một khách sạn cách nhà anh chi hai dãy phô'. Nhưng nàng không gọi cho anh, nàng sợ phải nhìn lại một lần nữa ánh mắt bình lặng không trách móc của anh. Nàng cũng không báo cho T. bên kia, chỉ mệt mỏi lên nhận phòng. Để nguyên bộ quần áo dày cộp chuẩn bị cho những đợt mưa tuyết xứ người, nàng ngả xuống giường, những hình ảnh vuông tròn lẫn lộn trượt trong đầu. Nằm trằn trọc mãi không thể ngủ nổi, nàng mở va li tìm vi thuôc, thời gian gần đây nàng tìm nó thường xuyên. Đập vào mắt nàng, phía trên đông tư trang đã xếp gọn gàng là một vật rất quen thuộc.
Cái túi giây màu trắng đục có hàng chữ mạ vàng. Đến bây giờ nàng cũng không nhớ đã tặng ông chủ nhà hàng món gì mà ông ta tặng lại nàng túi quà' ngoại cỡ đó. Chi nhớ là cái túi quá đẹp và nàng đã bắt anh bỏ hết đông đổ trong ngăn kéo ra để lót nó xuô'ng đáy cùng cho đỡ nhàu. Giờ nó không còn đẹp kỳ diệu như lúc ban đầu nàng mang về, nhưng cái màu trắng ngà của giấy và màu vàng nhũ của mây chữ cái trên đó hợp với chiếc khăn len xanh sẫm của anh vô cùng. Không một bức thư. Không một mẩu giây nhắn. Món quà chia tay trống trải nhưng vương vân đến nao lòng...
* * *
Mùa thu năm ngoái, trời đâ'y gió và mặt đât đầy xác lá, khóa MBA kết thúc nhưng T. không về như đã hẹn, cũng chẳng có tin tức gì. Nàng thôi gửi mail, thôi gửi offline message, thôi nhờ người quen gửi những món đổ khô, buông xuôi mọi nhắn nhủ, đang ngồi thu mình trong căn phòng nhỏ lắng nghe "nỗi im lặng phô' khuya" như trong nhạc Phú Quang thì anh đến chìa ra hai tâm vé hòa nhạc. Trong tờ chương trình có ghi: Bản Bốn mùa - Concerto cho Violon của Vivaldi.
Sao anh biết em thích Vivaldi?
Anh không biết, tự nhiên có một chú ở đài cho vé…
Nàng nghĩ chẳng ai ờ đài truyền hình lại quý một biên dịch viên thời vụ đến mức hào phóng tặng vé xem đêm nhạc cố điển cả năm mới có một lần như vậy, nhưng nàng không hỏi thêm, cũng không trang điểm thêm, chỉ khoác một chiếc áo màu sẫm u buồn rổi lặng lẽ đi theo anh. Nhà hát Lớn đầy những người nước ngoài cao lớn, thanh lịch và lạ lẫm. Anh cầm khuỷu tay nàng, miết nhẹ nhẹ như trấn an. Đã lâu rồi kể từ khi T. đi, nàng mói lại đến nhũng nơi hào nhoáng thế này.
Hai người ngồi trong một lô tầng hai, nơi nghe tổt nhât và xem rõ nhât. Vị nhạc trường người Pháp duyên dáng đưa tay mời vị thần âm nhạc từ đâu đó trên mái vòm đậu xuống cây đũa mảnh. Những nô't thăng nô't trầm bay lơ lửng. Nàng nghiêng đầu, khép mắt. Hương thơm của một loại nước hoa lẩn quâì: giữa hai chiếc ghế của nàng và anh. Nàng không còn lắng nghe nữa mà đang cảm nhận. Tiếng violon réo rắt và mùi man mát trầm lặng của nước hoa đưa nàng tới xứ Lombardi
miền Bắc Ý, tới với những cánh đổng hoa oải hương tím ngan ngát trải dài tới chân trời, những vườn cam vườn chanh trĩu quả bên bờ Địa Trung Hải... Giờ nghi giải lao, anh ra ngoài rồi trở vào, hương thơm theo những dao động không khí vỗ vào tâm trí nàng như đợt sóng.
- Anh dùng nước hoa?
- Anh vẫn dùng, từ lâu rồi mà.
Anh im lặng vài giây rồi nói ra một cái tên, 1881. Nàng gật đầu lơ đãng nghiêng mặt hướng về phía anh hơn một chút, không nhận ra rằng từ nay cái ám ảnh kết bằng khói thuốc lá của T. sẽ thôi theo mình thường xuyên nữa.
* * *
Mùa đông đên, công việc của cả anh và nàng cuô'i cùng thì cũng bớt bâp bênh nhờ những bản hợp đồng dài hạn, nàng yên tâm ghi tên học thêm một "cua" tiếng Ý ngoài giờ. Trường ở ngoại ô, trên một con đường mà ánh đèn lấp sau tán cây. Anh đến đón nàng, chạy xe song song trên quãng đường tối nhất, lắng nghe những cầu chuyện không đầu không cuối hay những từ nàng mới học và mim cười mỗi khi nàng phát âm sai. Thi thoảng anh kéo
nàng đi ăn món Ý ở một nhà hàng quen, ông chú người Parma hay quàng một chiếc khăn màu ô liu, luôn nói "Ciao, bella1" (Chào người xinh đẹp) mỗi khi nàng bước vào. Một lần, bên chiếc bàn trải khăn carô, trong khi chờ món pizza với đùi lợn muối kiểu Parma, nàng cười vô tư lự, thì thào:
- Có lẽ em sắp yêu Nino rồi anh ạ.
Anh hơi ngạc nhiên những chẳng nói gì, chi nhìn sâu vào mắt nàng như tìm kiếm một ẩn ý nào đó. Nàng cười phá lên:
- Anh không thấy chiếc khăn len trên cổ ông ấy sexy hay sao?
- Chà, sexy trờ thành tiêu chuẩn của em từ bao giờ thê? - Anh nhìn ra ngoài, vẻ mặt lẫn giọng nói đều có nét gì đó bối rối.
Nàng lại cười thành tiêng, gương mặt bừng sắc hồng, có thể vì hoi nóng từ lò nướng bánh ngay gần đây. Anh ngẩn ra nhìn, chợt nhận ra gò má nàng đã đầy đặn hơn hổi mùa thu rất nhiều. Lát sau, như sực nhó, nàng lẩm bẩm:
- Ấy, nhung mà không được.
- Sao thê?
- Nino lúc nào củng đẫm mùi thịt cừu!
Lần này đến lượt anh cười. Sốt mayonnaise từ chiếc nĩa ăn salad vẽ thành ba vệt nhỏ trên cằm. Nàng vừa nhẹ nhàng quệt ngón tay lên vệt sốt, vừa mỉm cười mơ màng:
- Giá anh ây cũng có mùi 1881 như anh nhi...
- Sao em không ước ngược lại?
- Nghĩa là thê'nào?
Anh nhìn đăm đăm vào những ngón tay mềm mại vừa lướt qua cằm mình, im lặng. Mây ngày sau, nàng thây anh cũng quàng một chiếc khăn len màu ô liu.
* * *
Mùa xuân tới mà trời vẫn rét buôn buô't, mưa phùn ẩm ướt. Sau mươi ngày phong phanh dầm mưa dẫn một đoàn chuyên gia đi mây tỉnh miền núi, anh trở về đem theo tiếng ran ẩm trong phổi và vầng trán nóng giãy. Nàng trực bên chiếc giường đơn trong căn gác anh ở trọ từ thời sinh viên, thay hết chiếc khăn ướt này đến chiếc khăn ưót khác. Đôi lúc nàng nghe anh khẽ gọi tên mình trong cơn sốt, chợt cảm thây như mưa gió ngoài kia ngâm cả vào người.
Hôm anh ngồi dậy được thì trời đã thôi mưa, gió heo heo khô ráo. Nàng đang đứng bên cửa sổ, mắt nheo nheo như chưa quen với ánh sáng hưng hửng chiếu thẳng vào phòng, vai hơi so lên vì lạnh, miệng lẩm nhẩm đọc một câu vô cùng quen thuộc:
- Non aver paura del dolore che puo' dare I'amore.1 (Đừng sợ nỗi đau mà tình yêu đem lại – Trích bài Chiara của Luca Zanna)
Anh đến bên quàng chiếc khăn len lên cổ nàng, khẽ đọc tiếp:
- Non andaré via non lasciarmi solo con la mia malinconia.(Đừng bỏ đi, đừng bỏ lại anh đơn độc với muộn sầu – Chiara Luca Zanna)
Nàng rùng mình, chẳng rõ vì mùi hương hơi nồng trên khăn hay vì giọng nói trầm âm, gần như thầm thì của anh. Và sau buổi chiều trong trẻo đó, trên căn gác nhỏ, một góc giá gỗ đầy những libri e taccuini3 (Sách vở) có thêm mây chiếc đĩa CD Vivaldi của nàng.
* * *
Cuối mùa hè, T. xuất hiện, không phải bằng xương bằng thịt mà chỉ bằng một lá thư sáu trang viết tay bay bướm gửi từ một nơi cách trường đại học cũ nửa vòng trái đâít, đúng lúc nàng và anh đang chờ mùa thu tới đê’ về thăm bô' mẹ anh rồi sẽ kết thúc cuộc sông chung không danh phận và tiến tới một ràng buộc thiêng liêng hơn. Trong căn phòng hẹp nóng hầm hập vì mâ't điện, nàng thắp nến đọc thư T., anh nhìn xoáy đôi mắt long lanh nước và lung linh ánh nến của nàng, rồi im lặng ra khỏi phòng.
* * *
Nàng nâng chiếc khăn lên, â'p vào cổ, cái nham nhám của những sợi len cọ lên làn da. Hình như anh đã giặt khăn trước khi bỏ vào túi cho nàng, nhưng hưong thơm quen thuộc vẫn thoang thoảng, rụt rè len vào tâm trí. Có cảm giác vẫn như mỗi khi anh đi đâu về để nguyên khăn mũ khẽ cụng đầu vào thái dương nàng. Đến bây giờ nàng mới nhận ra, với nàng, anh cũng giống như chiếc khăn đan bằng sợi len thô, âm áp chở che nhưng chưa bao đủ dài rộng để quân và giữ chặt lây. Anh chi biết đến bên kéo nàng ra khỏi nỗi cô đơn lạnh lẽo, làm
trái tim nàng ấm lại bằng mọi cách có thể. Và khi T. "trở lại", trái tim nàng không còn cô đon, anh lặng lẽ quay đi. Ngay cả việc đưa chiếc khăn với bao nhiêu kỷ niệm cho nàng, anh cũng làm lặng lẽ, như nhất định phải vậy, như một cử chỉ chăm sóc kín đáo cuối cùng. Nàng ngồi thẳng lên hít một hơi dài như để trân áp sự xao động. Một cái gì đó sộc tới, thôi thúc, giục giã, nàng vùng chạy...
Còn nửa dãy phố nữa là nàng sẽ tới nhà anh. Trên vai nàng, từ những nếp cuộn của chiếc khăn len màu ô liu, mùi hương 1881 tỏa lan dữ dội hcm bao giờ.