Đối mặt bốn người này, Trát Lạc Vũ cười độc ác. Hắn tiện tay vung chiến đao, lưỡi đao đen sì trong hoàn cảnh này lại đặc biệt sáng chói.
Đao dễ dàng đâm xuyên qua cổ của lão phụ cao tuổi, thuận thế cắt một cái trên cổ của lão phụ xuất hiện một cái lỗ lớn như cái chén.
Bị máu phun vào mặt, Trát Lạc Vũ thò tay vuốt mặt, mà nam tử trung niên gầy yếu kia, là con của lão phụ, lớn tiếng kêu khóc nhào tới dốc sức liều mạng. Bị một đao của Trát Lạt Vũ đâm vào mặt, lưỡi đao đâm vào ánh mắt của nam tử trung niên, vào lúc này lộ ra nét không cam lòng.
Lão phu nhân và thiếu phụ trung niên kia bị dọa ngây ngốc.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.com
Trát Lạc Vũ tiến lên chém ngang một đao, chém đầu của lão phu nhân rơi xuống đất.
Trát Lạc Vũ nhìn thấy phu nhân trung niên có vài phần tư sắc, nụ cười dâm đãng đè nàng xuống đất. Lúc này hài nhi vừa tròn tháng kia, đã bị kinh hãi, khóc lớn oa oa. Trát Lạc Vũ nghe mà phiền, thò tay cầm hài nhi lên, ném vào mặt đất như rác rưởi, đầu hài tử chạm đất, đột tử tại chỗ.
Phu nhân trung niên ngây ngốc vài giây, bỗng nhiên hô lên một tiếng, cũng không biết từ chỗ nào xuất ra thần lực, một đầu vọt lao vào bụng của Trát Lạc Vũ, lập tức ôm lấy eo hắn, ra sức đẩy hắn về phía sau.
Dù là Trát Lạc Vũ có kinh nghiệm chiến trường, nhất thời cũng bị phu nhân trung niên phản công mà hồ đồ, đợi đến lúc kịp phản ứng, bước chân đã bị phu nhân trung niên đẩy sát vào tường, đao trong tay rơi xuống đất hai người ngã sấp xuống đất.
Phu nhân trung niên giống như điên lên, há miệng cắn lấy sườn của Trát Lạc Vũ, phu nhân trung niên cắn từ sườn của hắn ra một khối thịt.
Trát Lạc Vũ rống to, ra sức phản kháng nhưng không làm nên chuyện gì. Lúc này phu nhân trung niên như có sức lực quỷ thần nhập vào thân, lực lượng lớn kinh người.
Trong lúc kinh hoàng, Trát Lạc Vũ rút đao trên đùi ra, cắn răng cắm vào lưng của phu nhân trung niên. Một dưới thế đao, máu tươi phún dũng như suối, phu nhân trung niên như không cảm nhận được, vẫn đang gầm lên đè thân thể hắn xuống, điên cuồng cắn sườn của hắn, lại cắn một khối thịt trên hông hắn xuống.
Lần đầu tiên Trát Lạc Vũ gặp loại chuyện này, bị dọa sắc mặt tái nhợt, rống to lên, một hơi đâm hơn mười đao lên lưng phu nhân trung niên, thẳng tới khi đâm nát lưng của phu nhân trung niên, thì phu nhân trung niên mới dừng lại. Đến cuối cùng hắn phát hiện phu nhân trung niên cho dù chết, cánh tay vẫn ôm lấy thân hắn, kéo cũng không kéo ra, mà quân tốt Tiết Duyên Đà tới tận cửa, chặt đứt cánh tay phu nhân, lúc này mới cứu Trát Lạc Vũ được.
Trát Lạc Vũ bị phu nhân trung niên này cắn xuống sáu khối thịt, địa phương bị tổn thương bị cắn nát, không ra hình dạng gì.
Chuyện Trát Lạc Vũ suýt nữa bị phu nhân trung niên này giết chết, được lưu truyền trong quân, mà Trát Lạc Vũ xem đây là chuyện vô cùng nhục nhã.
Lang Hắc Hổ tụ hợp với hắn, nghe được việc này, liền cười nhạo. Trát Lạc Vũ hận ngứa răn, nổi giận mắng:
- Đáng chết người Đường, không giết toàn bộ bọn chúng, khó tiêu mối hận trong lòng của ta.
Lang Hắc Hổ cũng nhịn cười, nói:
- Được rồi, quân Đường đã tới gần, thời điểm chúng ta đại triển thân thủ, còn sợ không giết người Đường được sao?
Trong mắt Trát Lạc Vũ bắn ra hung quang.
Đạt đạt đạt...
Tiếng vó ngựa đột nhiên vang lên, âm thanh của móng ngựa thanh thúy động lòng người giống như câu ca dao.
Từ xa có bụi mù bốc lên, ở dưới tầm mắt, một người một ngựa, dùng tốc độ nhanh như sấm chạy tới.
Tốc độ kia cực nhanh, giống như phong trì điện thệ.
Trát Lạc Vũ, Lang Hắc Hổ, hai mắt nhìn nhau, đều cảm thấy bất ngờ:
- Chẳng lẽ là người mình?
Bọn họ cũng không cho rằng có người nào dám một người một ngựa xông vào tiến vào doanh trại quân đội hơn ba ngàn người, tuy từ xa nhìn ra cách ăn mặc là người Đường, nhưng gần đây chủ lưu trang phục và trang sức nhà Đường, Tiết Duyên Đà binh hùng tướng mạnh, nhưng quốc lực không được, còn chưa thống nhất trang phục, áo giáp da của quân tốt toàn là tự chuẩn bị. Cho nên trong quân của Tiết Duyên Đà không có thống nhất trang phục cho quân tốt, cho nên gặp được người mặc trang phục người Đường, quân của Tiết Duyên Đà cảm thấy không có gì lạ.
Nhưng ngựa càng ngày càng tới gần, trong mắt Trát Lạc Vũ, Lang Hắc Hổ bắn ra tinh quang, ánh mắt tham lam nhìn vào con ngựa người đó đang cưỡi, con mắt bắn ra hào quang tham lam không chút che dấu.
Dân tộc trên thảo nguyên, thuở nhỏ đã làm bạn với ngựa, trong mắt bọn họ ngựa tốt sẽ sinh ra đời sau tốt nhất, đây chính là vốn liếng dùng để khoe khoang. Có một thớt ngựa tốt, Tiết Duyên Đà thậm chí có thể huy động mười vạn đại quân để đuổi bắt. Có thể thấy được trong mắt người thảo nguyên mà nói, một thớt ngựa tốt, có sức hấp dẫn lớn như thế nào.
Trát Lạc Vũ, Lang Hắc Hổ thuở nhỏ lớn lên với ngựa, đối với tướng ngựa, kiến thức về ngựa rất cao, liếc thấy con tuấn mã mà người kia đang cưỡi, chính là thần câu trong một vạn thớt ngựa không có được một, là loại ngày đi ngàn dặm.
- Ngựa tốt!
Hai người đồng thời kêu lên.
Không chỉ bọn họ, cả doanh trại quân đội cũng oanh động lên.
Đối với dân tộc sống trên lưng ngựa, có một ai mà không biết cách xem tướng ngựa chứ?
Người đến là địch, là bạn?
Hy vọng là địch!
Cái ý niệm này cơ hồ xuất hiện trong đầu của tất cả quân tốt trong quân Tiết Duyên Đà.
Người trong thảo nguyên có quy củ của thảo nguyên, đồ cướp được của địch nhân, bất luận thân phận như thế nào, thứ này chính là của hắn, người một nhà tuyệt đối không cho phép đoạt của người một nhà.
Nếu là ngựa của địch nhân, con ngựa này đương nhiên có thể là của bọn họ, nhưng nếu là bạn, vậy thì chỉ có thể hâm mộ thôi.
- A!
Hét thảm một tiếng, đã nói rõ tất cả.
Quân tốt điều tra đi tới gần người cưỡi ngựa, còn chưa kịp lên tiếng hỏi thăm, thì một bóng trắng hóa thành một đạo lưu tinh, xoẹt qua người của hắn.
Tay nâng, đao hạ.
Đầu của người này, phóng lên trời, cột máu bắn lên cao.
- Địch tập kích, địch tập kích...
Doanh trại như nổ tung, ai cũng không ngờ sẽ có loại tình huống này, cả doanh trại không có người nào không chuẩn bị chiến đấu.
Người này tiến vào trong đám người, giống như hổ giữa bầy dê, chiến đao trong tay bay múa, mang theo từng cơn mưa máu.
Mọi địch nhân ở trước ngựa, trực tiếp đánh bay, địch nhân hai bên trái phải, đều chịu một đao trí mạng.
Đối mặt với kiểu xung phong liều chết xuất kỳ bất ý này, một kỵ sĩ cũng có thể không cần tốn sức mà xuyên qua quân đội ba ngàn người.
Kỵ sĩ dừng chiến mã lại, giơ cao chiến đao đầy máu lên trời, tức giận quát:
- Bọn cẩu tặc Tiết Duyên Đà nghe cho kỹ đây, nợ máu ở Hắc thành, trọn đời không quên, ta thề, ta sẽ cắt đầu của các ngươi tế điện vong hồn của những người ở Hắc thành.
Kỵ sĩ uy phong lẫm lẫm nói một câu ngoan thoại, thấy đối phương chuẩn bị đón đánh, kéo dây cương một cái, sau đó chạy đi không quay đầu trở lại.