Đi vào hoàng cung, Đỗ Hà căn cứ theo lưu trình đem tấu chương giao cho tổng quản thái giám đặc biệt phụ trách tiếp nhận tấu chương.
Tổng quản thái giám kinh ngạc nhìn độ dày của tấu chương, cười nói:
- Lão hủ thu nhận tấu chương đã có mười năm, phần tấu chương này của tiểu Đỗ đại nhân đúng là dày nhất.
Đỗ Hà lập tức cười nói:
- Không chỉ là dày nhất, phân lượng cũng là đủ nhất.
Khai triều bắt đầu!
Trước tiên thương nghị những chuyện khác, Lý Thế Dân ở trước mặt mọi người cầm lấy tấu chương của Đỗ Hà, nhìn thoáng qua lạc khoản, mang theo nụ cười chăm chú xem.
Tấu chương hơn vạn chữ, Lý Thế Dân nhìn một lúc lâu mới rời tay, trong mắt lóe lên nỗi vui mừng, nhìn mọi người nói:
- Ngay vừa rồi trẫm xem tấu chương của tiểu Đỗ ái khanh, trong tấu chương có quy hoạch những bước phát triển Giang Nam thật chi tiết. Chư vị ái khanh thử cùng thương nghị một chút, nhìn xem có thể thực hiện hay không!
Lời vừa nói ra, quần thần liền biết được quyển tấu chương thật dày kia xuất từ thủ bút của Đỗ Hà, lập tức dâng lên hứng thú thật lớn.
Lý Thế Dân cũng không giao tấu chương xuống dưới, mà cầm trong tay, nhìn thấy nội dung bên trong bắt đầu niệm lên cùng thảo luận thương nghị.
- Tiểu Đỗ ái khanh, ngươi nói chuyện phát triển Giang Nam, đầu tiên cần thành lập một cơ cấu ngoại giao, đây là ý gì? Phát triển Giang Nam vì sao lại liên quan tới việc bang giao giữa quốc gia cùng quốc gia?
Đỗ Hà thong dong giải thích:
- Hạ thần nhắc tới việc thành lập bộ ngoại giao là có cơ sở, ở thời Chiến Quốc tới Tần Hán, tung hoành gia làm hoạt động ngoại giao chính trị là chủ yếu, sự xuất hiện của bọn họ chủ yếu là bởi vì lúc ấy tranh luận việc cắt cứ, vương quyền không thể củng cố thống nhất, cần dựa trên cơ sở của thực lực một nước mà lợi dụng liên hợp, bài xích, nguy bức, dụ dỗ hoặc phụ thuộc hay dùng phương pháp bất chiến mà thắng, hoặc lấy tổn thất nhỏ nhất đạt được lợi tức lớn nhất. Trí mưu, tư tưởng, thủ đoạn, sách lược của bọn họ dựa trên căn bản mà xử lý tốt nhất quan hệ giữa quốc gia cùng quốc gia!
- Phát triển Giang Nam chỗ mấu chốt nhất là mở rộng con đường tơ lụa, điều này khó tránh sẽ cần cùng quốc gia khác tiến hành bang giao hữu hảo. Nếu như có tung hoành gia tồn tại, sẽ khiến quan hệ giữa hai nước càng thêm chặt chẽ, sinh ra càng nhiều tiếp xúc tương hợp. Ngoài ra, nếu giữa quốc gia cùng quốc gia kết giao, ở một vài quá trình khó tránh việc ma xát lẫn nhau xuất hiện. Dưới tình huống không nên dụng binh, ngoại giao là biện pháp duy nhất để giải quyết vấn đề. Vào lúc đó, đại thần ngoại giao nếu có thể vì quốc gia đạt được lợi ích lớn nhất, tung hoành gia tồn tại liền thành chủ yếu. Kỳ thật tác dụng của ngoại giao không chỉ ở việc khai phát con đường tơ lụa trên biển, ở trong lúc bình thường đối với tương lai Đại Đường chúng ta cũng có được ý nghĩa. Binh pháp Tôn Tử cũng có nói: thượng binh phạt mưu, tiếp theo phạt giao, đủ thấy chính trị ngoại giao trọng yếu, mà Đại Đường chúng ta còn khuyết thiếu cơ cấu tổ chức tương tự như vậy!
Ngoại giao trọng yếu, không thua gì chiến tranh, ở trong chính trị cho dù là quốc gia cường đại cũng cần phải có đồng minh.
Ngoại giao trừ bỏ có thể mang đến lợi ích trong kinh tế, còn có thể xúc tiến trao đổi văn hóa giữa quốc gia cùng quốc gia, đối với việc phát triển tiến bộ có ảnh hưởng cực kỳ lâu dài.
Một quốc gia không thể thiếu ngoại giao, ở chính trị cũng không thiếu được đồng minh. Đây là sự thật từ xưa tới nay không thể chối cãi, nhất là cường quốc quân sự càng cần ngoại giao cường ngạnh.
Bởi vì cường quốc chí cường, là phi thường dễ dàng lâm vào cục diện trở thành mục tiêu bị công kích.
Nói ví dụ như nước Đức, Hitler vô cùng cường đại, ở thời đại đó không có một người nào, không có một quốc gia nào ngăn cản được phong mang của nước Đức. Nhưng Hitler lại thất bại, hơn nữa còn bị bại cực thảm. Mấu chốt lớn nhất trong sự thất bại của hắn chính là hắn tác chiến quá nhiều chiến tuyến, đắc tội quá nhiều quốc gia, lại không hề có một quốc gia đồng minh nào hỗ trợ, còn đắc tội Liên Bang Xô Viết, Pháp, Mỹ, Anh là những cường quốc quân sự, đối mặt chiến thuật biển người thì cho dù nước Đức có được lực lượng có thể xem thường toàn bộ thế giới, cũng chỉ còn một con đường thất bại. Ở trong điểm này đế vương Trung Quốc cổ đại làm càng xuất sắc. Ở thời kỳ Xuân Thu Chiến Quốc, mưu lược ngoại giao còn có từ ngữ xa thì thân gần thì đánh, làm như vậy có thể phòng ngừa nước láng giềng tấn công, lại khiến nước đối địch phải thụ địch cả hai mặt, không thể chỉ đối kháng với một phương. Một kế của Phạm Tuy, diệt sáu nước, hưng Tần triều, đủ thấy kế mưu thật thành công. Đạo lý này kỳ thật ai cũng hiểu được, nhiều đế vương cũng từng làm như thế, nhưng lại không làm được hoàn toàn.
Chủ yếu chính là ở thời đại này tầm mắt mọi người còn chưa đủ rộng rãi, thường thường chỉ đặt ở Trung Nguyên Hoa Hạ, chính mình tốt, cái gì cũng tốt, mặc kệ người khác chết sống, chỉ cần không ngăn cản ta, lẫn nhau đều bình an vô sự, rất ít ra mặt can thiệp chính trị của nước khác.
Làm như vậy kỳ thật không chút lý trí, dù sao dệt hoa trên gấm không bằng giúp người khi gặp nạn.
Giữa quốc gia cùng quốc đều tồn tại những điểm ích lợi giống nhau, đem những điểm ích lợi này trói buộc chung một chỗ, chẳng khác nào đem hai quốc gia cùng buộc chung trên một sợi dây thừng, cùng nhau tiến lui, sẽ hình thành một lực lượng cường đại hoàn toàn mới. Điểm này ở nước Mỹ hiện đại làm được cực kỳ xuất sắc, minh hữu của họ chẳng những có thể mang đến ích lợi thật lớn cho nước Mỹ, còn có thể trợ giúp hạn chế kình địch của bọn họ phát triển.
Địa vị của Đường triều hiện tại cũng giống như nước Mỹ, nhưng ở ngoại giao vẫn xa xa không thể đánh đồng. Chính sách của Đường triều đối ngoại thật đại khí, chỉ cần ngươi nguyện ý cùng ta làm bằng hữu, chúng ta là bằng hữu, ngươi muốn cùng ta là địch, ta sẽ tiêu diệt ngươi, tương đối có khí phách.
Nhưng cách làm này cũng không được lý trí, cũng không cao minh, không đặc thù, cũng ý nghĩa toàn bộ bằng hữu đều chỉ là kết giao hời hợt.
Đại Đường cường đại họ sẽ chen chúc mà đến, nếu Đại Đường phát sinh biến đổi lớn, chân chính có thể đưa tay viện thủ dốc sức giúp đỡ lại không có mấy người.
Ngược lại phần lớn còn có thể bỏ đá xuống giếng, quay giáo đánh một kích. Có thể cùng phú quý nhưng lại không thể cùng hoạn nạn.
Lựa chọn hợp lý đồng minh có thể chung chiến tuyến cùng tiến lui đây là rất trọng yếu, nhất là hôm nay Đại Đường phóng mắt ra thiên hạ lại càng cần có được đồng minh như thế.
Nếu trong ngoại giao Đại Đường có thể thành công được như nước Mỹ, sẽ càng thêm cường đại. Theo lâu dài mà nói, bộ ngoại giao xây dựng là chuyện tất nhiên phải làm!
Đỗ Hà ở trong kế hoạch đem việc kiến tạo bộ ngoại giao đặt ở vị trí đầu não, có thể thấy được xem trọng như thế nào.
- Tiểu Đỗ đại nhân nói có đạo lý, thượng binh phạt mưu, tiếp theo phạt giao, việc xây dựng bộ ngoại giao là một sáng kiến hoàn toàn mới, lấy mưu lược ngoại giao giải quyết phân tranh giữa quốc gia cùng quốc gia, là chiều hướng nên phát triển, là hành động nên làm.
Thần phục nghị!
Đỗ Hà giải thích xong, lập tức liền có người đứng ra đồng ý quyết định này.
Người đứng ra đầu tiên là Ngụy Chinh.
Đỗ Hà mỉm cười, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Ngụy Chinh ở Đường triều luôn chủ trương gắng sức thực hiện bất chiến, cho rằng tránh chiến tranh mới là đạo lý khiến đất nước trở thành cường quốc.
Việc xây dựng bộ ngoại giao biểu thị tranh cãi giữa quốc gia cùng quốc gia trong tương lai sẽ dùng ngoại giao là việc chính, Ngụy Chinh đương nhiên vô cùng ủng hộ.
Chỉ là hắn không hiểu rõ tâm ý của Đỗ Hà, việc xây dựng bộ ngoại giao cũng không phải vì tránh chiến tranh, ngược lại là vì khai chiến, lấy sách lược thân xa đánh gần cùng kết giao với quốc gia có lợi cho Đại Đường, kết minh cùng khai phát kinh tế giữa quốc gia cùng quốc gia để lớn mạnh bản thân, ngoài ra còn dùng việc phát triển kinh tế mở rộng quân bị, khai phát ranh giới, cũng không phải một mặt chỉ dùng ngoại giao để tránh né chiến tranh, đó là hành vi cực kỳ yếu đuối, không hợp với bản tính hiếu chiến của Đỗ Hà.
Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.comNhưng được Ngụy Chinh đồng ý thành lập bộ ngoại giao, vì vậy ý kiến này cũng không cần trì hoãn, được ba vị tể tướng có lực ảnh hưởng lớn nhất Đường triều ủng hộ, căn bản không còn tồn tại ý kiến phản đối.
Ngụy Chinh đồng ý dĩ nhiên là có lợi cho mình, vì vậy Đỗ Hà cũng không cần giải thích tường tận, cứ tùy ý cho hắn nghĩ như thế.
Lý Thế Dân hiểu rõ ý nghĩ trong lòng Đỗ Hà, hai người đều thuộc dạng người thích hiếu chiến, đều có ý nghĩa mở mang bờ cõi, hoành đồ đại chí dương oai nước khác, bình thường khi nói chuyện phiếm cũng luôn nhắc tới chuyện khai cương khoách thổ. Đỗ Hà cũng không chỉ một lần tỏ vẻ muốn chinh chiến, nếu nói hắn thích chủ hòa, Lý Thế Dân chính là người thứ nhất không tin.
- Liên cũng cảm thấy lời nói của tiểu Đỗ ái khanh cực kỳ có lý, việc thành lập bộ ngoại giao có ý nghĩa lâu dài đối với phát triển của Đại Đường trong tương lai! Nhưng dùng tên bộ ngoại giao không đủ chuẩn xác, thôi thì sửa tên Túng Hoành Ti đi!
Lý Thế Dân là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, đối với danh hiệu cũng rất chú ý.
- Túng giả, hợp chúng nhược dĩ công nhất cường dã; hoành giả, sự nhất cường dĩ công chúng nhược dã, sách biện chi sĩ thủy vu túng hoành học thuyết, túng hoành học thuyết đứng đầu chư tử bách gia của Hoa Hạ, Túng Hoành Ti thật thích hợp. Bệ hạ thánh minh!
Ai nói danh thần không biết nịnh nọt, chiêu vỗ mông ngựa của Ngụy Chinh chẳng những thật có văn hóa, còn đặc biệt thơm ngào ngạt.
Lý Thế Dân đắc ý vểnh cả đuôi lên trời.
Đáy lòng Đỗ Hà buồn bực, đây đúng là chênh lệch đi, Lý Thế Dân chẳng qua chỉ đổi cái tên liền được hai chữ
"Thánh minh", còn chính mình phải nghĩ cách sao lại không thấy người nào đứng ra khen ngợi đi?
Lý Thế Dân nói tiếp:
- Tiểu Đỗ ái khanh ở trong tấu chương nói việc phát triển Giang Nam liên quan tới bách tính, việc này liên lý giải. Dân cư là tượng trưng cho sự phồn hoa, muốn phát triển Giang Nam, mở rộng nhân khẩu Giang Nam là rất trọng yếu, nhưng điểm này cũng không dễ dàng thực hiện.
Cổ nhân lưu luyến quê hương, đối với quê nhà có cảm tình cực kỳ thâm hậu.
Điều này cũng giống như thân phận của đời sau, người đời sau khi giới thiệu mình, trước tiên giới thiệu chức vị, sau đó đem thân phận mình viết rõ ràng rành mạch, sợ người khác không biết. Mà cổ nhân lại đem điểm tựa giới thiệu quê nhà trước, phần lớn bọn họ nói chuyện luôn nói mình là người phương nào đến, sau đó mới thông báo tên của họ.
Từ điểm này cũng có thể thấy được, cổ nhân xem trong quê hương như thế nào.
Nhân khẩu Giang Nam thiếu thốn, phương pháp duy nhất muốn mở rộng dân cư là phải di dời dân chúng, làm cho dân chúng chịu xa xứ cũng không phải là chuyện dễ dàng, xử lý không tốt thậm chí sẽ kích thích dân biến.
Đỗ Hà nói:
- Về điểm này thần cũng có suy nghĩ qua. Cảm thấy không thể mạnh mẽ cưỡng chế dân chúng di dời, nhưng có thể dụ dỗ, đại khái phương pháp bao hàm trong hai điểm: thông qua giảm miễn thu nhập thuế, hấp dẫn thương nhân ở lại; thương nhân càng nhiều kinh tế tất nhiên bay lên. Tiếp theo khai khẩn ruộng tốt, nguồn nước Giang Nam cực kỳ phong phú, đất đai phì nhiêu chưa khai hoang lại đầy dẫy khắp nơi. Chỉ cần chúng ta khai khẩn đất hoang, cho dân chúng thuê với giá rẻ, có thể hấp dẫn dân chúng đến ở lại. Chỉ cần phương pháp vừa phải, không lo dân chúng không bị hấp dẫn. Dù sao đối với dân chúng mà nói cuộc sống tốt đẹp so với thứ gì cũng trọng yếu hơn.
Ngụy Chinh khẽ cười nói:
- Hành động này của tiểu Đỗ đại nhân chẳng những lấy được lòng dân chúng, còn nhằm vào tình cảnh thiếu lương thực của Đại Đường mà suy nghĩ, đáng giá dùng thử xem. Nhưng hiệu quả của hành động này có chút chậm chạp, trong thời gian ngắn rất khó có được hiệu quả lớn, Ngụy mỗ chỉ nói lời thật, tiểu Đỗ đại nhân hãy kiến lượng!
Đỗ Hà chỉ mỉm cười, hắn cũng không hề tức giận, kỳ thật tai hại này hắn cũng sớm biết, chỉ là trong khoảnh khắc nghĩ không ra còn có biện pháp nào hữu hiệu hơn, liền nói:
- Lời của Ngụy tướng tiểu tử cũng có nghĩ qua, chỉ là ngoại trừ biện pháp này thật không nghĩ ra còn biện pháp nào khác tốt hơn.
Ngụy Chinh nói:
- Bệ hạ, thần có một biện pháp hẳn có thể giải quyết được vấn đề khó khăn này!
Lý Thế Dân cũng đang suy nghĩ vấn đề về nhân khẩu này, nghe vậy tinh thần rung lên, vội hỏi:
- Ái khanh mau nói đi!
Đỗ Hà cũng dựng thẳng lỗ tai.
Ngụy Chinh cười nói:
- Năm xưa thiên hạ đại loạn, trước có chính sách tàn bạo của Dương Quảng, dân chúng lầm than, sau có quần hùng cắt cứ, công phạt lẫn nhau khiến dân chúng tử thương vô số. Vì cầu mạng sống, họ chạy vào trong núi rừng tránh né tai nạn ở khắp mọi nơi. Nhất là phía nam nhiều nhất. Hiện nay thiên hạ đại định, dân chúng ở lại trong núi rừng tạo thành những thôn trang nhỏ, tới năm Trinh Quán có người xuống núi trở về quê nhà sinh sống, những người này thường thường quan phủ không ghi chép trong hồ sơ nhân khẩu, nếu đưa họ điều tra ra, vô hình trung có thể giúp Giang Nam tăng thêm nhân khẩu không ít!
Trong mắt Đỗ Hà sáng ngời, vô cùng mừng rỡ.