Chương 103: Chuyện xưa của Thường VịNhiên. (1)
Nguồn: Vipvanda
Sưu tầm: tunghoanh.com
»-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»
Hơn nữa nàng thật giống như đợi đã lâu rồi, cái miệng nhỏ nhắn hơi vểnh lên, khiến người ta nhìn thấy liền không nhịn được muốn yêu thương.
- Thần tiểu thiếu gia, ngươi rốt cuộc đã tới.
Mắt thấy Thần Dạđi ra, Thường VịNhiên mừng rỡ kêu lên.
Xung quanh đông người, bọn họ cũng có chút ít ánh mắt tham lam lập tức thu hồi trở về, nói giỡn, nữtử này dĩnhiên là đang đợi Thần Dạ, bọn họ làm sao còn dám càn rỡ.
- Như thế nào, ngươi là sợ ta không đến?
Thần Dạcười, khoác vào chiếc xe lăn nói:
- Gọi ta là Thần Dạđi, chung quy cũng là gặp mặt lần thứba rồi, gọi tên liền thoải mái một chút.
Thường VịNhiên quay đầu lại cười ngọt ngào:
- Ta th
ật sợ ngươi không đến, ngày đó ngươi còn không đáp ứng. Đúng rồi, người kia đi đến nhà ngươi tìm ngươi phiền toái không có gì đi?
- Hắn à?
Thần Dạcười khổ:
- Không có chuyện gì, đuổi đi rồi!
Huyền Vũ kẻ điên kia quảnhiên trở lại hoàng cung đại náo một tr
ận, sau đó lại la hết muốn tới Thần gia hạsính lễ, náo loạn đến sôi sùng sục, cuối cùng cũng không biết như thế nào liền an tĩnh lại.
Nghĩđến lại là Huyền Lăng công chúa mới có thểđểcho Huyền Vũ an tĩnh đi?
Ra khỏi hoàng thành, môt mực hướng tây, sau khi đi ước chừng mười hai dặm liền thấy sơn cốc theo lời Thường VịNhiên.
truyện được lấy từ website tung hoanhSơn cốc sâu thẳm, mà kỳ hoa nụ hoa còn chưa có nở ra, nhưng xác th
ật như Thường VịNhiên nói là có chút kỳ quái!
Thế gian tất cảnụ hoa đều là sinh trưởng ở trên cành hoa, nhưng nụ hoa này không có cành, nó giống như là trực tiếp từ trong vách núi chui ra.
Nụ hoa không nở nhưng lại có một cỗ thanh u hương vịnhàn nhạt truyền ra.
- Hoa nở rồi, hoa nở rồi, Thần Dạ, ngươi mau nhìn!
Ước chừng đợi hơn mười phút sau, nụ hoa rốt cuộc nở ra, Thường VịNhiên vui vẻ kêu to, nếu không phải hai chân của nàng bất tiện sợ là liền muốn trực tiếp lên vách núi, đến khoảng cách gần đểnhìn.
Nụ hoa từ từ mở ra, không lâu lắm, cánh hoa từ trong đó ch
ậm rãi hiện ra, một cỗ sinh cơ bừng bừng bắt đầu theo gió tung bay...
Ánh mắt của Thần Dạcùng Thường VịNhiên chợt như ngừng lại ở trên kỳ hoa, lại không cách nào di động rồi.
Khi nụ hoa hoàn toàn nở ra, hóa thành tiên hoa chói mắt, kinh ngạc mà nhìn thấy ở một bên kỳ hoa thế nhưng lần nữa diễn sinh ra một cái nụ hoa, sau đó nhanh chóng nở ra...
Một cái nụ hoa nhưng lại nở ra hai đóa tiên hoa...
- Hoa khai tịnh đế!
Hai đóa tiên hoa lấy ngạo nhiên chi thế mà t
ận tình triển hiện ở trong thiên địa!
Tiên hoa thành thục, mùi thơm nhanh chóng tản ra, không đến một hồi cảcái sơn cốc này đều tràn ng
ập mùi thơm này, mà giờkhắc này rõ ràng nhìn thấy ở dưới mùi thơm, mỗi một nơi trong sơn cốc phàm là có thực v
ật tồn tại, những thực v
ật này đều lấy tốc độ nahnh chóng trở thành, nở hoa rồi lại kết quả!
Trong lúc nhất thời, cái sơn cốc này phảng phất như tới mùa xuân, vạn v
ật hồi phục...
Hai đóa tiên hoa tuy là nở ra độc l
ập nhưng giữa bọn nó lại có gắn bó th
ật chặt, một đóa hơi lớn hơn một chút, cánh hoa hơi kéo dài ra một chút, đem một đóa tiên hoa khác kéo vào.
Nhìn qua giống như là nam tử đưa bàn tay nhẹ nhàng ôm người yêu sâu đ
ậm.
- Th
ật kỳ diệu a!
Thân là nữtử, đối mặt với cảnh như thế tự nhiên là so với nam nhân càng thêm xúc động!
Thần Dạkìm lòng không được mà g
ật đầu, kỳ hoa như thế quảth
ật là hiếm thấy.
- Thần Dạ, có thểgiúp ta đem chúng nó mang tới không?
Thần Dạkhẽ ngẩn người ra, liền nghĩcũng không nghĩnhiều mà tung người nhảy ra lướt hướng vách núi.
Kỳ hoa như thế, tịnh đế thịnh kahi, nếu như lấy đi không khỏi có chút phá hư phong cảnh, chỉlà đểở chỗ này tóm lại là sẽ có người đem nó mang đi, cái yêu cầu này của Thường VịNhiên cũng là hợp tình hợp lý!
Càng là đi tới gần kỳ hoa, cỗ mùi thơm này càng thêm nồng nặc khiến cho Thần Dạđang ở chỗ vách núi có kỳ hoa cơ hồ khiến cho hắn đều có chút chịu không nổi.
truyện copy từ tunghoanh.comCũng không phải là có độc, mà là vô lu
ận cái gì một khi quá mức đều sẽ khiến cho người ta khó chịu.
Đứng ở gần nhìn tiên hoa, hoa nhìn kiều diễm nhưng đồng thời cũng vì v
ậy mà cấp cho Thần Dạmột loại cảm giác quỷ dị, phảng phất hoa này không nên xuất hiện ở trong thế gian.
Đưa tay đem hoa hái đi, Thần Dạphiêu thân mà xuống.
Ở chỗ sinh trưởng mà hoa bịhái đi, thực v
ật trong cảsơn cốc cũng theo phương hướng của Thần Dạrời đi mà thân thểcong xuống, bộ dáng kia phảng phất như bọn chúng đang cung tiễn kỳ hoa rời đi...
- Thường cô nương, cho cô!
Thường VịNhiên từ từ nh
ận lấy hoa, sau đó... Cực kỳ cẩn th
ận mà đem chúng nó tách ra.
Đuôi lông mày của Thần Dạnhảy lên, rõ ràng phát hiện lúc đem hoa tách ra, thực v
ật khắp sơn cốc đều có một cỗ cảm xúc bi thương từ trong cơ thểbọn nó phát tán ra, hơn nữa tiên hoa kiều diễm trng nháy mắt màu sắc mất đi rất nhiều...
- Thần Dạ, ngươi có cảm thấy ta làm như v
ậy rất tàn nh
ẫn hay không,hơn nữa, quá không biết yêu rồi?
Thường VịNhiên không nhìn Thần Dạ, nhưng phảng phất biết được suy nghĩtrong lòng hắn.
Thần Dạmân mân cái miệng cũng không có nói gì.
Thường VịNhiên thanh lãnh cười một cái, thanh âm đột nhiên đề cao mấy phần mà quát lên:
- Cái sơn cốc này chính là một thế giới, hoặc là nơi này chính là một cái gia tộc.
- Tất cảthực v
ật đều là thành viên trong gia tộc, hoa này, chính là gia trưởng của bọn nó. Gia trưởng có việc, thành viên trong nhà tự nhiên là bi thương, điểm này ta rất đồng ý, song...
Nhìn thực v
ậ trong cái sơn cốc này, Thường VịNhiên hờhững nói:
- Các ngươi chỉbiết là chính mình bi thương nhưng có nghĩtới hay không, hoa này tồn tại ở đây sẽ đểcho người hoặc v
ật khác mang tới thương tổn?
Thần sắc của Thần Dạhơi kinh hãi!
- Thế gian vạn v
ật đều có sinh tử định lu
ật, mỗi ngày đều có người chết, mỗi ngày đều có gia quyến của người chết bi thương thống khổ, nếu nói tàn nh
ẫn bất quá là thủ đoạn sinh tồn của mỗi một người. Các ngươi nói ta tàn nh
ẫn, ha hả, đó chỉlà các ngươi còn chưa đủ cường đại, nếu là các ngươi đủ cường đại, người khác làm sao có thểxúc phạm tới các ngươi được?
Lời này nghe rất chói tai nhưng không thểphủ nh
ận là rất có đạo lý!
Thế gian này, nhược nhục cường thực!
Mỗi người tu luyện cũng chính là vì chính mình càng thêm cường đại, sau khi cường đại thì có ích lợi gì? Vinh hoa phú quý tất nhiên không cần phải nhiều lời, chỗ tốt lớn nhất chính là có thểkhông bịnhững người khác tùy ý khi dễ.
Thường VịNhiên nói không sai, nếu như kỳ hoa trong tay nàng, hoặc những thực v
ật khác trong sơn cốc so với Thường VịNhiên cùng Thần Dạcàng thêm cường đại hơn, như v
ậy kỳ hoa làm sao có thểbịhái xuống, sau đó lại bịtách ra đây?
Tàn nh
ẫn, cố nhiên là tàn nh
ẫn, nhưng cũng là sự th
ật!
Nhưng là từ một loại phương diện khác cũng có thểnói ra được, trong lòng Thường VịNhiên đã có chỗ hơi bất đồng với những người khác, Thần Dạđã có thểnhìn thấy được méo mó ở trong lòng nàng.