Đường Chuyên Chương 048: Bại gia tử.


 Quyển 23: Mặt trời lên - Chương 048: Bại gia tử.

Người dịch: lanhdiendiemla
Sưu tầm: tunghoanh.vn

http://vipvanda

 
Vân Diệp vừa hưởng thụ nhi tử lấy lòng, vừa nói:
- Nhà ta không kinh doanh hiệu thuốc, không kinh doanh đồ da, hai thứnày sở dĩquý trọng là vì hiếm. Thứhiếm không thểbuôn bán lớn, tối đa chỉcó thểkiếm chút tiền, không đủ tạo thành sức ảnh hưởng với đương địa. Thương nhân cao minh theo đuổi tiếng nói trong hành nghề nào đó, đểmình thành người định ra quy tắc, nếu không chỉlà kiếm tiền thôi. xem chương mới tại tunghoanh(.)com

- Cha luôn lấy làm lạ, quặng sắt Liêu Đông bao năm không phát triển lên được là vì sao? Hoan Nhi con đi Liêu Đông ra oai hãy điều tra cho cha. Mấy năm qua khỏi đen ở xưởng luyện sắt Trường An chưa bao giờngưng mà cung vn không đủ cầu, Liêu Đông có mỏ sắt lớn lại chẳng động đy. Nơi đó còn có mỏ than, xây dựng một xưởng sắt lớn ở đó không thành vấn đề, chỉcần con có bản lĩnh lp một xưởng sắt ở đó, không cần mượn uy danh cha cũng có thểsống có thểdiện, thểdiện tự mình kiếm mới là của mình, hiện giờcon chỉlà một tên hoàn khố mà thôi.



- Trường Tôn gia năm xưa cũng luyện sắt, giờnhà họ sắp xong đời rồi, còn mở làm gì ạ? Thứđó đâu kiếm được tiền.

Vân Diệp ngửa mặt cười lớn, cười rất lâu mới dừng lại được, khiến Tân Nguyệt và Hoa Hoa thò đầu ra nhìn, thấy cha con họ trò chuyện vui vẻ lại rụt đầu vào.

- Trường Tôn Vô Kỵ thì biết kinh doanh cái gì? Mở cái xưởng sắt chỉbiết rèn vũ khí, quân đội không dùng hết nhiều binh khí như thế, xưởng sắt của ông ta chỉcó thểchế đạo dao và nông cụ, nồi sắt, muốn dựa vào hiệu rèn kiếm tiền thì đúng là đầu bịlừa đá rồi, đóng cửa là chuyện tất nhiên.

- Làm ăn phải có năng lực sáng tạo mạnh mẽ, khư khư giữcái cũ là chờchết, không kiếm lối ra cho xưởng sắt của mình, đóng cửa là đáng đời. Nhi tử, nhớ kỹ, sắt thép vào bất kỳ lúc nào cũng là đồ tốt, dần dần con sẽ phát hiện, nó là thứgiống muối, lương thực, không thểthiếu được. Nhất là nhu cầu của Đại Đường hiện nay không phải mấy cái xưởng sắt ở Trường An có thểđáp ứng được. Đợi khi xe thuyền toàn bộ biến thành chế tạo bằng sắt, con cho rằng bọn họ còn có thểcung ứng sao?

Vân Diệp trước kia cùng nhi tử nhắc tới ít ý tưởng của mình, bọn họ cũng từ Lý Thái biết được tiền đồ của thuyền sắt, hiện Vân Hoan nghe phụ thân nhắc lại chuyện cũ, nheo mắt nghĩ:
- Cha, nghề sắt nhất định sẽ kiếm lớn à? Lỡ lỗ thì sao?

- Nếu con muốn làm thì đi làm đi, Vân gia hiện giờbuồn vì tiền quá nhiều chứkhông phải quá ít, trong kho báu của mẹ con, rất nhiều bạc bịxỉn rồi, Vân gia nếu không có một tên bại gia tử, toàn nhân vt tinh anh thì hoàng đế cũng không yên tâm. Cho nên con à, yên tâm mà làm bại gia đi, cha con là bại gia tử nổi danh ở Trường An, năm xưa lão tổ tông không ít lần lo lắng vì hành vi bại gia tử của cha, giờai dám nói thế chứ?

- Con lại thấy hiện giờcha là đại bại gia tử ..

- Ha ha ha ha ...

Tân Nguyệt và Hoa Hoa nghiêng tai lắng nghe cha con họ nói chuyện, Hoa Hoa khi nghe thấy công công muốn trượng phu mình thành bại gia tử thì cuống lên, muốn đi ra lý lun với công công. Người khác sợ công công mình, Hoa Hoa không sợ, nói sai cùng lắm bịmắt, nhìn cái bụng mình, Hoa Hoa cùng tự tin.

Tân Nguyệt đánh yêu Hoa Hoa một cái:
- Con bé ngốc, con thấy công công làm sai chuyện gì bao giờchưa? truyện copy từ tunghoanh.com

Vân Hoan thời gian qua vô cùng bn rộn, không ngừng tới hình bộ, Đại lý tự kêu oan, yêu cầm nghiêm trừng hung thủ thiêu hủy thuyền và hàng hóa của Vân gia, quan viên Liêu Đông nếu không cho một câu trảlời xác đáng, Vân gia tự phái người đi điều tra, ra kết quảsẽ dùng thủ đoạn của huân quý báo thù.

Thế là một đám quan viên đau đầu, tên hoàn khố ngang ngược nói muốn dùng tới lực lượng vũ trang tư nhân, không thểkhông nghiêm túc đối đãi.

Hình bộ và đại lý tự từ lâu cho rằng, thủ đoạn báo thù dã mãn của huân quý là chà đạp Đường lut, bọn họ năm nào cũng yêu cầu cấm chỉtp tục xấu này, bịhuân quý tp thểtừ chối, đề án thm chí không tới được môn hạtĩnh, qua đông tây lưỡng các bịbác về.

Phương pháp này là pháp bảo đểcác huân quý đảkích kẻ chống đối, áp chế thế lực mới trỗi dy, là tiêu chí rõ ràng nhất của huân quý Đại Đường, dù là Trường Tôn Vô Kỵ hay Vân Diệp đều không muốn bỏ quy củ này đi.

Hoàng đế càng không muốn, hiện đã có một số văn nhân vô liêm sỉra sức dùng quy củ này biến sự biến Huyền Vũ môn từ huynh đệ tương tàn thành huân quý quyết đấu, Lý Nghĩa Phù là kẻ tích cực nhất.

Tên khốn này không chỉmột lần khóc ròng trên triều đường, nói toàn bộ người thiên hạhiểu sai hoàng đế, đem ma hóa hoàng đế bệ hạthiện lương nếu không phản kích chỉcòn đường chết, cái gì mà thí huynh giết đệ, rõ ràng là huân quý báo thù lại bịthành soán quyền đoạt vị.

Lẽ trời ở đâu, nếu Đại Đường còn oan khuất gì chưa được làm sáng tỏ thì đó là oan khuất của bệ hạ.

Cuộc diễn thuyết chấn động cảkẻ điếc, hoàng đế nghe mà long nhan hớn hở, Nhan Sư Cố râu tóc dựng ngược gin dữkhông đểđâu cho hết.

- Từ cổ chí kim, thỏ chết chó vào nồi, đó là con đường phải qua của một đế vương, hãy nhìn Hán Lưu Bang tàn sát công thân ra sao, lại nhìn bệ hạđối đãi với huân quý thế nào, có thểđưa ra kết lun, bệ hạđúng là đế vương lương thiện nhất từ xưa tới nay.

- Đại Đường ta vì sao không có chuyện tàn sát công thần? Chư công, một vịđế vương lòng dạnhân hu như thế có thểlàm ra chuyện thí huynh giết đệ sao? Chỉcó thểnói tiên đế dùng cách nuôi cổ đểbồi dưỡng tân đế, nhìn ra trông rộng, nếu không Đại Đường ta lấy đâu ra thịnh thế huy hoàng ngày nay.

Nói thế này quá mức trơ trẽn rồi, Trường Tôn Vô Kỵ mặt co git, không chịu nổi quay sang nhin Vân Diệp:
- Thư viện Ngọc Sơn ngươi mỗi năm hao phí bao nhiêu tiền của quốc gia đểbồi dưỡng ra thứthế này à?

Vân Diệp mặt lạnh tanh nói:
- Quảsinh ở Giang Nam là quít, sinh ở Giang Bắc thành chỉ( tranh gai), một nhân tài như thế tới môn hạtỉnh vài năm biến thành thế này, khiến người ta đau lòng.

Trường Tôn Vô Kỵ hừ một tiếng:
- Nhi tử của ngươi nhảy lên nhảy xuống như thế làm gì? Muốn báo thù tht sao? Báo thù ai? Chỉvì một cái thuyền cỏ à? Vân gia ngươi vươn tới Liêu Đông là vượt giới hạn, người không sao đã là nểmặt Vân gia rồi, ở Liêu Đông Vân gia ngươi không phải cường long.

- Cái thằng bại gia tử đó định đi theo đường cũ của ông muốn mở xưởng sắt ở Liêu Đông, ông bảo người dưới một câu, đừng cản trở nữa.

Trường Tôn Vô Kỵ nghi hoặc:
- Nhà ngươi định mở xưởng sắt tht sao? Lớn cỡ nào? Ngươi định bỏ tiền mua bản quyền của thư viện, không phải ngươi có cách gì mới chứ?

- Hứa Kính Tông quản tiền của thư viện, một đồng tiền hắn cũng kiểm tra xem có phải do hai đồng dính vào nhau không, Nguyên Chương tiên sinh lại là người cổ hủ, thư viện là thư viện, Vân gia là Vân gia, năm xưa ông mua bản quyền của thư viện bao nhiêu tiền, Vân gia dứt khoát không thểtốn ít hơn.

- Lão tổ tông trong nhà thích nhất là Vân Hoan, lấy tiền tích góp của mình cho nó mở xưởng, mẹ nó cũng cho nó một khoản lớn. Trình công gia cũng lên tiếng, muốn mở to bao nhiêu thì to bấy nhiêu, cứnói với ông ấy, Trình gia không thiếu tiền.

- Trong quân khí ngươi đã chiếm hỏa khí rồi còn định xen vào sắt thép?
Trường Tôn Vô Kỵ càng nghi hoặc:

- Không, bệ há trông coi quân khí giám rất chặt, Vân gia căn bản không có khảnăng thu lợi từ đó, huống hồ Vân gia tuyệt đối không chế tạo hung khí giết người, đó là lời hứa của ta với Lý Cương tiên sinh.

HẾT.

Nguồn: tunghoanh.com/duong-chuyen/quyen-23-chuong-48-gTnbaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận