Đen trắng Chương 10


Chương 10
Không tự giác lui về phía sau từng bước, lại không dự đoán được anh đã nhanh tay ôm lấy thắt lưng cô, dùng sức một chút, liền kéo cô hướng về phía anh.

Nếu đánh giá theo quan điểm cá nhân, Đường Dịch này thật ra có một chút ngạo mạn.

Ví dụ như, mua đồ ăn.

Đại thiếu gia vừa tiến vào siêu thị, nhìn thấy đám người đông nghìn nghịt đang mua hàng nhét đầy vào giỏ, nhất thời tư tưởng nhàn hạ bàng môn tả đạo [1] trỗi dậy, thốt ra một câu hỏi.

 “Nơi này có cô gái nào hướng dẫn mua đồ không?”

Kỉ Dĩ Ninh:“……”

Không đợi Dĩ Ninh hiểu được ý tứ của anh, các cô gái trẻ nhiệt tình với một tinh thần trách nhiệm cao đã nhanh chóng dào dạt thổi tới.

“Xin chào tiên sinh, xin hỏi ngài có cần phục vụ gì không?”

Đường Dịch chậm rãi lấy từ trong túi tiền ra một tờ giấy, đưa cho cô gái hướng dẫn mua đồ:“Đem tất cả những thứ có thể ăn được ở đây lấy ra cho tôi một phần, dùng thẻ để thanh toán, sau đó đưa đồ đến địa chỉ bên dưới……”

“……”

Từ khi sinh ra đến giờ, Kỉ Dĩ Ninh chưa bao giờ thấy có người nào đi mua đồ ăn lại có thể ngạo mạn đến vậy, vội vàng giành lấy cái thẻ trong tay anh, hơi hơi lúng túng nhìn về phía mấy cô gái cũng đang ngơ ngác kia giải thích:“Xin lỗi, anh ấy hay nói đùa, hay nói đùa thôi……”

Một câu, có thể khiến cho Dịch thiếu gia đang sảng khoái nhàn hạ phải chìm trong biển đồ ăn này.

Đường Dịch hôm nay tính tình thật không tệ, tuy rằng từ đầu tới cuối đều mang một bộ dáng lười biếng, nhưng người bên ngoài nhìn vào chỉ thấy anh như một quý công tử thư thái mà thôi.

Kỉ Dĩ Ninh nhìn người đàn ông trước mắt bước đi rất thong thả đang phụ giúp một tay đẩy xe đựng đồ, lòng lương thiện lại nổi lên, không kìm lòng được tiến đến trước mặt anh khen ngợi:“Hôm nay anh rất biết kiên nhẫn.”

“Ừ, anh cũng cảm thấy như vậy.”

“……” Anh bạn, khiêm tốn! Anh không biết thế nào là khiêm tốn à?!

Đang lúc Kỉ Dĩ Ninh lúng túng, lại nghe thấy người bên cạnh cảm thán một câu:

“Còn kiên nhẫn hơn cả anh mỗi tối ……”

“……”

Anh bạn này, lúc mua đồ ăn trong đầu anh rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì hả……

Hai người đẩy xe xuyên qua đám đông, một đường xô đẩy xê dịch cuối cùng cũng đến được khu thực phẩm.

Đường Dịch xoay người lại nói với cô:“Muốn mua cái gì? Em thích thì cứ lấy đi.”

“Như vậy không tốt đâu,” Kỉ Dĩ Ninh vội vàng lắc đầu:“Tờ danh sách của Tiểu Miêu đâu? Cô ấy đã viết cả ra rồi, đương nhiên phải dựa vào đó mà mua chứ.”

“Quan tâm đến cô ấy làm gì? Không cần để ý đến cô ấy đâu.”

Bạn Đường Dịch này có thói quen làm theo ý mình, đã sớm không để ý đến cái người phiền hà như Tô Tiểu Miêu rồi.

Kỉ Dĩ Ninh cũng hiểu người ngoài hành tinh này, vì thế không thèm để ý đến lời nói của anh, cô lại gần anh, lấy từ trong túi quần của anh ra tờ danh sách Tiểu Miêu đưa.

Đường Dịch nhìn cô một cái.

Anh thấy lông mày và lông mi cô đang rung rung, mềm mại như vậy, một chút công kích cũng không có, càng không có một chút khả năng tự bảo vệ nào. Một Kỉ Dĩ Ninh như thế này, phương thức sống như thế, khiến anh nhớ đến thế gian có một Giản Tịch , ngay cả ly hợp vui buồn hay rối loạn đều không có.

Bỗng nhiên anh gọi cô một tiếng:“Kỉ Dĩ Ninh.”

“Vâng?”

“Em đã từng bắt nạt ai chưa?”

“……”

Anh bạn, anh nghĩ ai cũng giống như anh hả?……

Cô có chút lúng túng trả lời:“…… Không có.”

“Bắt nạt Tô Tiểu Miêu một chút là chuyện rất thú vị mà em cũng không có hứng thú?”

Cô lắc đầu:“Không có hứng thú……”

Bộ dáng của anh lại là rất có hứng thú, nhất quyết đuổi theo cô không tha, bỗng nhiên cúi người xuống, dán vào môi cô dụ hoặc nói:“…… Như vậy, anh thì sao?”

Kỉ Dĩ Ninh bị dọa cũng có chút sợ hãi. Anh không bắt nạt cô là tốt rồi, cô cũng không dám có cái lý tưởng to lớn muốn đi bắt nạt anh.

Không tự giác lui về phía sau từng bước, lại không dự đoán được anh đã nhanh tay ôm lấy thắt lưng cô, dùng sức một chút, liền kéo cô hướng về phía anh.

Theo kẽ răng cô bật ra một câu cảnh cáo:“Đường Dịch! Đây là nơi công cộng  –”

“Ừ hừ,” Thực nam tính hừ một tiếng:“Vậy thì sao?” Với một thái độ không đem bất luận kẻ nào để vào mắt……

Kỉ Dĩ Ninh khép mắt lại.

Cô rất hiểu anh, người đàn ông này một khi đã có hứng thú, thì mặc kệ thời gian địa điểm là gì cũng sẽ tiếp tục muốn làm gì thì làm.

Kỉ Dĩ Ninh ngẩng đầu, chỉ có thể nghiêm trang trả lời vấn đề vừa rồi của anh:“Em không thích bắt nạt người khác, cho nên đối với chuyện bắt nạt người khác này, cũng không có hứng thú.”

"Cho dù cái giá phải trả là em bị đối phương bắt nạt lại, em cũng không hối hận."

"Không hối hận"

Đường Dịch mỉm cười, không vội vã cũng không chậm rãi nói, anh sẽ vô cùng căm ghét. Có một số thứ tốt đẹp là đúng, nhưng tốt đẹp quá sẽ gây nên phản cảm, sẽ khiến anh muốn ra tay hủy hoại."

Trong lời nói của anh rõ ràng có sự khiêu khích, Kỷ Dĩ Ninh không tỏ ra rầu rĩ, giọng nói vẫn dịu dàng: "Bản thân anh tự có tiêu chuẩn bình phẩm riêng mình, không cần em phải nói."

"Không sợ em sẽ ghét anh sao?"

"Không sợ"

Nụ cười của Đường Dịch rõ ràng rất bí hiểm, đáy mắt lại ẩn hiện một nét sắc nhọn: "Bởi vì đã biết chắc rằng anh không thể thiếu e ư?"

"Rõ ràng không phải là anh nghĩ như vậy, chẳng phải sao?. Cô lạnh lùng trả lời, dường như không muốn kỳ kèo với anh nữa, "Nếu anh nghi ngờ em, thì anh sẽ không có mặt cùng em ở đây vào lúc này. Mua rau hay bất cứ việc gì tương tự là những việc mà trước đây anh chưa từng làm, nhưng bây giờ, anh lại đang ở đây, bên cạnh Kỉ Dĩ Ninh này, vậy thì ít  nhất em còn có thể nghĩ rằng, anh vẫn chưa chán ghét em".

Có một câu mà Đường Kình đã nói đúng: "Em thấy cô gái Kỉ Dĩ Ninh này, cô ấy chỉ là không nói ra, chứ tuyệt đối không phải là kẻ ngốc nghếch". Một người con gái hiểu được việc nhẫn nhịn, hiểu được việc không được nói, khi đã thông minh, sẽ thông minh một cách vô cùng lợi hại hơn ai khác, bởi vì nhìn thấu được, nên cô ấy chưa từng có khiếm khuyết nào.

May mắn làm sao, vào chiều tối hôm đó, ông trời đã cho anh gặp được cô.

Đường Dịch chậm rãi đứng thẳng dậy, ánh mắt chặt chẽ khóa trụ cô, lộ ra tia nhìn nghiền ngẫm, tư thái dụ hoặc trên mặt như gương hoa thủy nguyệt dần dần ẩn nấp không còn dấu vết.

Anh gọi cô một tiếng:“Kỉ Dĩ Ninh.”

Toàn thân cô run lên. Mỗi khi anh gọi tên cô cả họ và tên như thế, giọng nói không mang một tia tức giận nhưng cũng đủ khiến lòng cô bồn chồn.

Lo sợ, cô kiên trì lên tiếng:“…… Dạ?”

Đường Dịch bỗng nhiên giơ tay sờ lên mặt cô, khóe môi hơi hơi nhếch lên một chút.

“Em thật sự là không đáng yêu.”

“……”

Kỉ Dĩ Ninh yên lặng hùa theo với chiến lược kháng chiến bị động ‘Không để ý đến anh ấy là được rồi’, cũng không đi tranh cãi với anh làm gì, nhanh chóng chuyển đổi đề tài.

“Để em xem Tiểu Miêu muốn mua cái gì……”

Bộ dáng né tránh của cô rõ ràng như vậy, Đường Dịch cũng không nói gì nữa, chỉ nhìn cô từ trên cao.

Ngốc chết đi, anh đang tán tỉnh cô mà cũng không hiểu. Nếu là lúc trước anh vẫn còn độc thân, làm sao có lòng kiên nhẫn chơi đùa cùng phụ nữ như vậy chứ, lúc đó chỉ cần anh ngẫu nhiên có ý muốn chơi đùa, có khi họ cũng hiểu được mà phối hợp và đáp lại. Chỉ có cô là cố tình, ngốc đòi mạng.

Lông mi thật dài của người đàn ông nhấp nháy một chút, che đi biểu lộ dục vọng trong mắt sắp không kìm lòng nổi. Rất không tốt, cô ngốc như vậy, mà anh còn thật sự có hứng thú, quả thực là đòi mạng.

Kỉ Dĩ Ninh ở mặt ngoài thì thực bình tĩnh nhưng trong đầu đang náo loạn không yên, trong lòng thầm nghĩ nhanh tay lấy đồ ăn mà về đi thôi, vạn nhất vị Đường thiếu gia này mà nổi lên hứng thú, cũng rất có khả năng ở trước mắt công chúng mạnh mẽ dùng sức ép buộc cô.

Vì thế, khi Đường Dịch thản nhiên hỏi ‘Tiểu Miêu muốn mua cái gì’, Kỉ Dĩ Ninh không chút suy nghĩ liền niệm ra ý nghĩ nhanh nhất:“Đầu tiên muốn mua một trăm hộp Durex hình ngọn lửa……”

Đường Dịch:“……”

– Nhìn lại xem, có lầm hay không! Muốn nhiều Durex như vậy! Tô Tiểu Miêu! Cô là tên buôn lậu áo mưa sao?! 

Dù là người bình tĩnh như Đường Dịch cũng không khỏi nghẹn lời, xung quanh đông đúc người như thế này lại càng không thể nói. Nhìn đi, thú vị a thú vị a, tất cả ánh mắt nghiêm nghị đều đang hướng về phía bạn Kỉ: Đầu năm nay, thục nữ cũng điên cuồng mất rồi……

Mất mặt về nhà, cả người Kỉ Dĩ Ninh như bị thiêu cháy, không nhịn được cúi đầu rúc vào lòng Đường Dịch, lại nghe thấy một giọng nói truyền đến:“Không phải Tiểu Miêu nói muốn mua đồ ăn sao……” Cô căn bản là không nhìn kỹ trên giấy viết cái gì đã thốt ra câu đó.

Đường Dịch vỗ vỗ vai cô, an ủi tâm linh thiện lương của cô đang bị tổn thương nặng nề.

“Anh đã nói trước với em rồi, không cần để ý người phiền phức như Tô Tiểu Miêu làm gì, em không đùa được với cô ấy đâu……”

 Truyen8.mobi tiếp tục cập nhật đến bạn đọc chương tiếp theo một cách nhanh nhất. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/8444


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận