Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Trèo Tường Chương 116

Chương 116
Ta nên bắt nàng làm sao bây giờ?

Trải qua những giây phút trầm mặc bên bàn trà, Y Y liền theo Phù Vân Khâu Trạch trở về Long Quân điện, mà Sầm Nhi lại quấn quít lấy Lạc Dật, năn nỉ hắn dạy nàng chế lá trà, vì thế, chung quanh nhất thời yên tĩnh.

Từng bước một, nàng thật cẩn thận mại khai bộ pháp đi tới, không rõ vì sao hôm nay thái độ của Phù Vân Khâu Trạch lại khác thường như vậy, không châm chọc khiêu khích mình để làm niềm vui thú cho hắn, lại tỏ ra lạnh nhạt, lạnh như một khối băng biết đi như vậy, một chút hứng thú cũng không có.

“Ngươi…” Phù Vân Khâu Trạch đang đi đột nhiên dừng lại, quay đầu liền thấy, thân ảnh kiều nhỏ, đang lầm lũi theo sau vì hắn dừng lại đột ngột mà đâm sầm vào lưng hắn, đang xoa xoa cái mũi, gương mặt vốn đang lạnh băng, bực bội, thấy hành động đáng yêu của nàng, nhất thời cũng hòa hoãn vài phần, ngữ điệu cũng đạm xuống:

“Đi đường sao không nhìn trước ngó sau, như thế nào, nhìn thấy mĩ nam rồi thì mũi liền dài hơn chân sao?” (=.=”)

“Ta làm sao biết ngươi sẽ dừng lại.” Thầm oán, Y Y trừng mắt nhìn hắn, trong lòng âm thầm thở dài, nhẹ nhõm một hơi, hắn hiện tại thoạt nhìn tựa hồ đã ”bình thường” trở lại.

A, chờ đã, mĩ nam? Chẳng lẽ, hắn chẳng lẽ đang ghen tị với dung mạo của Lạc Dật ca ca? Bất quá cũng đúng, nếu như có một tiên nữ đứng trước mặt mình, nói không chừng, nàng cũng muốn phá hư cái mặt của nàng.

Y Y nhíu nhíu mày, cảm thấy chính mình thật đúng là tà ác. (*gật lia lịa*, haiz, dã man )

“Hôm nay, làm sao lại đi đến sân đình của quốc sư?” Phù Vân Khâu Trạch mím môi, nhìn cái mũi đỏ bừng của nàng, lạnh lùng cười.

Mình còn chưa hỏi hắn vì sao phải bồi Sầm Nhi cùng nhau đi dạo khắp hoàng cung đâu! Nàng cố ý làm như không có nghe, lướt qua thân ảnh so với mình cao hơn gần hai cái đầu của hắn, đi đến phía trước.

Mười năm, hắn tựa như ăn phải ”thuốc kích thích sinh học”, cứ điên cuồng tăng trưởng chiều cao, hiện tại, nàng đứng trước mặt hắn, tựa như một tiểu hài tử, haiz, thật là bi ai. Y Y thầm ca thán trong lòng

“Ái phi, nàng còn muốn chạy đi đâu?” Đơn giản đưa một tay ra đã nắm được nàng, thật sự không thể tưởng tượng, Y Y ở trước mặt mọi người luôn đoan trang có lễ, ở trước mặt hắn lại như một đứa trẻ hay giận dỗi, Phù Vân Khâu Trạch thở dài, dùng lực một chút đã ôm nàng vào lòng. Nhưng mà, thiên hạ trong lòng vẫn còn đang sinh khí, gương mặt trái đào đáng yêu nhăn lại, ngoảnh sang hướng khác, không chịu đối diện cùng hắn.

“Đương nhiên là hồi Long Quân điện a,” Nàng tức giận cắn chặt răng, không nghĩ tới từ khi nào, mình lại ’bị khi dễ” như thế

“Phù Vân Khâu Trạch, bản phi còn chưa hỏi ngươi vì sao cùng Sầm Nhi đi cùng nhau, vô cùng thân thiết dạo ngoạn khắp hoàng cung, ngươi còn chất vấn bản phi vì sao đi đến sân đình của quốc sư, không biết như vậy là rất không công bình sao?”

Nói đến ”vô cùng thân thiết”, nàng còn nhớ rõ Sầm Nhi kia một tiếng “Hoàng Thượng”, hai tiếng cũng “Hoàng Thượng”, nghe mà rợn cả da gà.

“Sầm Nhi công chúa nếu đã đến thì là khách, ta chỉ có thể tiếp khách, huống chi, mới sáng sớm, ta thấy nàng còn đang ngủ say, không nhẫn tâm đánh thức nàng, chỉ có thể cùng nàng ấy đi dạo quanh hoàng cung.” Người đến muốn tìm là nàng, nào có phải hắn a! Thật đau đầu, Phù Vân Khâu Trạch không nghĩ tới hảo tâm của hắn lại bị nàng hiểu lầm.

Rốt cuộc, ta nên bắt nàng làm sao bây giờ?

“Ngươi, ý của ngươi là nói, nàng là tới tìm ta, muốn cùng ta đi dạo hoàng cung ?” Xấu hổ mở miệng, Y Y mặt đỏ lên, khóe miệng hơi hơi run rẩy.

“Nói dư thừa, nàng nghĩ rằng, ta thực nhàn rỗi đến độ bồi nàng ta đi dạo hoàng cung sao?” Nếu không phải hôm qua nàng đau đầu té xỉu, hắn nói không chừng thật đúng là tùy ý Sầm Nhi công chúa gọi nàng tỉnh dậy, Phù Vân Khâu Trạch lạnh lùng trừng nàng liếc mắt một cái.

“Khụ!” Quay đầu đi, hai tay để sau lưng, Y Y làm dáng ”ngắm phong cảnh”.

Kỳ quái, rõ ràng là mình đang chất vấn hắn, như thế nào tình huống lại đảo ngược? Giống như hắn làm cái gì đều là vì nàng hết.

“Nàng còn không có nói cho ta biết, vì sao sáng sớm đã đi vào sân đình của quốc sư?”

“Người nào đó” tựa hồ đối việc này có chút ”cắn lỳ không buông”, vẻ mặt hờn giận, nhìn chằm chằm vào mắt của nàng, vươn tay, bắt khuôn mặt nhỏ nhắn phải đối diện với mình.

Khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời hiện lên một chút thần sắc khẩn trương, nàng khoát tay áo.

[...]

“Không có gì, không có gì.”

Bỗng nhiên, trong lúc đó, lại nghĩ tới việc đêm qua, sắc mặt buồn bã, ngay tại thời điển hắn vừa định mở miệng, nàng nhỏ giọng nói:

“Khâu Trạch, ngươi cảm thấy Sầm Nhi công chúa làm người như thế nào?”

Không rõ nàng vì sao nàng lại hỏi như vậy, giận tái mặt, hắn dừng cước bộ.

“Nàng không phải phát hiện ra cái gì?”

Thùy hạ mi mắt, nàng không lên tiếng, đôi mắt màu đen tản mác sầu lo, một tay nhẹ nhàng bắt lấy ống tay áo của hắn, lực đạo càng nắm càng chặt.

“Không có gì, bởi vì diện mạo của nàng cùng ta giống nhau, cho nên muốn hỏi một chút suy nghĩ của ngươi.” Nàng chua sót cười, sợ hãi hắn nhìn ra cái gì, hai tay một vòng, ôm lấy cổ hắn, tựa đầu vào phía trên bả vai của hắn.

Cho đến khi cảm giác được trong ánh mắt của Phù Vân Khâu Trạch không còn ánh lên hoài nghi, mới từ từ thở hắt ra.

Hơi thở đó, mang theo mùi hương nống ấm, như nải hương của hắn xông thẳng vào khoan mũi. Không biết vì sao, chỉ cần ngửi được mùi hương này, nàng liền muốn ngủ, cảm giác thật an tâm, cái gì cũng không cần sợ hãi…

“Cho dù diện mạo nữ tử trong cả thiên hạ cùng nàng đều giống nhau, ta cũng có thể chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra nàng.” Hắn thấp giọng nói, bàn tay to nhẹ nhàng vỗ về lưng của nàng, đôi mắt màu tím hiện lên thần sắc phức tạp, mặc dù không nói, cũng có thể đoán được, nàng đang có chuyện dấu diếm mình.

“Vì sao khẳng định như thế?” Y Y cười khẽ, tràn đầy nhẹ nhàng khoan khoái, ánh mắt, đôi môi, gương mặt cũng tỏa sáng, lấp lánh ý cười…

Nhìn không thấy dung nhan của nàng, nhưng lại có thể cảm giác được trong giọng nói đầy ý cười, vươn một bàn tay, nhéo nhéo hai má phấn nộn của nàng, cũng không khỏi mỉm cười.

“Toàn bộ Lạc Tang quốc, có mấy nguòi có thể đem hoàng cung khiến cho gà bay chó chạy? Hơn nữa, tình nguyện không làm hoàng phi, lại muốn trèo tường ra ngoài?” Nói đến đây, lực đạo nắm hai má của nàng lại tăng thêm một phần.

Bất mãn đánh rớt bàn tay to của hắn ra, tuy là quyến luyến chỉ phúc lạnh lẽo, nhưng mà không muốn cho hắn tùy ý khi dễ.

Vụng trộm kéo một sợi tóc của hắn, dùng sức nhất xả, rất là vừa lòng nhìn hắn nhíu mày, nàng tựa hồ trong lòng thư thái một ít.

“Bất quá, Khâu Trạch, ngươi hãy đề phòng, cẩn thận với nàng ta một chút.” Khẩu khí trầm xuống, đúng là vẫn không thể nói ra miệng.

“Nàng đang dấu ta chuyện gì?” thanh âm nhẹ nhàng khoan khoái thoáng cái trầm thấp, băng sương.

“Khâu Trạch, ngươi tin tưởng ta sao?” Thật cẩn thận mở miệng, trong khoảng thời gian ngắn, nàng không biết nên làm như thế nào để cho hắn tin tưởng, nhưng mà, ngày ấy, Mộc Hiệp cũng ở đó, vì sao lại không nhắc tới với hắn?

Bạc môi tà nghễ khẽ nhếch, nhưng lại không nói tiếng nào, ôm tiểu thân ảnh toàn thân cứng nhắc, đang bối rối trong lòng thật chặt.

Thi triển khinh công, cước bộ thần tốc hồi Long quân điện, mặc cho thiên hạ trong lòng kháng nghị, tốc độ vẫn không hề suy giảm, nháy mắt, đã ở trong nội điện.

Đem nàng thả xuống dưới, quay đầu, đối với các cung nữ, lạnh giọng ra lệnh: “Toàn bộ lui ra cho trẫm.”

Trong phút chốc, các cung nữ ở phía sau vội vàng hành lễ, rồi nối tiếp nhau nhanh chóng ra ngoài, đôi mắt màu bạc của Tiểu Thanh kinh ngạc nhìn thoáng qua hoàng phi, rồi cũng lập tức đi ra ngoài, cung nữ cuối cùng rời khỏi nhanh chóng đóng cửa nội điện lại.

“Nói cho ta biết, nàng đến tột cùng là đang muốn nói cái gì?” Chế trụ cằm dưới, không muốn nàng lại tránh né, đôi mắt màu tím ánh lên vẻ kiên định, thẳng tắp nhìn chăm chú vào đôi mắt của nàng.

“Sầm Nhi, giống như cùng Mẫn Hách có liên quan……” Bất đắc dĩ nói ra băn khoăn trong lòng, nàng mím mím môi

Nguồn: truyen8.mobi/t10072-ai-phi-nghe-noi-nang-muon-treo-tuong-chuong-116.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận