Đại Đường Song Long Truyện Chương 360

Đại Đường Song Long Truyện
Hồi 360 Nan huynh nan đệ
    
      

 

 
Khấu Trọng đâu dám để Gia Tường đại sư ra tay trước toàn lực tiến kích, bèn xuất chiêu “Kích Kì” trong “Tĩnh Trung Bát Pháp” với khí thế dâng cao đến mức đỉnh điểm. Tĩnh Trung Nguyệt hóa tác hoàng mang, nhanh như lưu tinh, vượt qua khoảng không gian đối trì, chém vào bộ vị hổ khẩu của Gia Tường đại sư. Người đao hợp thành nhất thể, người đứng ngoài nhìn vào đều thấy kì chiêu đao này có khí thế bạt núi lật non, không dám phản kích ngạnh tiếp.

 

 
Nếu là người khác, không cần đợi đao phong nhập thể, chỉ với sát khí sung mãn do đao phong tạo ra cũng đủ để gây trọng thương rồi. Thế nhưng Gia Tường đại sư toàn thân bất động, cả cánh tay áo cũng không hề nhúc nhích. Đột nhiên thân hình gầy ốm như que củi bay vọt lên xoay qua giống như nằm ngang, thân thể như một cây gậy trước sau phải trái xoay chuyển quanh một trục, tay phải đặt trước ngực không ngừng co duỗi, thủ chưởng liên tục biến hóa, ngón cái hướng ra ngoài, các ngón khác lại hướng vào mình. Khi thủ chưởng đã vươn ra đến cực tận thì ngón cái lại không sai một li búng vào đao phong của Khấu Trọng đang công tới.



 

 
Thanh âm Đạo Tín trầm ấm nhẹ nhàng nói:

 
- Nhất Chỉ Đầu Thiện, thí chủ cẩn thận!

 

 
Từ Tử Lăng thấy vậy trong lòng thầm lo lắng, chiến pháp của Gia Tường hoàn toàn tương phản với phương pháp dùng tốc độ như sấm sét của Khấu Trọng. Mỗi động tác của Gia Tường đại sư đều khiến người ta có thể nhìn thấy rõ ràng, cái “chậm” của vị đại sư này vừa đủ để khắc chế được cái “nhanh” của Khấu Trọng. Vì vậy có thể thấy cử chỉ chậm rãi của Gia Tường đại sư chỉ là ảo giác về tốc độ mà thôi. Phật môn Huyền công quả nhiên kinh thế hãi tục.

 

 
Khấu Trọng giật mình kinh hãi. Chiêu “Kích Kì” này của gã thoạt nhìn thì chỉ là một chiêu tiến thủ cường công, chỗ lợi hại là có thể phát huy toàn lực, dựa vào đao kình tập trung cao độ và một chữ “nhanh”, lấy cường công cường. Kì thực sự huyền diệu chân chính trong chiêu này là ở sự thiên biến vạn hóa. Thế nhưng một chiêu “Nhất Chỉ Đầu Thiện” của Gia Tường đại sư đã đạt đến cảnh giới “đại xảo bất công”. Trước cặp mắt mở to của mọi người, đao phong của gã dường như bị ông ta ép đến mức vô pháp khả thi.

 

 
Đao phong như chạm phải một bức tường bằng sắt cứng rắn. Khấu Trọng hô lên một tiếng, lui lại phía sau, chiêu này lập tức rơi vào thế như mặt trời sắp tàn, chiếu ra những tia sáng cuối cùng, tiếp theo sẽ chẳng còn hào quang gì nữa.

 

 
Một đạo chân khí nhanh như thiểm điện theo đao nhập vào kinh mạch Khấu Trọng.

 

 
Gia Tường đại sư thừa thế tiến công, tay phải quét một đường từ trái sang phải, tay trái vạch một đường từ dưới lên trên, trong không trung vẽ thành một hình chữ thập.

 

 
Từ Tử Lăng tay bắt Đại Kim Cương Luân Ấn, ngón tay của cả hai bàn tay đều cong lại hướng về phía chưởng tâm, đầu hai ngón tay cái chạm nhau, ngón giữa đưa ra quyện với ngón trỏ, chân đạp kì bộ hướng lên phía trước, sau khi vượt qua Khấu Trọng lúc này đang lùi lại thì xoay người một cái, một luồng kình khí nổi lên vù vù vừa đúng để chống lại áp lực khí thế của Gia Tường đại sư. Ấn phong chuẩn xác điểm đúng vào trung tâm chữ “thập” do Gia Tường đại sư vẽ ra trước ngực.

 

 
Khí kình giao kích, không một tiếng động.

 

 
Gia Tường ngâm lên:

 
- Khô như can tỉnh, mãn tự uông dương, tam giới lục đạo, duy do tâm hiện

 
(tạm dịch: Khô như giếng cạn, đầy tựa biển sâu, tam giới lục đạo, chỉ hiện do tâm.)

 

 
Hổ khẩu Từ Tử Lăng kịch chấn. Gã đánh vào trung tâm chữ thập hư không của Gia Tường đại sư có cảm giác tựa như nhảy xuống một cái giếng không biết đã khô cạn bao nhiêu năm rồi, song khi đại sư trầm giọng ngâm lên mấy câu đó thì giếng khô bỗng nhiên biến thành biển lớn bao la đầy sóng cao gió cả, lại như nước vỡ đê cuồn cuộn đổ về phía gã.

 

 
Đối diện với tuyệt học của Phật môn Từ Tử Lăng lâm nguy bất loạn, tâm trí không hề bị ảnh hưởng chút nào. Hai tay phân ra, ngầm thi triển Tá lực đại pháp, hóa giải bốn tầng lực đạo của đối phương công đến, đoạn ngửa người ra sau, khi đứng thẳng lại thì xuất ra một quyền.

 

 
- “Bình”!

 

 
Gia Tường đại sư hơi lùi về phía sau còn Từ Tử Lăng lập tức phải thối lui ba bước mới trụ lại được.

 

 
Khấu Trọng muốn động cũng không dám động vì gã đột nhiên cảm nhận được ba vị cao tăng kia đang tập trung chú ý vào người gã. Chỉ cần gã có cử động dị thường sẽ lập tức biến thành đối tượng vây công của tam tăng. Quả thật không thể vong động, chỉ có thể mở to mắt mà xem tình hình biến hoá.

 

 
Gia Tường đại sư bỗng ngước mắt nhìn lên, lộ xuất thần quang trí tuệ như triết nhân thánh giả hết sức sung mãn, thâm thúy khó dò, tiếp đó tăng bào màu xám chợt xẹp xuống dính sát vào người, hiện rõ thân hình vừa cao vừa ốm như que củi. Rồi nhất chưởng phách xuất, động tác như lưu thủy hành vân, lại như linh duơng quải giác, hàm chứa huyền cơ.

 

 
Đế Tâm Tôn Giả ngâm dài:

 
- Chánh Nhãn Pháp Tàng.

 

 
Hổ mục Từ Tử Lăng tinh mang đại thịnh, nhìn thẳng vào mục quang sắc bén như thể xuyên tường thấu bích của Gia Tường đại sư. Trong lòng gã biết rõ tuy chiêu thức của đối phương nhìn có vẻ bình thường không có gì kì lạ nhưng thật sự đã đạt tới cảnh giới “phản phác quy chân”, “đại chuyết vi đại xảo đích vũ đạo” (lấy vụng chế xảo) của võ học. Chưởng này đánh tới có thể khiến cho gã cho dù muốn dùng chiêu gì đối phó đi nữa thì cuối cùng cũng phải ngạnh tiếp đối chưởng. Sự huyền ảo trong đó thật khó mà giải thích bằng lời.

 

 
”Can như khô tỉnh, mãn tự uông dương”.

 

 
Một chưởng như giếng cạn này lại hàm chứa chân khí Phật gia uyên thâm như biển lớn.

 

 
Từ Tử Lăng vẫn đứng yên một chỗ, khoé miệng lộ tiếu ý, hữu chưởng giơ lên đón đỡ, sau đó chưởng biến thành quyền, quyền biến thành chỉ, điểm vào chưởng tâm của Gia Tường đại sư.

 

 
Một luồng Loa Hoàn kình xuyên qua chưởng tâm xâm nhập thân thể của Gia Tường đại sư như ruổi ngựa chạy mau, không bị một chút cản trở gì cả.

 

 
Từ Tử Lăng biến hỉ thành kinh, Gia Tường đang nhưái giếng khô chợt biến thành biển lớn hung hãn, bức Loa Hoàn kình quay ngược trở lại.

 

 
Từ Tử Lăng vốn sớm biết đối phương sẽ thi triển chiêu này nhưng không ngờ lại biến hóa nhanh như vậy. Gã thức thì đổi phương hướng thu hồi Loa Hoàn kình lại, sau đó lại toàn lực đảo hướng lần nữa để đón đỡ.

 

 
- "Oành!"

 

 
Gương mặt anh tuấn của Từ Tử Lăng chuyển sang trắng bệch, phiêu dật lui về phía sau. Gia Tường như hình với bóng lập tức truy lai.

 

 
o0o

 

 
Khấu Trọng trong lòng biết rõ lần này liên quan đến chuyện thắng bại. Một chưởng tích tụ công lực gần trăm năm của Gia Tường đại sư không phải chuyện đùa, Từ Tử Lăng nếu không lập tức trọng thương mới là chuyện chấn động thiên hạ.

 

 
Gã bèn không lí gì đến việc sẽ bị rơi vào tình thế tam tăng vây công nữa mà tiến về phía trước, Tỉnh Trung Nguyệt trong tay phải chém về phía Gia Tường, tay kia chụp được bàn tay phải của Từ Tử Lăng.

 

  truyện copy từ tunghoanh.com
Đạo Tín, Trí Tuệ và Đế Tâm cùng niệm phật hiệu, tức thời tiếp cận đồng thời xuất thủ.

 

 
Tay phải Gia Tường đại sư phất nhẹ ra, ống tay áo phất trúng đao phong.

 
- "Xoạch!"

 

 
Kết quả thật ngoài dự đoán của Tứ tăng. Gia Tường tiếp đao bay lui trở lại, chiêu Nhất Chỉ Đầu Thiện công đến Từ Tử Lăng không thể sử dụng được nữa. Thì ra hai gã nắm tay nhau đã biến thành một chiếc cầu nối, đem chân khí vốn đồng nguyên nhưng lại có dị biệt của hai gã nối thành một thể, tạo ra một chiến quả khiến người ta phải kinh hãi.

 

 
Ba vị đại sư kia tuy không thể thi triển chiến thuật bốn người liên thủ chế phục hai người như dự tính nhưng cũng không vì vậy mà rối loạn trận cước. Đế Tâm Tôn Giả lập tức lấp vào chỗ trống mà Gia Tường đã lùi ra để lại, hoá xuất ngàn vạn trượng ảnh như một bức tường từ chánh diện ép thẳng vào hai gã.

 

 
Đạo Tín hợp song thủ lại đồng thời đánh ra, hai cỗ khí kình cuồn cuộn công đến mé bên trái của Từ Tử Lăng khiến gã khó mà liên kết với Khấu Trọng được nữa.

 

 
Thiện Mộc Phật Châu của Trí Tuệ đại sư cũng vung lên, kết hợp với bộ pháp kì dị của ông ta dường như muốn đánh thẳng vào huyệt đạo ở tai bên phải của Khấu Trọng, song cũng có thể tùy thời mà cải biến phương hướng, khó mà đoán trước.

 

 
Cuộc vây công rốt cục cũng toàn diện triển khai.

 

 
Hai cánh tay của Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đang nắm chặt bỗng thẳng ra, toàn thân hai gã lập tức nghiêng xéo ra ngoài, chân chụm vào nhau, tựa như con vụ kéo nhau

 
Tam tăng nào nghĩ đến hai gã sử dụng chiêu này, lập tức mất đi mục tiêu công kích ban đầu.

 

 
- “Keng!“

 

 
Tỉnh Trung Nguyệt của Khấu Trọng lần lượt phân biệt chém trúng Đại Viên Mãn Trượng của Đế Tâm Tôn Giả và bức được Đạo Tín phải vận chưởng về phòng ngự. Từ Tử Lăng huơu chưởng chém mạnh vào Phật châu của Trí Tuệ đại sư, khí kình hai bên giao kích nghe “Bình“ một tiếng.

 

 
Thế nghiêng người ra bên ngoài và xoay mòng mòng của hai gã đã làm biến đổi tình thế, giác độ và phương hướng công thế của hai gã hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của tam tăng. Lần này ngay cả đỉnh đỉnh đại danh Phật môn Tam đại Thánh tăng cũng rơi vào thế bị động, từ công biến thành thủ, bị bức lùi về sau.

 

 
Từ Tử Lăng cất tiếng cười dài, hữu thủ vận kình, ném Khấu Trọng bay lên, đẩy gã bắn đi như một mũi tên hạ mình xuống chánh môn của đại điện, còn gã thì tự mình dùng chính phản chân khí nhanh như thiểm điện vọt tới cản Gia Tường đại sư, lưỡng thủ hóa thành vô số chưởng ảnh, chánh diện công đến ông ta.

 

 
Đạo Tín và Trí Tuệ hai vị đại sư phụ trách thủ ở đại môn làm sao để cho Khấu Trọng có thể chạy dễ như vậy. Lưỡng tăng lập tức triển khai bản lĩnh toàn lực ép đến. Song thủ Đạo Tín hư ảo cách không ra chiêu “Niêm Sài Trạch Thái”, một trong mười tám chiêu “Đạt Ma Thủ”, tức thời kình phong nổi lên cuồn cuộn, hai luồng khí kình cường đại kì dị ngấm ngầm xoay tròn cuộn vào phía trong, chỉ cần Khấu Trọng rơi vào trong đó sẽ bị bức quay về nội điện.

 

 
Trí Tuệ đại sư hô lên hai tiếng:

 
- “Đắc tội!”

 

 
Phật châu trên tay có ba hạt bằng gỗ đàn mộc bắn ra, hạt bắn sau lại tới trước tạo thành hình chữ phẩm nhằm vào sau lưng Khấu Trọng, tập kích vào các yếu huyệt ở hai vai và bối tâm của gã.

 

 
Khấu Trọng lúc đó chỉ cách cửa điện bất quá chưa đầy nửa trượng, song trong lòng gã biết rõ nửa trượng này còn khó vượt qua hơn trăm núi vạn sông, dù có bù cả cái mạng nhỏ của mình cũng không bay qua được.

 

 
Gã lập tức quyết định. Đầu ngón chân vừa chạm đất đã lập tức búng người nhảy lên, trên không trung lại vọt người lên một cái, tiếp đó dùng “bản lĩnh giữ nhà”, lăng không hoán khí cải biến phương hướng, cực kì hung hiểm tránh được công thế của lưỡng tăng, phản hồi nội điện phi thân về hướng Từ Tử Lăng.

 

 
Từ Tử Lăng đúng lúc đang rơi vào hiểm cảnh, cùng Gia Tường đại sư triển khai một trường cận chiến vô cùng quyết liệt. Trong chưởng phong quyền ảnh, hai đạo nhân ảnh như quyện vào nhau không ngừng giao chiến. Biểu hiện bên ngoài thì hai bên ngang nhau, song Khấu Trọng thoáng nhìn đã thấy phạm vi hoạt động của Từ Tử Lăng mỗi lúc một nhỏ dần, kì công phật môn của Gia Tường lại như dùng mãi không hết, bức đến Từ Tử Lăng khó mà ngạnh tiếp được nữa, rõ ràng là muốn dùng sở trường của mình công vào sở đoản của Từ Tử Lăng.

 

 
Từ Tử Lăng sở dĩ rơi vào liệt cảnh chủ yếu là vì Đế Tâm Tôn Giả đang đứng bên cạnh như hổ rình mồi. Tuy ông ta không xuất thủ nhưng lại tạo ra áp lực và uy hiếp, gây ảnh hưởng rất lớn đến Từ Tử Lăng. Gã vừa phải phân thần giới bị, lại phải toàn lực ứng phó với công thế như cuồng phong bạo vũ của Gia Tường đại sư, người vốn có công lực thâm hậu hơn gã nhiều. Nếu không phải chân khí của gã đã đạt đến cảnh giới tùy tâm sở dục, lại thêm công phu Tá lực đại pháp vừa học được gần đây thì đã sớm bị đánh gục rồi.

 

 
Khấu Trọng quát lên một tiếng, đột nhiên từ không trung lao xuống, chân vừa chạm đất lập tức thân theo đao mà đi, khí lực lan tỏa đến tận mũi đao, Tỉnh Trung Nguyệt hóa tác hoàng mang, chém thẳng đến Đế Tâm Tôn Giả.

 

 
Không qua được cửa này của Đế Tâm Tôn Giả thì đừng mong xen vào vòng chiến của Gia Tường và Từ Tử Lăng.

 

 
Đạo Tín và Trí Tuệ đại sư vẫn đứng chặn ở hai bên tả hữu chánh môn không hề đuổi theo. Hai vị đều là nhân vật tông sư thành danh đã hơn sáu chục năm, thân phận địa vị nào phải tầm thường, nếu không phải vì tình huống vạn bất đắc dĩ, bọn họ cũng tuyệt không muốn ỷ đông hiếp ít, vây công đối phó hai người thế này.

 
Bất quá hai vị liên hợp giữ ở cửa điện thì chẳng khác nào dựng lên một bức tường đồng vách sắt, một giọt nước cũng không lọt qua được.

 

 
Đế Tâm Tôn Giả bước sang bên trái một bước, thiền trượng hoành đảo, mục quang quét qua mũi đao của Khấu Trọng. Bộ pháp Khấu Trọng đột nhiên biến đổi, đao phong ở trong tình huống không thể biến hóa đã phát sinh biến hóa, huơu thành một vòng nhỏ đã tránh qua được đầu thiền trượ của Đế Tâm Tôn Giả, mà hạ thủ nhằm vào gốc trượng. Ngay cả vị cao tăng này cũng phải hết sức tán thưởng thế đao này của gã. Đao pháp như vậy có thể so ngang với Thiên Đao Tống Khuyết.

 

 
Đế Tâm Tôn Giả mỉm cười, thiền trượng đè xuống. Đồng thời phát xuất một luồng kình khí vừa kéo vừa đẩy, khiến Khấu Trọng khó mà thoát thân, ý muốn trước hết đánh tan nhuệ khí của Khấu Trọng sau mới chế phục gã. Quả không hổ danh là một trong Tứ Đại Thánh Tăng của Phật môn.

 

 
Khấu Trọng trong lòng thầm kêu tuyệt, sử ra một chiêu học được từ Hồi Mã thương của Lý Nguyên Cát, người và đao cùng lùi lại, sau đó Tỉnh Trung Nguyệt quét trái quét phải trầm xuống thoát khỏi gốc trượng. Gã tiếp tục lùi ra phía ngoài khoảng nửa trượng, Tỉnh Trung Nguyệt chém gấp tới, đao quang bắn ra, Đế Tâm Tôn Giả không kịp phòng bị, thiền trượng rốt cuộc cũng bị đao chém trúng.

 

 
Nếu là hai người giao đấu, thời điểm này Đế Tâm Tôn Giả có thể tùy tiện tránh qua, sau đó mới chấn chỉnh lại công thế thì sẽ không rơi vào thế hạ phong. Song lúc này trách nhiệm của Đế Tâm Tôn Giả là cản trở Khấu Trọng tiếp ứng Từ Tử Lăng nên tình thế hoàn toàn khác hẳn.

 

 
Đao quang của Khấu Trọng lan rộng, xuất ra một chiêu trong “Tĩnh Trung Bát Pháp” mà gã chưa từng dùng qua với Từ Tử Lăng là “Binh Trá”. Chỉ thấy gã huyễn hoặc xuất ra ngàn vạn điểm đao quang, nhìn chẳng khác gì gió tuyết đang nổi lên cuồn cuộn bên ngoài trời là mấy. Trong sát na đao quang ép đến, thiền trượng Đế Tâm Tôn Giả không thể tiếp tục cố thủ trận địa ở trung tâm của điện đường được nữa mà bước đến tấn công

 
Đế Tâm Tôn Giả hô lớn một tiếng, thiền trượng đột nhiên biến thành ngắn lại. Thì ra song thủ của Tôn giả đã đổi thành cầm ngang giữa thân trượng, không phân biệt ngọn trượng và gốc trượng nữa, sử ra một loại trượng pháp vừa tinh tế vừa nghiêm mật, lợi cho việc cận chiến, nghênh đón Tỉnh Trung Nguyệt.

 

 
Khấu Trọng cười lên ha hả, các điểm đao quang do đao phong phát ra đột nhiên tiêu tán, trở lại một thanh trường đao như trước, lập tức di chuyển đến góc độ mà trượng thế Tôn giả không chạm đến được, xuất ra một đao.

 

 
Kì chiêu như vậy Đế Tâm Tôn Giả lần đầu gặp phải, không kịp biến chiêu, lưỡng thủ đành dạt ra hai bên nắm lấy hai đầu trượng, hoành trượng chống đỡ.

 

 
- “Keng!”

 

 
Khấu Trọng chém mạnh vào thiền trượng, Đế Tâm Tôn Giả hổ khẩu kịch chấn. Tức thì Khấu Trọng mượn thế bay lên hướng đến khoảng không trên đầu Từ Tử Lăng và Gia Tường. Gã tận hết khả năng đánh ra chiêu đó cũng là vì muốn tranh thủ một chút chủ động này hòng đột phá được tuyến phòng ngự tuyệt không có chỗ hở của Đế Tâm Tôn Giả.

 

 
Từ Tử Lăng trong lòng thầm kêu Khấu Trọng đến thật đúng lúc. Sự thật gã cũng đã đánh đến mức sơn cùng thủy tận, không chi trì được nữa rồi.

 

 
Sau khi Đế Tâm Tôn Giả và Khấu Trọng tách ra, tình trạng của vị cao tăng này vẫn chưa được cải thiện vì cao thủ tương tranh chỉ cần bị đối phương bức vào thế hạ phong thì khó mà đoạt lại trận thế cân bằng được nữa, thậm chí chỉ càng lúc càng tồi tệ thêm mà thôi.

 

 
Bất quá đối với Gia Tường đại sư thì có chỗ khác biệt vì đại sư là bậc võ học tôn sư, mỗi chiêu mỗi thức đều đạt tới mức lô hỏa thuần thanh, đã qua trăm ngàn lần rèn luyện mà thành, căn bản không có cơ hội bị rơi vào liệt thế. Nếu không phải ông ta chỉ muốn làm tiêu hao công lực của Từ Tử Lăng chỉ e hắn khó lòng giữ được cái mạng nhỏ của mình.

 

 
- “Bình!”

 

 
Gia Tường một chưởng đã bức Từ Tử Lăng lùi lại, xem chừng có thể tùy ý huy thủ đánh tới thì một đao lăng lệ vô thất của Khấu Trọng đã lập tức đến nơi, kịp thời giải nguy cho Từ Tử Lăng.

 

 
Kình phong nổi dậy, Đại Viên Mãn Trượng của Đế Tâm Tôn Giả đã toàn lực triển khai từ phía sau đánh tới như trời long đất lở.

 

 
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng chạm vai nhau sau đó lập tức phân ra, xoay người chia ra tiếp chiêu với Gia Tường và Đế Tâm Tôn Giả.

 

 
Bằng vào nhãn lực của Đạo Tín và Trí Tuệ hai vị đại sư lúc đó cũng cảm thấy hoa mắt. Chỉ thấy trong điện bốn người đánh nhau thành một đoàn, lúc đầu Khấu Trọng và Từ Tử Lăng bị ép trong một khoảng không gian nhỏ hẹp, sau đó hai gã nhờ vào chiếnật phối hợp liên kích liền mạch như áo trời đã tăng cường ngưng tụ công lực, xuất ra kì chiêu kình khí sung mãn mạnh mẽ, không gian hoạt động không ngừng khuếch trương.

 

 
Cây nhang cắm trong trong lư hương trên phật đường chỉ còn một đoạn ngắn, không bao lâu sẽ tàn. Có thể thấy tình thế phát triển đến nước này hai gã tuyệt đối không có khả năng thoát khỏi tay của Gia Tường đại sư và Đế Tâm Tôn Giả, nói gì đến chuyện có thể xông ra cửa mà rời điện.

 

 
- “Bịch”

 

 
Một tiếng vang lên, lưng của Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đã chạm nhau.

 
Từ Tử Lăng nhỏ giọng nói:

 
- Vân Soái!

 

 
Khấu Trọng cảm nhận được luồng chân khí nóng như lửa của Từ Tử Lăng đang từ bối tâm truyền qua, tâm thần lập tức lĩnh hội, biết rằng trước mắt là cơ hội cuối cùng bèn gầm lớn một tiếng, Tỉnh Trung Nguyệt sử ra chiêu thứ bảy trong Tĩnh Trung Bát Pháp có tên “Tốc Chiến”. Trường đao trước tiên cong vào bên trong sau đó vòng lại bắn về trước có khí thế một đi không trở lại, không phải ngươi chết thì là ta vong.

 

 
Đế Tâm Tôn Giả cảm thấy bản thân hoàn toàn bị đao thế của Khấu Trọng chế ngự, nếu như ngạnh tiếp thì sẽ không thể lưu thủ, chắc chắn nảy sinh kết cục một sống hai chết. Đó tuyệt không phải sở nguyện của ông ta vì vậy ông ta vội thu trượng thối lui nửa trượng, vừa đúng chặn đường của Khấu Trọng.

 

 
Từ Tử Lăng ngưng thần nhìn vào song tụ của Gia Tường đang phất tới, lưng chợt cong lại, tống Khấu Trọng bay lên như hình với bóng truy kích Đế Tâm Tôn Giả đang lui về phòng thủ.

 

 
Đế Tâm Tôn Giả đột nhiên nhận ra một đao như lôi đình vạn quân này của Khấu Trọng bên trong bao hàm cả kình khí của Từ Tử Lăng. Lúc đó hối hận thì đã muộn, lại do tốc độ của Khấu Trọng tăng quá nhanh, bản thân mình lại đang lùi về nên đâu dám ngạnh tiếp một đao lăng lệ hung mãnh cách không lướt tới nhanh như chớp của Khấu Trọng. Đế Tâm không còn cách nào khác đành tránh ngang qua, để cho Khấu Trọng tiếp tục phi thân đến đại môn hướng về Đạo Tín và Trí Tuệ đại sư đang trấn thủ ở đó, xông ra cửa lần thứ hai.

 

 

 
Từ Tử Lăng lúc đó đã sức cùng lực kiệt đến nỗi suýt quỵ xuống bèn giơ tay hướng về phía Gia Tường đại sư nói:

 
- Không đánh nữa!

 

 
Gia Tường đại sư gật nhẹ, bước đến bên cạnh gã, mục quang chăm chú nhìn vào bối tâm Khấu Trọng.

 

 
Mấu chốt thành bại đều nằm trên mình Khấu Trọng.

 

 
Từ phía ngoài hai trượng Đạo Tín và Trí Tuệ đã cảm nhận được uy hiếp của đao thế do Khấu Trọng đánh tới. Khấu Trọng phi thân lao đến, đầu trước chân sau, Tỉnh Trung Nguyệt chầm chậm xuất ra, thân hình động tác đều hợp thành một chỉnh thể không thể tách rời. Điểm đáng sợ nhất là hai vị đại sư đều cảm thấy lúc công thế của Khấu Trọng tiếp cận thân thể cũng là lúc đao thế lên đến đỉnh đối với người giữ cửa và kẻ xông ra mà nói đều chỉ có một đường là ngạnh tiếp, quyết định sanh tử.

 

 
Bọn họ đương nhiên không có ý cùng Khấu Trọng đánh đến mức phải phân sống chết, nên đồng thời tung người phóng lên nhằm từ trên cao đánh xuống điểm mạnh nhất trong đao thế của Khấu Trọng, hòng bức gã phải từ trên không trung hạ xuống. Với sức của hai người bọn họ liên thủ, lại đang ở thế ngưng tụ nội công chờ đợi ứng chiến chắc chắn mười phần sẽ làm được.

 

 
Từ Tử Lăng và hai vị đại sư kia đều bình tâm tĩnh khí chờ đợi kết quả.

 

 
Đạo Tín song chưởng bắt chéo tựa như một đôi hồ điệp đang nô giỡn, nghênh hướng Khấu Trọng. Phật châu của Trí Tuệ đại sư cũng theo một quỹ tích kì dị, có thể vừa đúng vào lúc Khấu Trọng đánh tới mà quấn lấy Tỉnh Trung Nguyệt.

 

 
Cả hai bên đều toàn lực xuất thủ, quả thật bất phàm.

 

 
Cự li giữa hai bên nhanh chóng thu ngắn, đến khi còn cách khoảng nửa trượng Khấu Trọng đột nhiên chuyển hướng bay về phía Trí Tuệ đại sư, hoàn toàn tránh được Đạt ma diệu thủ huyền ảo vô phương của Đạo Tín, toàn lực công về phía Trí Tuệ đại sư.

 

 
Gia Tường đại sư và Đế Tâm Tôn Giả đồng thời niệm phật hiệu.

 

 
Trí Tuệ đại sư tức tốc đưa ra quyết định, nếu ngạnh tiếp một đao bao hả chân khí của Từ Tử Lăng này của Khấu Trọng thì kết cục sẽ là lưỡng bại câu thương, trong lòng đành thầm kêu “Ngã phật từ bi”, từ trên cao hạ xuống.

 

 
Khấu Trọng “Đa tạ” một tiếng, không bị cản trở gì bay qua hai vị đại sư, xeo xéo vòng về phía điện môn, sau đó biến mất trong bầu trời đầy tuyết bên ngoài điện.

 

Nguồn: tunghoanh.com/dai-duong-song-long-truyen/chuong-360-UXEaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận