Độc Cô Chiến Thần Chương 171: Bảo vật giấu nơi hoang dã. (1+2+3)

Tuy nhiên Uy Kiệt rất nhanh vẻ mặt ủ dột đăm chiêu thở dài:
- Ài! Lần này phiền toái lớn, không có dân cư quận Long Chiêm, hơn nữa khiến cho chủ công nghi ngờ bộ tình báo chúng ta, các gia thần cùng quân đội có nội gián. Ngươi nói chủ công có thể sẽ nghi ngờ đến chúng ta không?
Nhìn thấy bộ dạng run sợ không biết làm sao của Uy Kiệt, Áo Kha Nhĩ trong lòng cười thầm, tuy nhiên cũng là vẻ mặt ngạc nhiên:
- Hoài nghi chúng ta? Hoài nghi cái gì? Nội gián? Chúng ta làm ra chuyện phản bội chủ công sao?
- Đương nhiên không có! Chúng ta làm sao lại phản bội chủ công!
Uy Kiệt lập tức vẻ mặt nghiêm túc lắc đầu.
- Đúng vậy, chủ công chẳng những là người ân cũng là chủ công của ngươi, là chủ công của ta, hơn nữa lại là đại ca kết nghĩa của ta.
- Quan hệ của chúng ta cùng chủ công chặt chẽ vô cùng, có thể nói như môi với răng, hoàn toàn là một khối.

- Nếu nói phản bội chủ công khác gì phản bội chính mình, chúng ta sẽ phản bội chính mình sao? Hoàn toàn không có khả năng!
Áo Kha Nhĩ nói liến thoắng như ba hoa chích chòe.
Uy Kiệt rất đồng ý gật đầu, nhưng hắn còn có chút lo lắng nói:
- Nhưng nếu như bị chủ công biết chúng ta cấu kết người ngoài, khẳng định sẽ...
Áo Kha Nhĩ không chờ hắn nói xong lập tức ngắt lời:
- Khẳng định sẽ làm sao? Chủ công làm sao biết tình huống của chúng ta? Tình báo bộ? Ngươi là tổng trưởng, ngươi không báo lên, chủ công làm sao biết được?
- Nhưng mật vệ ở trong tay Tương Văn đại tỷ a!
Uy Kiệt lo lắng nói.
- Ừ! Không biết quan hệ của ngươi cùng Tương Văn tiểu thư như thế nào?
Áo Kha Nhĩ cười cười hỏi.
- Đương nhiên là rất tốt, Tương Văn đại tỷ đặc biệt chiếu cố ta.
Uy Kiệt có chút đắc ý nói.
- Vậy không phải là tốt sao? Tương Văn tiểu thư nếu biết, cùng lắm ra quở mắng ngươi vài câu, cho dù báo tình hình cho chủ công thì dựa theo cái cách bao che khuyết điểm của chủ công cùng lắm là mang chúng ta lên chửi mắng một trận. Dù sao chúng ta không có phản bội chủ công, hắn làm sao lại phạt nặng những thân tín, huynh đệ như chúng ta?
Áo Kha Nhĩ mở hai tay nói.
- Ừ! Ngươi nói đúng, chỉ là chúng ta cho tới giờ...
Uy Kiệt vẫn có chút băn khoăn.
- Ha ha! Kẻ bề trên chỉ để ý người dưới có trung thành và tận tâm với hắn hay không, có ý phản bội hay không, chuyện khác cũng không thèm để ý. Chúng ta dùng quyền lực của chủ công mang đến cho mình lợi ích, lại bị cho là cái gì?
- Chỉ có ngươi trong lòng run sợ, ngươi nhìn Lôi Đặc, Lôi Khải hai người. Người ta đưa bọn họ cái gì họ thu cái đó, nhưng lại tùy tiện nói cho chủ công, chủ công cũng không phải là cười cười cho bọn họ nhận hay sao? Cái gì trách cứ đều không có.
- Chỉ cần chúng ta trung thành và tận tâm với chủ công, không có ý phản bội, chúng ta sợ cái gì? Ngươi không nên nói cho ta là ngươi có ý phản bội a? Ta chính là vì việc lớn không quản thân tình.
Áo Kha Nhĩ trêu ghẹo nói.
Uy Kiệt cũng không thèm để ý câu dọa của Áo Kha Nhĩ ở đàng sau. Hắn tự nhận trừ bỏ Tương Văn đại tỷ, mình chính là người trung tâm nhất của chủ công trong Lôi gia, cho dù chết cũng sẽ không phản bội chủ công. Hắn dám cam đoan, ý niệm phản bội của mình cho dù là trong lúc ngủ mơ cũng sẽ không xuất hiện.
Nghĩ lại cũng đúng, mình chỉ là lợi dụng quyền lực của bộ tình báo kiếm chút ích lợi mà thôi, cũng không phải là ăn một mình, thuộc hạ dưới tay cũng được không ít. Nhưng dân cư quận Long Chiêm không còn, hơn nữa mười hai tiểu đoàn chiến đấu toàn bộ bị diệt, điều này cũng rất khó ăn nói? Uy Kiệt vẫn không muốn đơn giản bỏ qua cho bọn người kia, bọn họ làm việc thật quá đáng.
- Hắc! Một đám dân đen mà thôi, chết sống của bọn họ chúng ta để ý làm gì. Tiểu đoàn chiến đấu này cũng không phải thân tín của chủ công, lại không phải là tinh nhuệ, chết rồi thì thôi, còn sợ không tuyển được người sao?
Áo Kha Nhĩ nói đến đây, nhìn vẻ mặt Uy Kiệt biến đổi, lập tức sửa lời:
- Đương nhiên, ta cũng biết là bọn họ làm quá đáng, bọn họ cũng tỏ vẻ xin lỗi về chuyện này.
- Trừ bỏ những gì trong giao hẹn, còn thêm một nhóm lễ vật xin lỗi đã đưa đến phủ của chúng ta rồi, đợi đến lúc nghỉ ngơi quay về xem, bọn họ nói đảm bảo chúng ta vừa lòng. Hắc hắc! Trong đó còn có mặt hàng nam nhân chúng ta thích nhất.
Uy Kiệt trong mắt hiện lên một tia sáng tham lam, liếm liếm môi:
- Hắc! Hy vọng có mặt hàng tốt như lần trước.
Nói đến đây, Uy Kiệt làm bộ chuyện cũ bỏ qua, giọng điệu bình thản nói:
- À! Nếu bọn họ có lòng thành như vậy, vậy tha thứ cho bọn họ cũng không phải không được, tuy nhiên không có lần sau.
- Đương nhiên, về sau một khoảng thời gian cũng sẽ không có khả năng làm ra chuyện lớn như này nữa.
Áo Kha Nhĩ gật đầu nói.
Nói vài câu chyện phiếm, Uy Kiệt đứng dậy chuẩn bị rời đi, tuy nhiên hắn đột nhiên dừng bước quay đầu hỏi:
- Bọn họ chở đi là cái gì?
Áo Kha Nhĩ nhíu mày suy nghĩ một chút sau đó lắc đầu nói:
- Không rõ lắm, bọn họ làm thật bí mật. Sao vậy? Ngươi tò mò?
- Đương nhiên, ai không biết bọn họ nguyện ý mang ra gần mười vạn binh lính con rối đến đổi cái gì a! Đáng tiếc người ta phái ra theo dõi bị biến mất.
Nói đến đây, Uy Kiệt vẻ mặt ngạo nghễ nói:
- Hừ! Người của ta khẳng định bị bọn họ diệt! Nói cho bọn họ ta rất không thích điểm ấy, nói bọn họ làm sao thì làm.
- Đương nhiên, ta sẽ gửi lời cho bọn họ.
Áo Kha Nhĩ cười cười tiễn Uy Kiệt đi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Sau khi Uy Kiệt rời khỏi, Áo Kha Nhĩ cùng Liệt Văn nhìn nhau cười, Liệt Văn lắc đầu nói:
- Người này quá đắc ý vênh váo rồi.
- Ha ha, chẳng những thế, nhưng lại là trò giỏi hơn thầy! Ai có thể nghĩ đến từ đầu hắn một ngàn kim tệ trong tay còn giật mình lo sợ, trong khoảng thời gian ngắn liền trở nên tham lam đến dọa người?
- Ha ha! Đây cũng là công lao chủ công dẫn phát lòng tham của hắn a.
Liệt Văn nịnh bợ nói.
- Hừ, phàm là người sẽ có ham muốn, càng đừng nói hắn tuổi còn trẻ tay cầm quyền to, hơi chút dụ dỗ tuyệt đối sẽ bị dính vào. Tuy nhiên lòng trung thành của hắn đối với đại ca trước sau không thay đổi, thật sự là bội phục cách đối đãi người dưới của đại ca.
Áo Kha Nhĩ than thở nói.
Không thể không than thở, nếu kẻ dưới tay của mình bị mua chuộc như vậy đã sớm mang phần một tổ tiên cả gia tộc đều đào đi bán.
- Hắc hắc! Ngài không cần quá mức để ý điều ấy, chỉ cần hắn càng lún sâu, như vậy có một ngày nào đó hắn không thể không phản bội.
Liệt Văn cười cười nói đến đây, đột nhiên có chút tò mò hỏi:
- Chủ công, những tên này chở đi cái gì?
- Úc! Ngươi cũng tò mò?
Áo Kha Nhĩ nói xong lắc đầu thở dài:
- Ài! Đáng tiếc ta cũng không biết, nơi dừng chân của ta cũng không phải ở đây. Ta chỉ là một người giật dây, căn bản không biết bọn họ vận chuyển cái gì, tuy nhiên có thể xác định là có liên quan đến sống chết của bọn họ.
Liệt Văn cung kính cúi đầu, tuy nhiên ánh mắt hắn lại toát ra vẻ nghi ngờ, ai kêu chủ công của hắn có dấu nhiều bí mật, không thể tin được hắn có thật sự biết hay không?
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/doc-co-chien-than/chuong-171/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận