Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy Chương 13 : Hạnh phúc

Khi máy bay hạ cánh đã là hơn tám giờ tối rồi. Tôi muốn trở về ký túc xá ở trường học, đi một tuần lễ rồi nếu không trở về thật không giống học sinh chút nào. Nhưng Đỗ Thăng không cho phép, anh chết sống muốn đưa tôi trở về chỗ anh ở, còn nói dù sao cũng đã đi một tuần lễ rồi, tính gì thêm một buổi tối này à.

Tôi phát hiện tôi số khổ ở trước mặt người nào đều là cành cây nhỏ bé, người nào đến trước mặt tôi đều có thể ra vẻ như một cái chân thô to lớn

(tức là chân to giẫm gãy c cây ý)

. Cuối cùng cành cây nhỏ vẫn không thể uốn éo qua chân to, tôi bị con sói xám lớn Đỗ Thăng lừa gạt dụ dỗ đến trên chiếc giường lớn trong nhà anh.

Lại để cho anh giằng co một buổi tối. Thật vất vả mới lấy được tự do, mới vừa ngủ được một lát, Đỗ Thăng đã gọi tôi rời giường giống như muốn đòi mang tôi vậy. Tôi mở mắt ra, trời đã sáng. Tôi cực độ thống khổ giùng giằng rời giường, nhìn Đỗ Thăng sảng khoái tinh thần trong lòng oán giận không dứt. Tôi hung tợn nói với anh: “Về sau anh cứ túng dục quá độ như vậy, coi chừng biến thành hói đầu!”

Đỗ Thăng ôm tôi ở trong ngực lưu manh nói: “Chỉ bằng nền tảng của anh, đầu trọc thì như thế nào? Vẫn khuynh thành lại khuynh quốc!”

Tôi... lại toát mồ hôi a! Người trước mắt này, còn đường đường là ông chủ lớn của Vĩ Sĩ sao?

Tôi kiên trì cự tuyệt Đỗ Thăng lái xe đưa tôi đến trường học, tôi kiên trì tự đi xe buýt.

Đỗ Thăng kiên trì nhất định phải lái xe đưa tôi đến trường học, Đỗ Thăng kiên trì không cho tôi đi xe buýt.

Nhìn mặt Đỗ Thăng thấy anh nhất định làm theo ý mình, tôi gấp đến độ dậm chân. Tôi nói: “Đỗ ca ca, Đỗ đại gia, Đỗ tổ tông, anh mau để cho em đi thôi, em sắp tới trễ rồi!”

Đỗ Thăng không cho thương lượng túm lấy tôi nhét vào chiếc xe xa hoa đắc tiền của anh, dùng dây an toàn trói tôi ở trên ghế, tôi vừa muốn đưa tay mở dây ra, Đỗ Thăng liền tà ác nheo mắt lại uy hiếp tôi: “Nếu em dám cởi dây ra, anh liền cởi toàn bộ đồ của em xuống “làm” em ngay tại đây.”

Tôi khờ rồi, tôi không dám động, tôi run rẩy hỏi: “Đỗ tổng, làm ở nơi này, được không á?”

Đỗ Thăng lập tức không kìm chế được liền bật cười, dùng sức hôn một cái ở trên môi tôi nói: “Được a! Chỉ cần Phẩm Phẩm của chúng ta muốn, toàn bộ đều được!”

Tôi lập tức cười đến tít mắt.

Sau khi tôi khẩn cầu mãi, Đỗ Thăng cuối cùng đáp ứng tạm thời không để cho người khác biết quan hệ của chúng tôi.

Mới đầu Đỗ Thăng vô cùng mất hứng, vô cùng vô cùng mất hứng, anh cảm thấy với ngoại hình của mình không đến nỗi mang đi ra ngoài sẽ mất mặt xấu hổ, mọi người muốn anh còn không kịp, sao đến tôi đây giải quyết xong còn phải cất giấu.

Tôi nói: Anh là người rất hiện đại, bây giờ anh thích thì ở cùng nhau, tương lai không thích liền đạp bay em. Nhưng em là người bảo thủ em là đứa bé ngoan a, hai chúng ta yêu bí mật, tương lai chờ khi anh không còn ham thích em nữa lúc đó đạp bay em, người khác cũng không biết, như vậy em còn có thể tự tin đi tìm kiếm mùa xuân thứ hai của mình chứ.”

Tôi vừa nói xong đã cảm thấy sắc mặt Đỗ Thăng càng ngày càng có cái gì không đúng. Tôi vừa muốn hỏi anh tôi nói câu nào làm anh không vui, anh đột nhiên thô bạo bẻ tay lái một cái liền coi chiếc xe xa hoa đắc giá không ra gì tấp ngay vào bên đường, sau đó liền cởi dây an toàn ra nhào tới trên người tôi, hung hăng ôm lấy tôi một cách mãnh liệt!

Đỗ Thăng vừa dùng sức hôn tôi vừa hung tợn nói: “Bảo em không được nghĩ loạn! Lúc ở bên cạnh anh chỉ được nghĩ đến anh, không đượclộn xộn lung tung, biết không!”

Tôi vừa mãnh liệt gật đầu, vừa chủ động hôn lên mỹ nam đang nóng nảy kia: “Tiểu Đỗ Đỗ chớ nổi giận, em không đề cập nữa còn không được sao!”

Đỗ Thăng nhướng cao cặp lông mày rậm nhìn tôi nói: “Em mới vừa rồi gọi anh cái gì? Em kêu lần nữa cho anh nghe!”

Mặt mũi tôi vội vàng tràn đầy tươi cười nịnh nọt tới cực điểm nói: “Không có, không gọi gì cả!”

Đỗ Thăng để tay ở dưới nách của tôi vừa cười chuẩn bị chọt lét tôi vừa nói với tôi: “Cho em một cơ hội nói thật sẽ được khoan hồng ngược lại sẽ nghiêm trị. Chọn đi.”

Tôi cắn môi không nói lời nào, hai mắt nháy nháy nhìn Đỗ Thăng. Đỗ Thăng cũng không còn kiên nhẫn, hai tay đã bắt đầu chọc tôi nhột. Tôi vừa giùng giằng tránh né tay của anh, vừa cầu xin tha thứ không dứt mà nói: “Đầu hàng đầu hàng! Ông xã em đầu hàng!”

Tôi đây kêu một tiếng “ông xã” ra miệng, chính mình cũng thật là sửng sốt, Đỗ Thăng thì khỏi nói, trực tiếp choáng váng ngu ngu, sau đó lại chợt tỉnh nhào qua ôm chặt tôi tựa hồ rất kích động rồi dùng sức hôn tôi, thẳng đến khi cái miệng nhỏ mềm mại của tôi giống như sắp biến thành hai miếng lạp xưởng mới thôi.

Sau đó tôi không ngừng chu cái môi sưng lên miệng không ngừng hô hô oán giận anh, như vậy thì làm sao tôi đến trường học được.

Đỗ Thăng lưu loát quay đầu xe một cái, trực tiếp trở về hướng nhà anh, vừa bẻ tay lái còn vừa đặc biệt vui vẻ nói: “Vừa đúng, chúng ta trở về làm tiếp một ngày!”

Tôi vừa nghe lập tức hoảng sợ trợn to hai mắt cầu xin anh tha thứ: “Tráng sĩ! Anh hùng! Hảo hán! Ngài tha cho em một mạng nhỏ này đi, em nhỏ như vậy không chịu được tần số chấn động cao như vậy mỗi ngày!”

Đỗ Thăng chả thèm nhìn tôi một cái, cứ phớt tỉnh như không nói với tôi: “Phẩm Phẩm, đừng sợ, không có gì sợ cả!”

Trời! Đỗ Thăng giống phóng lôi điện giết tôi! Tôi thật sự bị anh giết chết!

Chúng tôi lại trở về nhà “này nọ í é í é” một buổi sáng. Cuộc sống này trôi qua quá dâm mỹ rồi, tôi nói với Đỗ Thăng rằng hai người chúng ta không thể làm như vậy hoài! Giống như hai con đại gia súc, gặp mặt nhau chỉ biết “ò e í e”, chuyện chính đáng gì cũng không làm, người kia không muốn đến công ty, đã vài ngày không đi làm.

Đỗ Thăng không hề tập trung cứ lấy tay vẽ vòng vòng ở trước ngực của tôi mà nói: “Không có biện pháp, em với anh rất hợp với nhau. Anh nuôi nhiều người như vậy cũng không phải để họ ăn không ngồi rồi. Phẩm Phẩm, em đến ở cùng anh, có được hay không?”

Tôi lập tức vuốt ve tay Đỗ Thăng kiên định nói: “Không được! Người ta vẫn còn là học sinh! Không thể ở chung phi pháp! Nếu mẹ em biết, sẽ đánh gãy chân anh đó!”

Mặt Đỗ Thăng buồn bực: “Không phải đánh gãy chân em sao?”

Tôi nói: “Đánh gãy chân em, có hai người đau lòng, anh và mẹ em. Đánh gãy chân anh chỉ có một mình em đau lòng. Phân tích theo lý như vậy có phải đánh gãy chân anh mới đúng không!”

Tôi vừa dứt lời, Đỗ Thăng liền nhào tới tôi. Tôi cá là anh muốn “uy hiếp” làm tôi sợ tới mức dùng hết sức lực trốn ra sau, kết quả Đỗ Thăng chỉ ôm tôi vào trong ngực thật chặt, sau đó nhẹ nhàng nói với tôi: “Vậy thì đánh gãy chân của anh đi, anh không muốn Phẩm Phẩm đau!” Dứt lời, mật hôn rơi xuống.

Tôi cảm thấy được, tôi giống như không cẩn thận đạp đỗ hũ mật trong lòng rồi.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/dung-nhu-vay-nguoi-ta-van-con-la-hc-sinh-day/chuong-13/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận