Đế Quân Chương 157: Hồn Biến. (1)

Hấp thu ý chí lưu lại của một vị cao thủ đỉnh cao đến từ thời viễn cổ, tất nhiên chỉ là ý chí không trọn vẹn. Nhưng đối với Thần Dạ mà nói, vẫn vô cùng quí giá. Xóa tan nỗi lo âu trong lòng, hiện tại Thần Dạ tràn ngập chờ mong đối với những gì chính mình sắp sửa thu được.

Vẫn đang là ở trong không gian ý thức, nhưng mà đã không có hai cao thủ giao chiến, lại càng không cần đặc biệt chuẩn bị đi làm những thứ gì. Hiện tại phiến không gian này, không chỉ có im lặng dị thường, mà càng để cho bản thân Thần Dạ cảm giác được có hơi kinh ngạc!

Nếu là không gian ý thức của mình, Thần Dạ hẳn là nếu như trực tiếp nắm bắt không nói, nhưng càng không thể có cảm giác vô phương khống chế.

Nhưng hiện tại, bởi vì định hấp thu một đạo ý chí xa lạ. Xa lạ không nói, tựa hồ sẽ còn có biến cố khác.

Đương nhiên, bất cứ địa phương nào có thêm những thứ gì đó khác, đều sẽ không gây ra được một chút biến hóa. Điều Thần Dạ thật không ngờ chính là, hiện nay, sau khi dung hợp đạo ý chí kia thì sự biến hóa rõ ràng nhất không ngờ chính là.... Linh hồn!

- Đao Linh, ngươi đến xem, xảy ra chuyện gì?

Thần Dạ cũng không phải một kẻ thích chuyện gì đều ỷ lại vào người khác. Nếu như có khả năng, hắn phi thường nguyện ý tự mình đi tìm tòi ra được một vấn đề. Ngoài ra việc này vẫn còn liên quan tới bản thân hắn, ảnh hưởng đến tu vi cùng tương lai của hắn. Nên hắn liền càng hy vọng hơn chính mình có thể là được rõ ràng.

Chỉ có hiểu biết đối với chính mình thì mới có thể đủ phát hiện tốt hơn về thân thể của mình. Đối với một người tu luyện mà nói thì cái này đặc biệt là quan trọng! Phải biết, thân thể của một người mới là thứ quý giá nhất trên thế gian.

Nhưng trước mắt, Thần Dạ cũng không có quá nhiều suy nghĩ. Hắn liền trực tiếp triệu hoán Đao Linh. Nguyên nhân liền ở chỗ, biến hóa đã phát sanh là điều cho tới bây giờ hắn cũng không từng tiếp xúc. Cho nên, Thần Dạ căn bản là không muốn lãng phí thời gian gì hết.

Không gian ý thức, cái này là một thứ tồn tại ở mức độ sâu sắc nhất. Nó là hư ảo, từ một góc độ khác mà nói, nó cũng có thể xem như không tồn tại....

Mà một người, nhất là sau khi đạt tới cảnh giới Sơ Huyền là có thể đủ chạm đến cái nơi không tồn tại này, lại vẫn có khả năng tự động xuất nhập, đây là tại sao?

Bởi vì, ý thức là điều mà linh hồn tìm cách đưa ra. Còn linh hồn, là hồn phách của một người!

Vì không gian ý thức cũng có thể lý giải là do linh hồn cấu tạo mà ra, là một chốn của linh hồn!

Mà nay, ở trong chốn không gian này, hấp thu ý chí của một vị cao thủ tuyệt đỉnh lưu lại, Thần Dạ thật không ngờ sẽ làm linh hồn của chính mình phát sinh một chút biến hóa. Nếu là linh hồn, như vậy, liền không cho phép Thần Dạ không cẩn thận dè chừng.

Hồn phách, chính là do bộ phận quan trọng nhất của thân thể tạo thành. Nếu như những bộ phận khác của thân thể bị gây tổn thương, cho dù như là đầu óc bị gây tổn thương, cùng lắm thì sẽ chết. Nhưng nếu như là hồn phách bị như vậy....

Nhẹ thì, Huyền Khí Chi Lộ kiếp nầy sẽ hoàn toàn đoạn tuyệt, nặng thì vĩnh viễn không ngày tái sinh!

Vì vĩnh viễn không tái sinh, điều đó liền chứng tỏ nếu như hồn phách tiêu vong, thì người này sẽ hoàn toàn tiêu tan trong thiên địa.

Thế gian có thuyết pháp Lục Đạo Luân Hồi, thế gian người đều nói chết cũng không sợ, cùng lắm thì hồn phách tiến vào Lục Đạo Luân Hồi, rồi lại là người thôi.

Đương nhiên, đó cũng là những lời chua xót. Mỗi người đều sợ chết, ai có thể biết, sau khi luân hồi thì ngươi vẫn còn có phải là người hay không? Mà mặc dù có khả năng lần thứ hai làm người, vậy vinh hoa phú quý và quyền thế của ngươi cả đời này.... Vì thế càng là người có địa vị cao liền càng quý báu cái mạng này của chính mình.

Thần Dạ đồng dạng rất quan tâm đến sinh mạng của chính mình. Cho nên, đến khi phát hiện là hồn phách phát sinh biến hóa, thì với tính cách của Thần Dạ đều không thể đối xử thản nhiên.

Thiên Đao nhanh chóng xuất hiện, mắt nhìn về phía trước. Sau một lát trầm lặng, âm thanh mừng rỡ kia của Đao Linh tức thì vang vọng vút lên.

- Chủ nhân, chúc mừng ngươi.

- Chúc mừng, có cái gì hay mà chúc mừng?

Thần Dạ không giải thích được nên hỏi lại.

- Chủ nhân, tự một mình ngươi nhìn!

Không cần Đao Linh chỉ điểm, Thần Dạ đã tự mình thấy được. Ở một chỗ không xa trước người mình có một đám mơ hồ, hình như tầng mây gì đó đang tồn tại.

Tiếp theo gia hỏa này, Thần Dạ có thể rõ ràng cảm ứng được, nó là thuộc về mình. Cái loại cảm giác này, dùng huyết mạch nối thông để hình dung, đều có vẻ rất giống trò trẻ con....

Chỉ cần tâm niệm vừa động, gia hỏa mơ hồ này sẽ dựa theo được ý nguyện của chính mình để hành động. Điều này đủ để cho Thần Dạ biết, người nầy chính là linh hồn của chính mình, cũng là hồn phách!

Tuy nhiên, chính là lúc như vậy mới để cho Thần Dạ càng giật mình hơn!

Vì linh hồn, loại tồn tại Hư Vô lúc ẩn lúc hiện, thì Thần Dạ tự chính mình biết. Hồn phách, không nên lấy loại trạng thái này mà hiện ra. Mỗi người, sau khi đạt đến cảnh giới Sơ Huyền cũng có thể cảm ứng được hồn phách của chính mình. Tuy nhiên, cũng là vô phương dùng mắt thường để nhìn thấy nó.

Hồn phách ở trước mắt mình mặc dù còn chưa hoàn toàn ngưng tụ thành hình, nhưng cũng đã là có khả năng nhìn thấy như vậy. Nếu mà chính mình có thể để cho nó đi ra bên ngoài, sau khi bị những người khác nhìn thấy thì liệu có thể kinh ngạc kêu một tiếng quỷ a hay không?

Nhưng Đao Linh nói chúc mừng. Như vậy, ý tứ chính là hồn phách của mình hiện tại đã có thay đổi, điều đó là chuyện tốt sao? Nhưng tự bản thân Thần Dạ không hề cảm ứng, hồn phách của bản thân hiện tại có vẻ đặc thù ở nơi này. Hơn nữa sau đó nó cũng không hề tìm cách đưa ra cái gì tương tự với việc tu vi thăng tiến, đoạt được lực lượng gì gì đó.

- Chủ nhân!

Âm thanh của Đao Linh vẫn đang hiện rõ một niềm vui bất ngờ khó có thể áp chế được:

- Chủ nhân, ngươi cũng đã biết, hồn phách ngươi biến hóa như vậy thì gọi là gì? Tại thời đại của lão chủ nhân kia thì được gọi là Hồn Biến!

- Hồn Biến?

Thần Dạ nhướn cao mày kiếm!

- Đúng là Hồn Biến!"

Âm thanh của Đao Linh đã từ niềm vui bất ngờ chuyển thành nghiêm túc, hắn nói:

- Vì Hồn Biến, cũng không phải để chỉ sự biến dị của linh hồn. Mà là, sau khi hồn phách trực tiếp hấp thu lực lượng của người khác thì cuối cùng đã sinh ra một loại biến hóa.

- Loại biến hóa này cực kỳ khó khăn!

- Đầu tiên, linh hồn vốn là ở thể hư ảo, vô phương hấp thu lực lượng của người khác. Tiếp theo, những người khác cũng không có khả năng cống hiến lực lượng của mình để cho hồn phách đến hấp thu. Hơn nữa, lực lượng bình thường cũng không phải thứ mà hồn phách có khả năng hấp thu được.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/de-quan/chuong-152/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận