Đan Đỉnh Tu Diễm Lục Chương 43 : Hoả kiếm xuất sao

Quyển 1 : Sơ Thí Song Tu
Chương 43 : Hoả kiếm xuất sao
Dịch : Lythongcz đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
Biên Tập : windmaster
Nguồn : 4vn - http://4vn




Rốt cục, ngày hôm đó Dương Hạo đã thành công chế ra mấy viên Hỏa nhung hoàn đầu tiên nhưng dù chết hắn cũng không chịu nếm thử một chút. Nguyên nhân bởi vì mỗi lần luyện đan cùng Hỗn nguyên tử là mỗi lần gặp họa, nhưng quan trọng nhất là trong thành phần của Hỏa nhung hoàn đã dụng tới mấy trăm loại nguyên liệu siêu cấp lạt (cay), đó là những loại thực vật cay nhất trong vũ trụ, bình thường chỉ cần đến gần chúng toàn thân đã đổ mồ hôi, trong mắt rơi lệ, thế mà bây giờ tất cả những loại đó đều có trong Hỏa nhung hoàn.

Chỗ Hỏa nhung hoàn vừa ra lô, đã trực tiếp làm Dương Hạo ngất xỉu ba lần khiến x13 phải liên tục cấp cứu mấy lần. Loại thuốc hại chết người không thường mệnh này Dương Hạo làm sao dám dùng. Đến lúc Hỗn nguyên tử khô hết nước bọt khuyên bảo mới đồng ý đem nó theo trong người . Thế nhưng bây giờ, Dương Hạo lại không hề nghĩ ngợi đã ném từng viên vào trong miệng mình dễ như ăn đậu phộng.



" Sắp chết đến nơi rồi sao còn quản nó là thuốc gì." Dương Hạo rất nhanh đã nhận ra quả nhiên đây không phải là đậu phộng, Hỏa nhung hoàn vừa vào miệng chỉ mất một phần mười giây đã khiến đầu lưỡi hắn tê cứng đến nỗi không thể nói rõ ràng nữa " Ta đúng là có bệnh vái tứ phương."

Viên dược hoàn chỉ vừa hòa tan trong miệng mà máu Dương Hạo đã sôi lên rồi kịch liệt chuyển động trong mạch máu, chân khí trong người Dương Hạo càng ngày càng tăng khiến tứ chi hắn đã sưng phù lên.

" Mới lần đầu chế ra theo lý thuyết hiệu quả không nên mạnh như vậy a." Hỗn nguyên tử như đang độc thoại " Xem ra lần tới phải bớt đi vài loại nguyên liệu."

" Lần tới cái đầu lão á." Dương Hạo biết rằng Hỗn nguyên tử đang lấy mình làm vật thí nghiệm, lại còn dùng nhiều lần nên không thể không nổi giận " Lão còn có tâm tư nghĩ tới lần sau nhưng lần này chúng ta đã không thể qua rồi ."

" Đúng rồi !" Hỗn nguyên tử phục hồi tinh thần lại " Ngươi bây giờ thấy sao ? Siêu cấp Cực quang không phải thứ mà ngươi bây giờ có thể đối phó, nếu hắn phóng ra thì ngươi sẽ chết chắc ."

Dương Hạo nhắm mắt lại, cảm giác vị cay siêu cấp của Hỏa nhung hoàn ngay cả cơ thể đều cũng phù lên nhưng hiệu quả cũng rất rõ ràng, chân khí sung túc khiến ngay cả hắn cũng tưởng rằng mình là một quả bóng tràn ngập chân khí .

" Lão từng dạy ta rằng " Dương Hạo nghiến răng, hắn mặc dù bình thường có vẻ yếu nhược nhưng tới thời điểm quan trọng vẫn chưa từng lựa chọn lùi bước " Khi không thể phòng thủ được thì chúng ta phải tấn công. Nếu Cực quang phát ra mà ta phải chết thì ta quyết không cho hắn phát ra."

" Ngươi muốn làm gì?" Hỗn nguyên tử nghĩ tới nghĩ lui, kiến thức lão dạy cho Dương Hạo đều là tuyệt kỹ để chạy trốn cùng phòng thủ, chiêu số công kích quả thực là rất ít.

" Nguy cấp giáo học của lão !" Dương Hạo nhận thấy ánh sáng phía đối diện càng lúc càng rực rỡ liền vội rống lên " Có tuyệt kỹ tấn công nào thì dạy ta một chiêu đi !"

" Được ! Ta sẽ dạy cho ngươi yếu quyết chữ " Trảm " trong ngũ đại kiếm quyết." Hỗn nguyên tử cũng bị đấu chí của Dương Hạo kích thích nên đáp lời luôn.

Dương Hạo thuận tay cầm lấy một thanh phi kiếm, cũng đúng là thanh Băng nhận mà hắn thường dụng nhất, hai tay giơ lên cao theo tư thế của một chiêu trảm.

" Bước đầu tiên, vứt thanh kiếm trên tay ngươi đi." Hỗn nguyên tử nói nhanh .

" Vứt bỏ!!" Dương Hạo đang trong thời khắc nguy cấp nên không hề nghi ngờ lời của Hỗn nguyên tử, lập tức bỏ Băng nhận xuống.

" Muốn cho một thanh kiếm phát huy được hoàn toàn hiệu quả của nó thì phải khiến chân khí trong thân thể ngươi hòa cùng nó, phối hợp với nó, tăng sức mạnh của nó." Hỗn nguyên tử tiếp " Ngươi ăn Hỏa nhung hoàn, chân khí bây giờ chính là hỏa tính nên căn bản là không cách nào phối hợp cùng Băng nhận."
Dương Hạo lập tức hiểu ý, chọn thanh Viêm nhiệt rất ít khi sử dụng, một cổ chân khí rót lên thân kiếm. Cỗ chân khí siêu cấp tràn ngập vị cay cùng hỏa lực khiến chung quanh thanh Viêm kiếm chợt toát ra hỏa diễm, một luồng kiếm quang sáng ngời thoát ra từ mũi kiếm.

Dương Hạo không ngừng hú lên, hai tay cầm Viêm kiếm, hướng về phía Kim Đức. Còn Kim Đức cũng đã chuẩn bị cho Cực quang đến giai đoạn cuối cùng, màn quang mang đã chuyển thành màu vàng đồng thời mang theo sát khí vô tận, chỉ trong vài giây nữa sẽ phóng ra.

" Tưởng tượng mình là Bàn Cổ đứng thẳng trong thiên địa, trước mặt ngươi chỉ là một mảnh hỗn độn, tay ngươi nắm kiếm, kiếm của ngươi chính là lợi khí độc nhất vô nhị trên thế giới, năng lượng của ngươi lại vô cùng, tất cả khí lực của ngươi vận hết ra chém tới phía trước mặt!" Hỗn nguyên tử không chỉ mang yếu quyết " Trảm" tự huyền nói cho Dương Hạo mà còn giúp hắn tưởng tượng ra tư thế.

Dương Hạo bay lên không trung, hắn thấy quang mang trong tay Kim Đức đã nhạt đi, " Cực quang" đã phóng ra, từng luồng quang mang vô cùng chói mắt căn bản là không có biện pháp nào ngăn cản nó bắn ra.

Còn Dương Hạo vẫn đang nhắm mắt lại, căn bản là bất kể trước mặt có cái gì, bất kể mình gặp phải công kích gì, trong hắn chỉ có mình hắn. Trong phút chốc, toàn thân Dương Hạo tựa như phun ra lửa, hắn giáng xuống từ trên trời giống như một thiên thần, Viêm nhiệt bọc trong luồng hỏa diễm liền đón lấy Cực quang.

Cảnh tượng thật sự là bất khả tư nghị (không còn gì để nói).
Cho dù là người chứng kiến cảnh tượng lúc này nhưng sau đó cũng không cách nào tả lại vẻ hoành tráng của lần đối chiêu đó, dường như là hai luồng năng lượng được tích trữ vài ngàn ngàn năm vừa va chạm khiến không gian bộc phát ra một vụ nổ tựa thời điểm vũ trụ mới hình thành. Vụ nổ này dĩ nhiên không mang theo một điểm quang mang nào mà hoàn toàn là hắc ám, so với đêm tối còn muốn hắc ám hơn.

Sau này những nhà khoa học của Lôi Mông tinh hoàng thất giải thích rằng, bởi vì hai năng lượng quá cường đại va chạm đã hình thành một tiểu hắc động, chính hắc động này đã hút sạch toàn bộ ánh sáng của không gian chung quanh cho nên mới có phút tối tăm ngắn ngủi kia.

Mặc dù quá trình không thể kể lại nhưng kết quả sau khi bụi mù lắng xuống, hắc động biến mất đã hiện ra rõ ràng. Dương Hạo thê thảm vô cùng đang quỳ trên mặt đất, trên người hắn thủng ít nhất bốn lỗ, máu tươi phun ra như suối hậu quả của một bộ phận năng lượng Cực quang đâm trúng hắn. Dương Hạo dường như cũng đã hao hết tất cả khí lực trong một chiêu vừa rồi nên sắc mặt xạm lại, thanh Viêm kiếm trên tay cũng ảm đạm, biến thành một thanh sắt nho nhỏ.

Mặc dù bộ dáng Dương Hạo thập phần thảm nhưng hắn dù sao cũng vẫn còn sống chứ đối thủ của hắn là Kim Đức đã không còn nữa. Trên mặt đất, thân Kim Đức đã bị một đòn của Dương Hạo chia thành hai nửa, huyết nhục cùng nội tạng trong cơ thể bị sức nóng của viêm kiếm thiêu thành tro, dù là người chí thân với Kim Đức có lẽ cũng không cách nào nhận ra được hắn nữa.

Dương Hạo mặc dù chỉ học được "Trảm" tự huyền trong lúc nguy cấp nhưng cơ duyên xảo hợp, Hỏa nhung hoàn đã giúp chân khí trong cơ thể Dương Hạo gia tăng vài lần, mà viêm kiếm cũng được tăng thêm năng lượng vì có cùng hỏa tính. Quan trọng nhất chính là Dương Hạo có quyết tâm liều chết chưa từng có từ trước đến nay không ngờ lại phù hợp với việc phát ra " Trảm" yếu quyết. Vì những lý do đó cho nên Dương Hạo mới có thể đánh bại Kim Đức.

" Ta thắng......" Dương Hạo cơ hồ đã dán mặt dưới đất vẫn cố cất tiếng cười

" Chúng ta thắng." Hỗn nguyên tử liền đính chính, mặc dù không phải lão đối địch, nhưng vận mệnh của lão cùng Dương Hạo tuyệt đối ở cùng một chỗ " Có điều chúng ta vẫn sẽ chết chắc."

Lời Hỗn nguyên tử nói tựa một phán quyết lạnh như băng khiến Dương Hạo đang trọng thương trong lòng cũng chấn động :" Tại sao?"

" Ngươi nhìn chung quanh xem......" Hỗn nguyên tử rất tuyệt vọng " Trừ phi ngươi còn có chân khí đủ để chạy nếu không chúng ta sẽ xong đời ."

Không cần lão nhắc Dương Hạo đã thấy rõ tình hình xunh quanh, lúc hắn cùng Kim Đức chạm vào nhau đã tạo thành tiếng nổ cực lớn đưa tới vô số hoàng thất vệ đội, bây giờ ít nhất có mấy ngàn người vây quanh người Dương Hạo, toàn bộ đều mặc đồng phục của cảnh vệ Lôi Mông tinh hoàng gia, thoạt nhìn không có vẻ là thành viên kiếm sĩ đoàn của Kim Đức.

Nhưng cho dù là như vậy Dương Hạo vẫn bị bắt lại. Dù sao Dương Hạo đã lén vào hoàng cung trộm đồ còn giết chết một vị phó đoàn trưởng của kiếm sĩ đoàn, bất cứ tội danh nào đều cũng đủ để chém Dương Hạo. Mà trong khi tấn công Dương Hạo vừa rồi đã hao hết chân khí, bây giờ ngay cả một gã vệ sĩ chỉ có nhị cấp chiến lực cũng có thể dễ dàng bắt được hắn. Huống chi Dương Hạo đã chợt hôn mê bất tỉnh.

Dương Hạo bất hạnh nhưng cũng vẫn còn may mắn.

Bất hạnh là bởi vì hắn đã rơi vào tay cảnh vệ của Lôi Mông tinh hoàng thất, bất kỳ ai trên Lôi Mông tinh đều cũng biết cảnh vệ của hoàng gia là những chiến sĩ trung thành nhất của hoàng thất Lôi Mông tinh, bọn họ cũng là những chiến sĩ lãnh khốc vô tình nhất, chỉ cần có người ý đồ mạo phạm hoàng thất xuất hiện, hoàng thất vệ đội đều sẽ tàn nhẫn giết chết hắn.
Nhưng may mắn chính là, Dương Hạo còn không bị kiếm sĩ đoàn bắt được, nếu không có lẽ hắn đã chết rồi. Hoàng thất vệ đội mặc dù lãnh khốc nhưng dù sao vẫn nghe lệnh từ hoàng đế. Người mà bọn họ bắt được đều đưa lên Minh hoàng phán quyết.

Cho nên lúc Dương Hạo tỉnh lại liền nhận ra đã có người băng vết thương cho hắn, tánh mạng đã tạm thời được giữ lại. Dương Hạo vừa rồi hôn mê chỉ là vì chân khí tiêu hao quá độ cùng với mất máu quá nhiều. Sau khi hắn dùng hắc kim hoán tủy đan thì thân thể đã sớm thoát thai hoán cốt, khả năng sinh huyết cùng tốc độ khôi phục vết thương nhanh chóng kinh người, cho nên Dương Hạo hôn mê cũng chỉ như vừa ngủ một giấc đến lúc tỉnh lại cả người đã khôi phục không ít.

" Đây là đâu a ?" Dương Hạo mở mắt, ánh sáng chói chang khiến hắn lại cuống quít nhắm mắt lại. Bốn phía rất yên tĩnh, dường như tiếng hít thở của người cũng không có nhưng nhạy cảm thuật của hắn lại báo cho hắn rằng bên cạnh không đến mười bước chân ít nhất có hơn trăm người đang đứng. Nói cách khác, hơn trăm người đang đứng ở chỗ này mà ngay cả một chút tiếng động cũng không dám phát ra.

Đây là nơi nào mà có thể khiến người ta câm như hến đến trình độ này.

Qua một hồi lâu, Dương Hạo mới tạm thích ứng với ánh sáng nên chậm rãi giương đôi mắt, hoàng quang lòe lòe chung quanh trong nháy mắt tràn vào thị giác Dương Hạo.
Trên thế giới này quả thật có rất nhiều căn phòng hoa lệ cùng rực rỡ, thí dụ như căn phòng kim cương ở Lăng phi tinh thần hải có thể được xứng với hai chữ xa hoa trên toàn vũ trụ. Nhưng nơi Dương Hạo vừa nhìn thấy so với phòng kim cương càng xa hoa hơn gấp mấy trăm lần.


Hai nơi này gần như không thể so sánh được, bây giờ nếu ngẫm lại phòng kim cương kia căn bản là thô tục hơn nữa còn khiến người ta có cảm giác muốn ói. Còn kiến trúc trước mặt mới là vẻ đẹp chính thức, mới là vĩ đại chính thức. Một kiến trúc có thể khiến cho người ta đột nhiên sinh ra cảm giác muốn sùng kính mới là tột cùng tinh túy.

Dương Hạo bây giờ đang ở trong một cung điện. Cung điện này khổng lồ vô cùng, vách tường cao vút tựa vách núi, cột trụ được điêu khắc tinh tế xếp thành hai hàng. Cung điện tổng cộng chia làm tam tầng, tối phía dưới chính là rộng rãi điện hạ cấp, mấy trăm gã vệ sĩ cùng quan viên đang nghiêm nghị đứng thẳng ở đó, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Dương Hạo.
Còn Dương Hạo đang nằm trên một bậc thang ở tầng thứ hai, cách tầng cuối chỉ khoảng hơn ba thước, điều này khiến hắn gần như có thể nhìn rõ hết mọi người. Phía trên hắn còn có một tầng nữa. Nếu nói cung điện này là một ngọn núi nguy nga thì tầng trên cùng chính là đỉnh núi, trên đó chỉ có duy nhất một chiếc ghế, tựa hồ được làm từ mặc ngọc, rộng rãi mà lại lạnh như băng. Đặt ở nơi đó tạo ra vẻ cao ngạo dị thường, trên ghế không hề có nửa điểm hoàng kim hoặc bảo thạch, có vẻ chủ nhân chiếc ghế cũng không cần đến hoàng kim để tăng thêm vinh diệu .
" Ngươi là ai? Tại sao lại ở nơi đây ?" Một thanh âm tựa như từ trên trời vọng xuống.

Dương Hạo cố gắng mở mắt nhìn người đang ngồi ở trên cao nhưng trên mặt người kia lại phảng phất có một màn ánh sáng, chỉ có thể cho người ta nghe được thanh âm già nua cùng với có chút quen thuộc chứ thủy chung không có cách nào thấy được khuôn mặt. " Ta cũng đang muốn biết tại sao lại ở chỗ này đây ?" Toàn thân Dương Hạo đều đau nhức nên dứt khoát ngồi xuống đó, hắn bất kể chỗ này đang có bao nhiêu người nhìn hắn, dù sao thân thể không khỏe được ngồi cũng thoải mái hơn.

" Nơi này là hoàng cung của trẫm." Trong thanh âm của người kia lộ ra vẻ quen thuộc khó tả " Còn ngươi lại lén xông vào đồng thời còn giết một kiếm sĩ của ta."

Dương Hạo chợt rùng mình, hắn đột nhiên nghĩ ra đây là nơi nào. Ngoài Minh hoàng chí cao vô thượng của Lôi Mông tinh còn có ai có tư cách đứng ở trên cung điện hoành tráng như vậy, lại còn có thể đứng trên vị trí cao nhất tựa thần thánh nói xuống phía dưới như vậy chứ.

" Cái này......" Dương Hạo vò vò đầu " Kỳ thật, ta là đi lầm đường. Đêm hôm qua ánh trăng rất đẹp nên ta đi ra tản bộ, không ngờ đột nhiên đi tới nơi này."

" Đi nhầm?" Minh hoàng trầm ngâm " Ngô...... Long tướng quân......"

Thanh âm của Minh hoàng rất thấp trầm nhưng lại có thể rõ ràng vượt qua hơn mười thước độ cao lọt vào tai đám quan lại phía dưới. Một gã tướng quân của hoàng thất vệ đội sắc mặt tái nhợt đứng ra, cung kính trả lời :" Bẩm cáo bệ hạ, hôm qua hoàng thất vệ đội một ngàn hai trăm người đi tuần, hai trăm nơi ám tiếu cùng năm trăm minh tiếu mà không hề thấy bất luận kẻ nào đi vào."

Câu trả lời này hiển nhiên ở trong dự liệu trước, Minh hoàng hài lòng tiếp tục hỏi Dương Hạo :" Thoạt nhìn, ngươi tựa hồ không có khả năng có thể đi lầm được, trên thế giới này sợ rằng không ai có thể tùy tiện đi tản bộ mà lại đột phá được toàn bộ phòng ngự của trẫm."

" Được rồi, được rồi." Dương Hạo làm bộ thở dài " Ta nói thiệt cho ngươi biết chứ kỳ thật ta là cùng Kim Đức đã có ước hẹn hôm qua trong hoàng cung sẽ tiến hành một lần công bình quyết đấu, cho nên mới tiến đến ."

" Hoàng gia kiếm sĩ đoàn Phó đoàn trưởng Kim Đức?" Trong thanh âm Minh hoàng có một điểm ý cười " Hắn chính là kiếm sĩ đứng đầu, kể ra lá gan của ngươi cũng không nhỏ, tại sao lại muốn cùng hắn quyết đấu?"

" Vì đàn bà thôi !" Dương Hạo bây giờ nói sạo cũng không hề nháy mắt, tuyệt đối đạt chân truyền của Hỗn nguyên tử " Ta thực ra còn trẻ lại anh tuấn phong độ khiến cho vô số mỹ nữ ở Lăng phi tinh thần hải đều nhớ thương đến ta. Một cô nương mà Kim Đức yêu cũng vì ta mà đòi chia tay hắn nên Kim Đức thẹn quá thành giận muốn cùng ta quyết đấu."


" Nga, phải không?" Minh hoàng khẽ cử động bàn tay khiến màn quang mang trên mặt khẽ lay động, có lẽ đó là một loại máy móc hiện đại gì đó để tạo thêm vẻ quyền uy cho hoàng đế " Thế nhưng tại sao trên người ngươi lại có hai loại linh dược chỉ có trong hoàng gia thương khố chứ? Ngươi sẽ không định nói với ta rằng đó là linh dược tự bay vào trong túi ngươi chứ."

Dương Hạo lại càng hoảng sợ, liền tự kiểm tra lại trong túi của mình. Quả nhiên, Hỏa hài nhi lẫn Băng sương ngư cùng với cả túi thuốc toàn bộ đều đã biến mất, bây giờ Dương Hạo chỉ là một kẻ tay không tấc sắt.

" Ta nhận ra rồi !!" Hỗn nguyên tử quả thực đúng là loại dọa chết người không thường mệnh, đúng lúc chợt lên tiếng.

" Còn tưởng lão đã chết rồi chứ!" Dương Hạo thẹn quá hóa giận " Mau giúp ta nghĩ cách trốn thoát bằng không sẽ chết chắc đó."

" Gấp cái gì, ngươi mau nhìn trên đầu, người kia là ai ?" Giọng điệu Hỗn nguyên tử tựa như vừa thấy được thượng đế, ngạc nhiên đến khó tả.

Dương Hạo ngẩng đầu cố gắng nhìn, lúc này quang mang trên mặt Minh hoàng đã hoàn toàn biến mất, lộ ra khuân mặt già nua. Dương Hạo vừa nhìn thấy cũng ngạc nhiên đến há hoác miệng ra :

" Tại sao lại là ngươi!!!" Dương Hạo bật thốt lên ra.

" Ngươi nhận ra ta?" Trên mặt Minh hoàng có nét tự tiếu phi tiếu (cười mà như không cười), nhưng đôi mắt lại lóe ra một tia hàn quang.

Dương Hạo đương nhiên nhận ra Minh hoàng, sợ rằng không chỉ nhận ra hơn nữa mà chính là vì lão nhân này mà hắn mới phải mò vào trong hoàng cung mạo hiểm .

Minh hoàng hóa ra chính là lão nhân mắc xuân dược kháng nguyên chứng trong Lăng phi tinh thần hải đã ép Dương Hạo phải chữa cho lão. Lúc ấy trong Lăng phi tinh thần hải Dương Hạo đã rất kỳ quái vì trên người lão nhân đó tản mát ra vẻ uy nghiêm mà người bình thường khó có thể có, mà số cao thủ bảo vệ tất cả đều hơn xa hắn, với những điều đó chắc chắn quý tộc bình thường không có khả năng làm được .

Nhưng Dương Hạo vạn vạn không có nghĩ đến lão nhân đã khổ sở dùng hết xuân dược trong thiên hạ mà vẫn không có chút tác dụng kia lại chính là Minh hoàng chí cao vô thượng người nắm trong tay hết thảy sinh linh của Lôi Mông tinh.

Minh hoàng dừng ở Dương Hạo, trong ánh mắt hàm chứa vô số ý niệm khiến Dương Hạo rét lạnh cả người, rùng mình liên tục mấy lần mới miễn cưỡng chịu được.

" Không nhận ra, ta không nhận ra bệ hạ." Dương Hạo đè nén sự xúc động trong lòng xuống trả lời.

" Ngô." Minh hoàng hài lòng gật đầu " Bình dân như ngươi cũng không thể nhận ra trẫm phải thôi."

Trong bụng Dương Hạo đang chửi thầm không ngớt , cái gì chó má Minh hoàng kia cũng chỉ là một lão già đáng thương đi tìm thuốc, ở trước mặt mọi người còn muốn bảo trì thể diện không chịu thừa nhận có bệnh bất lực. Có điều chửi thì cứ chửi thầm chứ Dương Hạo cũng không dám thật sự đem bí mật của lão hoàng đế này nói ra, bây giờ tiểu mạng của hắn còn đang ở trong tay người ta, vạn nhất chọc giận lão thfi dù có mười cái đầu cũng không đủ chém.

" Bây giờ, ngươi có thể nói cho trẫm, tại sao lại đến đây rồi chứ?" Thanh âm Minh hoàng mặc dù bình tĩnh nhưng đã không có sát khí bức người như lúc đầu.

" Uy, đồ đệ. Lão nhân kia hình như cố ý phóng cho chúng ta một đường thoát." Hỗn nguyên tử rốt cuộc vẫn là lão giang hồ, chỉ từ khẩu khí đã nhận ra được hàm nghĩa.

" Phóng cái rắm!" Dương Hạo một điểm cũng không nhạc quan " Đám hoàng gia ai chẳng tàn nhẫn, ta đoán lão có thể sẽ giết chúng ta diệt khẩu, không còn ngại chúng ta nói ra căn bệnh của lão."

" Hắc hắc, ngươi không tin thì chúng ta đánh cuộc ?" Hỗn nguyên tử nói xong lại im lặng tiếp.

Dương Hạo khẽ lau mồ hôi lạnh trên trán, hắn vẫn không thể hiểu Minh hoàng rốt cuộc muốn làm gì, bất quá việc đã đến nước này còn không bằng liều thử một lần nên dứt khoát một hơi nói ra :" Ta tiến vào hoàng cung chính là để tìm loại linh dược nhằm chế tạo ra một loại xuân dược đặc thù, xuân dược của ta có thể trị liệu những người mắc phải xuân dược kháng nguyên chứng."

" Hỗn đản!" Minh hoàng thốt lên giận dữ " Linh dược của trẫm quý giá như vậy mà ngươi dám trộm để chế tạo xuân dược, ngươi biết tội của mình chưa ?"

Dương Hạo nhìn lão nhân nổi giận trong lòng đã thầm nói sớm biết rằng là sẽ chết chắc mà :" Tử tội tử tội, không chết không thể, cùng lắm thì ngươi giết ta đi. Dù sao ta cũng giết chết một gã phs đoàn trưởng của hoàng gia kiếm sĩ đoàn, dù chết cũng đủ uy phong ."

Chợt Minh hoàng chỉ trong nháy mắt mà ngữ khí đã thay đổi :" Trẫm cũng không tin ngươi có thể dụng hai loại thuốc kia tạo thành xuân dược ."

" Đương nhiên chứ, ta chính là ông chủ xuân dược điếm, có gì mà không thể làm." Dương Hạo ưỡn ngực, bây giờ hắn đã chấp nhận thân phận của mình, một điểm cũng không cảm thấy đi bán xuân dược là nhục nhã.

" Người đâu!" Minh hoàng uy nghiêm quát.

Phía dưới mấy trăm người cùng hô lên một tiếng cùng rút kiếm ra. Khí thế đã khiến Dương Hạo sợ đến giật mình, hắn vừa rồi còn ra vẻ thấy chết không sợ mà bây giờ đã nước mặt đầm đìa, nghiêm mặt thốt lời :" Muốn giết cứ giết đi, việc gì phải dọa người."

" Đem hắn giam vào kho thuốc của trẫm, trẫm muốn nhìn xem hắn đến tột cùng có bản lãnh gì có thể đem linh dược biến thành xuân dược." Minh hoàng nhìn Dương Hạo đầy thâm ý " Tất cả dược tài của trẫm đều tùy ý cho hắn dụng nhưng nếu trong vòng một ngày không tạo thành xuân dược thì sẽ đem hắn ra bầm thây vạn đoạn."

Hoàng thất vệ sĩ cùng đồng thanh đáp lệnh rồi ùa lên tóm lấy Dương Hạo hướng một lối đi tối om chạy đi. Dương Hạo mặc dù không sợ đến ngất xỉu nhưng đầu óc đã ngây ra, hắn thật sự không thể hiểu nổi tại sao mỗi khi mình cảm thấy chuyện mười phần đã ổn đến chín thì sẽ lại gặp phải nguy hiểm, mà khi nghĩ rằng hẳn phải chết thì lại thuận buồm xuôi gió.

Chẳng lẽ đây là trò đùa của số mệnh mà mọi người thường nói sao ? Đúng là cái số gặp quỷ !

Nguồn: tunghoanh.com/dan-dinh-tu-diem-luc/quyen-1-chuong-43-094aaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận