Người xem đến càng ngày càng nhiều, có một số người thậm chí bắt đầu chỉ trỏ.
“Thật sự là thói đời bạc bẽo, làm ca ca vô lương như thế.”
“Đúng vậy, lương tâm đều bị chó gặm rồi!”
“Tiểu Oa Nhi này thật đáng thương, không cha không nương còn vì thân ca ca mà làm cu li rửa nhà vệ sinh, ôi………thói đời này……..”
Tiếng nghị luận càng lúc càng lớn, người phụ họa cũng càng ngày càng nhiều.
Lạc Lạc đem từng câu chung quanh nghe vào trong tay, trộm le lưỡi.
Hết cách, nàng lần đầu đến chỗ người không quen, quan trọng là phải tìm người nương nhờ, vốn dĩ cũng không muốn dựa vào cách xấu xa này, ai kêu soái ca này khiến lòng nàng khó chịu!
Nhưng mà, mỹ nam bị Lạc Lạc ôm vẫn bất động thanh sắc như cũ.
Môi thần hắn ngậm cười, giơ tay lên…….
Mọi người ngừng thở, khẩn trương mà nhìn tay hắn, nghĩ đến hắn muốn đánh Tiểu Oa Nhi.
Lạc Lạc lưu chuyển con ngươi đen, nghiêng tay lắng nghe tiếng gió, đuôi mắt dư quang âm thầm nhìn trộm tay hắn.
Tay trắng ngần thon dài, rất đẹp, nhưng mà…….cũng có lực uy hiếp.
Hắn chắc không phải muốn bẹp nàng đi?
Ngay tại lúc nàng căng thẳng tinh thần, tay hắn lại ôn nhu xoa đầu nàng, rất thân thiết mà vuốt tóc bẩn mà rối của nàng.
Cảm xúc ôn nhu, rất dễ chịu, khiến nàng có chút buồn ngủ.
Nhịn không được mà nàng có chút say mê.
Thấy nàng thoải mái mà nheo mắt lại, môi của hắn ý cười càng sâu.
“Muội muội ngoan, muội có thật là từ nay về sau nghe lời ca ca?”
Trong khi nói, ngon tay thon dài thuận rơi vào bả vai nàng, không nặng không nhẹ mà mát xa.
Hô………..càng thêm dễ chịu!
“Ùm……..Đúng vậy.” Nàng ngay cả nói cũng bắt đầu miễn cường.
“Nói như thế muội là đứa trẻ ngoan?” Tiếng nói của hắn càng thêm nhu thấp, khuôn mặt tuấn dật tuyệt trần bởi vì dáng cười ôn nhu càng thêm có vẻ mê người.
Mỹ nhân này, câu hồn!
Ánh mắt hi hí của Lạc Lạc toát ra tâm hình phao phao: “Muội rất ngoan.”
“Vậy………liền nghe lời trở về rửa nhà vệ sinh đi.” Môi mỏng hắn cong lên, tiếng nói thêm phần nhu như lông ngỗng nhẹ nhàng bay xuống.
Tiếp đó, tay hắn buông ra.
Không hề thoải mái, đầu óc Lạc Lạc oanh oanh một chút lập tức thanh tỉnh.
Cái….......Cái gì? Trở về rửa nhà vệ sinh?!
Nàng trừng lớn ánh mắt, còn chưa kịp phản ứng, liền cho thị vệ vây xung quanh: “Gia chấp thuận ngươi trở về rửa nhà vệ sinh, thỉnh đi!”
“A?”
Ánh mắt Lạc Lạc cơ hồ phải thoát cửa sổ mà nhìn nam nhân ôn nhu mỹ lệ kia chậm rãi mà tiếp nhận một bộ áo khoác sạch sẽ thay vào, sau đó lại tiếp nhận tin của thủ hạ hắn đem đến, chỉ biết tiêu độc khăn tay lau tay.
Sau đó, hắn cười híp mắt mà liếc nhìn nàng một cái, sau đó ngồi trên cỗ kiệu, rèm buông, ngăn cách trợn mắt há hốc mồm của nàng.
Phản ứng của nàng cũng rất nhanh, lập tức hướng mặt đất ngồi xuống, khóc rất là thê thảm: “Các vị đại gia cứu ta với, ca ca lại muốn ta rửa nhà vệ sinh, ô ô ô………”
Lúc mọi người ở đây muốn chủ trì công đạo, trong cỗ kiệu truyền ra một tiếng nói mềm nhẹ: “Các vị có phải là muốn quản chuyện của Thương Nguyệt Vô Triệt ta?”
“Thập tam vương gia Thương Nguyệt Vô Triệt?!” Có người kinh hãi kêu lên.
“Hắn là thập tam vương gia? Vậy Tiểu Oa Nhi này không phải là ở…….lừa gạt chúng ta? Thập tam vương gia là nhi tử nhỏ tuổi nhất của hoàng thượng, Tiểu Oa Nhi này nói là muội muội của thập tam vương gia………” Lại có người kêu to.
“Thiếu Ngân.” Bên trong kiệu lại truyện ra thanh âm.
“Vâng.” Thiếu Ngân đem lệnh bài sáng ngời trong tay, mọi người lập tức hướng Lạc Lạc trợn mắt.
“Nàng gạt người!”
Mọi người cùng nhau kêu to.
“Tiểu lừa gạt, bắt nàng đi gặp quan phủ!” Có người đề nghị như thế.
Thuận theo, âm thanh dễ nghe trong cổ kiệu là vang lên: “Các vị hà tất động khí, ban nãy “muội muội ngoan” của bổn vương nói muốn cùng bổn vương trở về rửa nhà vệ sinh, bổn vương thấy nàng có lòng hối cải như vậy, vậy liền cho nàng ** đi.”
“Đúng đúng, phải **!” Mọi người cùng phụ họa kêu lên.