Đừng Nhân Danh Tình Yêu Chương 1


Chương 1
Vị Khách Không Mời. (1)

Khi Đỗ Nhiễm về đến nhà thì đã 12 giờ đêm, cô rón rén mở cửa, trong nhà tối om, chỉ còn ngọn đèn bàn đang hắt ra một quầng sáng lẻ loi.


Cô tắm táp qua loa, cả người mệt rã rời, lại sợ làm bà ngoại và mẹ ở phòng trong thức giấc nên không dám kỳ cọ nhiều mà vội vàng trèo lên giường nằm, mệt tới mức khó mà ngủ nổi. Thỉnh thoảng trằn trọc, khẽ trở mình cũng có thể nghe tiếng xương kêu răng rắc. Suốt buổi tối bị người ta vần vò trong lòng, giờ thì hậu quả rành rành, toàn thân rệu rã.


Không ngủ được, cô rủa thầm: Không có tự trọng.

Đêm thứ hai cũng vẫn khó ngủ, cô nhìn trừng trừng chiếc bóng mơ hồ của ngọn đèn trên trần nhà, thầm nghĩ: Quên khẩn trương.



Đêm thứ ba cô ra ngoài đi xã giao, uống một chút rượu, về đến nhà liền mơ màng ngủ vùi.

Đêm thứ tư cô không còn nghĩ tới chuyện quên hay không quên nữa, mà mang việc về nhà làm, bận bù đầu, mệt rồi nên ngủ rất nhanh.

Một tháng sau, mọi việc dần trở lại bình thường, cô cảm thấy mình thật sự đã quên rồi, ngủ một mạch tới sáng. Buổi sáng tỉnh dậy, ngửi thấy mùi canh trứng, dạ dày bỗng quặn ợ chua loét.

Mấy hôm sau, cô tan làm về nhà, trên bàn  bày trứng rán hành tây và thịt xào cà rốt thơm nứt mũi, Đồ Nhiễm trốn trong nhà vệ sinh,cứ thế ọe ra nước chua, khó khăn lắm mới ngừng được thì lại ngửi thấy mùi hành tây ngay bên cạnh, không nhịn được lại chúi đầu vào chậu rửa.

Bà Vương Vĩ Lệ thắt tạp dề, cầm vá xào xông vào, đăm đăm nhìn gương mặt trắng bệch, nhợt nhạt vì nôn ọe của con gái, giọng nói như cất lên từ một hố băng:

-Con “có” rồi phải không?

Đồ Nhiễm nôn đến rã rời, nghe thấy câu này không khỏi run rẩy, nhẩm tính chu kỳ, đã trễ hai tuần.

Thấy cô không phản bác, mặt bà Vương Vĩ Lệ toát lên vẻ ghẻ lạnh, lại sợ bà ngoại ở phòng ngoài nghe được, bà liền cố hạ thấp giọng:

-Chắc chắn là mày có rồi. Thằng đó là ai? Đồng nghiệp? Khách hàng? Sao mày lại không biết quý trọng bản thân như thế?


Mấy tiếng cuối, bà như rít qua kẽ răng:

Hồi nhỏ, Đỗ Nhiễm rất sợ bà Vương Vĩ Lệ, đến năm cô tốt nghiệp cấp hai, nỗi sợ hãi này lại càng sâu sắc. Từ cấp hai lên cấp ba, thành tích của cô không tồi, trường trung học trọng điểm dang tay chào đón cô, nhưng bà Vương Vĩ Lệ kiên quyết bắt con học trường Sư phạm, bà nói:

-Hoàn cảnh nhà ta như vậy, con tiêu hết tiền rồi thì em trai con sau này phải làm sao? Hơn nữa con gái làm giáo viên là rất tốt, công việc ổn định, nói ra với người ta cũng dễ nghe, trước đây mẹ muốn làm giáo viện biết chừng nào....

Đồ Nhiễm ít tuổi ngây thơ, ngoài sợ sệt và phục tùng ra thì không còn lựa chọn nào khác. Nhưng mấy năm gần đây, do đã tự kiếm tiền về nuôi gia đình nên tình thế mới đảo ngược, nhưng giờ đây cô đã làm ra chuyện hổ thẹn lương tâm, nỗi sợ hãi ấy một lần nữa lại xuất hiện. Mặt nóng bừng, cô lấp lửng:

-Chẳng ai cả, là bạn trai con.

Bà Vương Vĩ LỆ truy hỏi đến cùng:

-Bạn trai nào, mày có bạn trai từ bao giờ, sao chưa bao giờ nghe mày nhắc đến?

-Công việc của anh ấy bận rộn, không có thời gian.... gặp phụ huynh.

Rõ ràng bà Vương Vĩ Lệ không tin:

-Mày bảo nó đến gặp mẹ ngay.

Nghĩ một hồi, bà lại nói:

-Chắc cũng chẳng phải loại người tử tế gì, mày đến bệnh viện làm phẫu thuật luôn đi, đương nhiên mẹ vẫn phải gặp nó, tiện thể gặp cả bố mẹ nó luôn, xem gia đình kiểu gì mà nuôi ra đứa con như thế. Nó làm nghề gì?

-Bác sĩ.... Khoa Ngoại Tim mạch.

Bà Vương Vĩ Lệ hào hứng:

-Bệnh viện nào?

-Đồng Tế.

Bà nghiêng đầu tính toán, miệng lưỡi lại xoay ngoắt lại:

-Nghề nghiệp cũng ổn, chuyện này nó có biết không? Hai đứa định thế nào? Tuổi con cũng chẳng còn nhỏ nữa, đã 26 tuổi rồi, nháy mắt là 30 thôi, con đưa nó tới nhà mình, nếu được thì cân nhắc xem.


Những ngày này bà ăn không ngon ngủ không yên, trong nhà già trẻ lớn bé chỉ có độc ba người phụ nữ, già khiến bà phiền lòng, trẻ lại khiến bà nhọc tâm. Vừa lo con gái làm hại đến sức khỏe, vừa tức giận hành vi không đứng đắn của nó, lại sợ bà già nhà mình lần ra manh mối. Bà già năm nay đã hơn 80, mắt không lòa, tai không điếc, nhưng chẳng có chuyện gì cũng cứ lo lắng linh tinh, tối ngày lải nhải lau nước mắt phiền chết đi được.

Mấy ngày này, tâm tình bà Vương Vĩ Lệ trồi sụt bất thường buổi sáng vẫn còn dặn dò Đỗ Nhiễm suy nghĩ thận trọng, nếu có thể tránh phải làm phẫu thuật thì đừng làm, buổi tối đã giận cá chém thớt nói cô làm bại hoại gia phong, bảo cô mau chóng đi phá ngay loài nghiệt chủng đó đi.

Ngoài mặt Đỗ Nhiễm hứa hẹn rất quả quyết, nhưng sau lưng lại chẳng biết làm thế nào, dùng dằng lần nữa, suy đi tính lại, cuối cùng hạ quyết tâm tới bệnh viện tìm người đàn ông kia.

Cô cẩn thận gấp đôi tờ phiếu xét nghiệm thai, nhét vào túi áo khoác, thò tay vào là có thể lấy được ngay. Cô rất căng thẳng, thậm chí còn hơi lo lắng, trên đường đi, mấy lần cô thò tay vào sờ tờ giấy mỏng đó như thể bị thần kinh, sợ chẳng may làm mất hay làm nhăn, khiến người ta không nhìn rõ chữ nghĩa trên đó.

Sáng sớm mùa xuân, cả người chìm trong hơi lạnh, nhưng lòng bàn tay vẫn toát mồ hôi. Cô đã từng tưởng tượng ra vô số những diễn biến tiếp theo, không chút ngoại lệ, đều là bị người ta cự tuyệt một cách đầy lý trí. Nhưng dù như vậy, có một ảo tưởng kỳ quái như một đốm lửa nhỏ vẫn chạy vòng vòng trong đầu, không khống chế được.

Cô chọn đứng đợi ở đầu hành lang trên khu phòng bệnh, bên cạnh là cầu thang máy và thang bộ, có lẽ anh sẽ không còn lối ra nào khác.

Đến giờ tan ca trực đêm, cô mới nhìn thấy người đó đi về phía mình, không biết là vì tinh thần mệt mỏi hay vì tâm trạng thờ ơ, mặt anh âm u, quạnh quẽ, ít ra là so với lần mây mưa đêm đó. Đêm hôm đó, trên người cô, anh cày bừa cật lực, mồ hôi như tắm, gương mặt nhuốm trong sắc dục, vẻ mặt chăm chú mà dịu dàng.

Đồ Nhiễm lại bắt đầu hồi tưởng lại khuôn mặt đó, chỉ có điều vừa xuống khỏi giường, vẻ mặt đó đã biến mất, tựa như cô bé lọ lem và chiếc giày thủy tinh giả của mình khi chuông đồng hồ điếm 12 tiếng.

Người đó đã tới gần, không còn thời gian do dự nữa, cô hít sâu, như muốn tập trung hết sức lực trong lục phủ ngũ tạng, thu hết can đảm, dè dặt đối diện với người đàn ông đã đánh rơi chiếc giày,

Lục Trình Vũ đâu thể ngờ tới cảnh này.

Anh vừa mới xong một ca trực đêm, tối qua coi như cũng thuận lợi, chỉ có một bệnh nhân tim bỗng ngừng đập đột ngột trong khi ngủ, lập tức áp dụng các biện pháp cấp cứu để hồi phục nhịp tim, sau đó bệnh tình cũng dần ổn định, qua cơn nguy hiểm.

Giao ban xong, hiếm khi được tan ca đúng giờ, lòng anh thoáng cảm thấy có gì đó không đúng. Ngày hôm nay hình như trôi qua hơi thuận lợi quá mức, nhưng đất trời mù mịt, mưa gió rít gào, nhìn thế nào cũng không phải là một ngày may mắn.

Lục Trình Vũ thay áo blouse, từ văn phòng đi ra, anh nhìn thấy cánh cửa sổ cuối hành lang đang mở toang, không khí tươi mát ùa vào,  cạnh sửa sổ có một người đang đứng.

Khi nhìn kỹ lại, anh sửng sốt... Chuyện đã hai tháng, cô gái này đột nhiên xuất hiện, cũng dứt khoát và gọn gàng như khi cô vô cớ biến mất lúc đầu, không một dấu hiệu báo trước.

Có lẽ không một dấu hiệu nào chính là dấu hiệu nguy hiểm nhất,

Không nghĩ ngợi nhiều, anh đưa tay sờ mặt, bước tới hỏi:

-Sớm thế?

Chiếc áo gió mỏng màu đen trên người Đồ Nhiễm hơi to, dường như cô đang muốn co người lại, một tay xiết chặt cổ áo, tay kia cầm chiếc ô màu tím thẫm đã cụp lại, nước từ đầu ô nhỏ tong tong, đọng thành một vũng nhỏ cạnh giày, mang theo hơi lạnh từ bên ngoài.

Cô gái trẻ trang điểm nhẹ, nhưng sắc mặt lại không được tốt lắm, ngước mắt lên cười với anh:

-Ừ, có chút chuyện muốn bàn với anh.

Anh cúi đầu nhìn sang một cách hết sức nghiêm túc, nhưng cô lại chần chừ không mở miệng được.

Sau lưng vang lên tiếng bước chân hối hả, đây thật sự không phải là chỗ thích hợp để nói chuyện. Lục Trình Vũ ngoái lại nhìn. Trong phòng điều trị tăng cường lại có người cấp cứu, anh quyết định nếu một giây nữa cô gái này không chịu nói gì thì anh sẽ quay lại xem, tiện thể rũ bỏ thứ dự cảm mơ hồ không nói rõ được này đi.

Đồ Nhiễm hiển nhiên bị tiếng nức nở đột ngột vang lên của người nhà bệnh nhân ở gần đó làm cho giật mình, cô ổn định lại tâm lý rồi mới nói:

-Không phải là tin tốt, anh cần chuẩn bị tinh thần một chút.

Cô rút tờ xét nghiệm trong túi ra, nói thật khẽ:

-Em có thai rồi.

Sự mệt mỏi làm giảm adrenalin (*) , cản trở năng lực ứng phó của đại não, sau khi từ từ tiêu hóa câu nói này, toàn thân Lục Trình Vũ lập tức toát mồ hôi lạnh.

(*) adrenalin: là một loại hormone do tuyến thượng thận tiết ra, có tác dụng kích thích.

Trên tờ giấy xét nghiệm viết mấy chữ như “dương tính” và “6 tuần”, nhưng số 6 kia trông như một số 8 đang múa may xiêu vẹo. Lục Trình Vũ không nén được rủa thầm một câu, lần này anh thực sự căm ghét bút tích rồng bay phượng múa của các đồng nghiệp .

Thấy anh cứ nhìn chằm chằm tờ xét nghiệm không nói tiếng nào, Đồ Nhiễm không nhịn được, cất tiếng hỏi:

-Đã nhớ ra chưa? Chuyện hồi cuối tháng Mười hai.... không có người khác.

Giọng cô trầm thấp và lưu loát, không chút khó nhọc, đây hóa ra lại là chuyện hay, người thẳng thắn, dứt khoát đa phần sẽ không cố chấp đến cùng. Anh hỏi thẳng:

-Bao giờ làm phẫu thuật? Anh đi với em.

Đồ Nhiễm ngước mắt nhìn anh, chần chừ một lúc rồi mới nói:

-Em không muốn làm phẫu thuật.

Anh không kìm chế được mà khẽ nhíu mày, thần kinh đại não đã nhanh chóng có phản ứng, đầu óc váng vất tê dại, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, muốn tìm chỗ nào đó hút một điếu thuốc.

Mặt Đồ Nhiễm nóng bừng, dù đã hạ quyết tâm mặt dày mày dạn, nhưng có những lời khi phát ra từ miệng một cô gái chưa chồng vẫn không tránh khỏi bối rối, huống chi thái độ của đối phương rành rành là không mong đợi, chẳng chờ trông, không đồng ý.

Cô chậm rãi lên tiếng, giọng nhỏ nhẹ:

-Em đang nghĩ, có lẽ em vẫn cần đứa bé này... nhưng,Cô là một trình dược viên xinh đẹp, thông minh, sắc sảo, kiên cường, sống thực tế và đôi khi….. thực dụng.

Anh là một bác sĩ trẻ tuổi, đẹp trai, tiền đồ xán lạn, có một ông bố giàu sang nhưng bản tính lạnh lùng khép kín.

Anh chưa bao giờ xem cô như một người có – thể - là – bạn – gái.

Nhưng…. Họ đã đến với nháu trong một cuộc hôn nhân không – nhân – danh  - tình – yêu.

Điều gì đang chờ đợi họ ở phía trước?

Hạnh phúc? Khổ đau? Nụ cười? Hay nước mắt?....

Không bàng bạc lớp sương mờ lãng đãng của những cuộc tình thi vị “ chỉ biết yêu thôi chẳng biết gì” , tất cả các chi tiết trong truyện, từ sự chăm sóc ân cần mà người vợ dành cho chồng đến những lúc mặn nồng đôi lứa, hay khi tranh cãi bởi những mâu thuẫn vụn vặt… đều là cuộc sống thường nhật với đầy đủ mọi góc cạnh xù xì, thực tế nhất.

Câu chuyện là một cuộc kiếm tìm không mệt mỏi ý nghĩa của hạnh phúc lứa đôi và tình yêu đích thực.


Mặt Đồ Nhiễm nóng bừng, dù đã hạ quyết tâm mặt dày mày dạn, nhưng có những lời khi phát ra từ miệng một cô gái chưa chồng vẫn không tránh khỏi bối rối, huống chi thái độ của đối phương rành rành là không mong đợi, chẳng chờ trông, không đồng ý.

Cô chậm rãi lên tiếng, giọng nhỏ nhẹ:

-Em đang nghĩ, có lẽ em vẫn cần đứa bé này… nhưng , sinh con thì phải có giấy chứng sinh, để nhập hộ khẩu….

Lục Trình Vũ không nghe cũng hiểu, hơi thở gấp gáp như phải tiếp nhận một ca mổ lớn, khiến trái tim có phần không chắc chắn, anh xoay mặt đi ho một tiếng, dò hỏi:

-Quyết định như vậy có hơi gấp gáp quá không?

Đồ Nhiễm nhìn anh bằng ánh mắt trông chờ:

-Anh không tin? Thật sự là của anh.

Câu này nói ra hơi nhiễm một chút bệnh nghề nghiệp, như thể đang quảng cáo thuốc: Tin tôi đi, loại thuốc này hết sức công hiệu, tác dụng phụ lại cực ít, ở ba bệnh viện hàng đầu khác đã sử dụng, được người ta khen ngợi hết lời, thử một chút là biết ngay…

Mồm trơn như thoa mỡ, nói không vấp váp, vẻ mặt điềm tĩnh thản nhiên, nếu khiến người ta phải cảnh giác, ai còn chịu mua thuốc nữa?

Nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, Lục Trình Vũ đnàh nối:

-Anh không có ý đó.

Nhưng ngay sau đó lại bí từ.

Anh muốn nói cho hoa mỹ một chút, nhưng lại cảm thấy dù nói gì thì ý tứ sau cùng vẫn là: Tôi và em lên giường, chưa từng nghĩ sẽ làm em ễnh bụng, cho dù phải bỏ đi một sinh mệnh, cũng không muốn kết hôn với em. Chẳng lẽ cứ cảm thấy quả trên cây nào ngon là phải vác nguyên cái cây ấy về trồng trong sân nhà mình?

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng không nói ra lời, dù thế nào trong chuyện này phụ nữ vẫn thiệt thòi hơn đàn ông. Anh bỗng cảm thấy mình thật tồi tệ, nếu không thì tất cả lũ đàn ông đều tồi tệ, đều mang tâm lý ăn may, miếng ngon để trước miệng, không ăn thực phí hoài.

Một lúc sau anh mới lên tiếng, vô thức tung ra một chiêu thái cực:

-Chuyện này, em tính sao?

Đồ Nhiễm khẽ cắn môi, cúi đầu nhìn ngón chân, ủ rũ lên tiếng:

-Em không muốn làm phẫu thuật, không tốt cho sức khỏe, hơn nữa con người em cũng hơi mê tín, dù sao cũng là một sinh mạng, lúc này đã không đơn giản chỉ là một tế bào nữa, em không muốn sát sinh. Trước khi tới đây em đã do dự suốt hai tuần, cho nên nếu có thể….

Cô lấy đầu ngón chân di di vào vũng nước trên mặt đất, như muốn lau sạch nó đi, nghĩ lại lại thấy không thể làm được.

- Dĩ nhiên anh cũng cần có thời gian để suy nghĩ… Hay là thế này, anh trả lời em muộn một chút cũng được, nhưng đừng kéo dài quá, được không?

Lục Trình Vũ thầm thở dài, lòng nghĩ cô gái này đã quyết theo đến cùng rồi, anh ậm ờ một cách thỏa đáng:

-Em xem hai chúng ta chưa tiếp xúc được bao lâu, chuyện hôn nhân vốn dĩ đã hơi chóng vánh, lại thêm một đứa bé nữa thì càng phức tạp. Chuyện này không thể xốc nổi được, phải suy nghĩ kỹ càng, trước sau đều phải thu xếp rõ ràng, em nghĩ kỹ thêm đi, anh hy vọng em có thể nghĩ thêm.

Vẫn luôn cúi đầu lắng nghe, lúc này Đồ Nhiễm ngẩng phắt lên nhìn anh:

-Cũng đúng, có chuyện có thể xốc nổi được, có chuyện thì không.

Cô thò tay ấn nút thang máy, một lúc sau như sực nhớ ra điều gì, cô quay lại nhét vào tay anh một tấm ảnh.

-Đây là tấm ảnh đầu tiên của con anh .

Cô nói nhỏ.

-Không có hứng thú thì cũng nhìn một cái, có duyên đối diện, vô duyên gặp mặt, tốt xấu gì cũng là duyên phận.

Cửa thang máy mở ra, Đồ Nhiễm xoay người bước vào trong, chiếc ô trên tay cô nhỏ ra vài giọt nước, vẽ nên một dấu vết ngắn ngủi trên sàn nhà lát gạch trắng xám, ngăn cách hai người.

Lục Trình Vũ cầm tấm ảnh rảo bước về phòng điều trị tăng cường. Ở cửa có một đám người đang xúm xít, nhặng xị, người nhà bệnh nhân hoặc gào khóc hoặc lau nước mắt, bác sĩ, y tá tất bật, vội vã, chân không kịp chạm đất, quần chúng xung quanh người sầu thương, kẻ hào hứng ra mặt.

Anh túm lấy một đồng nghiệp đang đi ra:

-Giường nào thế? Tình hình thế nào?

Người đồng nghiệp khẽ lắc đầu, vẻ mặt buồn bã:

-Ông Trương, lại là tim ngừng đập cấp tính. Tối qua vừa cứu một lần, đáng tiếc…

Nói xong vỗ vỗ vai anh.

Y tá đẩy chiếc xe nhỏ tới, bên trên là ga gối trắng tinh gấp gọn gàng.

Lục Trình Vũ thầm thở dài, cúi đầu nhìn bức ảnh siêu âm trong tay mình, trong tấm ảnh có một đốm nhỏ, chỉ bằng hạt đậu gần bên trái “ hạt đậu” là một đốm sáng nhỏ xíu nhưng rất bắt mắt, như thể đang nhảy nhót đầy sức sống.

Anh nghĩ, đó là một trái tim.

Mời các bạn theo dõi tiếp!

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/54777


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận