Đường Chuyên Chương 030: Trở về (1).


Quyển 4 - Chương 030: Trở về (1).

Nguồn: vipvanda
Sưu tầm: tunghoanh.com




Hứa Kính Tông ngây ra nhìn Vân Diệp, tòa thành lạc đà này giá trị không dưới mười vạn quan, nhất là lạc đà, ở Trường An là vật hiếm có, người Hồ qua lại coi như tính mạng, không chịu bán, nếu có tòa thành lạc đà này, liên thông Tây Vực không còn là mộng tưởng nữa, Vân Diệp chẳng qua chỉ cần nói ra một con đường thôi, làm hắn ghen tị rồi.

- Tiền bối nhất định muốn hỏi, vãn bối đem tất cả nói cho biết là được, không cần dùng thành lạc đà báo đáp.
Vân Diệp mà tin lời ma quỷ của bọn chúng mới lạ, một tòa thành lạc đà lớn như thế, cho ai cũng không dễ dàng buông tay, nếu như tham lam, nói không chừng mất cái mạng ở đây.

- Sự thực nhận thức của vãn bối về Bạch Ngọc Kinh là từ trong một bài thơ, lão tiên sinh hẳn là biết, nếu như vãn bối chỉ có người một con đường chính xác, thì đó là nói bừa nói bậy, hiện giờ các vị coi như đó là câu chuyện đi, gia sư thường nói: Ta nghĩ Bạch Ngọc Kinh chính là " nãi tại bích hải chi đông ngung. Hải hàn đa thiên phong, bạch ba liên sơn đảo bồng hồ. Trường kình phún dũng bất khả thiệp, phủ tâm mang mang lệ như châu. Tây lai thanh điểu đông phi khứ, nguyện ký nhất thư tạ ma cô." Lại nghe nói nửa nơi đó nửa năm ban ngày, nửa năm là ban đêm, không biết có thật không Đó chính là nhận thức của gia sư về Bạch Ngọc Kinh, vãn bối chỉ biết chừng đó, bản thân với thần tiên, trường sinh không chút hứng thú, nếu vị nào đó có thể thành tiên, vãn bối vui vẻ mà nhìn thôi, không biết lão tiên sinh thấy thế nào.



*** Bài thơ hữu sở tư của Lý Bạch.

Hồi lâu không có tiếng động, ngay cả Hứa Kính Tông cũng đang nghiền ngẫm, Dạ Đà chép lại mấy câu này, lão giả sau màn không nói một lời, đến là nhàm chán, thấy mục dương nữ ngủ ngon, Vân Diệp nổi tính trẻ con, dùng tóc nàng ngoáy mũi nàng, thấy nàng không ngừng gãi mũi, như con mèo nhỏ tham ngủ. Huyền Trang mặt mang nụ cười điềm tĩnh, nhìn Vân Diệp trêu ghẹo mục dương nữ.

Vân Diệp đột nhiên cảm thấy mệt mỏi vô cùng, chỉ muốn vứt bỏ tất cả ngủ một giấc, đầu ngoẹo đi, gục bên mục dương nữ chìm vào mộng đẹp ...

Trình Xử Mặc đã chạy trên thảo nguyên suốt ba ngày, chiến mã phía dưới thở hổn hển gian nan đi trên mặt đất tuyết, thi thoảng lại lảo đảo một cái, sau khi đi qua một ngọn núi nhỏ, chiến mã quỵ xuống đất không chịu tiến lên thêm bước nào nữa, trong con mắt ngựa to đùng có nước mắt chảy ra. Trình Xử Mặc rời lưng ngựa, xách túi lên, tiếp tục đi về phía trước, hắn biết, con chiến mã này hỏng rồi.

Khi hắn từ trong đội xa đi ra mang theo ba thớt ngựa, đây là con cuối cùng, gió lạnh trên thảo nguyên cứa mặt hắn thành từng vệt nứt dài đỏ máu, hắn giống phụ thân, râu mọc ra đầy mặt, mắt màu đỏ rực, cái khăn đen chùm lên mặt chẳng biết đâu rồi, hắn quỳ xuống đất, vơ một nắm tuyết nhét qua cánh môi tím ngắt, khó nhọc hút nước trong đó. Hắn lại vê hai cục tuyết, ấn chúng lên mắt, đôi mắt sưng húp mới dễ chịu hơn một chút.

Hắn nhớ tới cách Vân Diệp dạy hắn, từ áo choàng cắt xuống một miếng da, rạch hai khe hở, buộc nó lên mắt, ngẩng đầu nhìn mặt trời vàng lợt bên trên đầu, chẳng cảm thấy chút ấm áp nào. Đám hộ vệ đã thất tán từ hôm qua, Trình Xử Mặc biết đường về doanh trại, nhưng hắn không muốn về, ít nhất trước khi tìm được Vân Diệp thì hắn không về, trong túi còn ít thức ăn, trong số đó có bánh khô được bọc cẩn thận, cách lớp túi có thể ngửi được mùi thơm cám dỗ của nó.

Hắn lẩy ra mấy lần lại bỏ vào, không dám ăn, sợ sau khi tìm được huynh đệ, tình cảnh của y còn thảm hơn mình, cái bánh này là lương thực cứu mạng huynh đệ.

Ba ngày qua hắn đi khắp chu vị mười dặm rồi, Vân Diệp vẫn bặt vô âm tín, cho nên đi vào vùng đồi núi này, hắn rất trấn tĩnh, không hề sốt ruột, hắn tin Vân Diệp hiện đang kháng cự, chỉ là không biết ở đâu.

Nghĩ tới đó hắn cầm mã sóc đứng dậy, vác túi lên, tiếp tục đi về phía trước, ở hẻm núi có một con sói, đang nhìn Trình Xử Mặc chằm chằm, hắn cũng nhìn lại con sói, con sói không tránh, hắn cũng không tránh, cho nên bọn họ mau chóng lao vào chém giết, con sói không phải là đối thủ của Trình Xử Mặc, cổ họng bị mã sóc rạch đứt tuôn ra máu nóng, hắn đã ba ngày không có thức ăn nóng rồi, cái thảo nguyên khốn kiếp này, thịt thì không thiếu, cái duy nhất thiếu là chất đốt, cơ thể sói mau chóng đóng băng, Trình Xử Mặc không mang đi được, chẳng cần bao lâu gió lạnh sẽ biến nó thành còn cứng hơn đá.

Mặt trời ngả về phía tây, lại bắt đầu nổi gió, đầu tiên là hạt tuyến chầm chậm lăn trên mặt đất, tiếp đó thành vô số con rồng tuyết màu trắng, hàng ngàn, hàng vạn con rồng tuyết tụ vào một chỗ liền thành bão tuyết mù trời, Trình Xử Mặc vội tìm chỗ tránh gió, nếu không hắn sẽ biến thành tượng tuyết.

Đi qua chân núi, hắn nhìn thấy một lầu gác, xung quanh im ắng, không có một bóng người, ở vùng đất bằng phằng đột nhiên xuất hiện một lầu gác như thế, hắn liền phủ phục trên mặt đất nhìn rất lâu, đúng là không có người, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi qua giây thừng phát ra tiếng rin rít.

Lầu gác dùng cột rất lớn chống lên, không có cầu thang, cách mặt đất chừng một trượng, Trình Xử Mặc đi quanh lầu gác một vòng, không tìm thấy chỗ đi lên, hắn tháo túi xuống, chạy lấy đà trên mặt đất, tung mình nhảy lên, bám vào được mép sàn, hông dùng sức một phát liền leo lên được, lấy đao cạy cửa, hắn nhìn thấy một gian phòng cực lớn, trống không, chỉ có mấy lớp màn, vén màn ra, hắn nhìn thấy Vân Diệp đang ngủ rất say, toàn thân chìm trong thảm dày, tựa hồ y đang ngáy, Hứa Kính Tông và Lão Trang thì nằm ở góc tường, không có đãi ngộ tốt như vậy, chỉ được đắp mấy tấm da rách, đang run bần bật.

Sờ thử mũi, xác định bọn họ đang ngủ, nhưng bất kể Trình Xử Mặc gọi thế nào bọn họ cũng không tỉnh, hắn thậm chí đá đít Hứa Kính Tông mấy cái, tên này vẫn ngủ như lợn chết.

Trình Xử Mặc chẳng chút bận tâm tới hoàn cảnh quái dị này, huynh đệ không sao, chẳng qua là ngủ mà thôi, có Tôn Tư Mạc, đây chỉ là vấn đề nhỏ, hắn lấy gỗ trong phòng đốt một đống lửa ở ngoài, cho tuyết vào, tức thì làn khói đen bốc lên, mặc dù không bay cao được, còn bị gió ở hẻm núi thổi tan, nhưng không sao hết, đám Tôn Tư Mạc sẽ tìm thấy.

Trở về lầu gác, nhìn Vân Diệp ngủ khò khò, Trình Xử Mặc thấy cực kỳ bất công, mình chạy khắp núi đồi, thảm hơn chó, vì sao y được nằm trong chăn đệm ngủ ngon lành đợi mình tới cứu, trên đời này còn lẽ trời không?

Không được, mình sắp chết cóng rồi, phải ngủ một lúc, vén chăn trên người Vân Diệp lên, oán niệm càng mạnh mẽ, không ngờ còn có nữ nhân, nữ nhân kia ôm chặt Vân Diệp, đầu rúc dưới cánh tay y, ngủ mà mặt đỏ như hoa đào.

Trình Xử Mặc khóc thật, nước mắt chạy qua chỗ nẻ trên mặt, hắn đau tới méo miệng, vội lau sạch nước mắt, con bà nó, đến khóc cũng không cho. Mặc xác, hắn nằm một bên của Vân Diệp, đắp cái chăn ấm áp lên, ngáp dài một cái, ba ngày lo lắng chớp mắt tan biến, khi chìm vào giấc ngủ hắn nghe thấy cái giọng ông ổng của Hà Thiệu, lòng thả lỏng, ngủ thiếp đi ...

Chỉ bị trúng Thiên Nhật Túy mà thôi, với Tôn Tư Mạc mà nói không là cái gì hết, nghiền thù du cay thành bột, xoa lên mũi mỗi người một ít, hắt hơi thật mạnh là tỉnh lại, chỉ là trong tay ai lại có thứ thuốc quý như vậy ở chỗ này? Ma phi tán mà mình nghiên cứu chỉ thiếu một vị thuốc chính trong đó, tìm khắp hoàng cung cũng không có, không ngờ ở nơi hoang vu này lại có thứ thuốc đó, làm Tôn Tư Mạc cực kỳ lo lắng cho con đường sau này của Vân Diệp.

Vân Diệp đã tỉnh lại, y cười tươi như vừa từ giấc mộng tỉnh lại thật vậy, kiểm tra tình hình của Lão Trang và Hứa Kính Tông, hai bọn họ đổ bệnh rồi, bị nhiễm lạnh, người phát sốt, đầu óc mơ màng, sau khi đút cho bọn họ một bát cháo lớn thì lại ngủ thiếp đi.
'

đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
Nguồn: tunghoanh.com/duong-chuyen/quyen-4-chuong-30-1-sbfbaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận