Chương 175: Nhân quả có báo
Dịch: Nộ Vấn Thiên
Biên dịch:Tiểu Yêu Tinh
Biên tập: Tiểu Màn Thầu
Nguồn: tangthuvien.com
Giải quyết xong yêu cầu của Ngưu Đầu Mã Diện, việc còn lại liền đơn giản. Mã Diện thu lại Lửa Địa Ngục, Ngưu Đầu tự mình gỡ xích bắt hồn quấn quanh trên người xuống, hút sinh hồn của Hồng lão tới. Khi thấy Ngưu Đầu Mã Diện, Hồng lão huênh hoang với đời bị dọa nhũn chân, suýt nữa bật khóc.
Ai nấy đều nói mình không sợ chết, đó là vì chưa từng chịu sự uy hiếp của cái chết. Chưa bao giờ nếm trải nỗi đau sinh ly tử biệt, thì hoàn toàn không thể hiểu nổi nỗi sợ hãi từ cái chết.
Lưu Anh Nam từng gặp được một nhân vật được mọi người ca ngợi vô cùng thần kỳ, anh hùng cái thế biết nhường nào, coi thường cái chết biết nhường nào, lúc ở Địa Phủ chịu hình phạt bị Lưu Anh Nam nhìn thấy. Lưu Anh Nam nổi lòng hiếu kỳ, hỏi ông ta lúc chết có phải không hề sợ hãi, vô cùng anh dũng hay không, kết quả vị đại nhân vật ấy nói cho Lưu Anh Nam biết rằng, lúc đó ông ta sợ vãi đái ra quần!
Nhất là quốc gia mấy ngàn năm văn minh như chúng ta, nỗi sợ hãi với cái chết, sự khủng bố của thế giới chết được miêu tả hết sức đầy đủ, vô cùng chân thật, truyền thừa đời đời kiếp kiếp, hình thành một nền văn hóa về cái chết, cộng thêm nỗi sợ hãi trời sinh của mọi người cái chết, không sợ chết mới là lạ đó.
Có điều may thay bên cạnh Hồng lão có Lưu Anh Nam an ủi, ban đầu Hồng lão còn tưởng rằng mình lại nằm mơ, lại phải đi một vòng quanh Quỷ Môn Quan nữa. Mãi đến khi nhìn thấy Lưu Anh Nam và đạo cô nọ, còn có con trai con gái nằm úp trên người mình khóc lóc mới biết hết thảy những điều này đều là thật.
- Ông đừng sợ, sinh lão bệnh tử chính là quy luật tự nhiên, hơn nữa cái chết không phải sự kết thúc, mà là một sự khởi đầu mới. –Lưu Anh Nam đỡ ông cụ dậy, dùng nụ cười sáng lạn lây nhiễm ông.
- Cậu… -Ông cụ vẫn hơi sợ hãi, dẫu sao một người đi cùng con gái mình bây giờ lại đứng một chỗ với Ngưu Đầu Mã Diện, đổi lại là ai cũng sẽ sợ hãi.
- Ông đừng sợ, ngài còn nhớ Mái Ấm Đôi Cánh chứ? Con chính là cô nhi đi ra từ chỗ đó, nếu không có Mái Ấm Đôi Cánh không có sự khẳng khái và thiện tâm của ngài, chỉ e con đã sớm chết đói chết lạnh ngoài đường rồi. Cho nên ngài là đại ân nhân của con, chỉ là con không quyền không thế, không biết dùng phương thức gì báo đáp ngài, chỉ có thể tiễn ngài một đoạn đường cuối cùng thôi. –Lưu Anh Nam chân thành thiết tha nói.
- Đoạn đường cuối cùng? –Ông cụ bây giờ như chim sợ cành cong, lập tức tóm được điểm then chốt trong lời nói của hắn:
- Nói như vậy tôi thật sự phải chết?
Lưu Anh Nam không hề giấu diếm gật đầu nói:
- Sống chết có số, trời đất cũng có lúc tàn, ngài tốt nhất hãy nhìn thoáng thì hơn.
- Đúng đó lão tiên sinh, nói thật cho ông biết, nếu không phải có Lưu thiếu ở đây, các người tự tiện làm phép, nghịch thiên đổi mạng, vốn dĩ bây giờ phải kéo ông xuống Địa Phủ. Song có Lưu thiếu cầu xin cho ông, dựa theo những ghi chép trên Sinh Tử Bộ, ông còn có ba ngày tuổi thọ. Còn nữa, trong cuộc đời ông làm rất nhiều việc tổn hại âm đức, những việc này trên Sinh Tử Bộ đều có ghi chép, xuống Địa Phủ ắt phải chịu hình phạt tàn khốc. Có điều Lưu thiếu châm chước cho ông lợi dụng ba ngày cuối cùng này đền bù lại âm đức cuộc đời ông đã tổn hại, hy vọng xuống Địa Phủ có thể chịu ít đi vài hình phạt. –Ngưu Đầu ồm ồm nói.
- Hả? Khổ hình? Tôi còn phải chịu hình phạt? Chịu hình phạt gì thế? –Ông cụ lo lắng kéo tay Lưu Anh Nam, hoảng hốt không thôi.
Mã Diện liếc qua trang giấy vàng trong tay, lạnh giọng nói:
- Hừ, lão tiên sinh, thứ cho tôi nói thẳng, cuộc đời ông làm những gì chính ông rõ ràng nhất, trên Sinh Tử Bộ cũng viết rất rõ ràng. Nói thật đều là chuyện rất tổn hại âm đức, dựa theo quy củ sẽ chịu cực hình mổ bụng moi tim, nung thịt lột da, lên núi đao, xuống vạc dầu, ít nhất phải trải qua mười vạn năm. Tuy nhiên ông nhân ba ngày này đền bù lại, cộng thêm quan hệ với Lưu thiếu, hẳn sẽ giảm bớt một ít.
Lưu Anh Nam thầm kinh hãi. Cuộc đời ông cụ rốt cuộc làm bao nhiêu chuyện thất đức, sao mà các cực hình ở Địa Phủ đều dùng tới vậy?
Hồng lão chán chường ngồi xuống đất, bên cạnh là người đẹp đạo cô. Hai người này một người vang danh một cõi, giàu nứt đố đổ vách, người đẹp đạo cô lúc nãy đầy hăng hái, pháp thuật cao siêu, nhưng bây giờ đối mặt với sự đáng sợ của cái chết cũng chẳng khác gì người thường. Sợ hãi như nhau, sợ muốn chết, sợ đến vãi đái ra quần.
Người đẹp đạo cô là giả chết, không muốn gặp xúi quẩy. Có điều nàng ta chẳng qua chỉ là một thiếu nữ chập đôi mươi, cho dù sợ muốn chết nhưng vẫn không giấu nổi lòng hiếu kỳ, thi thoảng len lén ngó Lưu Anh Nam, cũng là cô gái đầu tiên cảm thấy Lưu Anh Nam đẹp trai, bởi vì Lưu Anh Nam đứng ở giữa Ngưu Đầu Mã Diện.
Rất lâu sau, Hồng lão hồi phục tinh thần, cũng không còn sợ hãi như thế nữa, có thể tiếp thu sự thực sắp nghênh đón cái chết. Ông thở dài não nề, giống như lẩm bẩm:
- Hồng Quan Thịnh tôi cả đời cũng xem như oanh oanh liệt liệt, từng nghèo rớt mùng tơi, từng nhịn đói chịu lạnh sống qua ngày. Cuộc sống giàu sang phú quý, cơm ngon áo đẹp cũng từng hưởng thụ, cũng xem như không uổng cuộc đời. Đương nhiên, từng làm việc thiện, việc thất đức cũng làm không ít, tôi sớm đã biết sẽ có báo ứng, cho dù khi còn sống chưa báo, sau khi chết cũng khó thoát. Bỏ đi, mạng người do trời định, nhân quả tuần hoàn, phải gặp báo ứng thôi.
Giờ phút này ông cụ có cảm giác như hoàn toàn ngộ ra, cái nhìn thoáng hơn. Ông ngẩng đầu nhìn Lưu Anh Nam nói:
- Chàng trai trẻ, không ngờ cậu xuất thân từ Mái Ấm Đôi Cánh, còn nhớ hơn mười năm trước tôi thành lập Mái Ấm Đôi Cánh, chỉ bỏ tiền lại chưa bao giờ lộ mặt, cậu biết vì sao không? Bởi vì tiền của tôi là tiền bẩn, tôi sợ tiền của tôi sẽ ô nhiễm những cô nhi ngây thơ ấy, cho nên mới không dám lộ mặt.
- Ông đừng nói như vậy, nếu ông xấu bụng thì sẽ không thành lập cô nhi viện. Hơn nữa, đồng tiền xưa nay không phân ra sạch hay bẩn gì cả, chỉ có người dùng tiền và ý đồ dùng tiền mới có phân biệt tốt xấu. –Lưu Anh Nam nói.
- Đúng, cậu nói rất đúng. Có điều làm người, tốt hơn hết phải đường đường chính chính, làm việc thiện là một việc tốt chính đáng, mà không phải để bù bắp những chuyện hổ thẹn trong lòng. –Ông cụ hoàn toàn ngộ ra nói.
Lưu Anh Nam rất tán thành. Nếu vì thẹn với lòng mà làm việc thiện bù đắp sự áy náy trong lòng, vậy thì việc thiện sẽ biến tướng. Đương nhiên thế giới rộng lớn không gì không có, đất trời rộng lớn không thứ gì không che nổi. Còn có việc còn ác hơn chính là ngay cả tiền quyên của những tấm lòng giúp người đều có thể tham ô, việc dùng tiền vào việc khác cũng từng xảy ra. Có một ngành như thế mang tên là: Hội Chữ Thập Đen.
- Được rồi lão tiên sinh, sự việc đã nói rõ với ông rồi. Ông còn có ba ngày tuổi thọ, cố gắng bù đắp việc xấu ông làm trong đời, đến khi xuống Địa Phủ sẽ bớt chịu tội. Song tôi nghĩ, có Lưu thiếu giúp đỡ thì ông hẳn không có vấn đề gì đâu. –Mã Diện vội vã đi gặp con cháu đời sau của mình, bỗng mở miệng nói:
- Lưu thiếu, không còn việc gì thì chúng tôi đi trước đây.
- Được rồi được rồi. Nếu về có việc gì thì cứ nói với lão Chung là anh tìm hai chú nhờ giúp đỡ nên làm lỡ thời gian. Ở Dương gian có chuyện gì cứ việc tới tìm anh. –Lưu Anh Nam nói.
- Sau này bất kể Âm Gian Dương Gian đều mong Lưu thiếu cậu chiếu cố nhiều hơn. –Ngưu Đầu Mã Diện rất hợp thời nói.
Sau đó Ngưu Đầu Mã Diện hóa thành cơn gió biến mất, linh hồn của Hồng lão cũng biến mất theo. Ngay sau đó, ông cụ trên xe lăn bỗng bừng tỉnh từ trạng thái vô tri vô giác, song vừa mới tỉnh lại nên còn hơi mơ hồ, lại nhìn Lưu Anh Nam trên pháp đàn và người đẹp đạo cô ngồi phịch trên đất mới nhớ tới mọi chuyện ban nãy. Ông lập tức kéo tay Hồng Hà ở bên, một tay chỉ vào Lưu Anh Nam, chỉ có điều thân thể khá suy yếu, việc ban nãy nhất thời lại chẳng biết biểu đạt thế nào, chỉ ấp a ấp úng, giọng nói còn chưa rõ ràng lắm:
- Tiểu Hà, hôn cậu ta (mời cậu ta), hôn cậu ta (mời cậu ta)…
Hồng Hà nghe mà khiếp sợ không thôi, nhưng còn chưa nghe được nửa câu sau thì Hồng lão vốn suy yếu lại ngất đi một lần nữa, để lại Hồng Hà không hiểu gì cả…