Đồ Thần Chi Lộ Chương 323: Đại Hà vs tướng quân

"Chiến!"

"Chiến!"

Vừa dứt lời, Đại Hà đã động. Thân thể hắn từng bước từng bước đi về phía tướng quân, tràn ngập khí thế chưa từng có từ trước đến nay. Mỗi một bước đi, phảng phất như đại địa chấn động, đất rung núi chuyển, lại phảng phất như cự thú thời Bàn Cổ hơn mười vạn tấn đang di chuyển, Trương Dương ở cách xa mấy trăm thước cũng cảm giác được sự chấn động làm cho người ta kinh ngạc lẫn run sợ.

Hiển nhiên, đây là một quá trình tích tụ lực lượng, khí thế của Đại Hà đã bùng nổ đến đỉnh điểm.

Một kích này kinh thiên động địa đến cỡ nào!

Tướng quân vẻ mặt hờ hững nhìn Đại Hà tới gần, thân thể vẫn không nhúc nhích, ngưng trọng như núi, ánh mắt vô cùng sắc bén như ánh sao trong đêm.

"Sát!"

Bất ngờ, Đại Hà hét to một tiếng, thân thể gia tốc, trường đao trước ngực đột nhiên giơ lên đỉnh đầu, hai tay nắm chặt, điên cuồng bổ xuống. Thiên địa biến sắc, phong vân dũng động, chiến ý bùng nổ làm cho máu của Trương Dương như sôi lên…

"Bùng!" một nổ kinh thiên động địa, trường đao bổ xuống đầu tướng quân, đoản kiếm của tướng quân trong không trung tạo nên một luồng sáng ngọc. Đao kiếm giao nhau, thân thể của tướng quân bị khí thế ngập trời kia ép điên cuồng lui về phía sau, trong khoảnh khắc đã lui mấy chục thước gần đến bên hồ.

Một kích này, ngang tay!

Trương Dương rất rõ ràng, tướng quân tuy lâm vào hạ phong, nhưng tướng quân không có ngưng tụ khí thế như Đại Hà, càng không có mượn lực lượng của thân thể xông tới. Cho nên, tướng quân lui ra sau mấy chục thước cũng không tính là xa.

"Hôm nay, núi Phú Sĩ là nơi ngươi táng thân!" Đại Hà ngông cuồng cười lớn, tiếng cười thấu tận trời, Trương Dương cảm giác một trận khí huyết bốc lên.

"Chỉ bằng ngươi?" Tướng quân cười cười, khóe miệng lộ vẻ cười nhạt, tiếng cười không lớn, lại như tiếng chuông sớm xuyên thấu không gian, lại phi thường xảo diệu áp chế khí thế của Đại Hà.

"Chết đi!"

Đại Hà gầm lớn một tiếng, liên tục đạp bước tiến tới. Thảm cỏ dưới chân hắn bị đạp nát mấy trượng, khí thế uy mãnh vô cùng, phảng phất như thiên quân vạn mã tung hoành, trường đao trong tay tạo thành một luồng sáng bạc hướng về phía tướng quân đánh tới. Sát khí lợi hại không chút che dấu, tiếng rít phảng phất như xé rách không trung…

"Xem cuối cùng ai có thể cười ".

Tướng quân thản nhiên cười dài một trận, một cước đạp xuống, tay đưa ra sau lưng nhẹ nhàng vẫy về phía hồ. "Oành" một tiếng, một luồng khí lưu hình hoa sen hiện ra, thân thể tướng quân theo đó mà bốc lên cao. Nhất thời, hắn đã chiếm cứ vị trí cao hơn. Cao cao tại thượng, chân đạp khí lưu, phảng phất như thần phật Tây Thiên. Chỉ là, Ngư Trường Kiếm tản ra sự lạnh lẽo trong tay hắn đã phá hư sự an tường, xem ra càng giống như một sát thần giết chóc khôn cùng.

Nhìn thấy đài sen khí lưu cao cao tại thượng kia, Đại Hà trong hai mắt nảy sinh ác độc, lại phát lực trên lớp cỏ xanh tạo thành một cơn sóng triều nhất thời dâng cao vài thước, còn cao hơn đài sen của tướng quân. Bởi vì diện tích lớn, khí thế càng hơn tướng quân. Text được lấy tại truyenyy[.c]om

Khí thế ngập trời ngay từ đầu đến giờ, mỗi một kích đều là toàn lực ứng phó, cuồng bạo vô cùng, không lưu chút đường sống, tựa hồ có chút không đúng…

Trương Dương còn không kịp nghĩ, khí lưu đã áp về phía đài sen. Dưới ánh sáng mặt trời, cơn sóng triều hình thành từ cỏ xanh được chiếu rọi, lóe ra ánh sáng mộng ảo mê người, vô số luồng sáng xuyên qua lại bên trong sóng cỏ. Đương nhiên, cơn sóng này chỉ là ngụy trang, chân chính trí mạng chính là luồng sáng bạc ở bên trong.

Tướng quân tuy kinh ngạc, nhưng chỉ là kinh ngạc loại khí thế chưa từng có từ trước đến nay của Đại Hà mà thôi!

Khóe miệng hiện lên vẻ cười lạnh, tướng quân làm một việc mà Đại Hà không ngờ tới.

"Xoét!" một tiếng, Ngư Trường Kiếm trong tay tướng quân đã rời tay mà đi… Lúc này luồng sáng bạc vẫn điên cuồng di chuyển không chút dừng lại!

Phóng đại!

Phóng đại!

Ngư Trường Kiếm đột nhiên từ từ phóng đại. Làm cho người ta không thể ngờ là, khi Ngư Trường Kiếm tiếp cận sóng cỏ ngập trời kia, Ngư Trường Kiếm đã trở một thanh cự kiếm, thân kiếm đã dài mười mấy thước, thân kiếm dày nửa thước. Thấy cự kiếm cự kiếm như thế trong lòng Đại Hà cũng lo sợ.

Trên thực tế, cự kiếm là do khí lưu hình thành, Ngư Trường Kiếm là trung tâm của cự kiếm, khí lưu lấy hình dáng của Ngư Trường Kiếm mà hình thành.

Đại Hà đồng tử nhanh chóng co rút. Thủ đoạn của tướng quân thật sự làm cho người ta không thể ngờ tới, một thanh đoản kiếm nho nhỏ lại hóa thành cự kiếm mười mấy thước, điều này vượt khỏi suy nghĩ của hắn. Đối phương đã không phải là người, mà là thần!

Nhưng vô luận là người hay thần, tên đã giương cung, không thể không phát!

Tinh thần lực của Đại Hà cùng chân khí đã đề lên cực điểm. Đối mặt với cự kiếm khổng lồ kia, tiềm lực của bản thân hắn cũng bị kích phát, gầm lớn một tiếng, luồng sáng bạc như cành hoa ẩn giấu trong mái tóc chợt tỏa sáng…

Lúc này, Đại Hà đã mất đi niềm tin đánh chết được tướng quân, điều duy nhất hắn muốn làm là ngăn chặn cự kiếm kia, nếu hắn để cự kiếm kia chạm vào thân thể. Chỉ sợ không chết cũng trọng thương. Dù sao, cự kiếm kia quá lớn, lực sát thương sinh ra khẳng định cũng không dám tưởng tượng.

Mục tiêu của trường đao là cự kiếm, mà mục tiêu của cự kiếm cũng chính là trường đao.

"Rắc!" một tiếng, trường đao cùng cự kiếm tiếp xúc.

"Oành!"

Lại một tiếng nổ kinh thiên động địa, chỉ thấy khi trường đao cùng cự kiếm tiếp xúc. Cự kiếm đã phát ra một tiếng nổ lớn, vô số mảnh vỡ phóng ra hướng về phía Đại Hà…

"Bùng!"

"Bùng!"

"Bùng!"

Đại Hà hai mắt đã thu nhỏ lại thành một khe hở. Hắn căn bản không nghĩ tới khí lưu bên ngoài cự kiếm lại ngưng kết như thế. Không ngờ trong khí lưu có rất nhiều hơi nước ngưng kết lại, nước ngưng kết thành băng, sau đó đột nhiên nổ ra, làm cho hắn không kịp đề phòng mà chật vật không chịu nổi. Trường đao trong không trung điên cuồng huy động, vô số mảnh băng như vô cùng vô tận…

Một trận cuồng phong xô tới, làm cho mặt hồ mù mịt, cả một trời mảnh băng bị trường đao đập nát, bị gió thổi qua mà bay đầy trời, kéo dài vài dặm, dưới ánh sáng mặt trời làm cho người ta thấy hoa cả mắt, hào quang bảy sắc bắn ra bốn phía.

Rốt cuộc!

Các mảnh băng đều bị đánh thành bột phấn, chỉ còn lại những ánh hào quang lấp lánh. Đại Hà chật vật bình ổn thân thể. Bởi vì dùng sức quá độ, hai chân đã lún sâu vào cỏ cả nửa thước, quần áo ướt sũng ép sát vào người có vẻ vô cùng chật vật, không còn còn vẻ siêu thoát tự nhiên như lúc đầu.

Tướng quân vẫn tiêu sái tự nhiên đứng ở bên hồ, chắp hai tay sau lưng, thân thể có vẻ nhàn nhã, cùng với sát khí hình thành bốn phía có vẻ rất đối lập.

Trận này, tướng quân đã chiếm thượng phong.

Trương Dương rốt cuộc hiểu được tướng quân vì sao lại dựa lưng vào hồ nước. Bởi vì vũ khí của tướng quân là Ngư Trường Kiếm, so với vũ khí của Đại Hà thì chiều dài không đủ. Phải biết rằng, cao thủ công phu chênh lệch nhau không lớn, thì chiều dài của vũ khí phi thường quan trọng, một tấc dài một tấc mạnh, một tấc ngắn một tấc hiểm chính là đạo lý này!

Mà tướng quân dựa lưng vào hồ nước. Như vậy, hồ nước kia chính là vũ khí cuồn cuộn không ngừng. Chỉ cần hắn phất tay là có thể đem hồ nước biến thành lợi khí giết người.

Đây là một trận chiến làm nhiệt huyết sôi trào!

Trương Dương cố gắng khống chế chiến ý hừng hực của mình. Đại Hà cùng tướng quân chiến đấu làm cho khí chất bạo ngược trong cơ thể Trương Dương muốn trỗi dậy…

Trương Dương có một loại cảm giác, cảm giác mình lại có đột phá mới.

Đây là một loại đột phá cảnh giới. Quan trọng nhất chính là, đây là lần đầu tiên Trương Dương được xem trận chiến giữa cường giả cùng cường giả. Tuy Trương Dương ở trong không gian kia đã thấy được vài trận chiến so với Đại Hà cùng tướng quân còn cao hơn. Nhưng loại chiến đấu này so với hiện tại không thể so sánh.

Đơn giản mà nói, Trương Dương đối với trận chiến trong không gian kia có loại cảm giác xem mà không hiểu, Trương Dương đối với những người này khoảng cách quá xa xôi.

Chiến đấu trong không gian, võ công chiêu thức đã trở thành một loại hình trang trí. Đó là so đấu thuần túy về lực lượng, võ công đến bước như bọn họ, chiêu thức căn bản không có tác dụng. Phải biết rằng, trung niên tóc dài cùng hán tử kim giáp một quyền một chưởng khống chế phạm vi hơn mười cây số. Chiêu số khéo léo đều không có ý nghĩa.

Đại Hà cùng tướng quân thì khác, tuy cũng có tính chất đối kháng thuần túy lực lượng, nhưng hầu hết vẫn là đối kháng về mặt kỹ xảo. Ví dụ như một đao vừa rồi, nếu nói về lực độ, Đại Hà vượt xa tướng quân. Nhưng lại bị tướng quân dễ dàng hóa giải, hơn nữa còn phải chật vật.

"Ngao…!"

Trong khi Trương Dương đang suy tư, Đại Hà đột nhiên thét dài một tiếng, thân thể đột nhiên cấp tốc bành trướng lên, gương mặt vốn đờ đẫn đã trở nên dữ tợn, làm cho người ta có cảm giác vô cùng khủng bố.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/do-than-chi-lo/chuong-344/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận