Đồ Thần Chi Lộ Chương 255:Tay và chân của tướng quân

Thành tựu của Lưu Bưu hoàn toàn là nhờ vào Tiểu hòa thượng, đương nhiên tướng quân không thể biết. Chỉ cần Lưu Bưu bị ủy khuất chạy tới bên Tiểu hòa thượng khóc lóc một hồi sẽ được hắn đồng tình, khẳng định Tiểu hòa thượng sẽ vì hắn mà tận lực tìm kiếm một bộ võ công thích hợp cho hắn.

Mặc kệ là ai, đều có một bộ võ công thích hợp nhất cho mình. Mặc dù Lưu Bưu tư chất kém cỏi nhưng hắn có lợi thế là thân thể to lớn. Sau khi có được thân thể cường hãn thì lựa chọn cũng nhiều hơn.

Trên thế giới này, người biết bí mật của Lưu Bưu cũng chỉ có Trương Dương. Không một người nghĩ tới việc đệ nhất trí tuệ lập trình - Tiểu hòa thượng sẽ vì một người cục mịch như Lưu Bưu mà bận rộn.

Trên thực tế, Tiểu hòa thượng vì có thể dạy được cho một tên tư chất kém cỏi đến cùng cực như Lưu Bưu để có đối thủ chơi Gomoku, vô cùng khổ cực, hắn không thể không tìm kiếm đầu mối tại số lượng cổ tịch cực lớn, còn dùng máy tính mô phỏng lộ tuyến vận thành chân khí của loài người, để có thể tìm được thứ thích hợp nhất với Lưu Bưu cho hắn sử dụng. Lưu Bưu cũng không biết một ít tri thức võ công mà hắn học tập đều là thông qua hơn trăm triệu lần tính toán mà ra.

Hết thảy đều là vì Gomoku.

Nếu như Lưu Bưu biết chính mình chơi Gomoku với Tiểu hòa thượng mà đạt được nhiều chỗ tốt như vậy, khẳng định vẻ mặt Lưu Bưu sẽ vô cùng thang thương, đầy ắp tâm tình mà nói một câu: ta có phải là quá dễ dàng không?

Đích thật là không thể dễ dàng, cùng tiểu hòa thượng đánh cờ, cơ hồ là không thể thắng. Trên thế giới này, trừ Lưu Bưu đầu bò cũng không tìm ra một người thua liên tiếp trăm ván mà vẫn nhiệt tình "không lùi bước". Bạn đang xem tại TruyệnYY - www.truyenyy_com

Từ đầu đến cuối Lưu Bưu cũng không biết tiểu hòa thượng là một trí tuệ nhân tạo; hắn thủy chung cho rằng tiểu hòa thượng là một tiểu tôn tở của một thế ngoại cao nhân nào đó, sau lưng hắn có một lão nhân ngập tràn trí tuệ, râu bạc dài chấm đất.

"Tướng quân đại nhân, người xem, khí lực này của tôi có thể làm một quan quân không?" Lưu Bưu thấy tướng quân đang chú ý tới hắn, lập tức gồng cánh tay của mình lên để lộ ra cơ bắp cuồn cuộn, thể hiện thể phách cường kiện của mình.

"Ừm, không tệ, có tiền đồ. Nếu không, ngày mai ta cho cậu đi cửa phụ vậy. Trước tiên đi đến doanh trại huấn luyện tân binh từ ba đến năm năm, sau đó lập một vài chiến tích, ta tin tưởng trong vòng ba mươi đến năm mươi năm cậu có thể đạt tới thiếu tướng cũng không có vấn đề".

"Ba mươi đến năm mươi năm" Lưu Bưu trợn mắt há mồm.

"Ừm, cậu trước tiên suy nghĩ một chút đi" Tướng quân nén nhịn để không phì cười, cố gắng giữ bộ mặt nghiêm túc.

"Suy nghĩ cái gì mà suy nghĩ, còn phải bắt đầu từ tân binh sao, không làm" Lưu Bưu có chút buồn bực, hắn cho rằng khi vào hắn có thể làm quan quân, trong tay không một ngàn cũng phải mấy trăm quân để chỉ huy, như vậy mới sảng khoái, còn nếu bắt đầu từ tân binh thì đánh chết hắn cũng không đi.

"Ồ, nếu vậy thì thật đáng tiếc, nhìn cánh tay này của cậu rất giống cánh tay của một vị tướng quân đấy chứ." Tướng quân tiếc nuối vỗ vỗ bả vai Lưu Bưu, vẻ mặt uể oải. Nếu không phải ở khóe mắt vẫn có chút ý cười thì rất có thể người ta đã thật sự cho rằng hắn đang tiếc nuối cho một nhân tài như Lưu Bưu không gia nhập quân đội.

"Đáng tiếc, đáng tiếc cho tay chân này, ài..." Lưu Bưu thở dài một tiếng, vì tổ quốc mất đi một vì tướng tài mà thở dài.

Không biết tại sao, bầu không khí khẩn trương lúc ban đầu vô tình đã bị Lưu Bưu cùng tướng quân phá tan, trở nên thoải mái hơn rất nhiều. Nhiều người không nhịn được mà che miệng cười rộ lên. Vương Yến cùng Tuyết Liên cũng rúc rích cười. Vẻ mặt của Lưu Bưu quả thật rất đáng buồn cười, càng nhìn càng thấy ngu.

"Trương Dương, lá gan của cậu không nhỏ!"

Bất ngờ, vẻ mặt đang ôn hòa của Tướng quân bỗng trở nên hung ác, ánh mắt trở nên sắc bén như một thanh đao nhọn đâm vào trong tim Trương Dương. Bầu không khí vốn rất vất vả mới có thể tan ra băng tuyết, vậy mà nay lại sinh ra áp lực vô biên.

Uy thế của Tướng quân – người nơi này há có thể tiếp thu?

Mỗi một người trong lòng đều cảm nhận được một cỗ áp lực khổng lồ. Áp lực này không có chỗ nào không tràn tới,làm cho người ta hít thở khó khăn.

Thân trên cởi trần của Trương Dương, từng khối cơ nhục không ngừng cuồn cuộn nổi lên để chứng minh sự vận động của sinh mệnh. Lúc này áp lực Trương Dương phải chịu đã như một cái lò xo bị nén hết cỡ.

A Trạch vốn vẫn đang lẳng lặng đứng một bên thần sắc cũng trở nên căng thẳng, hai mắt sắc bén.

"Tướng quân, cho dù là ai, làm sai chuyện gì đều phải trả giá." Trương Dương không hề nhượng bộ, hai tròng mắt nhìn thẳng vào Tướng quân, ánh mắt tràn ngập kiên định.

Nhìn thấy ánh mắt này, Tướng quân không khỏi giật mình.

Lại có biến đổi, từ lần trước nhìn thấy Trương Dương, cho tới lần này đã lại có biến đổi. Từ tin tức tình báo có được, tính cách của Trương Dương dường như đã thay đổi hoàn toàn, như đã lột xác. Từ một kẻ yếu đuối bị mọi người khinh thị, rồi bị đuổi giết khắp nơi đã trở nên điên cuồng, điên cuồng trả thù, điên cuồng giết chóc, máu tanh vẩy khắp nơi. Khí thế này từ trước đến nay chưa từng có.

Hắn rốt cuộc biến thành một người như thế nào?

Ánh mắt như băng của tướng quân từ trừ trở nên hòa hoãn, hắn rất mong chờ biến hóa tiếp theo của Trương Dương.

"Cậu biết ta?" Tướng quân liếc nhìn Trương Dương một cái thật sâu, chậm rãi đi tới phía trước Chu Thiểu. Lúc này Chu Thiểu đã được người thanh niên mặc quần áo da đỡ lên trên ghế, vẻ mặt trắng bệch, hai tay vô lực đang đặt ở trên đùi.

"Tướng … tướng quân" Chu Thiếu giật mình, từ lúc tướng quân xuất hiện, hắn đã biết người này là ai. Hắn không nghĩ ra lại gặp được nhân vật trong truyền thuyết ở chỗ này, không ngờ rằng tướng quân thật bình thường, nếu không phải hắn đã biết thì hắn cũng không nghĩ đây là tướng quân trẻ nhất trong lịch sử cận đại của Trung Quốc, cũng là tướng quân thần bí nhất. Tại Trung Ương thì chức vị của hắn không coi là gì, nhưng mỗi quyết định của hắn đều ảnh hưởng tới thượng tầng của quân đội, mọi người đều biết hắn chính là linh hồn, là quân hồn của toàn bộ quân đội nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa.

Hơn nữa, hắn là điển hình của phái chủ chiến!

Tu kiến đường sân bay tại cao nguyên Tây Tạng, ngoài ra lần xung đột tại đảo Điếu Ngư cũng có bóng dáng của hắn ở phía sau.

Hắn, là một tướng quân thần bí, đồng thời là tướng quân khiến các quốc gia phương tây sợ hãi nhất.

"Nói cho ta biết sự thật!" Vẻ mặt tướng quân lạnh lngf nhìn thẳng vào hai tròng mắt Chu Thiếu, phảng phất nhìn xuyên đến tận linh hồn Chu Thiếu.

"Tôi … tôi … hắn …"Chu Thiếu cảm giác được ánh mắt kia tràn ngập áp lực, khiến cho lời nói cũng trở nên mất tự nhiên.

"Ta không thích nghe lời nói dối" Tướng quân nhẹ nhàng ngồi tren ghế cạnh Chu Thiếu, người thanh nhiên mặc đồ tây đang đứng cạnh Vương Yến rất tự nhiên đi đến đưa cho Tướng quân một chén rượu trắng thơm ngát, chén rất lớn, rượu được rót đầy chén thì thanh niên kia mới hạ bình rượu, khoanh hai tay đứng sau lưng Tướng quân.

"Vẫn còn nhớ thói quen của ta?" Tướng quân nhìn về phía thanh nhien kia khẽ gật đầu, mỉm cười. Thanh nhiên mặc đồ tây vẫn không trả lời, gương mặt hắn chỉ khẽ mỉm cười. Lúc này Trương Dương ở phía sau mới tin tưởng tên gia hỏa kia quả là một tên không biết biểu lộ cảm xúc trên mặt.

Hiển nhiên, bảo vệ Vương Yến trước kia đã từng đi theo tướng quân, biết được thói quen hàng ngày của hắn, có lẽ do nhận được tín nhiệm của tướng quân nên ông ta mới an bài hắn tới bên người Vương Yến.

"Nói đi!" Tướng quân thu hồi ánh mắt của mình, lại nhìn chằm chằm lên mặt Chu Thiếu.

"Tôi … tôi biết tôi đã sai." Chu Thiếu hít một hơi thật sâu, tựa hồ hạ quyết tâm thật lớn mới nói ra những lời này.

"Ừm, biết sai là tốt rồi, vốn định để cậu rời khỏi kinh thành, nhưng cậu đã biết sai nên sẽ lưu lại. Ta sẽ chú ý tới cậu, cậu có điều kiện được một thượng vị giả chuẩn bị cho, chỉ là cậu quá kiêu ngạo, ngoài ra không còn có vấn đề gì khác. Chỉ là, khi làm một việc nào đó cần phải suy nghĩ kĩ càng rồi mới hành động. Nơi này mỗi một người đều có thể trở thành đồng đội hoặc đối thủ của cậu. Cậu vì củng cố địa vị của mình nên đã cố tình phân liệt bọn họ thành hai phe, hơn nữa có người cho cậu theo đuổi Vương tiểu thư chứ không phải là khống chế Vương tiểu thư, hiển nhiên cậu đã hiểu sai ý, cậu cho rằng chỉ bằng chút thủ đoạn này của cậu là có thể khống chế cả gia tộc Yến thị sao?"

Chu Thiếu cúi đầu không nói, mồ hôi trên trán chảy không ngừng.

"Cậu xem, chỉ là mấy người ở tầng lớp dưới của xã hội mà cậu cũng không có biện pháp. Một người làm việc cần phải biết lượng sức mình. Nơi này có rất nhiều người tại mỗi phương diện đều vượt trội cậu, chỉ là cố kỵ với gia tộc của cậu nên mới không muốn so đo cùng cậu. Ừm, còn về Lý công tử, kỳ nghệ của Lý công tử so với cậu tốt hơn rất nhiều; nhưng cậu lại muốn đánh cờ vây vì một gian rượu với anh ta sao, anh ta đương nhiên sẽ không tham gia. Hơn nữa còn có thư pháp của Triệu công tử. Triệu công tử là sĩ đồ vô tình, một lòng một dạ nghiên cứu thư pháp đã đạt tới hóa cảnh, há lại đi so đo cùng cậu, một người không tranh chấp cùng thế tục mà cậu cũng muốn người ta tranh đua sao? Vậy là sao?"

"Tôi sai!" Chu Thiếu cảm thấy cả người uể oải.

"Không sai không sai, tại thế giới này thế nào là đúng, thế nào là sai, tất cả chỉ do thực lực quyết định mà thôi, tất cả đều nằm ở cách nhìn của mỗi người mà thôi. Lỗi của cậu không phải là sai, mà chính là tâm tính cậu, dã tâm của cậu lớn hơn thực lực của cậu rất nhiều, như vậy là cậu sai. Nếu cậu thực sự có thể khống chế Vương Yến thì ai dám nói cậu sai? Mà chỉ nói cậu cơ trí mà thôi, à bây giờ họ lại nói hành động đấy của cậu là ngu xuẩn, là khinh thường, cậu dùng trừng gà để làm búa mở núi.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/do-than-chi-lo/chuong-276/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận