Địa Phủ Lâm Thời Công
Tác giả: Quyền Tâm Quyền Ý
Chương 198: Thần bí
Dịch: Nộ Vấn Thiên
Biên dịch: Tiểu Yêu Tinh
Biên tập: Tiểu Màn Thầu
Nguồn: tangthuvien.com
Bấm nút "Thu gọn" để thu gọn nội dungThu gọn
Lưu Anh Nam không hề có chút hứng thú nào với những chuyên gia gì kia. Ai cũng biết những chuyên gia này nói chính là lời gì, nói cho ai, mục đích nói ra là cái gì. Vì khỏe mạnh đầu óc tốt hơn hết là ít nghe đi.
- Anh cũng không thể quá cực đoan. –Hồng Hà nom bộ dạng khó chịu của hắn nói:
- Đúng, bây giờ có rất nhiều người làm chuyên gia, nhưng tương tự cũng có rất nhiều chuyên gia, học giả thật sự một mực yên lặng cống hiến sức lực của mình, không thể vơ đũa cả nắm được.
- Đúng, đúng, không sai, ví dụ như chuyên gia về Động Huyền Tử kia, sự khâm phục của anh xuất phát từ nội tâm. Chuyên đề họ nghiên cứu là thật sự tạo phúc cho cuộc sống của nhân dân. –Lưu Anh Nam cười hềnh hệch nói.
- Anh chỉ có hứng thú với cái này. –Hồng Hà tức giận nói.
- Không chỉ riêng anh có hứng thú, tin rằng rất nhiều người đều có hứng thú. Hơn nữa đây vốn dĩ cũng chẳng phải scandal gì, ngược lại hẳn nên ra sức khởi xướng. Chính xác, sinh lý con người ta khỏe mạnh, khiến người ta thật sự thể nghiệm được niềm vui sướng trong đó. –Lưu Anh Nam lời ngay lẽ thẳng nói:
- Vài ngàn năm qua, chúng ta luôn chịu sự trói buộc của tư tưởng phong kiến, chịu sự đè nén và quản chế về mọi mặt, nay rốt cuộc nghênh đón sự tự do và dân chủ của riêng mình, thì nên hưởng thụ tự do và niềm vui do mình mang tới. Đúng rồi, nếu em đã hiểu rõ 36 thế, vậy em thích thế nào nhất?
Hồng Hà vốn dĩ là muốn tìm Lưu Anh Nam ăn sáng, muốn tiếp tục được vuốt ve an ủi, ai không ngờ rằng tên này lại đang cưa cẩm tiểu đạo cô. Tối qua vừa hôn vừa sờ mình ở trên bãi cát, trời đất chứng giám, vốn cho rằng một tình yêu tươi đẹp sắp bắt đầu…
Hồng Hà tức giận không nhẹ, muốn kéo hắn vào dạy dỗ một trận, khiến hắn biết thân biết phận của mình bây giờ. Cho dù cô nàng không chủ động nói ra mình và Lưu Anh Nam đã là quan hệ yêu đương, nhưng cô nàng có thể dùng hành động thực tế để tỏ rõ, đó chính là nhéo hắn thật mạnh.
Nhưng bây giờ Lưu Anh Nam không ngờ lại chủ động đưa ra vấn đề liên quan tới 36 thế, còn hỏi cô nàng thích thế nào. Chủ đề này quá mập mờ, ý đồ riêng quá rõ ràng, cảm giác giống như chim công xòe đuôi, sư tử gầm gừ. Đây rõ ràng là đang tỏ tình mà!
- Về chuyện này chỉ có lý luận tri thức thì không được, chỉ có thực tiễn mới biết mình thích thế nào nhất. –Hồng Hà e thẹn đáp, mặt đỏ như lửa, nước xuân chảy đầy giữa hai hàng lông mày.
Lưu Anh Nam vừa nghe lời này, lập tức định thừa cơ rèn sắt khi còn nóng. Nhưng đúng vào lúc này họ bỗng nghe thấy tiếng ho khan xé gan xé phổi từ phòng bên cạnh truyền tới. Hồng Hà lập tức trở nên lo lắng, đó là thanh âm của Hồng lão, Lưu Anh Nam cũng bỗng chốc mất hết hứng thú, cha người ta ở ngay phòng bên, hơn nữa không còn sống được bao lâu, mình lại ở phòng bên gây họa cho con gái người ta, sẽ khiến ông cụ sinh ra oán niệm.
- Em mau đi chăm sóc Hồng lão đi, anh ở ngay dưới tầng, có gì cần thì cứ gọi anh ngay. –Lưu Anh Nam nghiêm túc nói, phương pháp lấy lòng bạn gái tốt nhất chính là lấy lòng cha mẹ bạn gái.
Quả nhiên Hồng Hà cảm động vì sự quan tâm và hiếu nghĩa của hắn, đầy quyến rũ liếc hắn một cái, dịu giọng nói:
- Anh cũng cả đêm không nghỉ ngơi rồi, nếu mệt thì vào phòng em mà nghỉ đi.
- Anh vẫn chưa thể nghỉ ngơi. Em biết không, ban nãy bộ nữ thi trăm năm trong tầng hầm đã không thấy đâu. Nếu bị lộ ra ngoài, chẳng những Hồng lão sẽ thân bại danh liệt, mà ngay cả em và em trai em có khả năng cũng sẽ bị liên lụy, cho nên anh phải mau chóng tìm ra bộ nữ thi đó, song điều này phải nhờ sự giúp đỡ từ những đạo sĩ kia. –Lưu Anh Nam nghiêm túc nói.
Hồng Hà vừa nghe liền hoảng sợ. Cô nàng lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, nhưng phản ứng đầu tiên của cô nàng là hỏi Lưu Anh Nam rằng:
- Anh sẽ không có nguy hiểm đấy chứ?
- Yên tâm đi, chỉ là một cỗ thi thể, anh và nó đều không có nguy hiểm. –Lưu Anh Nam cười nói.
- Đúng, em càng nên lo lắng cho cỗ nữ thi kia thì hơn…-Hồng Hà cũng bật cười, cảm xúc lo lắng hơi dịu xuống:
- Anh đi tìm đi, song hãy tránh xa những nữ đạo cô kia một chút.
Lưu Anh Nam ngoan ngoãn gật đầu. Lúc vừa chuẩn bị xuống lầu thì bỗng nhìn thấy người đẹp đạo cô Tống Nguyệt và đạo sĩ lôi thôi đang ngó nghiêng thứ gì đó trong góc, vẻ mặt nghiêm túc.
Lưu Anh Nam lập tức lặng lẽ mò tới, nấp vào chỗ cách hai người không xa, chỉ nghe Tống Nguyệt nói:
- Sư phụ, gia chủ lần này rất hào phóng, ngoại trừ vài trăm vạn tiền mặt, còn ký một tờ chi phiếu ba trăm vạn.
- Thật sao? Tiền đâu? –Đạo sĩ lôi thôi liền thay đổi vẻ suy sụp uể oải lúc mới rồi, trong mắt bắn ra tinh quang, đúng kiểu thấy tiền sáng mắt điển hình.
Tống Nguyệt lẩm bẩm nói:
- Tiền mặt ở trong chiếc vali ngay bên kia, nhưng tờ chi phiếu kia thì bị sư thúc lấy đi rồi.
- Sư thúc? Sư thúc nào? À, con nói lúc mới rồi… -Đạo sĩ lôi thôi bỗng tỉnh ngộ, nổi giận đùng đùng nói:
- Con cho hắn làm gì chứ?
Tống Nguyệt thấp thỏm nói:
- Sư phụ biết không, ban nãy đệ tử vì để ông chủ thưởng thêm nên đã vận dụng pháp thuật cấm kỵ, mở con đường thông thẳng U Minh, kết quả Ngưu Đầu Mã Diện đích thân tới, muốn phế bỏ đạo hạnh của đệ tử, còn muốn tước đoạt mười năm dương thọ của con, may mà sư thúc cầu xin hộ con nên mới xem như thoát được một nạn.
- Ồ, thằng nhóc này mới thời gian vài năm ngắn ngủi đã tạo quan hệ với quỷ sai rồi. –Lão đạo sĩ vuốt chòm râu bù xù của mình, lầm bà lầm bầm, chẳng những không kinh ngạc vì Ngưu Đầu Mã Diện, ngược lại giống như đã trong dự đoán vậy.
Nếu là như thế, vậy tối hôm bao đêm đó, y vô cớ biến mất, lẽ nào thật sự là vì dẫn lên oán khí của Lưu Anh Nam, sau đó đánh tiếng cho các đại ca của Âm Tào Địa Phủ?
Nói như vậy, mình biến thành nhân viên thời vụ của Địa Phủ là do tên này xúc tiến, y sớm đã nhìn ra mình là Bán Quỷ Thể? Trong đầu Lưu Anh Nam dâng lên vô số dấu hỏi chấm.
- Bỏ đi, mấy năm qua thằng nhóc này một mình chiến đấu cũng không dễ dàng, cho nó ít tiền xem như phần thường đi. –Lão đạo sĩ bỗng nói:
- Đúng rồi Nguyệt Nhi, lúc nay con nói nơi này cất giấu rất nhiều vật bồi táng, còn có một cỗ nữ thi trăm năm phải không?
- Đúng vậy, nhưng nữ thi bỗng nhiên không biết đi đâu, hình như bị người ta cướp đi rồi. Lúc ấy con cảm nhận được một luồng năng lượng rất mãnh mẽ. –Tống Nguyệt thành thật nói.
- Nữ thi thì chả sao cả, quan trọng là quan tài chôn thi thể còn ở đó không? –Lão đạo sĩ lo lắng hỏi. Thấy Tống Nguyệt gật đầu, trên mặt y lập tức xuất hiện vẻ mừng rỡ nói:
- Hay lắm, Nguyệt Nhi mau đi gỡ đinh quan tài trên cổ quan ấy xuống. Đây quả đúng là muốn cái gì thì cái ấy tới mà, có đinh quan tài rồi, lại dùng tiền gần đây kiếm được đi mua một ít kỳ trân dị thảo thì nghiên cứu mới của ta sẽ có thể thành công rồi.
Nghe đến đây Lưu Anh Nam càng cảm thấy khiếp sợ, cảm giác lão đạo sĩ lôi thôi này hệt như bị câu đố lớn bao bọc lấ dường như hiểu rất rõ về Âm Tào Địa Phủ, sớm đã nhìn ra mình là Bán Quỷ Thể, dường như ngay cả công việc nhân viên thời vụ Địa Phủ này đều do y xúc tiến. Mà y sai đám đồ đệ ra ngoài làm phép, kiếm đống tài sản lớn lại không vì hưởng thụ, mà là thu mua nguyên vật liệu vì nghiên cứu thứ vật thể nào đó. Như vậy xem ra, quả thật có chút cảm giác như thế ngoại cao nhân…