Đao Kiếm Thần Hoàng
Tác giả: Loạn Thế Cuồng Đao
Chương 628: Bịtiêu diệt hoàn toàn?
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: vipvanda
Đinh Hạo thân là đao kiếm hai thánh thể, lại không ngừng gặp kỳ ngộ.
Hơn nữa thực lực đã tiến vào trên Tiên Thiên, thểchất thay đổi. Trong máu của hắn ẩn chứa năng lượng khó có thểtưởng tượng được. Màu máu đã bắt đầu có thoáng chút ánh kim, có thểso sánh với một ít thần tài bảo dược. Lấy tính cách tham lam như nhạn mổ lông của Tà Nguyệt, sao có thểnguyện ý buông tha.
- Con mèo mập nhà người...
Đinh Hạo tức giận.
Đinh Hạo ngoắc tay, một lực lượng tuôn ra, bao quanh một vũng máu màu vàng nhạt trên mặt đất lại, ngưng tụ thành một đoàn. Sau khi luyện hóa sơ qua, loại bỏ các loại tạp chất dính vào trong đó ra ngoài, hắn há miệng, nuốt tất cảchúng vào trong bụng.
Máu này cũng không thểchảy một cách vô nghĩa.
- Meo? Ngươi lại có thểuống máu của mình sao? Tất cảđều đã chảy xuống trên mặt đất, làm v
ậy có thấy buồn nôn hay không hả?
Mắt Tà Nguyệt nhìn chằm chằm vào số máu tươi bịmất đi, giơ chân cào, giễu cợt.
Mặt Đinh Hạo đen lại, nắm lấy con mèo m
ập, lại là hành hung một tr
ận.
- Đã chảy nhiều máu như v
ậy, sao ngươi v
ẫn có tinh thần như v
ậy chứ? Được rồi, vừa rồi ta nhìn thấy rõ ràng ngươi đã bịđâm một nhát xuyên qua trái tim, sao không chết v
ậy?
Tà Nguyệt mặt dày mày dạn nhảy đến trên vai Đinh Hạo, tò mò hỏi.
- Ngươi chết, ta v
ẫn còn chưa chết đâu.
Đinh Hạo vung tay lại tát một cái.
- Meo, ta liều mạng với ngươi. Không được đánh vào đầu. Ngươi xem đi, đầu meo khảái xinh đẹp của ta cũng bịngươi đ
ập ra thành hai túi...
Tà Nguyệt tức gi
ận nói.
truyện copy từ tunghoanh.com Đinh Hạo không đểý tới nó. Hắn nhớ lại tr
ận đánh cùng Đinh Hạo ảo giác vừa rồi, lúc này trong lòng v
ẫn có chút sợ hãi.
Ảo giác này có sức chiến đấu giống hệt với mình, hình như cũng hoàn toàn hiểu được tâm ý của mình, giống như một đối thủ hiểu vô cùng rõ ràng về mọi cử động của ngươi, căn bản không có khảnăng chiến thắng. Kết quảsau cùng, tất nhiên là đồng quy vu t
ận. Nhưng th
ật ra một câu nói của Kỷ Anh Khởi vừa rồi Dồn vào tử địa sau đó sinh đã nhắc nhở Đinh Hạo, khiến hắn nắm bắt được một tia cơ hội rời khỏi huyễn cảnh.
Một đao kia là do Đinh Hạo cố ý chịu.
Nếu huyễn cảnh là thử thách, hơn nữa ảo giác mô phỏng ra cũng linh động như này, nói rõ nó có ý thức cấp thấp nhất định. Đinh Hạo cố ý nh
ận một đao, ngất đi đã lừa gạt được Đinh Hạo ảo giác kia. Quảnhiên sau khi hắn giảchết, ảo giác biến mất, tất cảđều biến mất. Hắn rốt cuộc miễn cưỡng thông qua huyễn cảnh thử thách này.
Đương nhiên, Đinh Hạo cũng là tài cao m
ật lớn.
Nếu không phải có Kỷ Thân Thiên Địa, cảnh giới Thắng Tự Quyết tầng thứsáu huyền bí chống đỡ, khiến Đinh Hạo có thểkhống chế vịtrí nội tạng của mình, trong nháy mắt đểtrái tim hơi lệch vịtrí một chút, trách được mũi đao, Đinh Hạo cũng không dám mạo hiểm như v
ậy. Một chiêu này th
ật sự hiểm lại càng hiểm. Chỉtrong nửa giây sơ hở, phải làm được tinh chuẩn không có sai sót. Vịtrí trúng đao, vịtrí trái tim lệch đi, tư thế ngã xuống, không đểý tới chút máu chảy ra...
Tất cảnhững điều này đều được tính toán không có chút sai sót nào. Nếu như đổi lại là trước đây, Đinh Hạo kiên quyết không làm được như v
ậy.
Chỉcó điều, sau khi trải từng đoạn tây du Cổ Lộ với những không gian kỳ lạ, lực khống chế của Đinh Hạo đối với lực lượng của chính mình đã đạt tới một mức độ đỉnh phong. Nhờv
ậy, cuối cùng hắn đã bày bố cục một cách hoàn mỹ, làm được tất cảnhững điều này.
Quảnhiên Đinh Hạo đoán không sai.
Sau khi Đinh Hạo ảo giác kia biến mất không lâu, không gian huyễn cảnh kỳ dịnày cũng ch
ậm rãi nghiền nát biến mất.
Khi cảnh tượng trước mắt lại biến đổi, mấy người một lần nữa lại trở về trong hành lang tối tăm trước đó. Đinh Hạo quan sát xung quanh, nhưng không thấy có một bóng người nào. Hắn mặt nhăn mày nhíu, ch
ậm rãi đi về phía trước.
Hành lang này rất ngắn, đại khái chưa đầy ngàn mét. Sau thời gian nửa nén hương, Đinh Hạo liền đi tới điểm cuối của hành lang này. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, thấy hai cánh cửa đá màu xanh.
Mặt ngoài của cửa đá cực kỳ thô ráp. Từng hạt cát lớn chừng đầu ngón tay nhô ra, dường như đã từng trải sự bào mòn năm tháng của thế giới này, lại giống như đang kểvề một câu chuyện thần bí trước đó mà không người nào biết tới.
Trên cửa đá này mặc dù không có bất kỳ ký hiệu minh văn nào, nhưng Đinh Hạo lại có cảm giác, dường như chúng là v
ật sống, dường như có đôi mắt đang lẳng lặng quang sát từng cử động của mình.
- Đây chính là con đường đi thông tới di chỉthần bí!
Đinh Hạo âm thầm suy đoán.
Thế giới không gian đoạn Cổ Lộ thứmười một đã kết thúc. Kế tiếp chính là di chỉthần bí.
Hắn quay đầu lại nhìn về phía sau. Trên hành lang tối đen không có một bóng người nào.
- Nếu như ta đoán không sai, mình là người đầu tiên từ trong thế giới huyễn cảnh đi ra. Những người khác còn đang chịu đựng thử thách!
Đinh Hạo suy nghĩmột chút, sau đó quyết định chờnhững người khác đi ra. Bởi vì chỉcó mười một tấm bia đá địa đồ t
ập trung lại, mới có thểhoàn toàn mở ra cánh cửa đá này.
Ăn uống nghỉngơi một hồi, lại một canh giờtrôi qua. Đinh Hạo v
ẫn chưa thấy có người nào từ trong thế giới huyễn cảnh đi ra.
Đinh Hạo bắt đầu ngồi trên mặt đất điều tức v
ận khí, t
ận dụng mỗi phần mỗi giây đểtu luyện.
Tâm tình Kỷ Anh Khởi trải qua buồn bã, mừng rỡ, lúc này cũng có chút buồn ngủ. Nàng nằm ở trên tấm thảm da thú bên cạnh, chìm vào giấc ngủ.
Cá heo nhỏ co quắp ở bên cạnh Kỷ Anh Khởi, lẳng lặng nghỉngơi.
Nhưng th
ật ra con mèo m
ập Tà Nguyệt vừa rồi nếm được mỹ vịcủa máu Đinh Hạo, cảm giác có chút mê mẩn. Nó liếm miệng, đi tới đi lui xung quanh người Đinh Hạo, nhìn xem có thểtìm được một vết thương nào đó hay không. Nó liếm mép, vui vẻ nhìn.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Khi Đinh Hạo lại mở mắt lần nữa, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Chỉcó điều trong hành lang tối tăm kia v
ẫn không có bất cứbóng người nào xuất hiện.
- Lẽ nào đã bịtiêu diệt hoàn toàn?
Đinh Hạo suy đoán, có chút nóng nảy.
Đám người Lý Lan Tống Khuyết đều ở trong đó. Tất cảtinh anh thiên tài Bắc Vực Nhân tộc đều ở bên trong. Nếu như bọn họ đều chết hết, điều này đối với Nhân tộc mà nói, tuyệt đối là một tổn thất to lớn không thểthừa nh
ận.
Trong lòng hắn có chút nôn nóng, ch
ậm rãi đứng d
ậy, đi qua đi lại.
Bất tri bất giác, lần thứhai khi Đinh Hạo đi tới phía trước cánh cửa đá màu xanh, theo bản năng hắn đưa bàn tay ra, nhẹ nhàng vuốt lên mặt cửa đá thô ráp.
Ai biết được, biến hóa ngoài dự đoán xuất hiện. Trong lòng bàn tay truyền đến một loại cảm giác nóng rực một cách kỳ lạ. Trong chiếc nh
ẫn trữv
ật dường như có thứgì muốn thoát khỏi sự ràng buộc của không gian nhảy ra. Đinh Hạo khiếp sợ nhảy lui lại, trong lòng lấy làm kỳ lạ. Thời điểm hắn đang định cẩn th
ận kiểm tra...
Đột nhiên…
Phía sau một tia sáng xuất hiện. Một bóng người lảo đảo từ trong huyễn cảnh bịtruyền tống ra, tiến vào hành lang tối đen.
Đinh Hạo xoay người nhìn lại. Cảm giác nóng rực trong lòng bàn tay biến mất.