Bóng dáng thôn trấn càng ngày càng rõ, toàn bộ nhà lầu ở trấn này đều cao hai tầng, xung quanh là hàng rào gỗ, tháp tên canh gác đầy đủ hết, thoạt nhìn mặc dù không lớn, nhưng ít nhất mà tính, tối thiểu chiếm cứ một diện tích gần ba bốn kilomet vuông.
Cùng lúc đó, đám người Khang Tư cũng nhìn thấy trước cửa lớn vào trấn đã đứng vài trăm tên tráng hán trang phục hỗn độn, nhưng trên tay đều cầm binh khí.
Một hán tử đứng đằng trước chính giữa đội ngũ, lộ vẻ là đầu mục, vừa giơ một tay lên, vừa đặt một tay nơi chuôi đao hô lớn:
- Người phía trước dừng bước!
Khang Tư cũng không muốn xảy ra tranh chấp vô vị với những dân đoàn rõ ràng có tính chất lực lượng vũ trang này, cho nên lập tức dừng bước.
Mà tên đầu mục kia thấy đám người Khang Tư nghe lời như thế, không khỏi vô cùng tự đắc nói:
- Các ngươi đang làm gì? Mau báo rõ thân phận ra! Cấm nói bậy, hừ hừ!
Tay vừa giơ, những tráng hán phía sau hắn lập tức hùng hổ vung vẩy vũ khí kêu gào.
Khang Tư còn chưa nói gì, tên Cát Áo kia đã chỉ tay vào đầu mục kia đá chân hô:
- Hội Đoàn trợ chết tiệt các ngươi! Chẳng lẽ các ngươi không nhìn thấy bổn thiếu gia ở trong này sao?
Tên đầu mục kia nghe thế liền nhìn tập trung lại, thấy Cát Áo ở đó, đầu tiên là sửng sốt, sau đó thần tình tươi cười bộ dáng có chút nịnh bợ nói:
- Thì ra là thiếu đương gia của Phi Long kỵ sĩ đoàn, nếu là lúc đầu ngươi dẫn theo đám người kia, tất nhiên ta không nói hai lời lập tức cho qua, tuy nhiên hiện tại người ngươi dẫn theo hơn nửa đều là người lạ, không biết điểm này...Ách!
Đầu mục này nói đến đây mới phát hiện, ngoại trừ Cát Áo ra, tất cả thành viên Phi Long kỵ sĩ đoàn khác đều bị trói như cái bánh chưng, không khỏi lập tức hô lớn:
- Chết tiệt! Chuẩn bị chiến đấu!
Khang Tư lại một lần nữa còn chưa kịp lên tiếng, Cát Áo lại vung chân hét lớn:
- Chuẩn bị chiến cái gì? Đây là đoàn lính đánh thuê do lĩnh chủ đại nhân phái tới đóng giữ trấn Thanh Hương, không phải là cường đạo!
- Đóng giữ?
Đầu mục kia biến sắc, rất dữ tợn rút ra binh khí, vung đao lên chỉ vào Khang Tư hô lớn:
- Cát Áo thiếu gia bị đám cường đạo bắt! Chư vị nghe lệnh! Giết đám cường đạo giải cứu Cát Áo thiếu gia cho ta!
Đám nông binh được võ trang phía sau hắn đầu tiên là sửng sốt, sau đó giống như là tỉnh ngộ lại, kêu gào lao lên.
- Chết tiệt! Ngay cả ta mà ngươi cũng muốn giết chung luôn hả?!
Cát Áo lập tức nhảy bắn tới phía sau Khang Tư, hơn nữa vừa kích động nói với Khang Tư:
- Vị đoàn trưởng đại nhân này mau thả chúng ta ra, chúng ta cũng có thể giúp đỡ một tay!
Vừa đưa tay đi lấy binh khí bên hông Khang Tư.
Vốn thấy bộ dạng của Cát Áo cùng nghe được lời hắn nói, đám nô bộc đều chuẩn bị mở trói cho đám tù binh này, các lính đánh thuê thì chuẩn bị phát binh khí cho những tù binh đó, tuy nhiên sau khi nhìn thấy động tác của Khang Tư, tất cả mọi người đều lâm vào sửng sốt.
Bởi vì Khang Tư nhẹ nhàng vung tay, chẳng những khiến cho ý đồ của Cát Áo thất bại, mà còn thuận thế rút ra binh khí gác lên trên cổ Cát Áo.
Cát Áo bị dọa cho nhảy dựng lên vốn đang muốn kháng nghị điều gì, nhưng mũi đao của Khang Tư hơi động một chút, tạo thành một đường vết thương, liền khiến cho Cát Áo lập tức không dám động đậy.
Khang Tư không nói gì, chỉ là như cười như không nhìn về nơi xung yếu của những tráng hán kia suy nghĩ.
Chứng kiến bộ dạng này của Khang Tư, Cát Áo không khỏi thần sắc buồn bã, sau đó quay về đám giống như nông binh đang kêu gào lao về hướng này quát lớn:
- Kêu la cái gì, tất cả dừng lại cho ta!
Cát Áo vừa nói xong, đám nông binh đang xung phong kia như nghe được mệnh lệnh của cụ tổ vậy, trong nháy mắt liền dừng bước.
Đám lính đánh thua cùng đám nô bộc vốn còn đang sững sờ, giật mình giận dữ đá cho đám tù binh mấy đá, thì ra bọn chúng là cùng một ruột, mình thiếu chút nữa thì mắc mưu rồi, may mắn đoàn trưởng đại nhân thông minh, nhìn thấy quỷ kế của tên nhị thế tổ kia.
- Những người này là ai?
Khang Tư lúc này lên tiếng hỏi.
Cát Áo vẻ mặt uể oải liếc mắt nhìn Khang Tư một cái, sau đó rất khinh thường nhìn đám phần tử võ trang đang đứng ngây ngốc kia nói:
- Còn có thể là ai, chính là hội Đoàn Trợ do đám người kéo thuyền đê tiện tạo thành, trợ giúp thế lực trong trấn mấy việc như duy trì trật tự trị an hay trông cửa, tuy rằng có được tên tuổi vang dội, nhưng bản chất cũng chỉ là một đám chó trông cửa mà thôi.
Không biết là do tên đầu mục hội Đoàn Trợ kia suy đoán, hay là thực sự nghe được những lời nói này của Cát Áo, vốn còn đang đứng nguyên tại chỗ nhìn hắn, đột nhiên nghiến răng nghiến lợi quát:
- Chúng ta là chó trông cửa thì thế nào? Không có những con chó trông cửa như chúng ta, đám quyền quý chó má các ngươi có thể yên ổn sống qua ngày sao? Các huynh đệ, giết tên hỗn đản vong ân phụ nghĩa này!
Lần này những nông binh võ trang thật sự không có do dự, lập tức nhanh chóng lao lên.
Cát Áo rõ ràng ngây ngốc, sửng sốt một lát.
Đây là chuyện gì xảy ra, vừa rồi nháy mắt ra dấu với bọn họ để bọn họ giải cứu mình, bọn họ còn nghe lệnh làm việc, tại sao mới không lâu sau, liền thật sự chuẩn bị giết mình chứ? Chẳng lẽ là bởi vì nghe được mình hạ thấp bọn họ sao? Điều này không có khả năng nha, trước kia làm nhục bọn họ ngay trước mặt, bọn họ cũng không dám làm gì, tại sao lần này lại biến thành như vậy?
Lần này Khang Tư không nói thêm điều gì, tiện tay ném luôn khảm đao cho Cát Áo, sau đó rút đao lao lên.
Hiện tại đối phương là lên thật sự rồi!
Đám lính đánh thuê thấy một màn như vậy, lập tức có phản ứng, không khỏi vừa hô với đám Bỉ Lâm Đặc Tư:
- Mau cởi trói cho tù binh rồi trang bị cho họ!
Sau đó liền quất mạnh vào mông chiến mã, kỳ vọng những chiến mã này xung phong là có thể tách đôi thế công của quân địch.
Tuy nhiên đám chiến mã mắt vẫn còn tốt đều có thiên tính tránh né nguy hiểm của sinh vật, nhìn thấy lưỡi lê chói lọi kia của đám nông binh, toàn bộ hí lên một tiếng rồi bỏ chạy tứ tán.
Đám lính đánh thuê trước khi bất đắc dĩ bước vào trận chiến, đều không kìm nổi hoài nghi đoàn lính đánh thuê mình gia nhập có phải là một đoàn xuất chúng hay không, mà đoàn lính đánh thuê này lại không ngừng trải qua chiến đấu, tuy nhiên đãi ngộ của đoàn lính đánh thuê này khiến cho bọn họ căn bản không có ý niệm rút lui trong đầu, cho nên cũng chỉ có thể liều mạng.
Đám Bỉ Lâm Đặc Tư vừa luống cuống tay chân cắt đứt dây trói cho những tù binh, vừa bày ra tư thế công kích.
Mà những tù binh vừa khôi phục tự do, lập tức từ trên xe trượt tuyết lấy ra binh khí, phối hợp với đám nô bộc tạo thành một vòng phòng ngự, đồng thời liều mạng quát to:
- Cung tên của các ngươi đâu? Mau lấy ra bắn đi!
Tuy nhiên vừa mới quát xong, đã thấy vị đoàn trưởng cung tên lợi hại nhất kia đã rút đao xông lên rồi, bọn họ không khỏi sửng sốt một chút, mà Cát Áo nhận được khảm đao cũng đã tỉnh táo lại, liền chạy tới kêu gào chạy mau, khiến cho bọn họ chần chừ một chút, chỉ chút thời gian như vậy, Khang Tư đã xông vào trong đám nông binh kia.
Khang Tư rất thoải mái chém một đao giết một nông binh đang cầm thương đâm về phía hắn, cũng thuận tay đoạt lấy cây mộc thương, đâm vào một nông binh khác, sau đó không quan tâm, một lòng vung mạnh khảm đao dũng mãnh tiến tới, phàm là nơi nào hắn đi qua toàn bộ đều là một mảnh khóc thét, chân tay và phần còn lại phơi đầy một đường.
Con đường máu như vậy không chỉ tồn tại một đường, toàn bộ tấn công vào trong đám nông binh, không ngờ xuất hiện ba con đường máu như vậy, Khang Tư ở giữa, Giáp Nhất Giáp Nhị ở hai bên.
Về phần Giáp Linh thì trốn ở một nơi bí mật gần đó, một nửa tinh lực đặt ở việc giết chết đám nông binh, một nửa tinh lực đặt ở việc bảo vệ an toàn cho ba người Khang Tư.
Có tên siêu cấp mật vệ bất tử này, hơn nữa lại xuất quỷ nhập thần làm bùa hộ mệnh, vậy cực kỳ an toàn rồi.
Sở dĩ nói người hội Đoàn trợ là nông binh, không phải ở chỗ bọn họ có nhiều ít bao nhiêu người cùng trang bị hoàn mỹ hay không, chủ yếu là bởi vì mức độ huấn luyện cùng tinh thần chiến đấu của bọn họ đều không thể so sánh được với quân chính quy, vài trăm người vây công đều bị bốn người Khang Tư dọa cho khiếp sợ, càng không phải nói những nông binh này.
Bị mấy người Khang Tư xung phong chém giết, sĩ khí song phương đều xảy ra biến hóa, bên phía Khang Tư không cần phải nói, tuyệt đối là sĩ khí lên như cầu vồng, đám lính đánh thuê cùng nô bộc đều hai mắt đỏ bừng, tiếng kêu
"giết" vang tận trời, phóng về phía địch nhân nhiều hơn so với mình mấy chục lần.
Mà những thành viên của hội Đoàn trợ thì người nào người nấy xanh cả mặt, người run rẩy lùi dần về phía sau.
Thành viên Phi Long kỵ sĩ đoàn vốn đang định nghe lệnh chạy trốn, thấy một màn như vậy, không cần suy nghĩ nhiều, dưới sự dẫn dắt của Cát Áo đang hưng phấn dự thường kia, cũng dũng khí mười phần xông về phía địch nhân.
Bị người chém liên tục chém chết hơn mười người, mà bản thân mình công kích đối phương lại ngay cả một sợi lông cũng không bị thương tổn, hội Đoàn trợ sĩ khí xuống thấp tới cực điểm, hơn nữa tên thủ lãnh hội Đoàn trợ kia vừa mới giật mình vung đao chém Khang Tư, lại bị chém cho rơi đầu, sau đó tất cả thành viên hội Đoàn trợ đều kêu lên một tiếng sợ hãi, lập tức quay đầu chạy trốn.
Tuy nhiên, cửa trấn lại bị một đám hán tử dáng vẻ mạnh mẽ nhanh nhẹn dũng mãnh ngăn chặn.
Những hán tử đó rõ ràng không phải là một phe, ít nhất có bốn năm cỗ thế lực tồn tại, tuy rằng bọn họ đứng chung một chỗ, nhưng màu sắc quần áo khác nhau, vẫn còn khiến người khác chú ý một chút là có thể nhìn ra.
Không biết bởi vì sao, những nông binh vội vàng chạy trốn kia như là cực kỳ sợ hãi đám người vạm vỡ đó, chẳng những không có quay về thôn trấn, ngược lại chuẩn bị chạy về bốn phía.
Đáng tiếc thời tiết bên ngoài trời băng đất tuyết, khiến cho bọn họ chạy được vài bước liền dừng lại, bởi vì kẻ ngốc cũng biết dưới thời tiết như vậy, không có chuẩn bị gì như bọn họ mà chạy ra bên ngoài, chỉ cần đến đêm là có bao nhiêu người chết bấy nhiêu.
Mà những nông binh đó dừng bước, trong khi đám người Khang Tư vẫn tiếp tục tới gần, cũng quyết định lực chọn của mình. Bọn họ không phải tấn công đám tráng hán cường hãn kia, cũng không phải liều chết đánh lại Khang Tư, mà không chút do dự quỳ xuống mặt tuyết đã bị máu tươi nhiễm hồng, đầu hàng!
Vừa thấy một màn như vậy, đám lính đánh thuê lập tức chỉ huy nô bộc bắt trói những nông binh đó lại, không biết những nông binh này bị sự dũng mãnh của đám người Khang Tư khiến cho sợ hãi, hay là do tập tục nơi này sau khi đầu hàng không chống cự, mà vài trăm tên nông binh cứ cam tâm tình nguyện bị mười người trói lại như vậy, tuy nhiên phỏng chừng là bởi nguyên nhân phía trước, bởi vì Cát Áo cùng thủ hạ của hắn, không ngờ không thèm quan tâm vinh dự lén lút chạy về thôn.
Điều cổ quái duy nhất chính là, những người vạm vỡ kia chẳng những không có ngăn cản, ngược lại sau khi cho đi qua lập tức ngăn chặn chỗ hổng lại, hoàn toàn một bộ dáng người ngoài không được tiến vào.
Tuy nhiên Khang Tư thản nhiên liếc mắt nhìn về những tráng hán đó một cái, lập tức khiến cho đám tráng hán theo bản năng lui lại phía sau một bước, hơn nữa quay đầu nhìn về phía đầu mục của tổ chức ở phía sau.
Bọn họ cũng không phải kẻ ngốc, đoàn người Khang Tư lợi hại thế nào, bọn họ chính là nhìn thấy nhất thanh nhị sở, những người mình nơi đây tuy rằng lợi hại hơn so với đám nông binh, nhưng tuyệt đối lợi hại cũng không đến địa phương nào, khác nhau giỏi lắm là bị một đao chém chết với lại bị hai đao chém chết mà thôi.
Trong đó phía sau đám tráng hán toàn bộ quàng khăn màu trắng, một trung niên ục ịch mặc áo lông gấu, cũng quàng một cái khăn trắng bước ra.
Trung niên nhân này vừa đi ra vẻ mặt liền thần tình tươi cười, cười ha ha nói với Khang Tư:
- Vị huynh đệ này, những tên kia xem như trở thành tù binh của ngươi rồi, tuy nhiên bọn họ tuyệt đối không có tiền chuộc bản thân mình, cho nên ngươi có thể tùy ý quyết định sinh tử của bọn họ, thế nào? Có muốn bán bọn chúng cho ta hay không? Ta sẽ trả ngươi một cái giá rất tốt.
Nói tới đây, cũng không chờ Khang Tư đáp lại, hắn liền vỗ vỗ đầu, bộ dạng như vừa nhớ ra nói:
- Thật có lỗi, đã quên giới thiệu bản thân ta, ta là đại quản sự thương đoàn Ái Đặc trấn Thanh Hương, gọi ta là Ngả Long là được rồi. Không biết huynh đệ là...
- Khang Tư Lôi Luân Đặc, là lính đánh thuê thuộc Bạch Mạn Mân Côi đoàn kiêm đoàn trưởng.
Khang Tư nói.
Những người ở cửa trấn nghe thấy thế cũng không khỏi sửng sốt.
Vì đoàn lính đánh thuê này tên thật sự quá cổ quái, hơn nữa một chút khí thế cũng không có, quả thực chỉ là câu nói miêu tả đồ án nào đó thôi nha!
Những tên này cũng có thể làm đoàn lính đánh thuê sao? Thật đúng là người nào cũng có nha!
Đối với phản ứng của những người này, đều không ra khỏi con mắt của Khang Tư, trong lòng hắn không khỏi buồn cười, vì tìm kiếm người biết dòng họ mình, hắn mới dùng câu nói miêu tả đó làm tên đoàn lính đánh thuê của mình.
Ngả Long lập tức đổi giọng hỏi:
- Ừ! Khang Tư đoàn trưởng này, những tù binh đó của ngươi có bán hay không?
Ta có thể trả mười kim tệ cho một tù binh! Ta dám khẳng đinh, trong phạm vi hơn mười dặm này, chỉ có giá của ta là cao nhất đó!
Khang Tư quét nhìn một vòng, những người trong trấn kia toàn bộ đều là vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, những người bên mình thì toàn mặt đỏ bừng, xem bộ dáng bọn hắn, liền biết là đang ảo tưởng những tù binh đó có thể đổi được bao nhiêu tiền đây.
Mà vẻ mặt những người hội Đoàn trợ thì đều là bộ dáng sợ hãi, xem ra bọn họ biết rõ, sau khi thương đoàn Ái Đặc này mua bọn họ đi, bọn họ sẽ nhận được cái kết cục gì.
Khang Tư rất lễ phép nói:
- Thật xin lỗi! Bản đoàn nếu đã nhận trách nhiệm quyền trị an cho trấn Thanh Hương, vậy những tù binh nhiễu loạn trật tự của trấn Thanh Hương này phải bị xử phạt, bởi vậy, trong thời gian chờ xử phạt, bản đoàn cũng không thể bán bọn họ như nô lệ được.
Ngả Long còn chưa kịp hỏi Khang Tư chuẩn bị xử phạt đám tù binh này như thế nào, đột nhiên nhớ tới câu nói phía trước, lập tức kinh hô:
- Quyền trị an?
Những hán tử đứng ở cửa thôn trấn đều hai mắt nhìn nhau.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.comVị đoàn trưởng đoàn lính đánh thuê dũng mãnh vô địch này đang nói cái gi? Quyền trị an? Không phải hắn nghĩ rằng tùy tiện một đoàn lính đánh thuê đợi ở trong thôn trấn này, quyền trị an liền do hắn phụ trách đấy chứ? Việc này chỉ có thằng nhà quê mới có ý niệm như vậy trong đầu nha, chẳng lẽ người này là từ nông thôn hẻo lánh tới?
Nghĩ đến đây, rất nhiều người đều thiếu chút nữa cười lên, nhưng lo sợ sức chiến đấu không thể địch nổi đoàn trưởng đoàn lính đánh thuê kia, nên đều cúi đầu cố gắng nhịn cười.
- Đúng vậy! Nam tước Cáp Nhĩ đã thuê bản đoàn đóng giữ tại trấn Thanh Hương, tin răng văn kiện chứng nhận này có thể chứng minh bản đoàn có được quyền trị an cùng quyền trưng binh hợp pháp tại trấn Thanh Hương.
Khang Tư cười đưa ra cuộn công văn da dê kia.
Ngả Long theo bản năng tiếp nhận, tuy nhiên sắc mặt hắn khó xử quay lại nhìn nhìn, tiếp theo lập tức có bốn năm nam tử bộ dáng đầu mục bước ra, có già có trẻ có yếu có mạnh.
Nhìn thấy đại diện các thế lực ở đây đều đã bước ra, Ngả Long mới mở công văn ra cẩn thận xem xét.
Chứng kiến lời văn trên đó, trên mặt các đầu mục ở đây đều xuất hiện thần sắc tức giận, trong đó có vài tráng hán thậm chí còn muốn phát tác tại chỗ, tuy nhiên Ngả Long lại tranh trước một bước quay sang hỏi Khang Tư:
- Vị đoàn trưởng đại nhân này, vừa rồi ngài nói, đoàn lính đánh thuê của ngài có được quyền trị an cùng quyền trưng binh, ngoại trừ những quyền đó ra không còn quyền lực nào khác nữa sao?
Khang Tư đương nhiên biết người này vì cái gì hỏi như vậy, cười gật đầu nói:
- Đúng vậy! Đoàn lính đánh thuê của ta chỉ được sử dụng hai dạng quyền này, về phần các quyền khác, bản đoàn sẽ không gò ép, đồng thời cũng phi thường vui mừng duy trì trật tự vốn có của trấn Thanh Hương.
Nghe nói như thế, tròng mắt Ngả Long xoay chuyển, lập tức vừa đưa công văn trả cho Khang Tư, vừa hớn hở nói:
- Một khi đã như vậy, ta nghĩ thương đoàn Ái Đặc chúng ta thực sự hoan nghênh đoàn lính đánh thuê như quý đoàn tiến vào đóng giữ trấn Thanh Hương chuyên trách duy trì trị an. Hoan nghênh ngài, đoàn trưởng Khang Tư!
Vài đầu mục bên cạnh dùng ánh mắt thương thảo với nhau một phen, không biết là bởi vì Khang Tư bỏ qua quyền trưng thuế, hay là bởi vì sức chiến đấu cường hãn của Khang Tư, dù sao bọn họ vẫn khẽ gật đầu chấp nhận.
Chỉ thấy một lão già râu bạc toàn thân mặc áo da hồ, cách ăn mặc giống như hồ ly, bộ dáng cũng cáo già, cười hì hì gật đầu nói với Khang Tư:
- Lão hủ là chủ thuyền hội Liên Nghị Thị Tòng Trường, chúng ta cũng phi thường hoan nghênh đoàn lính đánh thuê tiến vào đóng giữ và chuyên trách trị an cho bản trấn, hoan nghênh quý đoàn trở thành một thành viên của bản trấn!
Lời nói thực sự rất khách khí, nhưng nói xong lời này, lão già liền dẫn theo một đám tráng hán có cánh tay thô to rời đi.
Lão già kia vừa đi, ngay cả hai thương nhân khoác áo da bóng nhoáng, rất nôn nóng tỏ vẻ hoan nghênh với Khang Tư, theo bọn họ nói, Khang Tư biết được, một người là đại biểu thương hội chuyên phụ trách da lông, một người là đại biểu thương hội chuyên phụ trách vật dụng hàng ngày.
Sau khi hai đại biểu này rời đi, ba tráng hán còn lại liếc mắt nhìn Khang Tư một cái, hừ lạnh một tiếng, không nói cái gì liền rời đi.
Mà tráng hán trung niên ở giữa trước đi vài bước rồi đột nhiên quay đầu lại, ngoài cười nhưng trong không cười nói với Khang Tư:
- Thiếu gia nhà ta bảo ta đại biểu toàn bộ Phi Long kỵ sĩ đoàn, nhiệt liệt hoan nghênh quý đoàn đến.
Nói xong không đợi hồi đáp, quay đầu bước đi.
Ngả Long trong mắt chợt lóe sáng, vẻ mặt như là người bạn tốt tiến sát vào Khang Tư hỏi:
- Ngươi tại sao lại đi đắc tội với Phi Long kỵ sĩ đoàn vậy? Ngươi cũng thật là vô tâm, bọn họ chính là một đám có đầy đủ phong phạm kỵ sĩ, nhưng đến lúc hành động ngay cả một đội võ trang cũng không bằng, bất kể âm mưu quỷ kế gì cũng có thể dùng đến.
Khang Tư thấy Ngả Long thành thục như thế, nhân cơ hội hỏi:
- Ồ! Vậy Phi Long kỵ sĩ đoàn đang làm gì?
- Bọn họ bình thường đảm đương hộ vệ thương đội, hoặc là làm bảo tiêu tạm thời cho chủ thuyền, bởi vì có gan và đảm nhiệm đấu tranh với địch nhân gây nguy hại cho khách, đặc biệt trong khi thực hiện thỏa ước với chủ thuyền cực kỳ nghe theo bất cứ mệnh lệnh gì được giao, cho nên ở trong giới chủ thuyền có danh dự vô cùng tốt.
Tuy nhiên khi khách thuê của chúng không phải chủ thuyền hoặc là thương đội có thực lực, vậy chúng lập tức biến thành đạo tặc đoàn rất hung mãnh tàn bạo! Đương nhiên, việc ấy không ai dám đứng ra chứng minh. Bởi vì sau lưng bọn chúng có chỗ dựa vưng chắc chính là Phi Tuyết công quốc, vì tránh để Phi Tuyết công quốc xuôi dòng xuống, cho nên tất cả mọi người đều mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nói đến đây, Ngả Long nháy mắt mấy cái, làm bộ dáng như ngươi biết ta biết mà thôi.
Khang Tư cũng thức thời không có truy hỏi, ngược lại thay đổi chủ đề hỏi:
- Ừ! Vậy hội Liên Nghị Thị Tòng Trường kia là gì?
Ngả Long ghé sát bên tai Khang Tư nói thầm:
- Đừng thấy lão gia hỏa đó chỉ là người hầu của đầu mục hội Liên Nghị, nhưng sau lưng hội Liên Nghị chính là lão đại chủ thuyền.
Hội Liên Nghị này vốn cũng không có gì, ngay từ đầu các chủ thuyền chỉ dừng lại trấn Thanh Hương tập trung một chỗ để trung chuyển mà thôi, tuy nhiên bởi vì đám chủ thuyền cũng không quá chú ý đặt tinh lực trên mấy việc vặt vãnh ở trấn Thanh Hương, cho nên thuận miệng sai người hầu đến nơi này giúp bọn hắn làm chân tạp dịch, dần dà, những tên xuất thân tạp dịch này, tự nhiên mà tạo thành một tổ chức.
Bởi vậy, hội Liên Nghị này tuy nói ra chỉ là hội tạp dịch kết nối các chủ thuyền, nhưng kỳ thật bọn họ đã phát triển thành ngoại trừ chủ thuyền ở trấn Thanh Hương ra, còn là một thế lực cường đại nhất, phải biết rằng đám cửu vạn cùng kéo thuyền các loại kia, đều chịu sự khống chế của hội Liên Nghị này.
- Vậy vì sao hắn lại làm ngơ để người của hội Đoàn Trợ bị bắt làm tù binh?
Khang Tư không kìm được tò mò hỏi.
Ngả Long một bộ thần thái đương nhiên nói:
- Đương nhiên là ngồi yên không để ý rồi, nếu không phải sẽ mất thể diện, chỉ sợ hắn ước gì ta mua đám tù binh này đi ấy chứ.
Biết vì sao lại như vậy không? Bởi vì hội Đoàn Trợ ngay đầu chính là vì đấu tranh quyền lũng đoạn với hội Liên Nghị, tuy rằng sau này bởi vì hội Đoàn Trợ biến chất thành thế lực tay sai khác, nhưng cũng bởi vì dạng này, mà hạn định bọn họ nhất định phải tiếp tục đấu tranh cùng hội Liên Nghị, bởi vậy tuy rằng bọn họ đều là đại biểu cho phu khuân vác, nhưng cũng là địch nhân, đều ước gì đối phương chết hết cho rồi.
Ngả Long này có thể vì lấy lòng, cũng có thể là tính nói nhiều, không đợi Khang Tư hỏi liền nói hết bảy tám phần chuyện tình trong thôn trấn mà hắn biết, giúp Khang Tư hiểu được kết cấu các thế lực nơi này.
Tầng nhân viên dưới chót không cần phải nói, chính là đám phu khuân vác này cùng với dân nghèo, chiếm tám phần dân cư thôn trấn; tầng thứ hai chính là đám tay sai dựa vào các thế lực chính, hội Đoàn Trợ là thuộc tầng này; Tầng thứ ba chính là đám tiểu thương với thương đội của mình, bọn họ số lượng rất đông, căn bản chưa có ai đi thông kê; tầng thứ tư chính là thương đoàn cùng thế lực võ trang, thương đoàn Ái Đặc cùng Phi Long kỵ sĩ đoàn là đại biểu cho tầng này.
Mà một tầng cuối cùng chỉ có hội Liên Nghị tồn tại, sở dĩ đặc thù như thế, là bởi vì hội Liên Nghị cáo mượn oai hùm, đám chủ thuyền này nắm kim tệ của toàn bộ mọi người trong trấn, mới đi tới được đỉnh của thế lực nơi này, có thể nói ngoại trừ hội Đoàn Trợ cùng đám phu khuân vác ra, không có thế lực nào ở khu vực này dám can đảm đắc tội bọn họ.
Đồng thời một điểm tất yếu là bến cảng trấn Thanh Hương ẩn chứa tài phú kinh người, nếu chỉ bằng phần đất thuộc đám chủ thuyền cùng các thế lực võ trang nơi này, tuyệt đối không thể ngăn lại ánh mắt tham lam của đám quý tộc xung quanh kia.
Mà nguyên nhân có thể khiến trấn Thanh Hương bảo trì nguyên trạng chính là, trấn Thanh Hương tiếp giáp Tuyết Long Giang, bản thân thuộc về Băng Diệu công quốc, bờ sông bên kia là Tả Nhĩ Đặc công quốc, phía thượng du con sông là Tuyết Phi công quốc, là một nơi bị thế lực của cả ba công quốc bao quanh, có thể nói nếu muốn độc chiếm trấn Thanh Hương, phải cân nhắc quý tộc của hai công quốc khác có thể xấu hổ quá thành giận, mà khơi mào cho cuộc hỗn chiến giữa ba đại công quốc hay không.
Đặc biệt đám quý tộc ba đại công quốc, đều không thể nào chịu sự khống chế của công tước chủ nhân của công quốc, một khi chiến đấu nổi lên căn bản không thể hòa giải, cho nên đám quý tộc hơi có chút đầu óc sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.
Cũng bởi vì chút nguyên nhân này, trấn Thanh Hương giống như một chậu châu báu mới có khả năng tồn tại trong lãnh địa một Nam tước nho nhỏ, cũng mới có thể gần như là một khu độc lập tự trị, có thể nói, các thế lực võ trang tại trấn Thanh Hương đều là do đám quý tộc khác như hổ rình mồi phái đến, mà Khang Tư lại là do Nam tước Cáp Nhĩ, người có quyền sở hữu hợp pháp lãnh thổ này phái tới.
Chỉ là ngẫm lại Nam tước đại nhân cũng thật đáng thương, chỉ dám phái đoàn lính đánh thuê tiến vào chiếm giữ, là có thể biết Nam tước đại nhân buồn bực cùng bất đắc dĩ đến mức nào.
Rõ ràng là lãnh địa hợp pháp của mình, cũng biết rõ đó là chậu châu báu, nhưng lại không dám tự tay nắm chỗ tốt, bởi vì hắn cũng hiểu sâu sắc rằng, chỉ cần bản thân mình đưa tay vào, khẳng định sẽ bị quần ẩu cho tới tàn!
Về phần hiệp ước đã ký, quy định chỉ cần Khang Tư khống chế trấn Thanh Hương, liền có thể sử dụng thôn trấn này làm lãnh địa, tuy nhiên đó là thỏa mãn tâm tính không ăn được đạp đổ mà thôi.
Dù sao mình đã không dám làm, vậy dứt khoát lấy nó làm giải thưởng là tốt rồi, người nào có thể khống chế liền cho người đó, tốt nhất là để đoàn lính đánh thuê lấy được, để cho đám quý tộc kia buồn bực đến chết đi!
Khang Tư sau khi biết được tình hình đó không khỏi cảm thán, một cái trấn Thanh Hương nhỏ bé như vậy, không ngờ cũng hỗn loạn như trên bán đảo Phi Ba.
Tuy nhiên hỗn loạn cũng có chỗ tốt của hỗn loạn, nhiều thế lực chen chân nơi này như thế, hơn nữa tin tức lưu truyền cũng phi thường rộng rãi, chỉ cần thanh danh đoàn lính đánh thuê của mình vang dội ở trấn Thanh Hương, vậy hiệu quả tuyệt đối hơn rất nhiều so với vất vả bôn ba bên ngoài, như vậy xem ra, mình còn phải cẩn thân suy nghĩ lại, nên làm thế nào để phát triển mạnh thanh danh đoàn lính đánh thuê của mình.
Vài lính đánh thuê tiến sát lại cau mày hỏi:
- Đoàn trưởng đại nhân! Chúng ta hiện tại nên bố trí như thế nào? Tù binh trong tay chúng ta ước chừng có hơn hai trăm người nha!
Tuy rằng bọn họ cảm thấy đoàn trưởng của mình không bán tù binh đi, là một quyết định phi thường sai lầm, nhưng trước mặt đoàn trưởng cường đại này cho dù có sai làm gì bọn họ cũng không thể làm ra phản ứng không tốt nào, bọn họ căn bản không có lá gan kháng nghị.
Không đợi Khang Tư lên tiếng, Giáp Nhất đã tiến sát lại bẩm báo:
- Chủ thượng! Vừa rồi từ trong miệng đám người nhặt xác biết được, trong thôn trấn chưa từng có cơ quan quản lý công vụ, thế lực tiến vào chiếm giữ thôn trấn phải tự tìm trụ sở cho mình, có thể mua thì mua, thậm chí có thể phát động võ trang cướp đoạt địa bàn, chỉ là không có an bài trước.
Nhìn thấy cái dạng này, đám lính đánh thuê trong lòng cảm thán, không hổ là thân tín của đoàn trưởng, nhìn xem năng lực loại này, thủ trưởng còn chưa lo đến đã giành lo trước rồi, thật sự lợi hại nha!
Khang Tư cân nhắc một chút, tùy tay chỉ vào một tù binh hỏi:
- Trụ sở của hội Đoàn trợ các ngươi ở nơi nào?
Tù binh này hiển nhiên bị Khang Tư làm cho khiếp sợ, vừa thấy Khang Tư hỏi, cũng không quản đối phương có phải muốn giết tới cửa hay không, có phải bán đứng huynh đệ mình hay không, cuống quít quỳ xuống nói:
- Lão gia! Trụ sở của chúng ta ở nơi cách cửa trấn năm trăm mét, tiểu nhân nguyện ý dẫn đường cho lão gia.
- Tốt lắm! Dẫn đường đi!
Khang Tư vung tay lên, năm lính đánh thuê, tám nô bộc, thêm bốn người Khang Tư, liền vội vàng cùng hơn mười thớt chiến mã, vài xe trượt tuyết, hai trăm tên tù binh thu được ngoài trấn, chậm rãi tiêu sái tiến vào cửa lớn trấn Thanh Hương.
Không biết đám bảo vệ cửa từ nơi nào chạy ra, cùng đám người nhặt xác cũng giống vậy không biết từ đâu xuất hiện, tất cả đều thần sắc quái dị nhìn đám người này.
Bởi vì đám bảo vệ cửa, đặc biệt là đám người nhặt xác đều là tầng nhân viên dưới, cho nên một màn quái dị này rất nhanh được bọn họ lan truyền toàn bộ trấn, cũng giúp những dân chúng tầng dưới biết đến, đoàn lính đánh thuê mới tiến vào đóng giữ thôn trấn, tên là Bạch Mạn Mân Côi đoàn có thế lực võ trang dị thường lợi hại!
Đừng thấy bọn hắn ít người, nhưng lại có thể một địch mười! Bằng không với gần mười người như thế, sao có thể bắt hai trăm địch nhân làm tù binh được chứ?
Đoàn người đi trên đường, phàm là người nhìn thấy đội ngũ này tất cả đều khiếp sợ im lặng.
Người bình thường chỉ là khiếp sợ đoàn lính thuê này cường đại, mà người có trí thức thì lại rất nhiều nghi vấn: mình khi nào thì gặp qua người yếu đuối như vậy? Bên mình tới vài trăm người, mà đối phương mới có mười mấy người, nhưng người của chứng ta chẳng những không dám phản kháng, ngược lại còn nhu thuận thì còn ra cái hình dáng gì nữa!
Còn nữa, tuy rằng đám người bị bắt phi thường yếu đuối, nhưng chỉ bằng mười mấy người, có thể bắt nhiều tù binh như vậy, cũng quá cường hãn lợi hại rồi, nếu khấu trừ nhân số, các thế lực võ trang khác trong trấn, chỉ sợ căn bản không thể so sánh được!
Một thế lực võ trang mới tinh như vậy tiến vào chiếm giữ trấn Thanh Hương, khẳng định sẽ tạo thành một lần rung chuyển mới.
Đương nhiên, sau khi đi một đoạn đường, ánh mắt khiếp sợ tiêu thất, toàn bộ thay bằng ánh mắt tò mò kinh ngạc, thậm trí còn có không ít tráng hán mang bội đao bên người thần tình khinh thường chuẩn bị chặn đám người Khang Tư lại.
Tuy nhiên không đợi đám người Giáp Nhất phát uy, những tráng hán đó đã được đồng bạn rỉ tai, một trận tiếng nói chuyện thì thầm, ánh mắt vốn đang khinh thường liền biến thành khiếp sợ, tin rằng đã biết được tin tức nơi cửa vào.
Giống như những người thường náo nhiệt nhìn về phía Khang Tư, đám người bên phía Khang Tư cũng náo nhiệt nhìn bọn họ.
Sau khi tiến vào cửa lớn thôn trấn, đầu tiên chính là một con đường đá tảng phi thường rộng lớn, độ rộng ít nhất tới mười thước, chiều dài đi ngang qua toàn bộ trấn Thanh Hương.
Trên đường phố rất đông người, buôn bán có, đi dạo cũng có, thuận mặt nhìn lại, dường như náo nhiệt vượt qua cả thanh Bỉ Khắc, tuy nhiên ngẫm lại sự chênh lệch giữa hai thành, có thể nói đây chính là ảo giác, sở dĩ như vậy chủ yếu bởi vì thôn trấn này nhỏ hơn so với thành Bỉ Khắc mà thôi.
Mà trên con đường đá tảng rộng lớn này, không chỉ nói tuyết đọng, mà ngay cả rác rưởi ở những thôn trấn bình thường đều tùy ý có thể thấy được lại không tồn tại một mảnh, vệ sinh sạch sẽ tới mức này khiến người khác cũng phải sợ hãi.
Mà trên đường tùy ý có thể thấy được, những người vệ sinh mặc đồng phục thống nhất, một tay cầm cái hót rác, sau lưng đeo một cái sọt, chính những người nầy là nguyên nhân giúp cho con đường sạch sẽ như thế.
Ngoại trừ những người vệ sinh ra, các cửa hàng hai bên đường phố cũng sạch sẽ có trật tự, trước cửa quán xá đều có hai chiếc đèn lồng, phỏng chừng buổi tối sau khi được thắp sáng, hoàn toàn có thể chiếu sáng cho người đi dạo phố.
Thấy rõ nhất chính là, cứ cách trăm thước, bên đường lại có một phòng nhỏ có chút nhỏ hẹp, trên cửa ghi rõ
" Nhà vệ sinh".
Chứng kiến những công trình thuận tiện cho dân chúng đó, Khang Tư hoàn toàn cảm thấy vô cùng kinh hãi, tuy rằng ngoài miệng cũng không nói gì, nhưng Khang Tư đối với lãnh địa của mình, đặc biệt là công trình cơ sở của thành Thanh Nguyệt rất có cảm giác thành tựu, nhưng so sánh với trấn Thanh Hương này, quả thực chính là một trời một vực, phỏng chừng bất cứ người thống trị nào đến nơi này đều sẽ cảm giác chịu đả kích thật lớn.
- Nơi này cơ sở đều tốt như thế sao?
Khang Tư có chút đố kỵ thì thào nói, Giáp Nhất ở bên cạnh đương nhiên biết tâm tình của Khang Tư khi nói lời này, không khỏi lập tức hỏi tù binh, chỉ chốc lát sau liền thần tình tươi cười quay lại, đang chuẩn bị mở miệng hắn lại do dự một chút, sau đó liền ngược lại cười hì hì không hé răng.
Khang Tư không có để ý bộ dáng thủ hạ, dưới sự dẫn đường của tên tù binh tiến vào một lối rẽ sang một con đường khác, đây là một con đường rộng năm thước, mặt nền không phải là đá tảng, mà là đá cục vụn trải thành, tuy rằng cũng rất sạch sẽ, nhưng trên cảm giác thì kém hơn rất nhiều, bởi vì vừa nhìn, cả con phố cũng chỉ có một hai người vệ sinh mà thôi.
Đối với điểm này, Khang Tư cho rằng rất bình thường, dù sao không có khả năng biến tất cả con đường trông thôn trấn đến mức sạch bóng được, bởi vì như vậy phí tổn có thể rất cao.
Trong ánh mắt cổ quái trầm mặc của người qua đường, đám người Khang Tư lại tiếp tục tiến vào một con đường khác.
Vừa tiến vào con đường này, trong nháy mắt tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, thậm chí những người này còn quay đầu lại nhìn phía sau một chút.
Khang Tư không khỏi dở khóc dở cười, đây thật đúng là một bước thiên đường, một bước địa ngục a!