây cũng là một loại thể hiện địa vị và năng lực bản thân! Ngươi cường đại hơn so với người ta thì ngươi sẽ có tư cách hưởng thụ càng nhiều! Chiếm giữ càng nhiều tài nguyên, chiếm giữ càng nhiều của cải chìm nổi, chiếm giữ nhiều ruộng đất, chiếm giữ càng nhiều đàn bà - cái thế giới này của chúng ta vốn là như vậy, có cái gì kỳ quái sao?

Đỗ Duy gật đầu, hắn không hề phản đối.

Trong lý trí, hắn biết rõ. Đây là Roland đại lục, là một cái đế quốc ở thời đại phong kiến. Không nói đến cái gì mà nam nữ ngang hàng, nam nữ bình đẳng. Ở chỗ này, nam nhân chính là chúa tể, một người đàng ông càng cường đại sẽ chiếm cứ càng nhiều tài phú và tài nguyên, mà đàn bà... cũng được xem là một loại “tài nguyên”.

Cái đó không có liên hệ gì với đại đức, mà là một loại quy tắc. Xã hội quy tắc.

Cũng giống như kiếp trước của Đỗ Duy, hắn từng nghiên cứu qua thần thoại cổ của Hy Lạp, trong thần thoại thì vị thần Zeus chính là một tên thần côn cực kỳ háo sắc, ngay cả tỷ muội của mình cũng không buông ta. Đi khắp nơi gieo giống. Nhưng ở cái thời đại đó, người ta lại cho rằng đây là một loại thể hiện sự “cường đại”!

Ngươi chiếm càng nhiều tài nguyên và tài phú. Liền chứng minh ngươi rất cường đại!

Dáng vẻ này của Đỗ Duy chính là bị cái chế độ một vợ một chồng của thế giới kiếp trước bồi dưỡng ra. Đối với phương diện nam nữ tại thế giới này hắn có chút theo không kịp.

Mặc dù ở nhà hắn hiện đang có một đôi tỉ muội như hoa như ngọc… nhưng nếu so sánh với những người cùng địa vị như hắn, trong mắt của họ đây quả là một loại “Chuyện lạ”!

Những người bên cạnh, tỷ như Villa bá tước, tỉ như Dransa, ai mà không có một đoàn mỹ nữ? Kể cả cái lão tể tướng đã gả cháu gái cho Cami Ciro kia, có rất nhiều đàn bà bên trong, bên ngoài thì cũng có chút quan hệ với mấy vị phu nhân - những điều này đều là bí mật công khai, cũng không ai đi nói hắn làm cái gì.

- Phụ thân của chúng ta, năm đó khi còn thanh niên có thể còn phong lưu hơn ta bây giờ.
Gabri cười cười, hắn lại ôm bả vai của ca ca mình:
- Ca ca, ta biết huynh rất lo lắng. Nhưng huynh yên tâm, ta không phải cái loại gia hỏa háo sắc không biết trời đất. Những người này ta xem chỉ như là trò chơi mà thôi. Qua một thời gian ta sẽ vứt bỏ những trò chơi này. Lúc làm chính sự, ta cũng sẽ không đến nỗi đứng không nổi đâu.

Đây là điểm khác biệt vậy… Đỗ Duy thở dài trong lòng.

Nếu như ở kiếp trước, một người mẫu thân khi biết con trai mình hoa tâm như vậy, chỉ sợ sẽ rất lo lắng.

Nhưng ở thế giới này… một người mẫu thân như bá tước phu nhân, lại chủ động đem nữ nhân tới cho con trai mình xé tem! Bởi vì bá tước phu nhân nhận thấy, con trai mình chính là một đại nhân vật, một cường giả, một người đầy quyền lực. Như vậy hắn càng nên chiếm giữ càng nhiều! Đây chính là quy tắc của thế giới này, là thiên kinh địa nghĩa (đương nhiên)!

Đỗ Duy thở dài không nói, hắn thật sự không có lời nào để nói với đệ đệ mình. Bởi vì xem ra ở cái thế giới này, đệ đệ mình làm như vậy mới là bình thường, mà chính mình ngược lại mới là không bình thường.

Yến hội tối hôm đó, khiến cho Đỗ Duy được biết thêm một mặt khác của đệ đệ mình, hắn đã không còn là một tên tiểu tử mặt đầy bùn đất, lăn lộn trong sân đào giun như ngày nào.

Mà sáng hôm sau, biểu hiện của Gabri mới khiến cho Đỗ Duy tương đối yên tâm! Hắn quả thật không có trầm mê trong nữ sắc mà ngóc đầu không nổi.

Tối hôm qua trong yến hội Gabri trêu hoa ghẹo nguyệt. Nhưng sau khi yến hội kết thúc, liền lập tức khôi phục phong thái trầm ổn của một người thanh niên thừa kế gia tộc Bá tước. Thậm chí sáng sớm lúc Đỗ Duy còn chưa rời giường, hắn đã thức dậy rồi!

Gabri bắt đầu luyện võ trong sân, nửa thân trên để trần, mặc một cái khố luyện công. Bắt đầu luyện tập kiếm thuật trong sân.

Lúc Đỗ Duy thức dậy, trên người Gabri đã đổ đầy mồ hôi. Trên mặt không có chút thần sắc buông thả nào. Hai mắt tỏa sáng, thanh trường kiếm trong tay được múa lên như một bông tuyết trong trời đông.

Mà dạng rét lạnh sáng sớm mùa xuân thế này, Gabri lại không hề sợ. Hắn cứ đổ mồ hôi đầy mình, sau mấy lần luyện kiếm thuật, còn cầm một thanh trọng kiếm to lớn một hơi bổ năm mươi cái cọc gỗ. Lúc này mới hoàn tất bài tập hôm nay.

Đỗ Duy đứng ở cửa sân nhìn thật lâu, sau khi Gabri kết thúc huấn luyện, cầm một cái khăn lông màu trắng lau mồ hôi thì hắn mới đi tới, trên mặt lộ ra thần sắc vừa lòng:
- Ngươi thức dậy từ sớm rồi à?

- Tất nhiên.
Gabri đem kiếm để lên giá:
- Mỗi buổi sáng ta đều phải luyện một canh giờ, đây là bài tập cơ bản nhất. Nhưng bởi vì một mạch chạy từ Rowling bình nguyên tới đây, trên đường đi đã bỏ lỡ vài buổi tập. Bắt đầu từ hôm nay, ta mỗi ngày phải luyện thêm một canh giờ nữa mới được.

Vừa nói, hắn dè dặt từ trên giá vũ khí lấy xuống một thanh trường kiếm mới tinh, bao kiếm này dùng da cá mập thượng đẳng chế tạo. Còn khảm thêm một số bảo thạch - không phải để cho đẹp, mà là trong bảo thạch có ếm vào một số ma pháp, khiến lúc bảo tồn thanh kiếm không bị rỉ sắt hay mài mòn.

Đây là một thanh bảo kiếm thượng đẳng. Giá trị hơn ba vạn kim tệ, tác phẩm của một vị rèn kiếm đại sư nổi tiếng ở phương bắc, đây là một lễ vật của Dransa đã đến tặng cho Gabri tối qua.

Mà quà tặng của Villa bá tước lại là một nữ hầu mười lăm tuổi nhỏ nhắn xinh đẹp, da thịt bóng loáng như tơ như ngọc, lông mi dài nhỏ. Đương nhiên, cũng là một người xử nữ, do bá tước dùng một số tiền lớn bồi dưỡng mà ra.

Gabri cũng rất vui lòng tiếp nhận - đương nhiên, hắn sẽ không như Đỗ Duy đem bốn chị em song sinh kia tùy tiện ném ra cửa hàng, mà là mang về trong viện của mình, bắt đầu hầu hạ cuộc sống hằng ngày của mình - đây mới là một cuộc sống bình thường của một quý tộc.

Đỗ Duy yên tâm, ít nhất sau khi chiếm được nữ hầu xinh đẹp kia, Gabri không có trầm mê nữ sắc, hắn còn có thể kiên trì tôi luyện vũ kỹ của mình mỗi sáng, điều đó cho thấy hắn rất biết giới hạn!

- Ngươi đi tắm đi.
Đỗ Duy cảm thấy mình không cần phải nói thêm gì nữa:
- Chiều nay, ta sẽ mang ngươi đến phủ tài chính đại thần bái phỏng một chút. Thuận tiện đưa ngươi đi gặp vị hôn phu chưa cưới một chút…

- Ách? Ca ca, đừng đi mà.
Gabri nhíu mày.

Biểu tình của hắn rất chân thật, không phải giả vờ.

- Ngươi có ý kiến gì?

Gabri hít vào một hơi thật sâu:
- Ta không muốn kết hôn sớm như vậy.

Đỗ Duy nhất thời nghe không hiểu:
- Ngươi nói cái gì?

- Ta nói, ta không muốn kết hôn sớm như thế.
Ngữ khí Gabri rất thành thật:
- Ca ca, ta biết huynh cũng rất sốt ruột. Rowling gia tộc chúng ta, có rất ít người mới trưởng thành liền kết hôn! Tỷ như phụ thân của chúng ta… người đã hơn hai mươi tuổi mới cưới mẫu thân chúng ta. Mà lúc người sinh huynh ra đã ba mươi sáu tuổi! Tối hậu lúc người chiến thắng từ Nam Dương trở về, huynh ba tuổi còn người đã ba mươi chín!

Thái độ Gabri rất thành khẩn:
- Ta biết chúng ta nói về đề tài này, ta nguyện nghe theo ý kiến của ngươi. Không đi Bạo Phong quân đoàn, không đi mạo hiểm, nghe theo lời huynh an bài. Trước tiên tôi luyện vũ kỹ của chính mình, tích lũy một ít kinh nghiệm, tương lai ta cũng muốn là tướng quân như phụ thân. Nhưng về phương diện hôn nhân ta thấy còn quá sớm, ta còn rất trẻ, ta còn có cuộc sống muôn màu muôn vẻ, không muốn kiếm cho mình một cái dây thừng chốt cửa quá sớm, tối hôm qua ngươi cũng thấy… ta nghĩ ta còn có thể tự do được hai năm… Ca ca, ta không có nói giỡn, ta biết có rất nhiều quý tộc vừa trưởng thành liền kết hôn. Nhưng những tên này đều là không có bản lãnh, dựa vào bối cảnh của các bậc cha chú, không có lý tưởng. Nhưng ta thì khác, ta có khát vọng muốn làm, ta có tiền đồ của mình, ta muốn trước tiên phải làm ra một phen sự nghiệp! Cho nên lúc này… về phương diện đàn bà. Ta có thể ngẫu nhiên rãnh rỗi chơi đùa một cái, nhưng nếu muốn ta phải chính thức yêu thương lấy một người làm vợ… ta bây giờ không muốn tổn hao tinh lực ở phương diện này, ít nhất thì phải qua vài năm nữa!

- Vài năm nữa thì…
Đỗ Duy rất muốn nói qua vài năm nữa thì thời cuộc không còn được như lúc này.

- Ta cũng biết.
Gabri gật đầu:
- Trận chiến này có khả năng kéo dài vài chục năm, thậm chí cả đời người. Đây là lời huynh đã nói, ta cũng sẽ không đột nhiên lăn ra chết bất đắc kỳ tử mà. Chuyện kết hôn, sau này hãy nói đi…

Mắt thấy Đỗ Duy còn muốn phản đối, Gabri tăng thêm vài phần khẩu khí. Nhìn Đỗ Duy thành khẩn nói:
- Ca ca, đây là quyết định của ta, xin hãy ủng hộ ta.

- Ta …
Đỗ Duy nhìn ánh mắt chân thành của đệ đệ:
- … Được rồi.

- Vị Austria tiểu thư kia, ta sẽ lấy nàng, dù sao đây cũng là hôn sự do phụ thân định ra, ta sẽ không phản đối. Ta biết cái gì nên làm và không nên làm.
Gabri cười cười:
- Nhưng bây giờ còn chưa phải lúc. Cho nên ca ca, chiều nay, ngươi dẫn ta đi tham quân bộ đi, ta quan tâm cái này hơn!

Không thể không nói, so với Đỗ Duy thì Gabri mới giống là con cháu của dòng họ Rowling hơn. Giống như đám thanh niên quý tộc ở thế giới này.

Tỷ như nói, lúc ra khỏi nhà Đỗ Duy không thích cỡi ngựa, bởi vì hắn thích thoải mái. Chẳng những thích ngồi xe ngựa, mà còn dùng rất nhiều tinh lực đem xe ngựa cải tạo cực kỳ thoải mái! Thậm chí không tiếc tiền đem bày mấy cái ma pháp trận trên xe ngựa để giảm xóc nảy - mặc dù hành động này trong mắt các ma pháp sư chính là lãng phí ma pháp. Quả thực là một loại hành động nhàm chán cực kỳ.

Gabri thì lại thích cỡi ngựa! Có lẽ là do dòng máu của Raymond bá tước đang chảy trong huyết quản nên từ lúc sinh ra hắn đã cực kỳ thượng võ, hắn thích cỡi con ngựa cao to, mặc phục trang võ sĩ sa hoa của quý tộc, lưng đeo trường kiếm sắc bén. Phóng ngựa trên phố uy vũ anh khí, tỏ vẽ oai phong không thể nghi ngờ!

Đỗ Duy đáp ứng yêu cầu này của đệ đệ - hắn đối với tên đệ đệ này phải nói là thương yêu đến tận xương tủy, đối với yêu cầu của đệ đệ, chỉ cần có thể, hắn đều hận không thể thõa mãn toàn bộ. nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m

Cho nên, lúc xế chiều, Đỗ Duy dẫn Gabri đi đến thống soái bộ của đế quốc một chuyến.

Bây giờ lão tể tướng Chelsea đã rất ít khi đến quân bộ, mặc dù hắn vẫn còn mang trên người một cái tước danh quân vụ đại thần. Nhưng mọi sự tình chủ yếu đều đã rơi vào người quân vụ phó đại thần Carmi Ciro.

Carmi Ciro và Đỗ Duy có quan hệ rất tốt, mắt thấy Đỗ Duy dắt đệ đệ đến quân bộ bái phỏng, hắn liền nhiệt tình tiếp đãi, đem công văn giao cho mấy tên thủ hạ xử lý, tự mình dẫn Đỗ Duy và Gabri vào thăm quân đội Thống soái bộ của đế quốc.

Thống soái bộ quân đội đế quốc, chính là do khai quốc hoàng đế Aragon một ngàn năm trước lập nên. Đỗ Duy thở dài: xem ra cũng chẳng khác gì mình, rất là chịu chơi a!

Đây là một loại chế độ kiến tạo quân bộ bắt chước cái thế giới kia ở địa cầu mà làm, bên trong thống soái bộ, chia ra mấy ngành, có phụ trách quân giới, có phụ trách hậu cần, có phụ trách tuyên truyền, có phụ trách quản lý tài liệu. Đương nhiên, trọng yếu nhất chính là bộ chỉ huy tác chiến, đây là một dạng bắt chước bộ tham mưu ở kiếp trước. Đối với tất cả các cuộc chiến tranh lớn nhỏ, đều tập trung đưa ra một ít kế hoạch quân sự tại đây.

Mặc dù Đỗ Duy biết mình không phải là một người tinh thông quân sự, năm đó kiếp trước Aragon làm ra cũng chỉ là một cái hình thức ban đầu. Nhưng trải qua ngàn năm cải tiến, người Roland đối với chế độ này đã hoàn thiện thêm một bước, đã rất có bộ dáng.

Tỷ như bản đồ quân sự, sa bàn, mô hình, diễn luyện...v….v..

Ngoài ra, bên cạnh đó, trong đế quốc quân đội còn có một viện nho nhỏ khoa học về trái đất. Có thể nói, chỗ này có thể xưng là “huấn luyện ban” bên trong của quân đội đế quốc.

Vì để cung cấp cho đế quốc những nguồn sống tươi trẻ. Đế quốc có một truyền thống, một định kỳ từ các địa phương trong quân đội đều sẽ điều động một ít binh sĩ ưu tú cùng trung cấp quân đến. Đến thống soái bộ đưa tin sau đó tham gia cái huấn luyện ban này.

Tai chỗ này, sẽ có một số vị tướng quân lão thành của đế quốc ra mặt. Chuyên môn dạy dỗ bọn hậu bối, truyền thụ cho bọn hắn một ít kinh nghiệm quân sự, giảng thuật một ít ví dụ thực tế từ trước chiến tranh. Hơn nữa đối với một số trận thế điển hình còn có phân tích cụ thể, còn bao gồm luyện tập võ nghệ, và diễn tập quân sự trên sa bàn …v..v…

Đây quả là một cái học viện quân sự sơ khai. Đáng tiếc chính là năm đó Aragon, cũng là chính mình, sau khi làm ra cái hình thức ban đầu này chưa có đề cập đến việc mở rộng. Mà một ngàn năm trôi qua, đế quốc cũng không có đem cái huấn luyện ban này mở rộng thành một cái học viện quân sự. Cùng lúc người ở thời đại này không nhận ra được lợi ích chân chính từ một cái học viện quân sự chính quy mang lại, mặt khác lại còn: đây là một cái thời đại phong kiến! Sở hữu địa vị cao đều xuất thân từ các nhà giàu có quý tộc, nếu như ngươi có xuất thân bình dân sẽ rất khó đi đến các địa vị cao - kể cả ngươi đã học ở học viện quân sự cũng không được!

Nhìn trong đế quốc, có người tướng quân nào trong quân đội mà không phải là quý tộc?

Cho nên, cứ như vậy, học viện quân sự được thành lập chỉ sợ cũng biến thành một địa phương chuyên giành cho con dòng cháu giống, ý nghĩa không lớn.

Nhưng, một cái huấn luyện ban quy mô nhỏ như vậy, cũng ít nhất có thể cung cấp cho đế quốc một ít trung cấp quân vĩ đại đủ tư cách là đã hiếm có lắm rồi.

Đối với kế hoạch dành cho Gabri của Đỗ Duy, bước đầu tiên chính là hi vọng hắn có có thể gia nhập cái huấn luyện ban này mà học tập!

Dù sao, võ công ngươi giỏi là một chuyện, nhưng lãnh binh đánh giặc lại là một chuyện khác!

Nguồn: tunghoanh.com/ac-ma-phap-tac/chuong-519-Oqkaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận