Ở Rể (Chuế Tế)
Tác giả: Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
Quyển thứ ba: Long Xà
Chương 460: Trách nhiệm và đôi vai ( 3)
Nguồn: Mê Truyện
- Nhưng muội lại không hy vọng như vậy …
Trong gian lầu nhỏ, Vân Trúc nhìn hắn và nói:
- Huynh muốn đối xử tốt với nương tử của huynh, muốn đối xử tốt với Tiểu Thiền, muốn đối xử tốt với Cẩm Nhi, rồi với muội, đó đều là điều rất tốt... rất tốt. Chúng muội đây cũng đều rất thích huynh, thế nhưng có những chuyện không phải là trách nhiệm của huynhLập Hằng, nếu như nói đến điều gì tốt đẹp khi ở thanh lâu, thì đó chính là việc nơi đó đã dạy cho muội bản lĩnh làm sao có thể hiểu được huynh, làm sao có thể lấy lòng huynh. Muội cũng đã từng nói rồi, nếu như có thể làm cho huynh chuyện gì đó thì muội sẽ cảm thấy rất vui
Ninh Nghị cười gượng:
- Vì thế nên muội mới cảm thấy sự việc đã nghiêm trọng đến mức muội phải rời đi, để cho ta bình tĩnh một thời gian đúng không?
Vân Trúc lắc đầu cười:
- Muội không biết, nhưng thực ramuội thực sự cũng muốn về Tuyên Châu một chuyến xem sao. Lập Hằng, rốt cục huynh hi vọng chúng ta sẽ như thế nào đây. Muội cũng không biết phải thế nào nữa nên cần phải suy xét lại thật kĩ càng. Trúc Ký cũng không cần muội nữa rồi. Muội đang nghĩ không biết có nên ra ngoài tiếp tục dạy đàn hay không, hay là ở nhà viết một quyển nhạc phổNhưng tóm lại Nhiếp Vân Trúc muội đã là người của huynh rồi. Cả tâm trí này thân thể này mãi mãi sẽ thuộc về huynh. Lập Hằng, muội sẽ luôn luôn bên cạnh huynh, có muốn vứt bỏ cũng không được. Ai bảo lần trước huynh đuổi muội về chứ Âm thanh ngọt ngào dịu dàng chậm rãi vang lên, len lỏi vào từng ô cửa trong gian phòng.
Ninh Nghị thở dài:
- Phải rồi, dù sao lúc không vui thì vẫn có thể đùa giỡn cùng muội.
Hắn lắc đầu, đẩy Vân Trúc nằm xuống giường đệm, cởi thắt lưng của nàng ra
- Thực ra ta cảm thấy, có lẽ muội chỉ là còn thiếu một đứa con
Ninh Nghị cởi quần áo của nàng ra, để lộ ra một thân thể trong trắng ngọc ngà, Vân Trúc cũng phối hợp với hành động của hắn. Nàng nhìn hắn cười dịu dàng. Hơi thở trong gian phòng nhỏ dồn dập Dự liệu trước khi đến đây có lẽ không phải là điều hiện giờ đang diễn ra. Ninh Nghị cũng biết, nếu như mình quyết không để Vân Trúc đi thì nàng chắc chắn sẽ ở lại.
Nhưng đến cuối cùng thì Ninh Nghị cũng không làm thế, hắn chỉ dặn dò nàng mấy câu:
- Ta đã sắp xếp người, muội bất cứ lúc nào cũng có thể báo cho ta biết muội đang ở đâu, không cho phép muội chạy đi đâu mất.
Cuối cùng mãi đến lúc rời đi, Cẩm Nhi đang giận dỗi với hắn cuối cùng cũng kéo tay hắn. Ninh Nghị cười:
- Muội đã sớm biết nên muốn nhắc nhở ta đúng không?
Hắn vẫn còn nhớ cái ôm mềm mại lần trước của Cẩm Nhi, bảo hắn đừng có nghĩ nhiều. Cẩm Nhi nói chen vào:
- Muội không biết.
Một lát sau mới hạ giọng nói:
- Muội phải đi cùng với Vân Trúc tỉ.
Ninh Nghị bèn hiểu ra vấn đề.
Thế là vào đúng ngày mười chín tháng giêng, Vân Trúc và Cẩm Nhi rốt cục cũng lên đường. Lúc này tuyết đã bắt đầu tan dần. Ninh Nghị giúp bố trí hộ vệ, người hầu, phía bên Tướng phủ cũng sắp xếp người đi theo. Tuyên Châu nằm ở phía Nam, gần giống như là Lương Sơn ở cách Biện Lương, nhưng phải đi xa hơn một chút. Nhưng đó dù sao cũng là mảnh đất Giang Nam giàu có và đông đúc. Về sự an toàn thì cũng đã được bảo đảm.
Ninh Nghị tự biết bản thân mình xảy ra chút vấn đề nên để mặc cho tâm trí rảnh rỗi một thời gian. Nghĩ lại cẩn thận hơn cũng tốt, tiện đấy, về vấn đề kinh tế cũng có rất nhiều chuyện phải làm.
Trong khoảng thời gian này, Chúc Bưu hẳn là đã khởi hành từ đồi Độc Long tới.
Phỏng đoán còn có Hổ Tam Nương đi cùng. Trong thành Biện Lương, hai nhà Trúc Ký đều đã chuẩn bị khai trương rồi, làm ăn cũng không đến nỗi nào. Có rất nhiều nơi đều đã dùng tới bếp than, vừa mới mẻ độc đáo, lại cũng rất tiện nữa.
Cùng phối hợp với Trúc Ký chính là một tiệm nhỏ phía trước cửa hàng gọi là "Hưng Phúc Tường". Lẽ ra là mở ở bên trong Trúc Ký, nhưng tạm thời chỉ bán vòng để quấn bếp than nhỏ và cũng tiếp nhận dịch vụ đến tận nơi để lắp bếp thôi. Than ngó sen bán ra đều là được đưa tới tận cửa, thực ra cũng giống như ở thời hiện đại vậy.
Mặc dù là thứ mới mẻ độc đáo nhưng cũng chưa đến mức độ quá độc đáo khác lạ, chỉ là triển khai dựa theo quy tắc mà thôi. Thế nhưng Ninh Nghị cũng không nóng vội, cho đến nay thì cửa hiệu cũng đã có sự tham gia của Tướng phủ. Từ sau khi bếp lò được đưa đến Tướng phủ thì có rất nhiều quan viên khác cũng đến mua về để dùng.
Lợi nhuận cũng kha khá, nhưng phải làm quảng cáo nữa nên phải một thời gian nữa mới được.
Ninh Nghị đang trù tính cho những việc này. Sauk hi Vân Trúc rời đi thì Ninh Nghị trong lòng cảm thấy không vui. Hắn hiểu rõ rằng cái tính chủ nghĩa nam tử đang muốn quậy phá, nhưng thầy thuốc chưa chắc đã có thể tự chữa được cho mình.
Muốn tâm trạng được giải phóng thì phải cần một thời gian, muốn tìm ra phương pháp giải quyết vấn đề lại càng phải có thời gian. Thời gian tới, Đàn Nhi phải bận rộn cho những việc về vải buôn. Theo như được biết thì có mấy thương gia không thiện cảm lắm với vải của Tô thị. Nguyên nhân đối ngoại là từ cửa hàng do nữ nhân quản lí không ra thể thống gì. Nhưng trên thực tế nghe nói những lời nói đó xuất phát từ một thương gia tên Tả Hậu Văn đến từ kinh thành.
Được biết tên Tả Hậu Văn này là nho thương, nghe nói vải buôn của Tô thị là nữ nhân xuất đầu lộ diện, nói một câu không vừa ý nên hắn muốn liên thủ cùng bộ hạ hoặc một số thương nhân có quan hệ với mình để chặt đứt chuyện cung ứng tơ sống của Tô gia. Đến nay thì ước tính là một số loại vải buôn của Tô thị đều xảy ra vấn đề.
Thi thoảng Đàn Nhi có nói chuyện này với Ninh Nghị nên Ninh Nghị cũng hỏi thăm một chút.
- Tả Hậu Văn của Tả gia thực không phải là đơn giản. Thực ra hắn là em họ của Tả Đoan Hữu. Ban đầu Mật Trinh ti có thể thành lập, một phần chính là do Tả Đoan Hữu này. Sau khi Vương Tử Tùng chết thì Tả Đoan Hữu xích mích với Tần Tự Nguyên, từ đó tuyệt giao quan hệ. Thế nhưng cũng coi như là quân tử tuyệt giao nên không nói ra những lời nói độc ác cay nghiệt. Ảnh hưởng của Tả gia rất lớn, tuy rằng bên ngoài không thể thấy được, nhưng họ đều có quan hệ với các quan trên dưới trong triều. Nàng định làm thế nào?
Lúc này đang là ban đêm, hai vợ chồng đang ở trong phòng ngủ nói chuyện. Đàn Nhi đang cầm cây kim thêu một đóa hoa:
- Thế lực của Tả gia tuy lớn nhưng làm ăn buôn bán lại không phải chỉ có mình nhà hắn. Tả Hậu Văn chẳng qua chỉ là nói có một câu mà thôi, người có địa vị như thế làm sao có thể lúc nào cũng quan tâm chú ý đến chúng ta được. Có lẽ nói xong hắn cũng đã quên luôn rồi cũng nên. Thiếp đã liên hệ với hai thương gia buôn tơ đi về phía nam, chuẩn bị đến huyện Mộc Nguyên lập nên một phân xưởng. Ở đó cái gì cũng rẻ nên có thể mua hàng chuyển đến kinh thành, như thế thì có thể giảm được giá thành của tơ sống.
- Huyện Mộc Nguyên?
- Cách chúng ta chừng hơn một trăm dặm.
- Ờ
Ninh Nghị gật gật đầu. Làm ăn buôn bán tuy rằng nói là dựa vào quan hệ, thế nhưng không thể chuyện gì cũng đều dựa vào quan hệ để giải quyết. Kẻ thù và đối thủ luôn luôn tồn tại, giải quyết vấn đề chung quy lại cũng là một niềm hứng thú.
Thấy Ninh Nghị gật đầu, Đàn Nhi liền nhìn hắn nói:
- Bởi vì đã chọn địa điểm như thế nên khoảng thời gian này thiếp sẽ qua đó. Thiếp muốn xem phân xưởng xây dựng bên đó, cũng còn có vài chuyện cần phải nói.
- Không để Văn Định đi được sao?
Ninh Nghị chau mày.
- Văn Định hắn còn có rất nhiều việc phải làm. Bên chỗ Mộc Nguyên khá là quan trọng
- Ah
Ninh Nghị nghĩ một chút và gật đầu.
- Nếu như thực sự cần thiết thì đợi sau khi ta giải quyết xong chuyện về vấn đề kinh tế thì sẽ đi cùng nàngThực ra, nếu như thực sự là có vấn đề gì đó thì ta có thể để Sơn Nguyệt đến Tả gia thăm hỏi một chút. Tả Đoan Hữu và Tần Tự Nguyên trở mặt với nhau, nhưng chút tình nghĩa năm xưa của Vương Kì Tùng thì vẫn còn, chỉ là một hiệu buôn vải, bọn họ chắc cũng không đến mức gây khó dễ, cũng chỉ là một lời nói thôi mà.
- Không cần đâu. Thiếp cũng không phải là chưa đi đâu bao giờ.
Đàn Nhi nhìn hắn cười, ánh mắt long lanh.
Ninh Nghị gật đầu:
- Để còn xem xét đã.
Quan hệ giữa hắn và Đàn Nhi rốt cục cũng vẫn là tốt đẹp.
Lúc này Đàn Nhi nói về việc này, trong lòng hắn thoáng lưu lại chút ấn tượng.
Nhưng thực tế, tính toán cho một năm là ở vào thời điểm sau đêm giao thừa của mùa xuân, bên phía hữu Tướng phủ cũng bận rộn một cách kì lạ. Một năm mới bắt đầu, chiến sự ở trận địa phía bắc sẽ còn tiếp tục. Đến nay đại anh hùng Quách Dược Sư đã vào kinh thành, vừa được thăng quan, vừa được trao quân hàm. Còn ở vùng phương bắc, Mật Trinh ti nhận được tin tức là Thường Thắng Quân điên cuồng bắt tráng đinh để chuẩn bị cho chiến tranh của năm mới.
Tuy rằng chuyện như vậy sẽ khiến cho nhân dân khốn khổ, thế nhưng bên phía Mật Trinh ti dù biết cũng không có cách nào. Còn bên phía Hữu Tướng phủ thì phải phụ trách tính toán điều phối tất cả các vấn đề về vật tư, tiền lương. Ninh Nghị vì tham dự vào nên cũng bắt đầu bận rộn với những vấn đề đó.
Trái ngược với tình cảm khờ dại đó, đối với những chuyện như thế này thì hắn đều đã thông thạo. Trong nháy mắt liền thay thế vị trí của Nghiêu Tổ Niên, Kỷ Khôn phụ trách giám sát và tiến hành tổng trù tính chung, dự toán. Chỉ có điều đối với các vấn đề kế hoạch điều phối yêu cầu tính cụ thể thì mấy người Nghiêu Tổ Niên có kinh nghiệm hơn hắn mà thôi. Hai bên phối hợp với nhau rất ăn ý. Cho nên trong mấy ngày này mọi người đều đang nói hắn:
- Ninh Nghị kinh doanh tửu lầu làm gì, mau mau ra làm quan đi.
Tần Tự Nguyên nói đùa rằng có thể đưa hắn vào trong Hộ bộ, ai có ý kiến gì thì ra tranh luận với hắn.
Chiều ngày hai mươi tám tháng giêng, Ninh Nghị trở về thì vẫn còn sớm nên hắn nghĩ buổi tối sẽ đưa Đàn Nhi, Tiểu Thiền ra ngoài đi dạo. Về đến nhà, khi trở vào sân trong thì hắn nghe thấy hình như con đang khóc và có người đang dỗ dành nó, tiếng khóc vì thế cũng dần ngừng lại. Thế nhưng trong nhà chả có người nào, chỉ có Quyên Nhi đang chơi đùa với Ninh Hi trong phòng.
- Mọi người đi đâu cả rồi? Tiểu Thiền đâu? Con ta có phải là đói rồi hay không?
- Thiếu gia vừa mới ăn sữa xong.
Quyên Nhi ngồi bên cạnh giường, bế đứa bé, nhìn hắn và nói nhỏ.
- Tiểu Thiền cùng với tiểu thư đi đến huyện Mộc Nguyên rồi, không phải cô gia cũng biết rồi hay sao?
- Sao? … Tiểu Thiền…… Ta vẫn biết Đàn Nhi đi Huyện Mộc Nguyên, nhưng Tiểu Thiền đi theo làm gì chứ…khoan đã…ngươi
Ninh Nghị cau mày, rồi đột nhiên cảm thấy có cái gì đó không đúng.
- Tiểu thư nhà ngươi đâu?
Một bên gian phòng, tay nải đã được chuẩn bị sớm hơn hai ngày, nay đã bị mang đi rồi. Quyên Nhi nói:
- Tiểu thư vẫn còn ở cửa bên, không biết có đi hay không
- Có chuyện gì thế nhỉ?
Ninh Nghị lẩm bẩm một câu, sau đó xoay người đi ra ngoài thì thấy sân bên có một bóng người đi qua, hắn đột nhiên gọi.
- Tô Văn Định, ngươi lại đây!
Tô Văn Định liền đi lại phía hắn. Trong mấy anh em nhà Tô gia thì Văn Định là trợ thủ luôn theo sau Đàn Nhi. Những người còn lại thì ở bên cạnh Ninh Nghị. Lúc này gọi y lại, Ninh Nghị mới hỏi:
- Rốt cục huyện Mộc Nguyên là như thế nào? Dạo này ngươi đang làm cái gì? Tại sao Đàn Nhi không để ngươi đi mà phải đích thân đi?
Sắc mặt Tô Văn Định rất phức tạp, y có chút gì đấy cứ quanh co úp mở, nhưng cuối cùng vẫn nói:
- Nhị tỷ phu, huynh thực sự không biết sao?
- Ta biết cái gì chứ?
- Mọi người đều nói huynh tính toán không bỏ sót gì cả, có điều nói thực ra chuyện của nữ nhân mà, nhị tỷ phu huynh nên…
- Ngươi đang nói cái gì vậy?
Ninh Nghị có chút tức giận, Tô Văn Định cũng không dám ấp úng giấu giếm nữa:
- Nghe nói, thực rata cũng chỉ là nghe nói thôi, cái cô nương họ Nhiếp đó đi rồi, mấy ngày trước nhị tỷ nghe nói chuyện này thì ngồi ngẩn ra trong phòng cả một buổi chiều. Đương nhiên, nhị tỷ phu à, đệ thì cảm thấy nam nhi đại trượng phu tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, chỉ là huynh đừng khiến nhị tỷ đau lòng là được rồihơn nữa đối với nhị tỷ mà nói đây làm sao có thể coi là chuyện tốt được. Tôi cũng có chút không hiểu
Ninh Nghị ngẩn người ra:
- Sao nàng ấy biết được?
- Cái đó thì đệ cũng không rõ. Nhưng nghe nói sau khi đến kinh thành thì nhị tỷ có gặp mặt Nhiếp cô nương đó. Thực ra đệ cảm thấy, với sự khôn khéo của nhị tỷ, lúc nào tỷ ấy cũng chỉ quan tâm đến huynh nên tỷ ấy biết những chuyện này cũng chẳng có gì là lạ
Trong khi Tô Văn Định dài dòng lôi thôi thì Ninh Nghị đi qua bên này sân. Hắn đi đến gần bên cạnh cửa mới nhìn thấy một đám người đang tụ tập tại đó. Xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi, Đàn Nhi đang nói nói cười cười tạm biệt mọi người. Tiểu Thiền ôm tay nải đứng ở bên cạnh, nhìn thấy Ninh Nghị đến vào lúc này thì ngẩn người ra, huých huých vào cánh tay Đàn Nhi làm dấu. Đàn Nhi liền nhìn sang bên đó, vô thức cười một cái, nhưng trong ánh mắt thì hiện rõ một thần thái phức tạp.
Mọi người liền quay đầu lại chào hỏi Ninh Nghị. Ninh Nghị phất phất tay, qua một lát mới đi đến gần hơn:
- Tata có chuyện muốn nói với Đàn Nhi, mọi người
Trong khi hắn vung tay thì mọi người cũng đều có ý rời đi chỗ khác.
Đàn Nhi đứng ở đó, hai tay bắt lại ở phía trước, cười dịu dàng.
Ninh Nghị nhìn nàng:
- Rốt cục là đã xảy ra chuyện gì vậy?
- Đâu có gì đâu, thiếp chỉ là đến huyện Mộc Nguyên một thời gian thôi mà.
- Tiểu Thiền cũng đi cùng sao?
- Tiểu Thiền
Đàn Nhi nhìn Tiểu Thiền một cái.
- Tiểu Thiền bắt buộc phải đi cùng.
Đàn Nhi khi nói thần sắc vẫn cứ như thường, nhưng khi nói đến từ cuối cùng thì ngữ điệu không tự nhiên, bất giác nuốt vào một cái, giống như là âm điệu của người đang phải chịu uất ức, tủi thân vậy. Đàn Nhi nhíu mày, thần sắc lộ ra vẻ không muốn nói chuyện.
- Có chuyện gì nàng phải nói rõ ràng với ta chứ?
Đàn Nhi lắc đầu:
- Nàng để lại Tiểu Hi là cớ gì chứ
Đàn Nhi tiếp tục lắc đầu.
- Cho dù….cho dù là vì chuyện của Nhiếp Vân Trúc
- Thiếp biết cô ấy đã rời khỏi kinh thành rồi.
Lần này Đàn Nhi rốt cục cũng ngẩng đầu lên và nói ra câu đó, ngữ điệu không chút văn vẻ. Ninh Nghị nhíu mày:
- Đúng thế, cô ấy đã đi rồi, nhưng màcô ấy đi rồi, sao nàng còn
- Thiếp không muốn để cô ấy đi.
Ninh Nghị muốn nói rằng hắn cũng không muốn để nàng đi, nhưng lời nói này rốt cục cũng không thể nói ra thành lời. Hắn nhìn thê tử trước mặt mình. Người thiếu nữ có dung mạo xinh đẹp và có tinh thần chín chắn cùng sự kiên cường chống đỡ được mọi việc nhìn hắn nói:
- Thiếp ở lại đây, không muốn chàng cảm thấy là thiếp đuổi cô ấy đi.
- Nàng đang nói đùa gì vậy, nàng biết là không thể nào
- Nhưng cô ấy đi rồi còn thiếp ở lại. Cô ấy đau lòng, còn thiếp thì vui, như thế chàng sẽ nghĩ như thế nào chứ, chàng sẽ cảm thấy không phải với cô ấy …
Ánh mắt trong vắt của Đàn Nhi nhìn Ninh Nghị, sau đó nàng cắn chặt răng, toàn thân đều run rẩy. Đã muốn có thể đè nén những nghẹn ngào xuống, nhưng cuối cùng nàng hít thở liên tục mấy lần và nói.
- Tướng công, thực ta thiếpthực ra trước giờ thiếp chưa từng hỏi chàng một cách nghiêm túc rằng, sau khi chàng và thiếp thành thân, rốt cục chàng có bao giờ nghĩ lại những việc trước đây?
Ninh Nghị nghĩ một chút, nhìn nàng và khẽ lắc đầu:
- Không, một chút cũng không.
Nước mắt của Đàn Nhi liền rớt xuống:
- Chàng xem, chàng đã quên hết những chuyện trước đây rồi, giờ chàng đã là một người khác rồi. Trước kia thiếp không quan tâm, thực ra thiếp không quan tâm đến. Ninh Lập Hằng, trước đây, cũng từ đó, có một chuyện từ khi gặp Nhiếp cô nương thiếp mới suy nghĩ. Thiếp nghĩ thiếp đối với chàng không tốt, thiếp đào hôn, thiếp chia phòng ra với chàng. Lúc đó thiếp cảm thấy thiếp đối xử với chàng như thế là quá tốt rồi. Rồi cũng có một ngày thiếp trở thành thê tử của chàng. Thế nhưng khi thiếp biết được sự tình về Nhiếp cô nương thì thiếp đột nhiên nghĩ rằng
- Thiếp đột nhiên nghĩ rằngcứ như vậy, tình cảm của chàng và Nhiếp cô nương đó
Đàn Nhi chợt khóc òa.
- Có phải là còn sớm hơn cả thiếp?
Trong đình viện, tiếng khóc của Đàn Nhi thật đau thương làm sao. Ninh Nghị nhất thời không biết phải trả lời thế nào, đành chỉ nghe Đàn Nhi nói.
- Có phải là chàng và cô ấy sớm đã có tình ý với nhau rồi hay không? Theo như tính cách của chàng, chàng không coi Tô gia là nhà của chàng. Có phải có có một thời gian chàng đã muốn rời khỏi Tô gia hay không, để đi cùng cô ấy
- Cái này …
Ninh Nghị tiến đến gần hơn, Đàn nhi chợt lui về phía sau.
- Thiếp không để bụng là chàng sẽ lấy cô ấy về, thiếp không quan tâm chàng thích cô ấy hay cô ấy thích chàng, thiếp cũng không để ý là trong lúc cô ấy bị bệnh chàng thường đưa cô ấy đi ra ngoài, thiếp thậm chí không quan tâm chuyện chàng bảo Tần tướng thu nhận cô ấy làm nghĩa nữ. Thiếp chỉ quan tâm đến duy nhất một điều, chàng có biết không
Ninh Nghị bắt được hai cánh tay nàng, thê tử trước mặt hắn lần đầu tiên giằng tay ra khỏi hắn.
- Chàng là tướng công của thiếp.
Nàng khóc, nàng gào thét.
Trong lòng Ninh Nghị đột nhiên như là bị thứ gì đó bóp chặt.