Mục đích của Đỗ Hà là vì chiêu mộ Thác Bạt Vô Song mà đến, sau khi gặp được Mãnh nhi, ý niệm này càng thêm mãnh liệt. Không nói tới Thác Bạt Vô Song gặp được nguy hiểm liền biểu hiện ra vẻ tỉnh táo trấn định cùng một thân võ kỹ cao cường, mặc dù chỉ nhờ vào thủ đoạn thuần ưng của hắn cũng đã đáng giá cho Đỗ Hà đi tới nơi này. Nhưng hắn biết Thác Bạt Vô Song một mình ở lại tại sa hải, trong đó tất nhiên phải có nguyên do, cho nên mới có câu hỏi vừa rồi, muốn từ căn bản giải quyết vấn đề, sau đó mới khuyên hắn theo mình rời khỏi đại sa hải.
Hôm nay nghe được nguyên nhân, trong đáy lòng hắn ẩn ẩn rung động. Không thể tưởng được một mình Thác Bạt Vô Song ở lại đại sa hải sống một mình hơn mười hai năm chỉ vì một chữ tình. Thật không biết qua suốt bốn ngàn ba trăm ngày kia, hắn một mình làm sao trôi qua những tháng ngày tịch mịch như thế.
- Ta cũng không nghĩ thời gian làm suy giảm sự ràng buộc cảm tình giữa ngươi cùng phu nhân của ngươi, ngược lại nghĩ hôm nay ngươi có được giác ngộ như vậy chính là chứng minh tốt nhất ngươi quên không được tình cảm với phu nhân của mình. Thời gian có thể làm phai nhạt hết thảy, cho dù là cảm tình, thân tình nhưng không cách nào xóa diệt hết sự thật. Xóa diệt không được ngươi đã vì nàng mà cam tâm tình nguyện sống một mình tại đại sa hải, cùng nàng làm bạn hơn mười hai năm. Miệng vết thương đã lành rồi, vết sẹo vẫn còn đó. Đã hết đau chỉ có thể nói rõ ngươi đã thấy ra. Dù sao người chết thật không thể sống lại. Nàng chết rồi nhưng ngươi vẫn còn sống. Cũng giống như khi ngươi gặp phải nguy hiểm tính mạng sẽ nghĩ biện pháp cầu cứu để bảo vệ chính mình, ngươi không phải vì người chết mà sống mà bởi vì mình đang sống mà sống!
Thác Bạt Vô Song bình tĩnh nói:
- Có lẽ ngươi đúng. Lúc trước đoạn thời gian phu nhân của ta vừa qua đời, ta chỉ hận mình không thể chết theo nàng, nhưng hôm nay lại cảm thấy có thể còn sống cũng là một loại phúc phận!
Đỗ Hà cười vỗ vỗ bờ vai hắn, nói:
- Đừng đem vấn đề nghĩ trầm trọng như vậy, ngươi hãy suy ngẫm kỹ lại đi. Ngươi có Mãnh nhi làm bạn, còn có một thân bổn sự, so với những người không khả năng nắm giữ vận mệnh trong tay mình đã là hạnh phúc gấp trăm lần.
Thác Bạt Vô Song cũng từng trải qua không ít chuyện, hiểu rõ thế đạo gian khổ, cùng những người sống ở tầng dưới chót trong xã hội, xem ra chính mình thật sự không thể xem là khổ sở.
Đỗ Hà thấy khúc mắc của hắn dần dần đã được mở ra, cũng liền hỏi ý định ngày sau của hắn.
Thác Bạt Vô Song đáp:
- Chuyện này sao, ta thật đúng là chưa từng suy nghĩ. Mười mấy năm qua ta đều ở lại thảo nguyên luyện võ thuần ưng, không biết nên đi nơi nào nữa.
Đỗ Hà thừa cơ đề nghị:
- Vậy không bằng đi với ta đi! Ta cũng không gạt ngươi, lần này ta tới đại sa hải là vì được An Mã Long giới thiệu biết ngươi thật bất phàm, nên đặc biệt đến đây tìm ngươi!
Thác Bạt Vô Song sinh hoạt tại đại sa hải, ít để ý tới chuyện thế gian, lại không có ai tiếp xúc với hắn, những người sinh hoạt chung quanh tuy biết hắn tồn tại, nhưng lại không biết tính danh của hắn. Tận đáy lòng hắn vẫn cảm thấy thật kỳ quái vì sao Đỗ Hà lại biết tên của mình nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội hỏi thăm.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.Hiện tại nghe hắn nhắc đến, trong lòng chợt giật mình. Lúc trước khi mình gặp mặt An Mã Long cùng Thiết Mễ Lỵ trong sa hải nương tựa vào nhau cùng rơi vào tử địa, liền làm cho hắn xúc cảnh sinh tình nhớ tới phu nhân đã chết đi nhiều năm, động lòng trắc ẩn nên để cho Mãnh nhi giữ chân đại tướng lãnh binh cứu hai người bọn họ. Khi trị thương cho hai người, có nói cho họ biết tính danh của mình, vì vậy liền hỏi thăm Đỗ
Hà tình hình gần đây của hai người.
Đỗ Hà cũng kể lại chi tiết, hơn nữa còn nói ra thân phận của mình, cùng việc Cao Xương đã thuộc về lãnh thổ Đại Đường.
Thác Bạt Vô Song động dung nói:
- Nguyên lai công tử là Đỗ Hà tướng quân đã đại phá đại quân Tây Đột Quyết tại Xích Đình Cốc!
Mặc dù hắn sống một mình tại sa hải, nhưng cách mỗi tháng đều dùng một ít con mồi săn được đi ra bên ngoài đổi lấy đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, cũng không tính là thật sự tách riêng biệt sinh sống. Đối với chiến dịch kinh điển Đỗ Hà lãnh binh đại phá binh mã Tây Đột Quyết được truyền lưu khắp nơi cũng từng được nghe nói qua.
Hắn do dự một thoáng lại nói:
- Cũng tốt! Ta cũng không còn lưu luyến gì, ngoại trừ một mình một kiếm cùng một ưng ra, không còn gì để lo lắng. Tri ân không báo cũng chẳng khác gì cầm thú. Công tử có ân cứu mạng đối với ta, vậy ta tạm thời đi theo công tử rời khỏi đại sa hải, xem như báo đáp ân tình vậy!
Sự tình còn thuận lợi hơn trong sự tưởng tượng, Đỗ Hà quá đỗi vui mừng cười nói:
- Thật tốt quá, ta đang cần một trợ thủ như Thác Bạt huynh đây!
Hắn cũng biết Thác Bạt Vô Sông đáp ứng giúp đỡ hắn thực sự không phải vì thần phục mà là vì báo ân, nhưng có thể nhìn ra hắn là một nam tử hán trọng tình trọng nghĩa, chỉ cần mình dùng lễ đãi quốc sĩ đối đãi với hắn, chắc chắn hắn cũng sẽ đối đãi như thế đối với mình.
Đã có một người quen thuộc địa hình như Thác Bạt Vô Song, trên đường về càng thêm nhẹ nhõm.
Đỗ Hà lại thêm lần nữa kiến thức được năng lực của Mãnh nhi.
Khi bọn họ trên đường đến đây, không dám đi nhanh bởi vì trong sa hải loại rắn chuông nhiều không kể xiết, hơn nữa còn thường xuyên tập kích nhân loại. Chúng giấu mình trong cát, nếu không lưu ý sẽ rất khó phát hiện, không cẩn thận sẽ rơi vào phạm vi công kích của chúng nó.
Tuy trước khi bọn họ đến đây cũng đã chuẩn bị xà dược, nhưng nếu không bất đắc dĩ lại có ai muốn bị rắn cắn để phải chịu tội?
Hôm nay có Mãnh nhi tồn tại nên không cần cố kỵ việc này, Mãnh nhi chẳng khác gì máy dò xét vệ tinh, lúc bay lượn trên không trung cảnh tượng trong phạm vi mười dặm đều nằm trong sự giám thị của nó. Nếu có tung tích của rắn chuông căn bản chạy không thoát đôi mắt ưng sắc bén của nó. Không ngừng có rắn chuông bị nó mổ chết đưa cho Thác Bạt Vô Song nấu canh, về phần đàn sói càng không cần phải nói, trực tiếp bị nó giết chết tăng thêm lương thực dọc theo đường đi.
Một đường đi nhanh, không gặp được bất kỳ nguy hiểm nào, tới nửa ngày hôm sau đã đi ra khỏi đại sa hải.
Trả đủ tiền công cho người dẫn đường, nhóm người Đỗ Hà nhắm thẳng Cao Xương thành đi nhanh, suốt một ngày đã đến vùng ngoại ô thành Cao Xương. Hắn vốn định trực tiếp đi vào thành, nhưng đi được một đoạn lại nhìn thấy có một ít người đang thưa thớt làm việc, hơn nữa đa số đều là lão nhân, trong nội tâm nổi lên nghi ngờ, thầm nghĩ:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Hôm nay đã là tháng ba mùa xuân, vạn vật đâm chồi, chính là thời điểm xuống đồng tốt nhất. Trước khi rời khỏi hắn nhớ rõ mình còn đặc biệt phân phó Lưu Nhân Quỹ chú ý tranh thủ giải quyết chuyện nông canh cho dân chúng, chỉ có dân chúng sống tốt, không âu lo chuyện sinh hoạt bọn họ mới có thể chính thức quy tâm. Chính hắn trước đó còn rất có lòng tin, cảm thấy vụ cày bừa năm nay nhất định sẽ thật nóng nảy vui sướng, nhưng vì sao hiện tại lại biến thành hoang vu đến như thế? Đều chỉ có những lão nhân đang lo việc ruộng đồng, thanh niên tráng đinh đều đi đâu hết rồi? Làm sao vậy?
Thấy Đỗ Hà ngừng lại, La Thông khó hiểu hỏi một câu.
- Minh Đạt, giống như đã xảy ra chuyện gì rồi, ta đi xem!
Đỗ Hà giục ngựa phóng tới gần, La Thông lo lắng đi theo phía sau, mấy người còn lại cũng theo sát sau lưng.
Đi tới gần đồng ruộng, nhìn thấy một vị lão nông tóc bạc trắng xóa đang cố hết sức đào xới dưới ruộng.
Đỗ Hà liền hỏi:
- Lão đại gia, vì sao dưới ruộng chỉ có mấy người làm việc vậy? Người nhà của lão nhân gia đâu, sao lại cho lão nhân gia xuống ruộng làm việc nặng nhọc thế này?
Lão nông dân cũng không ngẩng đầu lên, cố sức làm việc vừa thở hổn hển nói:
- Hừ, trồng trọt trồng trọt, nhà sắp không còn, trồng trọt làm được gì đây, đám đồ hỗn trướng kia, nếu ta còn trẻ được hai mươi mấy tuổi, không dốc sức liều mạng với bọn hắn không thôi, còn gọi là thiên triều thượng quốc, ta phi, ta xem chỉ là một đám chó dữ, một đám đạo tặc mà thôi!
- Cái gì?
Đỗ Hà kinh hãi, hắn nhớ rõ trước khi mình rời đi, trong dân chúng đều có lời bình khá tốt, chỉ mới qua mấy ngày sao lại biến thành như vậy?
- Lão đại gia, ngươi nói rõ ràng hơn chút ít được không?
- Ồ, ta nói sao ngươi lại quản nhiều chuyện như vậy chứ? Muốn biết rõ sự tình thì tự mình vào trong thành mà xem đi! Nhưng ngươi nên cẩn thận một chút, coi chừng mất mạng!
Lão nông dân ước chừng cảm thấy có chút kỳ quái, quay đầu lại nhìn xem, lập tức lộ ra thần sắc vui mừng, phù phù một tiếng quỳ sụp xuống, dập đầu lên tiếng khóc lớn:
- Đỗ tướng quân! Đỗ tướng quân ngươi đã trở về a! Đỗ tướng quân ngươi phải làm chủ cho chúng ta a!
Tiếng khóc xa xa truyền khắp ruộng đồng.
Đỗ Hà vội vã nhảy xuống ngựa dìu lão nông đứng dậy:
- Lão đại gia mau mau đứng dậy, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Hơn mười lão nông nghe được tiếng khóc gào của vị lão bá kia, hết thảy tụ tập tới. Hắn phát hiện nhóm người kia ngoại trừ mấy lão nông già cả còn lại đều là phụ nữ.
Toàn bộ trăm mẫu ruộng đồng, vậy mà không có một tráng đinh tuổi trẻ nào là sao?
- Chuyện này…
Đỗ Hà có chút trợn tròn mắt.
La Thông cũng phát giác có vấn đề, bèn hỏi thay Đỗ Hà:
- Lão trượng, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Vì sao không thấy một tráng niên nào làm việc dưới ruộng?
- Ai…
Vẻ mặt lão nông bi phẫn:
- Khi Đỗ tướng quân ở đây, thật quan tâm đến dân sinh, đem quan điền màu mỡ trong nội thành phân phát cho chúng ta trồng trọt. Nhưng ngay khi tướng quân vừa rời đi không lâu, đã có một quân gia khác đến. Hắn rất bá đạo, vừa đến liền triệt hồi chức vị của Lưu đại nhân cùng Trương đại nhân, hơn nữa còn bổ nhiệm người không hiểu việc đảm nhiệm chức vị. Điều này thì cũng thôi đi, nhưng sau khi vị quân gia kia đến, còn lập tức mở ra phủ khố do đại nhân niêm phong, một mình cướp lấy đại lượng bảo vật, còn dung túng cho quân binh trộm cắp. Toàn bộ tráng đinh đều phải ở trong nhà bảo hộ gia viên, làm sao dám rời khỏi dù chốc lát. Đáng thương cho ta suốt ba mươi năm tích súc, trong nhà chỉ có chút tiền dùng để dành cho tiểu nhi đón dâu, lại bị bọn hắn lấy hết sạch sẽ. Ngay cả một ít gạo thóc cũng không buông tha, bảo chúng ta làm sao sống nổi đây a…
Nói tới chỗ thương tâm, nước mắt lão nông không ngừng chảy xuống, khóc không thành tiếng, thân thể ngã ngửa ra sau khóc đến hôn mê bất tỉnh.
Đỗ Hà vội vàng đưa tay đỡ lấy hắn, thấy khí tức của hắn chỉ thoáng yếu đi nhưng không ảnh hưởng nhiều, nhẹ nhàng thở ra.
- Đỗ tướng quân, hôm nay nội thành Cao Xương lòng người bàng hoàng, chúng ta vốn là người cùng khổ thì làm sao thừa nhận nổi chuyện trộm cướp ba lần bốn lượt như vậy đây?
- Đỗ tướng quân, trước kia chỉ là trộm, nhưng mấy ngày gần đây càng lúc càng thêm lớn mật rồi, chẳng khác gì là cướp đoạt công khai, trượng phu của ta bởi vì bắt được bọn hắn còn bị bọn hắn đánh gãy tay!
- Đỗ tướng quân, chúng ta đều là vong quốc nô, ngài khoan hồng độ lượng không làm khó chúng ta, còn cho chúng ta trồng trọt, công chính đối đãi dân chúng, lúc trước ngài có nói qua muốn giúp chúng ta an cư lạc nghiệp, hôm nay xin ngài làm chủ cho chúng ta a…
Ba mươi mấy người đã sớm vây quanh Đỗ Hà quỳ thành một vòng tròn, không ngừng dập đầu, liên tục than khóc, tố cáo từng hành vi phạm tội của đám quân binh gây ra.
Đỗ Hà tức giận đến thân thể phát run, trong lồng ngực giống như bị nghẹn cứng không thở nổi, bi thống cùng phẫn nộ không cách nào ngăn chặn, vô cùng xấu hổ.
Hành vi của Hầu Quân Tập chẳng những làm mất sạch mặt mũi của Đại Đường, còn bôi xấu Đại Đường, phá hủy thiên cổ đại kế khống chế Tây Vực mở rộng lãnh thổ.
- Các ngươi yên tâm, việc này ta nhất định sẽ trả lại cho các ngươi một sự công đạo.
Lời của hắn tóe ra từng chữ một từ trong kẽ răng.
Hắn đưa tay nâng dậy từng người, trong mắt phẫn nộ đến sung huyết.
- Chúng ta trở về thành!
Đỗ Hà vung roi ngựa, giục ngựa lao nhanh!