Nhà chính khách u hoài trĩu xuống dưới gánh nặng và nỗi đau,
Giống như đám mây mù dày đặc lúc nửa đêm, từ từ di chuyển,
Ông ta không tại vị cũng chẳng từ nhiệm được.
Vở Thế giới của Henry Vaughan
Trong bóng tối thăm thẳm và ấm áp của cái hang, Cây Phỉ bất thình lình tỉnh dậy, chú giãy giụa và đá hai chân sau lia lịa. Có cái gì đó đang tấn công chú. Không phải mùi chồn sương hay chồn ecmin. Bản năng sinh tồn không thúc chú bỏ chạy. Đầu óc chú tỉnh táo và chú thấy mình đang ở một mình với Thứ Năm. Thứ Năm nằm đè lên người chú, quơ quào loạn xạ giống như đang cố thoát khỏi bẫy trong cơn hoảng loạn.
"Thứ Năm! Thứ Năm! Tỉnh dậy đi, cái thằng bé ngu ngốc này. Anh Cây Phỉ đây, em làm anh đau đấy. Tỉnh dậy đi."
"Ôi Cây Phỉ! Em nằm mơ. Thật kinh khủng. Anh đã ở đó. Chúng ta ngồi trên mặt nước, trôi xuống một cái thác thật lớn và thật sâu, rồi em nhận ra là chúng ta đang ngồi trên tấm bảng, giống như tấm bảng ngoài đồng – trắng toát với những đường kẻ màu đen. Có cả những chú thỏ khác nữa – cả thỏ đực lẫn thỏ cái. Nhưng khi nhìn xuống, em lại thấy tấm biển làm toàn bằng xương và dây thép gai, em kêu lên còn anh thì nói: ‘Bơi đi, mọi người hãy bơi đi!’ Thế rồi em đi tìm anh ở khắp nơi, cố lôi anh ra khỏi một cái hang bên bờ suối. Em đã tìm thấy anh nhưng anh lại nói: ‘Thỏ Thủ lĩnh phải đi một mình chứ,’ rồi anh trôi theo dòng nước đen ngòm."
"Ừ, nhưng dù sao thì em cũng làm anh đau khắp cả người đây này. Dòng nước, thật vậy à. Chuyện ba láp. Bây giờ chúng ta ngủ lại được chưa?"
"Cây Phỉ à, nguy hiểm lắm, điềm xấu đấy. Nó đã không biến mất. Nó ở đây, quanh chúng ta. Đừng có bảo em quên chuyện này đi và ngủ tiếp. Chúng ta phải rời khỏi đây trước khi quá muộn."
"Bỏ đi? Em muốn bỏ nơi này mà đi? Đi khỏi cánh đồng thỏ ư?"
"Vâng. Thật nhanh. Đi đâu cũng được."
"Chỉ anh với em sao?"
"Không, tất cả mọi n gười."
"Cả cánh đồng thỏ chúng ta ư? Thôi đừng nói vớ nói vẩn nữa. Không ai đi đâu. Họ sẽ cho là em mất trí."
"Nếu vậy, họ cứ việc ở lại đây khi chuyện đó xảy ra. Anh phải nghe em chứ, Cây Phỉ. Hãy tin em, có một cái gì rất xấu sắp đổ lên đầu chúng ta, phải rời khỏi đây ngay."
"Thôi được rồi, anh nghĩ là tốt hơn chúng ta xin vào gặp Thỏ Thủ lĩnh và em sẽ nói với ông ấy điều này. Hoặc giả anh thử làm điều đó. Nhưng anh không nghĩ là ông ấy muốn nghe những chuyện như vậy đâu."
Cây Phỉ dẫn đường đi xuống cuối con dốc và chạy về phía những bụi mâm xôi. Chú không muốn và cũng không dám tin lời Thứ Năm.
Đã quá ni-Frith hay giờ ngọ một chút. Cả cánh đồng thỏ ở dưới lòng đất hầu như vẫn còn đang ngon giấc. Cây Phỉ và Thứ Năm đi một quãng ngắn trên mặt đất tới một cái hố rộng, miệng hố ở trên một bãi cát, chúng chui xuống, đi qua nhiều đường chạy khác nhau cho đến khi ở sâu dưới cánh rừng khoảng mươi mét, giữa chùm rễ một cây sồi. Đến đây chúng bị chặn lại bởi một chú thỏ to lớn dáng nặng nề - một trong những Cốt Cán. Chú thỏ này có một túm lông rất dày ngay trên đỉnh đầu khiến chú có vẻ kỳ cục như thể đang đội một cái mũ trên đầu. Chính vì vậy mà chú được gọi là Thlayli có nghĩa là lông đầu hay theo cách gọi của chúng ta là tóc giả.
"Cây Phỉ hả?" Tóc Giả hỏi, gí mũi vào kẻ mới đến trong cái ánh sáng mờ mờ lọc qua các rễ cây. "Cây Phỉ phải không? Mà cậu làm cái gì ở đây vây? Lại vào cái giờ này nữa chứ?" Chú ta một mực phớt lờ Thứ Năm, đang thập thò đứng đợi ở lối đi.
"Chúng tôi muốn gặp Thỏ Thủ lĩnh." Cây Phỉ nói. "Chuyện hệ trọng lắm đấy Tóc Giả à. Anh có thể giúp chúng tôi không?"
"Chúng tôi?" Tóc Giả khịt mũi hỏi. "Chẳng lẽ nó cũng định gặp ông ấy sao?"
"Vâng, cậu ấy nhất định phải gặp. Xin hãy tin tôi, Tóc Giả. Tôi đâu có thường đến đây nói những chuyện như thế này, phải không nào? Đã có bao giờ tôi đến xin gặp Thỏ Thủ LĨnh chưa?"
"Thôi được, tôi sẽ làm điều này cho cậu, Cây Phỉ à, mặc dầu tôi dám chắc đầu tôi sẽ bị đập nát như tương mất. Tôi sẽ thưa với ông ấy rằng tôi biết cậu là kẻ hiểu lý lẽ. Tất nhiên, Thỏ Thủ lĩnh chắc cũng biết cậu đấy, nhưng mà ông ấy già mất rồi. Cậu đợi ở đây nhé?"
Tóc Giả chạy xuống một đoạn nữa rồi dừng lại trước cửa một cái hang lớn. Sau khi Tóc Giả nói vài lời mà Cây Phỉ không thể nghe thấy được, chú được gọi vào bên trong. Hai chú thỏ chờ đợi trong không khí im lặng hoàn toàn và chỉ bị khuấy động bởi vẻ bồn chồn bấn loạn không yên của Thứ Năm.
Tên tục của Thỏ Thủ lĩnh là Threarah, có nghĩa là ‘Chúa Thanh Lương Trà’. Vì một lý do nào đó, Thỏ Thủ lĩnh bao giưof cũng được gọi là ‘Chúa Thanh Lương Trà Độc nhất vô nhị’, có lẽ vì ngẫu nhiên chỉ có một cây thanh lương trà mọc ở gần cánh đồng, là cái cây mà Thỏ Thủ lĩnh mang tên. Ông ta có được địa vị chí tôn không chỉ nhờ sức khỏe mà còn nhờ vào trí tuệ cùng với tính cách tự chủ, khác xa với lối hành xử bốc đồng của phần lớn bọn thỏ. Thỏ Thủ lĩnh nổi tiếng là người không bao giờ để cho bản thân bị kích động bởi những tin đồn hay mối nguy hiểm. Ông ta hoàn toàn bình thản – một số kẻ thậm chí còn cho là lạnh lùng – và trụ vững trong suốt thời kỳ bệnh dịch hoành hành, tàn nhẫn đuổi cổ bất cứ chú thỏ nào có triệu chứng nhiễm bệnh ra khỏi cánh đồng. Ông kiên quyết nói không với mọi đề nghị liên quan đến chuyện bỏ xứ ra đi và áp dụng chính sách cưỡng chế cánh ly hoàn toàn trong bộ tộc, nhờ vậy mà gần như cứu cánh đồng thỏ thoát khỏi mối họa bị xóa sổ hoàn toàn. Ông đã từng đứng ra xử lý một con chồn sương – kẻ thù phiền toái nhất của bọn thỏ bằng cách dẫn nó vào giữa một đàn gà lôi (mạo hiểm cả mạng sống của mình) và đưa nó vào đúng miệng súng của người bảo vệ nông trại. Bây giờ thì nói như Tóc Giả, Thỏ Thủ lĩnh đã già đi nhiều nhưng vẫn còn tinh tường chán. Khi Cây Phỉ và Thứ năm được đưa vào, Thỏ Thủ lĩnh vẫn tiếp đón một cách lịch sự. Những chú thỏ trong đội ngũ Cốt Cán như Liễu Ngư có thể hay dọa dẫm bắt nạt kẻ khác, chứ Chúa Thanh Lương Trà không cần phải làm thế.
"À, Quả Hạch đấy à. Có phải Quả Hạch đấy không?"
"Thưa là Cây Phỉ ạ." Cây Phỉ lên tiếng.
"Cây Phỉ, tất nhiên rồi. Thật vui khi cậu đến đây thăm ta như thế này. Ta biết mẹ cậu rất rõ. Và bạn cậu…"
"Đây là em cháu ạ."
"Người anh em à." Chúa Thanh Lương Trà nói, với ngụ ý ‘đừng có sửa ta như thế nữa, nghe chưa? trong giọng nói của ông. "Xin mời tự nhiên như ở nhà. Dùng một ít rau diếp chứ hả?"
Rau diếp của Thỏ Thủ lĩnh là do các Cốt Cán ăn trộm từ một vườn rau cách cánh đồng khoảng non một cây số. Nhưng kẻ bên ngoài hiếm khi nào hoặc chưa bao giờ nhìn thấy món này. Cây Phỉ nhón lấy một lá nhỏ, nhấm nháp một cách lịch sự. Thứ Năm từ chối, chú ngồi xuống hấp háy mắt, vặn vẹo người một cách khổ sở.
"Nào bây giờ thử nói xem có chuyện gì xảy với các cậu vây?" Thỏ Thủ lĩnh cất tiếng hỏi. "Nói xem ta có thể giúp được gì đây?"
"Thưa ngài," Cây Phỉ nói không khỏi có phần ngần ngại. "đó là bởi vì em cháu, em Thứ Năm đây ạ. Nó thường báo trước khi có chuyện xấu sắp xảy ra, cháu… cháu thấy nó cũng nhiều lần nói đúng. Nó biết trước trận lụt xảy ra vào mùa thu năm ngoái và đôi lúc nó cũng chỉ ra được bẫy thỏ đặt ở đâu. Và bây giờ, nó nói nó có linh cảm về một mối nguy hiểm dễ sợ đang sắp đến cánh đồng thỏ này."
"Một mối nguy hiểm dễ sợ. Phải, ta thấy rồi. Thật là đáng lo ngại." Thỏ Thủ lĩnh gật gù, nhưng trông chẳng có vẻ lo lắng gì hết "Thế cái mối nguy ấy là gì vậy?" Ông chiếu cặp mắt vào Thứ Năm.
"Cháu không biết nữa." Thứ Năm lập bập trong miệng. "Nhưng… nhưng mà nó xấu lắm… rất xấu ạ." Chú kết luận với một vẻ rất tội nghiệp.
Chúa Thanh Lương Trà lịch sự chờ đợi thêm giây lát rồi mới thủng thẳng nói: "Cứ cho là thế đi, vậy bây giờ chúng ta có thể làm gì để ngăn chặn nó, ta rất muốn biết đấy."
"Đi khỏi đây ngay ạ." Thứ Năm nói ngay "Đi ngay ạ. Tất cả chúng ta. Ngay bây giờ. Thưa Chúa Thanh Lương Trà, chúng ta phải đi ngay khỏi đây."
Chúa Thanh Lương Trà lại chìm trong im lặng giây lát, rồi với một giọng thấu hiểu mọi sự trên đời, ông nói: "Ta chưa bao giờ làm thế. Đây là một mệnh lệnh tối cao, phải thế không? Cậu nghĩ gì thế cậu bé?"
"Ồ thưa ngài," Cây Phỉ xen vào "em cháu chưa từng lý giải thấu đáo về những cảm giác mà nó có. Thứ Năm chỉ cảm thấy thế thôi, nếu ngài hiểu ý cháu muốn nói? Cháu chắc là ngài mới là người đưa ra quyết định chúng ta phải làm gì."
"Chà, cậu thật tử tế khi có lời như vậy. Ta hy vọng mình là người như thế. Nhưng mà các bạn thân mến, chúng ta cũng nên suy nghĩ về vấn đề này thêm một chút phải không nào? Đang là tháng Năm, đúng không? Ai nấy đều bận rộn và phần lớn lũ thỏ chúng ta đang vui vẻ. Suốt vài dặm quanh đây không thấy bóng kẻ thù, hoặc như người ta báo với ta như vậy. Cũng không có dịch bệnh và thời tiết thì rất tốt. Vậy mà cậu lại muốn ta bảo với cả bộ tộc rằng vì cậu nhóc này, hừm… người anh em của cậu đậy có linh cảm xấu nên chhusng ta phải thực hiện một chuyến đi không có mục đích đến một nơi nào đó mà chỉ ông trời mới biết được và có nguy cơ phải gánh chịu hậu quả, ta diễn giải nhu vậy không biết đã đúng chưa nhỉ? Các cậu nghĩ xem họ sẽ nói gì? Nhảy cẫng lên vì vui mừng hả?"
"Họ sẽ chấp nhận lời nói của ngài." Thứ Năm bất thần lên tiếng.
"Cậu thật tử tế quá." Chúa Thanh Lương Trà lại nói "Phải, có lẽ họ sẽ nghe theo, có thể họ cũng chấp nhận. Dẫu vậy ta cần cân nhắc một cách kỹ càng. Một bước đi quan trọng bậc nhất, tất nhiên. Và rồi…"
"Nhưng không còn thời gian nữa, thưa Chúa Thanh Lương Trà." Thứ Năm buột miệng kêu to "Cháu cảm thấy nguy hiểm đang kề cận, giống như có chiếc thòng lọng đang siết quanh cổ… giống như cái bẫy sắp sập xuống… anh Cây Phỉ, cứu em!" Chú kêu ré lên, lăn lộn trên cát, chân đá loạn lên giống như loài thỏ vẫn làm thế khi bị sập bẫy. Cây Phỉ ôm lấy chú ghì xuống bằng hai chân trước rồi từ từ chú cũng bình tĩnh lại.
"Cháu xin lỗi thưa ngài." Cây Phỉ nói "Em cháu thỉnh thoảng vẫn như thế. Rồi nó sẽ ổn ngay thôi mà."
"Thật đáng xấu hổ! Đáng xấu hổ! Cậu bé đáng thương, có lẽ cậu ta nên về hang nghỉ ngơi một lúc. Tốt hơn cậu hãy để mắt chăm sóc em mình nhé. Dù sao, hai anh em cậu cũng thật quý hóa khi đến thăm ta như thế này, Quả Hạch ạ. Ta lấy làm cảm kích lắm lắm đấy. và ta sẽ suy nghĩ về tất cả những điều mà các câuk vừa nói, thật cẩn thận, cậu có thể yên tâm về điều đó. Tóc Giả, chờ một chút, được không?"
Trong lúc Cây Phỉ và Thứ Năm thất vọng đi ra bên ngoài hang Chúa Thanh Lương Trà, chúng có thể nghe thấy, từ trong hang giọng Thỏ Thủ lĩnh vang lên lộ vẻ khó chịu, thỉnh thoảng có xen lẫn vào những câu ‘Vâng thưa ngài’, ‘Không thưa ngài’.
Tóc Giả, như chính chú đã tự dự đoán trước, bị mấy cú đấm vào đầu.