Màn đêm buông xuống, phủ Lí gia vẫn tràn ngập ánh sáng từ đèn lồng, nến, âm thanh nhộn nhịp suốt một ngày vẫn chưa hề giảm nhiệt. Trong phủ tràn ngập sắc đỏ rực rỡ, chú rể Sơ Vũ tay cầm ly rượu tiếp từ bàn này sang bàn khác. Tuy tửu lượng khá tốt nhưng cứ mỗi bàn nàng phải nốc một lý rượu, cứ thế mà dần dà men rượu thấm vào người, nàng bắt đầu ngà ngà say. Nguyên một ngày vất vả, Sơ Vũ vô cùng mệt mỏi, kết hôn mà khổ như vầy đây.
Thật lâu sau đó, khách khứa lũ lượt kéo nhau ra về, Sơ Vũ thơ thẩn đứng tiễn khách. Nàng loạng choạng vài bước như muốn té ngã, ngay lập tức một cánh tay đầy sức mạnh đỡ lấy vai nàng, giúp nàng đứng vững.
- " Đến giờ này mà ngã xuống là không hay đâu." Diệp Hàn nhìn nàng nhếch môi cười, nụ cười đầy vẻ trào phúng. Rốt cuộc nàng cũng lấy con gái của Lí Thương, nàng đang có ý đồ gì đây?
- " Đúng đấy, tân nương vẫn đang đợi ngươi." Một lão khách nhân cười đùa với nàng.
Sơ Vũ choáng váng miễn cưỡng cười lại đáp lễ. Sau đó lại ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn mĩ, nàng thoải mái khoác tay lên vai hắn:
- " Diệp Hàn, con ngựa của huynh thật là khó dạy bảo?"
- " Là nó giống ngươi thôi, chủ nào tớ nấy." Diệp Hàn cười nhẹ.
Sơ Vũ hừ một cái tỏ vẻ bất mãn nhưng sau đó lại cười đến quyến rũ, khuôn mặt hồng thuận vì rượu áp sát đến gần hắn.
- " Cảm ơn huynh, ta rất thích nó."
Diệp Hàn bỗng dưng ngây ra, bộ dạng này của nàng, thật sự, thật sự rất đẹp.
- " Sơ Vũ, con cũng nên nghỉ thôi, Tâm nhi đang đợi con." Lí Thương đến bên cạnh ân cần nhắc nhở.
- " Con biết rồi." Sơ Vũ cũng thật mệt mỏi rời khỏi vòng tay của Diệp Hàn, từn bước lảo đảo đi về hỉ phòng.
Sơ Vủ đẩy cửa ra rồi bước bào phòng. nàng nhìn xung quanh thì thấy Lí Nhân Tâm đang ngồi trước bàn trang điểm soi gương đồng. Khăn trùm đầu, trang sức đều tự cởi bỏ xuống, riêng trên người vẫn mặc hỉ phục đỏ thẫm. Đuôi tóc dài xõa tùy ý trên lưng, làn da trắng noãn không tì vết, khuôn mặt xinh đẹp đằm thắm, thùy mị nết na. Đây chính là kiểu mẫu con gái thời phong kiến xưa, Lí Nhân Tâm chính là niềm ao ước của bao nam nhân. Sơ Vũ nhìn lại bản thân mình, cùng là con gái nhưng sao tính tình lại khác xa nhau nhỉ.
Nghe tiếng đẩy cửa, Lí Nhân Tâm xoay đầu lại nhìn Sơ Vũ, nàng ta nhẹ nhàng đứng dậy.
- " Vất vả cho ngươi rồi."
- " Haiz, cuối cùng cũng xong rồi, mệt muốn chết." Sơ Vũ ai oán rồi bước đến bàn tròn ngồi xuống đưa đũa gắp điểm tâm vào miệng. Cả ngày trừ rượu, nàng chưa có cái gì vào bụng, thật là đói . Ăn qua loa, Sơ Vũ cởi áo vứt lên bình phong, chỉ chừa lại cái lụa mỏng đỏ thẫm rồi leo lên gường nằm, nàng muốn ngủ.
- " A,....chờ đã." Lí Nhân Tâm lên tiếng.
- " Sao ? Chẳng lẽ muốn động phòng à ?" Sơ Vũ mở mắt nhìn nàng trêu chọc.
- " Không phải.... Là..." Lí Nhân Tâm ngập ngừng, da mặt có chút đỏ. " Là....., ngày mai sẽ có người thu dọn chăn đệm....."
- " A..." Sơ Vũ giờ mới hiểu ra. " Ngươi muốn tạo bằng chứng giả ?"
- " Ừ, vậy nên...., ngươi chịu khó tí nha, ta sợ đau." Lí Nhân Tâm nói, trên mặt lộ vẻ áy náy, sau đó, nàng xuất ra một con dao nhỏ.
Sơ Vũ thầm khóc thét lên, mà ơi, có cần phải rút cạn máu của con người ta như vậy không chớ. Sơ Vũ chần chờ rồi đưa tay ra, mà thôi, vì 5000 ngàn lượng, chảy máu chút xíu cũng không sao. Lí Nhân Tâm thấy nàng đồng ý liền cầm sao cắt một đường nhỏ trên đầu ngón tay Sơ Vũ, lập tức, dòng máu đỏ thẩm chảy ra. Sơ Vũ thầm máu lên ga giường, bằng chứng đây là lạc hồng của Lí Nhân Tâm.
Xong xuôi, Lí Nhân Tâm lấy kim sang dược bôi lên ngón tay Sơ Vũ,nàng ngượng ngùng xin lỗi:
- " Thật là có lỗi." Sơ Vũ giơ ngón trỏ lên nhìn, trong lòng chó chút khó chịu. Đường đường là người kế thừa của tập đoàn nội thất họ Triệu uy danh lẫy lừng. Không ngờ có ngày, Triệu Sơ Vũ cao cao tại thượng lại phải chịu biết bao nhiêu khổ cực, lại phải chịu đổ máu để có được tiền. Tên đàn ông lạ mặt kia là ai có hận thù gì mà muốn giết nàng, nếu có ngày nàng trở về nhà, nàng nhất định sẽ truy ra hắn. Từ ngày hôm ấy, Sơ Vũ không có ngay một ngày tháng yên ổn, Sơ Vũ uể oải nằm xoài lên giường kéo chăn đắp lại, Lí Nhân Tâm cũng nhanh chóng nằm bên cạnh.
- " Triệu cô nương, phiền ngươi rồi."
- " Ừ." Sơ Vũ bâng quơ đáp, mi mắt nặng trĩu rồi dần dà thiếp đi. Ngày mai, sóng gió của Sơ Vũ chính thức bắt đầu.
Hai ngày sau trong vương cung, Thảo Vân các. Thúy Vân gục đầu trên bàn ai oán:
- " Ai, chán chết đi được, Lăng Thần chết tiệt." Hai ngày trước, nàng dự định đích thân quay lại Ô Giang tìm Sơ Vũ, vừa chuẩn bị xong xuôi, Lăng Thần không biết từ đâu mò đến phòng nàng, mặt mày đằng đằng sát khí không cho nàng xuất cung. Còn bảo sẽ phải người đến đón Sơ Vũ về. Ai mà tin được, nàng bị hắn lừa một lần rồi, nhất định sẽ không có lần thứ hai đâu. Thế rồi nàng ầm ĩ với hắn một trận, rốt cuộc cũng thua khí thế của hắn, ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Chịu thôi, ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, hơn nữa đây không chỉ là mái hiên lợp ngói, đây là vương cung của hắn. Quan do hắn nuôi, lính do hắn quản, nhà là của hắn, nàng không thể làm gì được hơn. Tên Lăng Thần độc tài xấu xa, đáng ghét. Thúy Vân cầm miếng bánh cằn thật mạnh bày tỏ bức xúc. Như Lan ngồi bên cạnh biết tâm tình tỉ tỉ khó chịu nên biết thời không động vào nàng. Có điều, tướng ăn thô lỗ của tỷ tỷ như vầy, lần đầu tiên nàng thấy qua.
Cũng phải thôi, hôm qua bỗng dưng một đám quý nhân, phi tần mý nữ ở đâu kéo đến làm nhộn nhịp một trận, làm Thúy Vân mất cả một ngày ăn không ngon ngủ không yên. Điều tra qua, tất cả là chỉ vì cái tin đồn đại vương mang về một tiểu nam sủng, tình cảm nồng nàn trong ngự thư phòng nhiệt tình hôn môi. Thúy Vân bị hiểu lầm là gay, lại bị một đống phi tần đến mỉa mai thăm hỏi, dĩ nhiên nàng hoàn toàn bị chọc giận. May mắn nàng kiểm soát cảm xúc khá tốt nên chẳng đắc tội với ai, điềm tĩnh làm ngơ. Thế là bọn họ kéo nhau đi về. Tội nghiệp thay, bao nhiêu sự giận dữ cùng bất bình nàng đổ hết lên đầu Lăng Thần, khiến hắn mất cả ngày tới an ủi dỗ dành thế là nàng bị hắn dụ dỗ thành công lên giường. Chết tiệt, sao nàng không bao giờ giữ được chính kiến của mình, nhất là trước mặt lên Lăng Thần đê tiện hẹp hòi đó.
Nghĩ tới lại càng thấy đáng giận, Thúy Vân một tay cầm miếng bánh bóp đến nát vụn, khuôn mặt đằng đằng sát khí. Như Lan bị Thúy Vân dọa đến sợ, nàng ấp a ấp úng:
- " Tỷ tỷ........"
- " Ngọc phi nương nương giá đáo." Thái giám bên ngoài lảnh lót như chim sơn ca cất lên âm thanh thánh thót nhưng đối với Thúy Vân lại vô cùng chướng tai. Thúy Vân nhíu mày, Ngọc phi nương nương ? Lại là tình tiết rẻ tiền trong phim truyền hình, đúng là rảnh rỗi mà.
Ngay sau đó, một thân ảnh lả lướt bước vào cửa. Trên người nàng ta khoác ngoại bào màu lam, trên ông tay áo còn điểm thêm viền trắng thêu chỉ vàng tinh xảo. Trên ngực còn đeo thêm chuỗi ngọc trai tô điểm thêm vùng ngực hoành tráng. Búi tóc cao ngất cài cả tá trang sức càng khiên nàng ta thập phần chói mắt.Thúy Vân tự hoi, nàng ta không thấy nặng đầu sao, mang nặng như vậy hèn chi lùn ngủn, cùng lắm nàng ta chỉ đứng tới dưới mép tai của Thúy Vân. Tuy nhiên khuôn mặt diễm lệ xinh đẹp cùng với lớp trang điểm dày cộm khiến nàng khá ấn tượng với nàng ta. Thoạt nhìn, người này rất có uy thế, có lẽ phi tần được sủng ái hay gia nhân có địa vị cao trong vương triều.
- " Thấy Ngọc phi nương nương còn không mau hành lễ." Một trong hai nô tỳ bên cạnh thấy Thúy Vân cứ ngồi trên ghế ngây ra, vô phép tắc nhìn thẳng vào mặt chủ tử nhà nàng. Nô tỳ xấc xáo quát lên " nhắc nhở".
Thúy Vân nhướn mày, chỉ là một tiểu nô tỳ mà lớn tiếng quát tháo nàng, thật không coi ai ra gì. Tâm trạng Thúy Vân không được tốt nhưng nàng vẫn không muốn gây chuyện.
- " Thỉnh an Ngọc phi nương nương." Như Lan cúi đầu hành lễ. Đoạn nàng liếc sang Thúy Vân nhẹ kéo áo nàng. Thúy Vân hiểu ý Như Lan liền đứng dậy, bước đến bên mở miệng:
- " Chào...." ( -.-).
- " Ngươi là tiểu nam sủng bên cạnh Vương ?" Nhân vật chính khoan thai mở miệng, từng bước nhẹ nhàng ngồi vào bàn của Thúy Vân, ánh mắt sắc sảo lướt qua người Thúy Vân. Hừ nhìn thế nào cũng chỉ là tiểu tử chừng 17 tuổi. Tuy dáng vẻ trắng trẻo anh tuấn nhưng một nữ nhân xinh đẹp lại thua môt nam nhân, nàng không cam tâm.
- " Ta không phải là tiểu nam sủng gì gì đó." Thúy Vân gạt phắt nàng ta đi, lập tức phủ nhận.
- " Hừ, ngươi đửng tưởng Vương sủng ái ngươi mà làm càn hỗn láo với bổn cung. Vương chỉ tạm thời hứng thú thèm của lạ mà chơi đùa. Ngươi dừng có mà tâm si vọng tưởng mê hoặc vương, trước sau gì ngươi cũng bị Vương chơi chán rồi bỏ đi."
Thúy Vân lạnh lùng nhìn chằm chằm vào con người đẹp mặt mà có lối suy nghĩ đơn giản kia. Thật sự nàng ta là người có vỏ mà không có ruột, một người vô cùng tầm thường rảnh rổi tới mức chạy đến đe dọa nàng. Thúy Vân cười lạnh:
- " Ngọc phi, ta thấy người lo thừa rôi. Ta đây chỉ là một nam nhân bình thường sao có thể hấp dẫn được Vương chứ. Hơn nữa một người xinh đẹp mĩ miều như Ngọc phi đây lại lo lắng hơn thua với một hạ nhân như ta, chẳng lẽ người không đủ tự tin ?" Tới đây chọc tức nàng, nàng không khách khí đâu.
- " Ngươi, tiện nhân láo toét...." Ngọc phi giở một bộ mặt nhăn nhó đến khó coi. Lớp son phấn trên mặt vì thế mà như muốn bong ra rơi lả tả.
- " Ây da, người nói ta là tiện nhân cũng chẳng khác gì mắng Vương là người không ra gì mà yêu thích một tiện nhân như ta sao ? Như vậy là phạm tội khi quân." Thúy Vân bồi thêm một câu là cho đám nô tì cùng thái giám toát cả mồ hôi, mặt tái mét. Xong rồi, tiểu nam sủng này coi như xong, dám đắc tội với Ngọc phi nương nương.
- " Người đâu, lôi nó ra đánh cho ta." Tạ Ngọc Nhan tức giận trợn trắng mắt quát đám nô tù sau lưng. Nhưng người trước mắt là nam sủng của Vương, ai dám động chứ. Thấy thuộc hạ chần chừ, Ngọc phi quát:
- " Các ngươi muốn phản ta sao ?" Ngọc phi phun ra sát khí. Như Lan khiếp sợ, chỉ Thúy Vân bình tĩnh ung dung không một chút sợ sệt.
Hai nô tỳ thân cận muốn lấy lòng chủ liền xông lên bước đến bên cạnh Thúy Vân, hòng tóm lấy nàng. Như Lan lập lức chặn trước mặt Thúy Vân nhằm che chở.
- " Các người tránh ra, không được động vào ... "
" Chát...."
Như Lan đau quá kêu lên , Như Lan ôm mặt, nước mắt chập chờn muốn chảy ra.
- " Nô tỳ hỗn láo, tránh ra." Một nữ nô tỳ quát lớn.
Thúy Vân cả kinh liền nâng mặt Như Lan lên xem, khuôn mặt trắng nõn thanh tú in hẳn năm dấu tay, lực đánh vừa rồi rõ nhiên vô cùng mạnh. Thúy Vân lạnh lùng trừng mắt nhìn hung thủ vừa rồi.
Một cái tát vung lên lần nhưng lần này là hướng về Thúy Vân. Tuy nhiên chưa chạm được vào nàng, Thúy Vân đã nhanh tay đánh trả chính xác. " Chát"
Nữ nô tỳ bị ăn một cú thật mạnh té ngã ngồi xuống đất. Thúy Vân thật sự tức giận, thề có trời, đây là lần đầu tiên nàng đánh con gái. Tuy công phu chưa tới đâu nhưng đối với dạng nữ nhân này, nàng thừa sức đối phó.
- " Cái tát này ta thay Như Lan trả lại cho ngươi." Thúy Vân hờ hững nói, không thèm để Tạ Ngọc Nhan vào trong tầm mắt.