Độc Bộ
Tác giả: Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh
Chương 91: Trận pháp và bộ pháp
Dịch giả: gaygioxuong
Nguồn: BachNgocSach
Mấy ngày đầu, tình hình vẫn sóng yên biển lặng, nguyên nhân là vì Thất tinh luận võ vẫn chưa chính thức bắt đầu, người còn chưa tới đủ, ngay cảtứđại môn phái cũng mới chỉcó hai phái đến.
Nhưng, ngoại trừ hai phái này, những phái còn lại đều đã đến đông đủ, môn phái bình thường nào dám tỏ thái độ cành cao như tứđại môn phái, bọn họ đã tới từ sớm đểlàm công tác chuẩn bị.
Thất tinh luận võ đúng ra là giành cho mười môn phái, tuy nhiên số lượng người tham gia được thì lại không giống nhau. Mỗi phái trong tứđại môn phái đều có mười lăm người, còn ngoại trừ Thanh Vân Kiếm Phái, các môn phái khác tối đa chỉcó năm người, thậm chí còn ít hơn.
Hai môn phái còn chưa tới là Lăng Vân Tông và Thái Huyền Tông. Xưa nay, hai môn phái này luôn rất kiêu ngạo, đồng thời còn là những phái có mâu thu
ẫn lớn nhất với Thanh Vân Kiếm Phái. So ra, Hồ Điệp Cốc và Yên Sơn Phái tương đối hòa nhã, có quan hệ tốt với Thanh Vân Kiếm Phái, mấy ngày nay họ đã ghé thăm.
Nếu như cuộc sống sau này cũng diễn ra như thế này, Bộ Tranh cảm thấy đó đó là câu chuyện hạnh phúc đến nhường nào. Đến khi đó, bản thân sẽ cười nhạo chính mình, vì sao lúc trước lại quy đổi hết toàn bộ điểm cống hiến thành tài liệu luyện đan, còn dư lại cũng chỉcó tiền mà thôi.
Đương nhiên, gã đoán chắc tình hình không thểmãi tốt đẹp như v
ậy được. Sau khi lu
ận võ diễn ra mới th
ật sự là bắt đầu.
Quảnhiên, sau khi lu
ận võ diễn ra đã xuất hiện mâu thu
ẫn, sau đó là nảy sinh xung đột, bắt đầu có người mất mạng. Điều này thực sự đã giúp cho Bộ Tranh lần đầu tiên được cảm nh
ận sự tàn khốc của thế giới võ đạo. . .
May mắn là toàn bộ những chuyện đó v
ẫn chưa ảnh hưởng trực tiếp tới Bộ Tranh, bởi vì gã luôn phải đảm nh
ận nhiệm vụ canh cổng. Mặc dù Thanh Vân Kiếm Phái đã bịkẻ khác làm bịthương vài đệ tử tạp dịch, nhưng không được coi là nghiêm trọng. Kẻ khác chưa xông tới t
ận cửa chém giết, đương nhiên sẽ không ảnh hưởng gì đến một kẻ chưa từng bước ra khỏi cổng một bước như gã.
Về phần người của Thanh Vân Kiếm Phái, ngoại trừ gã ra thì không cần phải nói, những người còn lại trong hàng ngũ đệ tử tạp dịch thì cũng chỉcó mấy người là chưa từng bước chân ra khỏi căn biệt viện này, còn đâu đều phải ra ngoài hết.
Ngày hôm nay, khi Bộ Tranh đang trong phiên gác cửa, đám binh sĩtới thay phiên đã nói cho gã biết một tin tức --
"Bộ Tranh này, ngươi phải cẩn th
ận đấy! Ta nghe nói, Thanh Vân Kiếm Phái các ngươi đã xảy ra xung đột nghiêm trọng với Lăng Vân Tông. Nhịsư huynh sư huynh của các ngươi đã thẳng tay phế một đệ tử của Lăng Vân Tông."
nguồn tunghoanh.com Đó là vừa chuyện vừa mới xảy ra. Nếu so với Bộ Tranh, con đường tìm hiểu tin tức của những binh lính này nhanh nhạy hơn nhiều, nhất là nơi đây lại còn là địa bàn của bọn họ.
"A, xảy ra chuyện gì v
ậy?" Bộ Tranh hỏi.
"Trong lúc đang lu
ận võ đã xảy ra chuyện, nhưng vấn đề không đáng coi là lớn, hơn nữa Nhịsư huynh các ngươi hình như còn lọt vào mắt xanh của một vịcao nhân, cho nên vấn đề càng trở nên nhỏ hơn. Nhưng điều quan trọng là bên đó không tìm được đối tượng đểphát tiết, bởi v
ậy sau này bọn họ sẽ tìm đến những người của Thanh Vân Kiếm Phái như ngươi." Người binh lính kia đáp lại.
Nếu đã lọt vào mắt xanh của cao nhân, cho dù chưởng môn của tứđại môn phái có mặt ở đó cũng không dám làm bừa. Nhưng cục tức này không dễ gì mà nuốt trôi như v
ậy, thành ra có kẻ tai bay vạgió, những người xui xẻo nhất chính là những đệ tử tạp dịch như Bộ Tranh.
Đây chính là nguyên nhân đệ tử tạp dịch rất dễ gặp nguy hiểm, hầu hết bọn họ đã trở thành đối tượng gi
ận cá chém thớt.
"Sao?" Bộ Tranh thốt lên. Đối với vấn đề có phải Nhịsư huynh đã lọt vào mắt xanh một vịcao nhân nào đó không, gã hoàn toàn không thèm đểý. Nay cảkết quảthi đấu lần này của Thanh Vân Kiếm Phái ra sao gã cũng còn chẳng quan tâm nữa là.
"Nghe nói, lỗi lần này hoàn toàn thuộc về đối thủ bên phía Lăng Vân Tông. Sau khi tr
ận đấu đó kết thúc, Nhịsư huynh ngươi đã chuẩn bịxuống đài, ai ngờtên đệ tử Lăng Vân Tông không cam lòng chịu thua nên đã đánh lén hắn. Kết quảkẻ này đã bịNhịsư huynh ngươi cho đánh tàn phế." Tên lính kia tiếp tục kểlại.
"V
ậy là đáng đời!" Bộ Tranh bình lu
ận. Lu
ận võ có thua có thắng, ngươi thua cũng không sao, v
ẫn còn có cơ hội được cao nhân nhìn trúng thiên phú của mình. Nhưng nếu như võ đức không ra gì, kểcảngười trong ma đạo cũng sẽ coi thường.
Tuy rằng người trong ma đạo tu theo đường tà, nhưng Ma Đạo không hề cho phép ngươi đánh mất võ đức. Ma Đạo cũng rất chú trọng võ đức, th
ậm chí mức độ còn cực đoan hơn so với chính đạo.
"Đáng đời quá còn gì! Nhưng theo cách hành xử vốn có của Lăng Vân Tông, bọn họ nhất định sẽ trảthù các ngươi, ngươi phải cẩn th
ận. Nếu xảy ra chuyện, chúng ta không thểnào giúp ngươi được." Tên lính kia nói. Mặc dù đám binh lính này có trách nhiệm bảo vệ người của Thanh Vân Kiếm Phái, nhưng nếu như hai phái xảy ra xung đột, bọn họ chỉcòn cách đứng ngoài cuộc.
Nguyên nhân không phải là do lạnh lùng vô tình, mà bởi cho dù có muốn giúp bọn họ cũng không giúp được. Nếu như có khảnằng chống lại đám võ giảđó, bọn họ đâu cần phải ở lại chỗ này làm một tên lính quèn.
"Không có việc gì! Trời s
ập xuống có cao nhân chống đỡ. Đến lúc đó ta trốn sau lưng cao nhân là được." Bộ Tranh cười cười. Gã không hề nói đùa. Gã đã định trước rồi, nếu có chuyện xảy ra, nhất định phải tới chỗ mấy người Trần trưởng lão.
"Ha ha, ta đi gác đây, ngươi cứluyện khinh công đi, bản lĩnh trốn chạy đểkhỏi chết phải luyện nhiều một chút." Binh sĩ vừa cười vừa nói. Đám binh lính này thừa biết ngày nào Bộ Tranh cũng luyện khinh công, cũng thừa biết nguyên nhân của việc này. Đó là câu chuyện rõ như ban ngày.
"Ừm, ta đi luyện khinh công đây!" Bộ Tranh g
ật đầu, sau đó đi luyện khinh công. Nhưng trong mắt người khác, khinh công mà gã đang luyện lại thuộc về một loại thân pháp quái dị.
Khinh công dạo này Bộ Tranh đang luyện rất quái lạ, kểcảmột cao thủ tầm cỡ như Lưu lão nhìn thấy cũng sẽ l
ập tức cho rằng đó là một loại thân pháp hoàn toàn vô dụng, quá rối loạn, chẳng có dáng vẻ gì là cao thâm.
Chính bởi vì như v
ậy, không một ai cho rằng khinh công của Bộ Tranh tạm được, mà trái lại, có cảm giác hết sức tệ hại. Tuy nhiên, cái thân pháp tệ hại này lại rất thích hợp với thân ph
ận đệ tử tạp dịch của gã, cho nên tất cảmọi người không thèm đểý đến nữa.
Nếu như đổi lại là Tần Sương và mấy người Sở Hùng, những người đã từng tiếp xúc với Bộ Tranh, khi nhìn thấy loại khinh công mà gã đang luyện có tốc độ nhanh hơn mình rất nhiều như thế thì sẽ sinh ra hoài nghi, liệu có phải cái loại bộ pháp lộn xộn này của Bộ Tranh ẩn dấu điều gì khác thường hay không.
Thân pháp mà Bộ Tranh đang luyện là loại gần đây gã mới nghĩra. Gã đã dựa vào những gì đã học được từ thân pháp của hai người Lăng Ngạo Tuyết, sau đó tiến hành sửa đổi, thêm vào một vài đồ v
ật mà không ai có thểngờtới, đó chính là tr
ận pháp.
Càng nghiên cứu tr
ận pháp, Bộ Tranh càng cảm thấy chúng rất huyền diệu, cảm giác được chúng tuân theo một quy lu
ật nào đó. Đương nhiên, gã không hề hay biết đó là quy lu
ật tự nhiên, mà chỉbiết rằng thân pháp chỉtuân theo đúng một quy lu
ật. Nếu như bản thân có thểdung nh
ập thành công quy lu
ật đó vào trong thân pháp của mình, có lẽ gã sẽ có thểv
ận dụng thân pháp của mình tự nhiên trôi chảy hơn nhiều. Nhưng, sự biến hóa bên trong rất lớn, con người ta khó có thểnắm bắt trong một thời gian ngắn.
Mặc dù gọi là quy lu
ật, nhưng loại quy lu
ật chỉriêng mình mới có khảnăng nh
ận biết. Nó thuộc về tự nhiên, đồng thời cũng là thuộc về mình.
Bộ Tranh đã nghĩcảrồi, thân pháp không những phải nhanh mà còn phải có nhiều biến hóa, nhờthế bản thân mới có thểtránh bịngười khác bắt được, ngay cảtấn công mình cũng không có cơ hội, như thế gọi là né tránh.
Th
ật ra, thân pháp của hai người Lăng Ngạo Tuyết rất mạnh về phương diện này, nhưng các nàng lại chưa bao giờquan tâm đến điều đó quá nhiều. Các nàng rất hiếm khi dùng thân pháp đểné tránh, chủ yếu chỉdùng nó đểphối hợp tấn công, phát huy ra thực lực của mình một cách tối đa.
Hiện giờBộ Tranh chỉmuốn trốn, chạy trốn toàn diện, bởi v
ậy thân pháp của các nàng không thểnào đạt tới yêu cầu của mình, gã đành phải tiến hành sửa đổi. Trong quá trình gã sửa đổi thểnào cũng có đôi lần xảy ra sai lầm, bộ pháp sẽ trở nên rất loạn, đồng thời cũng làm cho người khác cảm thấy đầy r
ẫy sơ hở, chẳng thèm ngó ngàng gì tới.
Trên thực tế, cho dù Bộ Tranh có luyện t
ập bộ pháp này tốt đến thế nào, sửa đổi ra sao, kết quảv
ẫn là tương đối loạn, bởi vì thực chất ở một vài chỗ gã đã kết hợp cảnhân tố tr
ận pháp vào trong đó, khiến cho người khác nhìn không ra, dĩnhiên là sẽ cảm thấy rối loạn.
Chẳng cần biết người khác xem có hiểu hay không, Bộ Tranh v
ẫn cứtự tu luyện hàng ngày đến khi nào đúng yêu cầu của mình mới thôi. Người khác đánh giá thế nào thì không quan trọng, quan trọng nhất là tự mình biết nó có phù hợp với bản thân hay không.
Đồng thời, tranh đấu bên ngoài dường như v
ẫn còn chưa lan tới nơi đây, thêm vào đó là hiện giờhầu như chẳng có người nào đến thăm. Bất cứai cũng biết rõ, người của Thanh Vân Kiếm Phái đều đã đổ dồn đi tham gia Thất tinh lu
ận võ, chỉđểlại vài đệ tử tạp dịch ở nhà mà thôi. Trong hoàn cảnh như v
ậy, có người nào còn muốn tới chào hỏi nữa đây.
Bởi v
ậy, Bộ Tranh bỗng dưng lại được hưởng một hoàn cảnh tu luyện yên tĩnh, nhưng cũng chỉgiới hạn vào ban ngày, đến buổi tối thì sẽ náo động lên nhiều, khách tới chơi sẽ đông đảo hơn. Nhưng việc đó cũng chỉkéo dài mấy canh giờ, đến giờHợi là chẳng còn một bóng ma nào.