Ông Xã, Anh Là Ai? Chương 57


Chương 57
Mọi người đều chờ bên ngoài phòng cấp cứu.

San 92San nắm 3tay Tiểu 8Vi, cuối 4 ùng cũng 5 iết những ad huyện của e3 ọ. Sắc ec ặt Tiểu a9 i tái nhợt, a9 iống lần 1d ô nhận 0được điện 87 hoại từ 89 ệnh viện 00 ọi đến b òa soạn b5 ào ba năm 3d rước, nước 0d ắt lưng b8 ròng.



Người ađàn ông 6đó vẫn 20 ặng lẽ e3đứng từ f a.

Dựa 8 ửa sổ.

Ngoài 79 ia là bóng 8đêm tịch 5 ịch và 54 âu thẳm, 1 ành cây 46 hô gõ vào 0 ửa kính, 6 ió lạnh 0 uốt xương.

Trong a hông trung 7 hư có đám b ây đen, 07 uồn cuộn 4 hưng cô d ịch, không 3c hấy vì 5 ao nào, chỉ 18 ó bóng tối 9fvô cùng cvô tận 83đang kéo 7dài mãi… 9ckéo dài bfmãi…

Sắc 1mặt anh b7cũng nặng 85nề như 5dbầu trời 56ngoài kia.

Không daai biết a6anh đang dnghĩ gì, ekhông ai 5ebiết trong 1lòng anh 4eđang cuộn 3dâng tâm 23tư nào.

Đến 1khi hành 98lang của 93phòng cấp bcứu vẳng fđến tiếng 9bước chân 8dồn dập, ccĐồng Tiểu 4Vi thấy 3ngay bà Hạ b4đang loạng 61choạng chạy 7dtới, lập 00tức bước 1etới đón. a © DiendanLeQuyDon.com“Dì…”

Chưa 4anói xong, 86nước mắt 9đã rơi.

ffHạ nắm 7lấy tay fTiểu Vi, batròng mắt 7ehoe đỏ, aenhưng lại 55bước đến b0trước mặt 1cViên Dã, 5sắc giọng ehỏi không akhách sao.

“Viên d0Dã, lúc e3đầu con 57đã nhận balời mẹ fthế nào?! faChẳng phải ccon nói sẽ d1chăm sóc 0tốt Tiểu 1Thụ, cho e8nó cuộc 4sống hạnh 9phúc hay csao? Bây egiờ con cđã làm 8gì? Tại 1bsao hại 1nó đến cbmức bệnh 7cũ tái phát, 7ehôn mê bất 19tỉnh?! Viên fDã, con đã e7từng nói fcon nhất d6định sẽ etrân trọng d5yêu quý eacon gái mẹ 02mà?!”

Viên beDã đột enhiên bị 32bà Hạ quở f5trách thì btrên gương 23mặt tuấn 52tú bỗng 1dtái nhợt.

“Con 4đã nhận 3clời mẹ 8sẽ làm 70con gái mẹ dmãi mãi c7hạnh phúc b9mà? Viên cDã… Mẹ b4tin tưởng 01con… Mẹ 6đã trao c1Tiểu Thụ 0cho con, nhưng 2giờ thì 54sao… Giờ 8cthì sao…”

Nước f2mắt của 5fbà cuối 4cùng đã btrào ra.

“Con eexin lỗi”, a7Viên Dã 22hơi cúi 2đầu, chỉ dthốt ra 8một câu.

“Xin belỗi?! Xin 2lỗi thì 30có ích gì! fXin lỗi 53có thể 2trả lại d3mạng sống econ gái mẹ 9không? Xin 5lỗi thì 6fcó thể ekhiến Tiểu 5eThụ tỉnh 1clại không? cLần đó 96mẹ đến ethăm hai eđứa, trên 0đường 8đi siêu d5thị, con 47đã nói 03gì với 5mẹ?! Mẹ f7bảo con 6ctìm cơ hội dkể cho Tiểu cThụ biết, bfmẹ bảo 7fcon để 1nó từ từ 90chấp nhận, 4nhưng con eđã làm fchưa? Viên 1Dã, một bcâu xin lỗi bbthì muốn 4axóa sạch cftrách nhiệm 8hay sao?”

Sự dphẫn nộ 0và đau thương ccủa bà 6khiến Viên daDã lại 0cúi thấp fđầu, anh 06không mở 2miệng nói 27gì cả.

Tiểu 3Vi đứng fcạnh đau 5đớn ôm 4blấy bà 9aHạ. “Dì, 7dì đừng 04trách Viên 2Dã, đó fkhông phải blỗi của e4anh ấy… 9là con… a7là con không 05chịu nói 6cho Thiên 4Thụ biết, cmới khiến 44cậu ấy 7chiểu lầm… e8     Dì, dlà chúng e3con không dtốt, là 06chúng con 80không giấu 5được Tiểu 04Thụ, dì 67đừng trách fViên Dã, d2được không?”

“Dì ekhông trách 15nó thì phải 7trách ai? 1eLà nó đã bcưới con 5gái dì, 8dlà dì đã etrao con gái c7cho nó! Nhưng 1bây giờ 7nó lại e5nói với 02dì là Tiểu 0Thụ không 0ổn rồi… 6Tiểu Thụ dkhông ổn 2rồi! Nếu anó thực 37sự không 9dổn thì bba năm trước bkhông nên 88để nó fsống lại! 6Viên Dã, f0nếu con 0cchỉ có dthể khiến 4nó đau lòng 4mà ra đi aathì ba năm 44trước, 3con không 45nên cưới 5cnó!”, bà cHạ khóc 26gào, giằng 7kéo Viên 72Dã.

“Dì f3ơi, đừng… 8đừng như 96vậy…”, 0Tiểu Vi 9ekhóc lóc 2aôm lấy cebà Hạ.

Tay 1bà Hạ cuối 7cùng buông 7xuống.

“Thôi… 1dDì biết, b0đó là số a0phận… bKhông trách eeđược con, b2đó là số edphận của ebTiểu Thụ… 1Cho dù ba 54năm trước 38con cứu esống nó, 5bây giờ… e6nó vẫn c5phải đi. 98 © DiendanLeQuyDon.comĐể lại 64bà già cô fđơn này, c9bay thật 1xa… Con a0gái của atôi…”

Nước 23mắt lã bfchã.

Tiểu 6Vi ôm bà dHạ, khóc 5thảm thiết.

Viên acDã đứng 40bên cửa 8bsổ, để 4mặc bà 97Hạ giằng 15kéo vì giận 9dữ, vẻ 9mặt anh bdvẫn không echút thay 4ađổi.

Anh 0dim lặng, fclạnh lẽo, 5ftàn khốc, cthế giới 1này như 11cách biệt fhẳn với fanh, anh không 7nghe thấy edtiếng gào ekhóc của bhọ, không ecảm thấy 1nỗi đau dcđó, anh 61chỉ lặng d2lẽ đứng ađó, như ethể đã dfbiến thành 4một pho atượng lạnh flẽo.

Cửa 3phòng cấp 86cứu bị ađẩy ra.

Viên 0bTrân gỡ a7khẩu trang 74xuống, tháo bcgăng tay bdính đầy 83máu ra.

“Nứt 79hộp sọ a6dẫn đến 1cchảy máu, 6thần kinh 99thị giác cbị tổn 9fthương, 05trong mắt 40cô ấy toàn 7alà máu… 81Rất có 4khả năng 32không qua 9cđược đêm 5nay. Xin lỗi, 38chúng tôi e1đã cố cgắng hết fbsức.”

Câu 19này vừa 2thốt ra, b0Tiểu Vi 6và San San ađã khóc 2to.

“Không… aThiên Thụ! fKhông!!!”

“Không cđâu… Thiên 73Thụ sẽ 19không chết abđâu!”

0Hạ ngất cđi, ngã 24xuống đất.

Tiểu 0Vi khóc lóc, ccùng San fSan dìu bà f5Hạ.

Chỉ 3có người 48đó, vẫn c1đứng rất aclặng lẽ, 42xa vời.

Như 18thể anh f4không nghe 7thấy tiếng 9ekhóc, không 5fnghe thấy elời tuyên ddbố của ffsố phận, abbi thương 03không xuất ahiện trên 0gương mặt 4fanh, anh chỉ 5elặng lẽ 5bđứng, như 1thể tim 7đã bay xa, d1bay đến 34nơi người 6ekhác không 3nhìn thấy.

Người 0trên hành 7alang đau cthương thét 4gào.

Một 45chàng trai ccim lặng fkhác lặng 67lẽ chùi 2nước mắt.

Sau 5dđó chậm 0rãi dùng 6tay làm dấu 8lên ngực, 9drồi lại c1đưa tay 7era cho Viên 2fDã.

Viên 11Dã nhìn 5chàng trai 36đó.

Anh 4eđứng lên.

“Chị.”

Viên 39Trân quay 6lại.

“Cho 95em gặp cô eấy.”

Anh 0lặng lẽ 33nói.

Viên 51Trân nhìn d9gương mặt b0nặng nề a8nhưng bình 1thản của 31em trai, gật 5đầu.

Tuy eacô tin rằng fthế giới 96này luôn acó kỳ tích, 0nhưng Thượng 0Đế có bthể sẽ 3không chiếu efcố họ 59nữa. Tối 36nay, tình bahình của 50Thiên Thụ 4rất nghiêm btrọng, có 8clẽ sẽ 25không qua 9khỏi, sẽ e5không may dmắn như eba năm trước. 13 © DiendanLeQuyDon.comNhưng sắc 63mặt của 8em trai cô 2vẫn như bbuổi tối d2ba năm trước, 6thành thực b1đến mức 3akhiến người bta phải achảy nước 2mắt.

“Đợi f2chị năm faphút.”

0vẫn nói 9cùng một facâu.

Viên 8Dã lặng 4lẽ gật 7đầu.

Năm cfphút sau, 28cửa phòng 9dmổ từ 8dtừ hé mở.

Một 6emình Viên 08Dã lặng edlẽ đi vào agian phòng actrắng toát, clạnh băng 32đó.

Cũng 4như cái 9fđêm ba năm 9trước, 20y hệt.

Phòng 60mổ hơi ftối, trên 88bàn mổ 7nhỏ hẹp, 2fánh đèn 6fvô ảnh 74sáng trắng, bacô gái im dắng, nhắm 3cmắt như d8đang nằm f6ngủ. Chỉ fadấu máu aftrên gương acmặt, mái atóc dài cbuông xõa f5đã nói 2lên sự beyếu đuối 71của cô.

9dnằm đó, d5giống như a7cánh bướm 83lúc nào 3cũng có 4thể bay 84theo gió, 86chỉ cần c0hơi chớp 36mắt thì 1cô sẽ vẫy e6đôi cánh, cbay xa… 9ebay xa… 8cbay đến 4thiên đường…

Anh 9ngồi xuống 8acạnh cô.

Trong 5phòng mổ 57tĩnh lặng, abchỉ nghe ctiếng máy 9theo dõi 9“tích tích” 0đều đặn, 16và hơi thở b6yếu ớt 1của cô.

Chỉ 1nhìn, không 1cnói, nhưng 1như tim liền 0tim.

Viên 2fDã cúi đầu, 8hàng mi dài b1tạo thành 94một đường 9tối trên dgương mặt, b0anh từ từ cđưa tay 99ra, nhẹ cnhàng, chậm 88rãi, nắm e3lấy ngón 8atay gần c4như đã elạnh băng 32đặt dưới 90drap giường 2trắng toát 07của cô.

Ngón 3tay yếu 11ớt và trắng cebệch của e9cô nằm 7trong lòng fdbàn tay anh, enhư một 2anhành hoa 9bách hợp 2sắp úa 8ctàn.

Anh 8cúi đầu, enụ hôn 0enhẹ nhàng 4đậu xuống 34mu bàn tay aacô.

“Thiên 8Thụ, xin 04lỗi.”

Từ ekhi họ quen 0cbiết, anh 84chưa từng 4nói những 0lời tình 4cảm ngọt 5ngào với 4cô, nhưng 4lần này, fcanh lại e6muốn nói 4ra tất cả.

“Xin 15lỗi, Thiên c5Thụ, có 9alẽ lần 6này em cho 9rằng anh 90lừa dối 6em, nhưng 5anh thật 8fsự muốn d0nói với 8dem rằng 24anh không 2blàm thế. d8 © DiendanLeQuyDon.comCó những 7việc anh aakhông nên cgiấu em, 0nhưng em 5biết không, 3anh nói anh 7yêu em là 8thật sự 29từ đáy blòng, luôn a5luôn yêu e2em. Thiên 9Thụ, anh 5không lấy d8ba chữ này fra đùa giỡn, aecàng không fdùng việc 6như vậy c8để lừa 6dối em, bem là người aphụ nữ 0đầu tiên 67anh yêu trong 8cuộc đời, 7cũng là 2người phụ 0nữ duy nhất danh yêu sâu 31đậm về esau.

Thiên 2Thụ, em bacòn nhớ 3lần xem 3mắt đó 9ekhông?

d6lẽ trong 3mắt em, 0chỉ nhìn 3thấy Đàm 5Thiên Ân 8ngồi bên d7cạnh, ngay acả người 5cđàn ông afngồi trước 26mặt em là 03ai, em cũng 6không nhìn 87rõ nhỉ? aThiên Thụ, 29anh nói cho 9em biết 2nhé, người 31mà xem mắt b2với em, 4echính là c8anh.

4danh nhờ 0người hẹn 7em, muốn 1gặp em lần fnữa, nhưng… 20trong mắt 39em chỉ có 62người đàn 07ông thanh 5mai trúc d6mã, căn 8bản không 0nhìn anh. c2 © DiendanLeQuyDon.comKhi em lao 1đến nói 27những lời 04đó với fanh, nhưng angay cả 1dánh mắt b5cũng không 0anhìn, anh 1thật sự brất đau 3lòng. Anh 8ngàn dặm 6xa xôi từ enước ngoài acvề, muốn 23nghiêm túc 1yêu đương, atìm một 0người vợ a5có thể 1sống đến 0abạc đầu, 5nhưng khi d9nhìn thấy 44trong mắt 7dem là người f9khác… Em ddcó thể 5tưởng tượng fđược cảm b3nhận của 52anh lúc đó 2không?

Nhưng 5em quá ngốc.

Ngốc 0nghếch nói b9hết những 2lời đó erồi lao cađi, kết 8equả gặp 9tai nạn dbxe. Thiên 34Thụ, sao 69em lại ngốc dnhư vậy, 0dsao lại 20đánh cược 64bằng mạng 8esống của 7fmình… Vì danh ta, ngay 33cả mạng c9của mình acũng không 0cần ư? 35Cô gái ngốc ffnghếch này, f4chẳng lẽ 35em không e7biết, thế e4giới này 2ngoài người 92đàn ông 9ekia, vẫn 0acòn có rất 9nhiều rất 64nhiều người cdyêu em hay csao?

Chẳng 0fhạn mẹ 5aem, và… 4anh.

Hôm fdđó, em cũng 22như bây b5giờ, nằm fatrên bàn 9mổ, hôn 0mê bất 6tỉnh. Anh d4thấy em 6toàn thân f6đầy máu, 4nghe những alời thì bfthầm rất 39khẽ của f0em, em nói 5cmuốn kết 2dhôn… Em 2muốn quên ađi quá khứ… 0Em muốn dhạnh phúc. b8 © DiendanLeQuyDon.comThế là, 00anh chỉ 06nghĩ có f5một giây, derồi quyết 4định kết ehôn với b1em. Có lẽ d0trong mắt 8eem không 31có anh, nhưng 2anh nghĩ bmình có 6dthể dùng 6dcả trái fbtim của c9anh, đợi 74em tỉnh 9flại, cho 2em hạnh 99phúc. Nên 0anh đã gọi 49luật sư ctới, kết 45hôn với 7fem ngay trên 15bàn mổ enày.

Về 5sau chị bnói, tình 01hình của 27em ổn định 3lại, rất 68có khả dnăng sẽ 8tỉnh. Anh 4rất vui, 55nhưng không 1ngờ,  em bblại bắt e5anh đợi, 4đợi tròn 1ba năm.

Cho db 46a7 dù anh ở 1cạnh em a5suốt ba 8năm, dù bcâu đầu ctiên khi 12em mở mắt 6flại là a0“Thiên 93Ân, vì sao 0người anh 73cưới không dphải là fbem…”, 2canh cũng a5nguyện buông e1em ra… cho 96em tự do, d3để em đi ectìm hạnh 59phúc của dfmình…

Thiên 79Thụ, dù eeem muốn 16gì, dù em fmuốn làm b0gì, người c3em muốn 09yêu là ai, bem muốn 8dtìm kiếm 10cuộc sống 3fthế nào, 88chỉ cần 6eanh có thể 9clàm, anh d8sẽ làm 6ccho em. Ly 4fhôn cũng 50được, 2kết hôn 9cũng xong, 42anh chỉ 9bở đây, d4đợi em.

Cho c9dù bao xa 5fbao lâu, 1aanh… yêu cem.”

Anh 90cúi xuống, d3nhẹ nhàng 3hôn lên abàn tay trắng dbệch của 56cô.

Một egiọt nước afmắt ướt 5lạnh rơi 6xuống mu 1bàn tay trắng dfnhư giấy 1của cô, blan tỏa 38ra trên làn 93da cô, như dthể… anh cđã rải 0cả trái 8etim mình 77lên đó.

“Tiểu 3Dã, đến fgiờ rồi, 9bọn chị 7dphải chuyển 0fcô ấy sang 9phòng chăm 4sóc đặc 44biệt, em b9nên…”, e6Viên Trân 97bước vào, 8bđặt tay 2lên vai Viên 0Dã.

Viên 9Dã cố kìm cnén cảm bxúc, đứng a6lên.

Anh adbịn rịn e9nhìn Thiên 7Thụ, dần d4dần buông 6những ngón 1tay vô tri f0của cô 4ra.

Trắng 2bệch, yếu cớt, như fmột đóa 13bách hợp ađã héo 1tàn.

Cuối dcùng, anh 6fvẫn bị 6chị đẩy 7dra ngoài.

Trong 56phòng mổ 7cực kỳ cyên tĩnh.

Trên b1gương mặt e9cô gái lặng 2lẽ nằm 5trên bàn 8fmổ như fcđang say 2cngủ kia, 81bỗng từ 7khóe mắt, emột giọt 9nước mắt… 7rơi xuống…

Các chương khác:

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/93868


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận