Đế Quân
Tác giả: Ngốc Tiểu Ngư
Chương 96: Thường VịNhiên
Ads
Thần Dạngược lại cười nhạt một tiếng, nói:
- Hôm nay ta là tới tìm chút gì đó đểăn, không phải đến tìm phiền toái, mà Khiếu Nguyệt lâu của các ngươi cũng không đáng đểta phát giận.
Thần lão gia tử giận dử lập tức khiến đế đô đại loạn, tuy rằng Khiếu Nguyệt lâu rất có quyền thế, nhưng đó chỉlà trong mắt người dân bình thường mà thôi, còn ở trong mắt lão gia tử chẳng qua chỉlà một chỗ bán đồ ăn mà thôi.
Ngày đó bịlão bản của Khiếu Nguyệt lâu bán rẻ, chắc hẳn ba ngày sau này người phía trước cũng trải qua sống không bằng chết.
Đôi khi muốn trảthù không nhất định cần phải đi giết người.
- Vâng, xin tiểu thiếu gia chờmột chút, thức ăn ngon và rượu tốt sẽ nhanh chóng được mang tới.
Nhìn thấy Thần Dạkhông có ý tứtính toán so đoa, chưởng quầy của tửu lâu nhẹ nhàng thở ra, vội vàng đi chuẩn bị.
- Rượu cũng không cần.
- V
ậng, dạ, dạ!
Chưởng quầy tửu lâu lại cúi người cúi đầu một lần nữa, sau đó mới xoay người rời đi.
Mặc dù sinh ý hôm nay của tửu lâu không phải là rất tốt, nhưng tổng thểcũng có được vài người, sau khi Thần Dạđến liền l
ập tức trở nên yên tĩnh trở lại, th
ật sự là chỉtrong một thời gian ngắn ngủi, danh tự của hắn lại một lần nữa vang vọng ở trong lòng mọi người.
Nhưng không biết là bắt đầu từ khi nào, Thần Dạlại chợt phát hiện trong tửu lâu quá mức yên tĩnh, không phải là yên tĩnh như tờmà là linh hồn của con người đều giống như dừng lại, có một chút điểm cảm giác quỷ dị.
Thu hồi lại suy nghĩ, Thần Dạngẩng đầu nhìn quanh, rốt cục đã phát hiện được nguyên nhân.
Ở trên bàn phía bên trái có một nữtử đang ngồi, nàng ngồi cũng không phải trên ghế của tửu lâu mà là ngồi trên xe lăn, rõ ràng nữtử này đi đứng có chút bất tiện.
Đương nhiên đây không phải là do nữtử này hấp d
ẫn người khác, mà nguyên nhân chú ý chính là mọi người ở nơi này đều có một loại cảm giác linh hồn bịrút đi.
Cố gái này ước chừng mười tuổi, mái tóc dài đen nhánh tùy ý dùng một dây buộc màu tím buộc lại, sau đó mềm mại rơi xuống phía trên hai đầu gối của nàng.
Cô gái này mang vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng, mơ hồ như ngăn cách người ngoài cảngàn dặm, công thêm dung mạo khuynh thành tuyệt sắc của nàng lại càng thêm hấp d
ẫn người khác.
Có lẽ bịnhững người này nhìn chằm chằm khiến nữtử này có chút không thoải mái, lông mày kẻ đen nhẹ nhàng nhăn lại, toát ra vài phần không được vui…
Ở bên tay trái của nữtử này có một lão giả, mắt thấy nữtử này có chút mất hứng, cặp mắt của hắn nhanh chóng quét ra bên ngoài, trong mắt mang theo cảm giác lợi hại, l
ập tức khiến những đôi mắt đang sáng như sao phải sợ hãi mà thu trở về.
Mày kiếm của Thần Dạnhảy lên, cao thủ!
nguồn truyện t u n g h o a n h . c o mLão giảnày hẳn là hộ vệ của nữtử này, ở bên trong cảđế đô này, người có thểkhiến một cao thủ Sơ Huyền đến làm hộ vệ không hề ít, nhưng ít ra những người như v
ậy thì Thần Dạđều có một chút ấn tượng.
Những cô gái này từ trước tới giờThần Dạv
ẫn chưa từng nhìn thấy.
Đương nhiên bởi vì nguyên nhân nữtử ngày bình thường ít xuất đầu lộ diện, cộng thêm việc nữtử này đi lại bất tiện, Thần Dạkhông biết cũng là chuyện bình thường.
Sau khi lướt mắt nhìn sáng, Thần Dạvừa muốn thu hồi ánh lại không nghĩtới, đúng lúc đó nữtử này lại có chút động, hai con mắt như sao của nàng liền giao nhau với ánh mắt của Thần Dạở giữa không trung.
Hai bên đều vô tình liếc mắt nhìn nhau, vốn cũng sẽ lướt qua nhau, trừ phi có một bên cố tình chú ý lại là chuyện khác.
Thần Dạtự nh
ận mình không có tâm tư này, mặc dù dung mạo của nàng kia đủ đểkhiến tất cảnam nhân trong thiên hạđều bịđổ.
Nhưng mà trong nháy mắt khi ánh mắt đan vào nhau, trong lòng Thần Dạđột nhiên xuất hiện một cảm giác huyền diệu khó giải thích.
Thần Dạdám cam đoan hắn chưa từng gặp qua nữtử này, nhưng khi nhìn một cái lại khiến hắn cảm thấy, hắn cùng nữtử này giống như lời ph
ật đã dạy “kiếp trước đã có một ước định, kiếp này sẽ tiếp tục tình duyên mà kiếp trước v
ẫn còn dang dở”
Cái này th
ật sự quá kỳ quái!
Thần Dạbiết mình lại người được sống lại, cho nên những người đã từng nhìn thấy trong đời đều có một loại cảm quan đặc biệt, hoặc là quý trọng gấp đôi, hoặc là càng thêm căm h
ận…. Nhưng chưa bao giờcó cảm giác như thế này.
Cẩn th
ận lục lọc trí nhớ của mình, đừng nói là chưa từng gặp nữtử này, mà ngay cảánh mắt của nữtử này cũng cực kỳ xa lạđối với hắn, như v
ậy cuối cùng là có chuyện gì xảy ra?
Khi hai ánh mắt giao thoa với nhau liền làm cho người ta có cảm giác kiếp trước kiếp này, th
ậm chí còn là một loại số mệnh được gặp nhau…. chẳng lẽ mình cùng với nàng th
ật sự ở đời tước đã từng cùng xuất hiện rồi sao? Cảđời này th
ật sự Thần Dạkhông hề nhớ rõ kiếp trước.
Lông mày kẻ đen của nữtử lại nhẹ nhàng hạxuống, con ngươi của nàng sáng ngời, trong thời gian cực ngắn cũng nhanh chóng hiển hiện lên một tia ngỡ ngàng, rất rõ ràng trong lòng của nàng cũng có cảm giác giống như Thần Dạ.
- Tiểu nữtử là Thường VịNhiên, xin bái kiến Thần tiểu thiếu gia, không biết tiểu nữtử có vinh hạnh có thểcùng tiểu thiếu gia hảo hảo tâm sự hay không?
- Cung kính không bằng tuân mệnh!
Thần Dạkhông chút nghĩngợi liền đứng d
ậy đi nhanh về hướng nữtử bên kia.
Với hắn mà nói, cho dù người trước mặt là một cái b
ẫy, mà cái b
ẫy r
ập kia Thần Dạcũng muốn nhảy vào, nếu như không làm rõ cảm giác tồn tại kỳ quái ở trong lòng sẽ khiến cho hắn rất không yên tâm.
Tin tưởng nàng kia cũng nghĩnhư v
ậy!
Thần Dạcũng không hề cảm thấy nữtử tên Thường VịNhiên này, vì sao chỉnói một tiếng liền nói ra thân ph
ận của mình, nếu như hiện tại ở trong đế đô có người nào đó có cảm giác lạl
ẫm với mình mới gọi là kỳ quái.
Mà có lẽ đây là một âm, thế nhưng là âm mưu cũng tốt, b
ẫy r
ập cũng được, Thần Dạđều muốn tới hảo hảo trò chuyện một phen mới được!
Nhìn thấy Thần Dạđược nữtử mời tới, trong ánh mắt của mọi người trong tửu lâu đều xuất hiện ý hâm mộ…. Với bộ dáng si mê của bọn hắn đối với nàng kia, nếu như đổi thành người khác, sợ là đã bịhợp nhau tấn công rồi.
Vô lu
ận là đứng d
ậy, hay là lúc Thần Dạđi thẳng tới hướng nữtử đối diện ngồi xuống, ánh mắt của hai người đều chưa từng rời xa nhau, bộ dáng như thế khiến hai người không giống như mới gặp nhau lần đau, mà là một đôi tình lữđã lâu không gặp mặt.
Đột nhiên Thường VịNhiên che miệng nhẹ nhàng cười, âm thanh giòn tan nói:
- Thần tiểu thiếu gia, chúng ta nhìn đối phương như v
ậy rất kỳ quái.
Nghe v
ậy Thần Dạcũng cười cười, nhưng trong lòng đã có kiêng kịrất lớn.
Trong lúc hai người nhìn nhau, vốn là bịcảm giác kỳ quái mà hấp d
ẫn l
ẫn nhau, nhưng đồng thời bọn họ cũng muốn từ trong đồng tử của đối phương nhìn ra được một ít manh mối, nhất là Thần Dạ, tuy biết rõ là b
ẫy r
ập nhưng cũng muốn tìm hiểu kỹ một chút, nếu như có thểđưa ra quyết định sớm, thì âm mưu gì đó sẽ tương đối đơn giản hơn một chút.