Đại Đường Đạo Soái Chương 230: Đến Tây Vực



Đỗ Hà chỉ huy thần xạ thủ trong quân hành động, cũng lấy phi đao phòng thân của mình buộc dây thừng, bắn về phía Lưu Nhân Quỹ.

Sau khi người Cao Xương bỏ chạy, Đỗ Hà cũng ý thức được mình không giỏi cung tiễn, thủ đoạn công kích từ xa chưa đủ, cho nên đặc biệt phân phó cho Âu Dương Phi trong nội viện khoa học kỹ thuật đích thân chế tạo ám khí cho mình. Hắn từ nhỏ đã đam mê võ hiệp, thích nhất tác giả Cổ Long, dưới ngòi bút có rất nhiều nhân vật vô cùng thú vị.

Sư phụ của hắn Sở Lưu Hương, còn có Lý Tầm Hoan thì càng không cần phải nói.

Cho nên khi chế tạo ám khí, trong đầu Đỗ Hà lập tức hiện ra phi đao giết người vô hình của Lý Tầm Hoan, vì vậy cũng tạo ra chín cây phi đao dắt trên lưng ngựa làm tùy thân, chỉ có điều không ngờ, lần thứ nhất sử dụng, không phải là giết địch, mà là cứu người.


Phi đao của hắn có lẽ còn kém phi đao giết người vô hình của Lý Tầm Hoan, nhưng phi đao được quán chú nội lực cũng không hề thua kém cung tên, chuẩn tâm càng không phải nói, vừa vặn bắn tới trước mặt Lưu Nhân Quỹ. Lưu Nhân Quỹ vô cùng vui mừng, vội vàng nắm lấy dây thừng.

Đỗ Hà muốn kéo hắn lên, nhưng phát hiện không thể nào kéo nổi, lại nhớ tới một chuyên mục "Kỳ quan thế giới" trên ti vi, trong chuyên mục từng giới thiệu về hiện tượng cát lún trong sa mạc rộng lớn Sahara, nói muốn kéo một người từ trong cát lên cần lực lượng của một chiếc xe hơi, vội vàng kêu người đến giúp.

Hai mươi người xúm lại, lực lượng của bọn hắn đủ nâng một chiếc xe buýt, kéo Lưu Nhân Quỹ lên. Căn cứ vào phương pháp của Đỗ Hà, hơn mười người bị lún trong cát lần lượt được kéo lên.

Còn một người lại ngoại lệ, vận khí của hắn không tốt, không lún chân vào trong cát mà là tay, hắn không có tay bắt lấy cung tên bắn qua.

- Làm sao bây giờ?

Nhìn thấy tên binh sĩ càng ngày càng lún sâu, tính mạng nguy cấp, tất cả binh sĩ đứng trên sườn cát đều âm thầm lo lắng. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.com

Đỗ Hà thấy tên lính càng ngày càng chìm sâu, càng không dám chần chừ, trong tiếng kinh hô của binh lính, hắn giống như mũi tên thoát khỏi dây cung bắt về phía cát lún. Con người sở dĩ bị lún cát là vì thể trọng nặng, cát lún không chịu nổi sức nặng, cho nên mới bị lún xuống.

Nhưng Đỗ Hà có khinh công, khi xuất động, chỉ cần mũi chân nhẹ nhàng chạm xuống là có thể bay lên hơn trượng, hoàn toàn có thể tự do bôn tẩu trên vùng cát lún.

Đỗ Hà nhẹ nhàng lao tới bên cạnh tên binh sĩ, cũng không biết lực lượng từ đâu tới, mạnh mẽ kéo hắn ra khỏi cát lún, tiện tay quẳng hắn lên mặt cát xa mấy trượng, nhưng vì Đỗ Hà dùng lực quá mạnh, hai chân hoàn toàn bị chôn vùi trong cát.

Binh tướng trên sườn cát lại một lần nữa kinh hô, Đỗ Hà ra hiệu mình không có việc gì, sau đó lại làm tứ chi tận lực tách ra. Hắn biết rõ chỉ cần thân thể tiếp xúc với bề mặt cát càng lớn, sức nổi sẽ càng lớn, không dễ chìm vào trong cát.

La Thông bắn mũi tên trước mặt Đỗ Hà, Đỗ Hà nắm chặt dây thừng, Phòng Di Ái cùng một đám binh xe đồng lòng kéo hắn lên.

Đỗ Hà nhìn tên binh sĩ vừa cứu thoát, liếm bờ môi nứt nẻ cười nói:

- Các ngươi không sao chứ! Kiên nhẫn một chút, hai ngày nữa là đến suối Dã Mã Tuyền rồi, đến lúc đó các ngươi muốn uống bao nhiêu nước thì uống.

Đám binh sĩ còn chưa hoàn hồn cũng lộ ra nụ cười vui vẻ, vô cùng cảm động. Vào thời cổ đại, xem trọng tướng lĩnh, coi nhẹ binh lính, tính mạng của một vị tướng đôi khi phải đánh đổi bằng tính mạng của hơn ngàn binh sĩ. Bây giờ Đỗ Hà là tướng quân, lại bất chấp nguy hiểm cứu người, thật sự là chuyện vô cùng hiếm có.

- Tốt rồi!

Đỗ Hà hét lớn:

- Việc này dừng ở đây, toàn quân chỉnh đốn lên đường.

Sau khi trải qua nguy hiểm lần này, ánh mắt binh sĩ nhìn Đỗ Hà quả nhiên không còn giống như trước.

Hai ngày sau, Đỗ Hà đã dẫn đội quân tiên phong, không tổn hại một người nào, đến được ốc đảo duy nhất trong Mạc Hạ Duyên Thính – Dã Mã Tuyền.

Mười ngày qua, ngoài xương cốt trắng tinh, bọn người Đỗ Hà chỉ nhìn thấy màu vàng của biển cát, cuối cùng vào ngày thứ mười, bọn họ đã nhìn thấy cỏ xanh!

Thiết Mễ Lỵ giơ tay, vui mừng nói:

- Phía trước chính là Dã Mã Tuyền rồi, chỉ cần đến được Dã Mã Tuyền chẳng khác nào thoát khỏi Mạc Hạ Duyên Thính. Chúng ta thành công rồi.

Cùng với tiếng hoan hô của nàng, bảy ngàn binh mã cũng cười lớn, đúng là khổ tẫn cam lai.

Đỗ Hà cũng vô cùng vui mừng, nhưng cũng không chủ quan, hét to nói:

- La Thông, Vương Đức Chính nghe lệnh. Các ngươi dẫn theo binh mã dưới trướng kiểm tra Dã Mã Tuyền, xem có chỗ nào khả nghi hay không. Phòng Di Ái, ngươi dẫn quân chuẩn bị sẵn sàng, đề phòng kẻ địch tấn công bất ngờ.

- Tuân lệnh.

Phi kỵ quân quân luật nghiêm minh, quân lệnh vừa ban, sáu ngàn binh mã lập tức hành động, chia làm ba nhóm, La Thông, Vương Đức Chính kiểm tra xung quanh, Phòng Di Ái chuẩn bị chiến đấu. Mặc dù bọn họ cũng rất khát nước, nhưng quân lệnh như núi, cho dù chết khát chết đói, cũng không được làm trái quân lệnh.

- Khương Phó tổng quản, ngươi dẫn người của mình về phía trước uống nước đi!

Đỗ Hà cười nói với Khương Hành Bản.

Khương Hành Bản Phi kỵ quân, kinh ngạc nói:

- Nơi này vẫn là ranh giới của Đại Đường ta, có lẽ không có địch nhân! Đỗ tướng quân có cần cẩn thận như vậy hay không?

- Có địch nhân hay không là một chuyện, nhưng cảnh giới hay không cảnh giới lại là một chuyện khác. Khi hành quân chiến tranh, bất cứ thời điểm nào cũng không thể chủ quan.

Đỗ Hà giống như một Tướng quân lão luyện, tuyệt đối sẽ không vì tiện lợi nhất thời, mà đặt đại quân vào nguy hiểm.

Nếu bọn họ chủ quan, đồng loạt xông đến uống nước, chỉ cần một ngàn người mai phục gần đây cũng đủ tiêu diệt hoàn toàn bọn họ. Cho nên, vì luyện tập bản năng cảnh giới cho tướng sĩ, mặc dù hắn cũng biết khả năng ở đây có địch nhân không lớn, vẫn lựa chọn giới nghiêm.

Mặc dù Khương Hàng Bản cũng là Tướng quân, nhưng lại không tinh thông quân lược, vì vậy không hiểu được ảo diệu bên trong.

Lưu Nhân Quỹ lại liên tục sợ hãi thán phục, biểu hiện Đỗ Hà đâu giống như một tân thủ lần đầu trải qua một trận chiến dịch, hắn rõ ràng giống như một lão tướng kinh qua bách chiến, thậm chí còn xuất sắc, thành thục hơn lão tướng bình thường.

Suối Dã Mã kỳ thật là một con suối rộng trăm mét, truyền thuyết nói rằng cách đây rất lâu có một đàn ngựa hoang hung hãn chạy như điên dạo chơi đến tận đây, bởi vì khát khô không chịu được, đàn mã ra sức cất vó đào một cái hố ở đây, kỳ diệu là bên trong cái hố lại có nưới suối ấm áp chảy ra. Đàn ngựa hoang sau khi uống nước, cảm thấy tinh lực dồi dào, vô cùng sảng khoái. Vì vậy con suối này mới được gọi là suối Dã Mã – ngựa hoang.

Dưới dòng nước suối ngọt ngào, cỏ xanh xung quanh mơn mởn, tạo ra cảnh tượng như tiên cảnh giữa vùng sa mạc mênh mông.

Sau khi binh xa của Khương Hành Bản uống đủ nước, La Thông, Vương Đức Chính cũng trở về phục mệnh.

Đỗ Hà mới kêu bọn họ đi uống nước suối, đợi bọn họ uống xong lại đổi cho phòng vệ của Phòng Di Ái, cứ lần lượt thay đổi như vậy, chính là không tạo ra thời cơ để địch nhân tấn công.

Sau khi đại quân nghỉ ngơi ở suối Dã Mã, uống đủ nước, nghỉ ngơi một ngày mới tiếp tục hành quân. Mạc Hạ Duyên Thính rộng 800 dặm, từ Ngọc Môn quan đến suối Dã Mã là 500 dặm, còn lại địa thế tương đối nhẹ nhàng, không tạo ra bất cứ uy hiếp gì cho bọn người Đỗ Hà.

Bốn ngày sau, bọn người Đỗ Hà đã vượt qua Mạc Hạ Duyên Thính, đến được Y Ngô, chính thức tiến vào quốc gia đầu tiên của Tây Vực.

Nhưng hiện tại nơi này đã không thể gọi là Y Ngô quốc, mà phải gọi là Y Châu.

Bởi vì năm Trinh Quán thứ tư, sau khi Đại Đường phá Đột Quyết, binh uy khắp thiên hạ, thành chủ Y Ngô quốc đem bảy thành của hắn hàng Đường. Lý Thế Dân thiết lập Y Ngô quốc là Y Châu, sớm đã nắm giữ cửa ngõ thông vào Tây Vực, chuẩn bị bước đầu chinh phạt Tây Vực.

Sớm đã nhận được mệnh lệnh, Thứ sử Y Châu là Cáp Vĩ Trí đã đợi sẳn, đón bọn người Đỗ Hà vào trong thành Y Châu.

Sau khi ăn uống no đủ. Đỗ Hà mới hỏi thăm Cáp Vĩ Trí tình hình Cao Xương.

Cáp Vĩ Trí đáp:

- Căn bản không có gì dị thường, bọn hắn căn bản không thể đoán được Đại Đường ta sẽ chinh phạt bọn hắn. Đừng nói là bọn hắn, ngay cả ta khi nhận được tin tức, cũng không ngờ các ngươi đến nhanh như vậy.

Đỗ Hà cũng không thấy kỳ quái, nguy hiểm của Mạc Hạ Duyên Thính gấp 10 lần Thục địa, tin tức của Đại Đường làm sao có thể truyền đến đó.

Mặc dù bọn họ biết được An Long Mã cứu mình, cũng không thể đoán được Đại Đường nói đánh là đánh, hơn nữa còn đến nhanh như vậy.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/dai-duong-dao-soai/chuong-230/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận