11 Tuần Yêu Chương 56


Chương 56
Thiên đường của em

Nhìn vào gương, Matt thắt chiếc cà vạt bộ tuxedo đen cũng với vẻ hờ hững như trong suốt hai ngày qua. Mấy ngày trước anh vẫn mơ về chuyện Meredith đứng bên anh đêm nay, chào đón khách của họ, nhưng giờ không còn nữa. Không phải lúc này. Anh sẽ không cho phép mình nghĩvề cô, nhớ cô, hoặc cảm thấy bất cứ thứ gì. Anh đẩy cô ra khỏi trái tim và tâm trí anh, lần này là vĩnh viễn. Ra lệnh cho Pearson báo cho cô biết việc tiến hành ly hôn là bước đầu tiên, và khó khăn nhất. Sau đó mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.

“Matt…” bố anh nói, đi vào phòng ngủ chính, trán ông nhướng lên với vẻ không thoải mái, “có người muốn gặp con. Bốđã bảo nhân viên bảo vệ để cho bà ấy lên. Bà ấy nói bà ấy là Caroline Bancroft – mẹ của Meredith – và bà ấy cần nói chuyện với con.”

“Tống khứ bà ấy đi. Con không có gì để nói với bất kỳ người nào mang tên Bancroft cả.”

“Lý do bố để cho bà ấy lên,” Patrick tiếp tục, đương đầu với cơn tức giận của con trai ông, “là bà ấy muốn nói với con về các vụ dọa bom ở cửa hiệu Bancroft. Bà ấy nói bà ấy biết người đứng đằng sau.”

Matt đứng sững trong giây lát, sau đó anh nhún vai và với lấy áo khoác. “Bảo bà ấy mang thông tin của bà ấy đến cho cảnh sát.”

“Đã quá muộn, bố đã cho bà ấy vào. Bà ấy đang ở đây.”

Lầm bầm chửi thề, Matt quay lại và nhận ra bố anh thực sựđã mang người phụ nữđó đến ngưỡng cửa phòng ngủ của anh. Trong giây lát, sự giống nhau giữa bà ta và Meredith xé nát tim anh khi anh nhìn người phụ nữ có mái tóc vàng hoe mảnh mai đang che giấu sự lo lắng đằng sau vẻ ngoài điềm tĩnh. Bà ta có đôi mắt và màu tóc của Meredith, nhưng không có sự hoàn hảo sang trọng trong nét mặt và thân hình như cô. Nhưng những điểm giống nhau đó cũng đủ làm cho anh muốn ném bà ta ra ngoài, đẩy bà ta ra khỏi tầm nhìn của anh.

“Tôi nhận ra cậu đang tổ chức tiệc và tôi là một vị khách không mời,” bànói một cách thận trọng, bắt đầu tiến về phía trước và băng qua Patrick, người đã rút lui, “nhưng máy bay của tôi vừa mới đáp từ Rome, và tôi không có bất kỳ sự lựa chọn nào khác ngoài việc đi thẳng đến đây. Sau khi tôi đã ngồi trên máy bay, tôi mới nhận ra là một khi tôi đến đây, Philip có lẽ sẽ không chịu gặp tôi, đừng nói chi đến chuyện tin tôi, và dù Meredith có tin hay không, thì tôi cũng không biết nơi nó sống.”  Truyen8.mobi

“Thế sao bà biết nơi tôi sống?” Anh hỏi.

“Cậu là chồng của Meredith, phải không?”

“Tôi sắp sửa là chồng cũ của cô ấy,” anh khẳng định.

“Ồ,” Caroline nói, quan sát người đàn ông khó gần đến lạnh lùng mà con gáibà đã kết hôn. “Tôi nghĩ tôi rất tiếc khi nghe chuyện đó. Nhưng để trả lời câu hỏi của cậu, tôi có đặt báo Chicago ở Ý, và có một bài viết khá chi tiết cách đây ít lâu về căn hộ của cậu và toà nhà này.”

“Được.” Matt cáu kỉnh một cách sốt ruột. “Bây giờ bà đã tìm được tôi và vào đây, bà muốn nói cho tôi biết điều gì?”

Caroline hơi nổi giận bởi giọng nói của anh, rồi đột nhiên bà mỉm cười. “Có lẽ cậu có dính líu với Philip. Ông ấy đã làm cho rất nhiều người phản ứng tiêu cực với bất cứ người nào mang họ của ông ấy.”

Câu nói đó đủ để mang đến một nụ cười thoáng qua, khắc nghiệt trên môi Matt. “Đó là những gì bà đến đây để nói cho tôi biết sao?” Anh hỏi, nhưng chỉ là cố gắng xã giao một cách lịch sự.

“Philip đã đến Ý vào tuần trước,” bà vừa nói vừa cởi khuy áo choàng len đỏ và nới lỏng khăn quàng cổ. “Tôi biết ông ấy nghĩ cậu đứng đằng sau những vụ dọa bom tại các cửa hiệu của Bancroft, và ông ấy cũng nghĩ cậu là người có kế hoạch thôn tính Bancroft & Company. Nhưng ông ấy đã sai.”

“Thật vui khi có người nghĩ vậy,” Matt nói một cách chế nhạo.

“Tôi không nghĩ, tôi biết điều đó.” Bị mất bình tĩnh bởi thái độ không khuyến khích của anh và muốn làm cho anh tin bà, Caroline bắt đầu nói nhanh hơn. “Cậu Farrell, tôi sởhữu một khối lượng lớn cổ phiếu Bancroft & Company, và sáu tháng trước Charlotte Bancroft – người vợ thứ hai của cha Phillip – đã gọi cho tôi. Bà ta hỏi liệu tôi có muốn một cơ hội để trả đũa Philip vì đã ly dị và tách tôi ra khỏi cuộc đời Meredith hay không. Charlotte là người đứng đầu Seaboard Industries ở Florida,” bà nói thêm một cách rời rạc.

Matt nhớ Meredith có lần đã nhắc đến người vợ lẽ của ông nội cô. “Bà ta thừa kế từ chồng bà ta,” anh nói, miễn cưỡng tham dự vào cuộc thảo luận.

“Đúng, và bà ta đã xây dựng nó thành một công ty mẹ khổng lồ sở hữu rất nhiều công ty con.”

“Và?” Anh hỏi khi bà do dự.

Caroline nhìn anh, cốđánh giá cảm xúc của anh, nhưng anh dường như không thểhiện bất cứ cảm xúc gì. “Và bây giờ,” bà nói, “bà ta đang chuẩn bịsẵn sàng để bổsung Bancroft & Company vào tài sản của mình. Bà ta hỏi liệu tôi có bỏ phiếu cho bà ta sau khi bà ta thu mua đủsố lượng cổ phiếu để nắm được quyền kiểm soát hay không. Bà ta cũng rất ghét Philip, tuy nhiên bà ta không nghĩ tôi biết lýdo tạisao bà ta lại ghét Philip.”

“Tôi chắc chắn ông ta phải có hàng ngàn lý do,” Matt nói một cách mỉa mai, xoay người lại và mặc áo khoác vào. Chuông cửa đang vang lên không ngừng và âm thanh trò chuyện vang vào phòng ngủ khi quan khách dừng lại ở phòng nghỉđểcởi áo choàng.  Truyen8.mobi

“Bà ta ghét Philip,” Caroline kiên nhẫn, “vì Philip mới là ngườimà bà ta muốn, không phải bố ông ấy, và bà ta đã cốhết sức để lùa ông ấy vào giường ngay cả khi đã đính hôn với bố ông ấy. Philip đã liên tục từ chối bà ta, và một ngày nọ ông ấy đã làm hơn thế. Ông ấy nói với bố mình rằngbà ta là một con điếm hám lợi đang tìm mọi cách quyến rũ ông ấy. Đó là tất cả sự thật,” bà nói một cách ủ rũ, “nhưng cha Philip vẫn yêu bà ta. Dù tin Phillip, mấy năm sau cuối cùng ông cũng quyết định lấy bà ta. Trở lại chuyện cũ, vài tháng trước đây, tôi đã nói với Charlotte là tôi sẽ nghĩ đến việc biểu quyết cho bà ta sau khi bà ta tiếp quản công ty, nhưng khi cóthời gian suy xét lại, tôi bắt đầu thay đổi ý kiến. Philip là một người nóng tính ngu ngốc, nhưng Charlotte mới thực sự là một kẻ ác độc. Bà ta không có trái tim. Vài tuần trước đâybà ta gọi và nói cho tôi biết có người nào khác đang mua nhiều cổ phần Bancroft & Company, và làm cho giá cổ phiếu tăng lên.”

Matt biết anh là người chịu trách nhiệm về chuyện đó, nhưng anh không nói gì khi bà tiếp tục. “Charlotte trở nên hốt hoảng. Bà ta nói bà tasẽ làm điều gì đó để làm giá cổ phiếu hạ xuống, sau đó bà tasẽ tiếp tục hành động. Thế rồi tôi nghe về các quả bom hẹn giờđược tìm thấy trong các cửa hiệu – chúng phá hoại việc kinh doanh vào mùa Giáng sinh của Bancroft và đã làm cho cổ phiếu xuống giá.”

Caroline đã đưa cho Matt những mảnh ghép bị mất của câu đố – động cơ của việc cẩn thận lựa chọn vị trí đặt bom với mục đích gây thiệt hại cho việc kinh doanh chứ không phải cho cửa hiệu, động cơ của việc thôn tính vì trong ngắn hạn Bancroft & Company là một khoản đầu tư tồi. Charlotte Bancroft có động cơ và cũng có đủ tiền cần thiết để thôn tính một tập đoàn đang mắc nợ rồi đợi cho đến khi Bancroft & Company lại sinh lợi nhuận.

“Bà sẽ phải nói chuyện với cảnh sát,” anh nói, quay về phía chiếc điện thoại bên cạnh giường mình.

Bà gật đầu. “Tôi biết. Cậu đang gọi họ đấy à?” 

“Không. Tôi đang gọi cho một người đàn ông tên Olsen, người có liên hệ với cảnh sát địa phương. Ngày mai ông ấy sẽđi với bà và để chắc chắn bà không bị đối xử như một kẻ nghiện ngập, hoặc, tệ hơn, thành kẻ tình nghi mới của cảnh sát.”

Caroline đứng im, khuôn mặt bà phản chiếu sự kinh ngạc khi anh gọi điện thoại đườngdài và ra lệnh cho một người đàn ông tên Olsen đến Chicago trên chuyến bay đầu tiên vào buổi sáng – tất cả chỉđể làm mọi việc trở nên dễ dàng hơn với bà. Bà xem xét lại ý kiến ban đầu cho anh là người đàn ông khó gần nhất mà bà từng gặp, và quyết định anh đơn giản chỉ là không muốn dính dáng gì nữa tới bất kỳ ai mang tên Bancroft – gồm cả Meredith, bà đánh giá như vậy từ vẻ lạnh lùng khi anh nói anh sắp sửa trở thành chồng cũcủa cô. Khi gác máy, anh viết hai sốđiện thoại lên cuốn sổ bên cạnh điện thoại và xé tờ giấy ra. “Đây làsốđiện thoại nhà Olsen. Gọi cho ông ấy bất cứ lúc nào vào đêm nay và nói cho ông ấy nơi gặp bà. Sốđiện thoại thứhai là của tôi, trong trường hợp bà gặp phải rắc rối.” Matt quay lại chỗ bà, và sự thù địch lúc nãy của anh biến mất. Rõ ràng anh vẫn còn xa cách và miễn cưỡng, nhưng anh đủ vui vẻ để nói, “Meredith nói với tôi là bà từng đóng phim. Các diễn viên của vở kịch Phantom of the Opera sẽ có mặt ở đây đêm nay cùng với một trăm năm mươi người nữa, có lẽ bà biết vài người trong số đó đấy. Nếu bà muốn ở lại dự tiệc, cha tôi sẽ giới thiệu bà với mọi người xung quanh.”

Bữa tiệc đang diễn ra sôi động khi họ bước về phía phòng khách. “Tôi không muốn được giới thiệu,” bà nói ngay, “và tôi không muốn nối lại quan hệ với bất cứ người nào thuộc giới thượng lưu cũở Chicago ngoài kia.” Sau đó bà do dự, nhìn một người phục vụ mặc áo khoác đen bưng những khay đồ uống giữa đám đàn ông trong những bộ tuxedo và những phụ nữăn mặc sang trọng. Ai đó đang chơi đàn dương cầm và tiếng nhạc du dương hòa lẫn với âm thanh của tiếng cười tiếng nói. “Dù vậy tôi… tôi muốn được ở lại đây trong một lát,” bà nói với nụ cười đột nhiên vui vẻ làm cho bà như trở lại tuổi ba mươi lăm thay vì năm mươi lăm. “Tôi đã từng thamdự những bữa tiệc như thế này. Có thể sẽ thú vị khi ở lại để xem và cân nhắc lại tại sao tôi đã từng nghĩ chúng quá tuyệt vời.”

“Hãy cho tôi biết nếu bà tìm hiểu được,” anh nói, rõ ràng sự thờ ơ của anh còn nhiều hơn bà.

“Tại sao cậu lại tổ chức bữa tiệc nếu cậu không thích?” Bà hỏi với nụ cười ngập ngừng, thắc mắc với người đàn ông lạ lùng, bí hiểm mà con gái bà đã kết hôn.

“Tiền thu được tại buổi diễn tối mai sẽ dành cho từ thiện,” anh nói với cái nhún vai.

Matt đưa bà ra khỏi đám đông, nơi em gái anh đang say sưa chuyện trò với Stuart Whitmore, và anh chỉ đơn giản giới thiệu bà là Caroline Edwards. Anh nhận ra Whitmore và em gái anh đang quan tâm đến nhau, và anh ước gì mình đã không giới thiệu họ. Whitmore gặp gỡ em gái anh sẽ là một nhắc nhở không mong muốn về Meredith – nhất làvề buổi chiều không may mắn trong hội trường của anh khi anh muốn cô đặt bàn tay vào tay anh và hứa hẹn sẽtin anh. Cô không có khảnăng để làm vậy vào ngày hôm đó, và sau này cũng vậy. Bởi vì suy cho cùng, anh vẫn còn là một kẻ tầm thường không ra gì đối với cô. Cô sẽ không bao giờ nghi Parker, hay bất cứ một người nào khác trong tầng lớp của cô, là một kẻ giết người hoặc một kẻ phá hoại. Cô sẵn sàng ngủ với Matt – nhưng đó là tất cả. Cô sẽ tiếp tục trì hoãn việc sống cùng anh mãi mãi. Cô thích lên giường với anh, nhưng còn chuyện sống và kết hôn với anh, thì bản thân cô không thể làm được việc đó.

Anh định bước về phía trước và bắt đầu vai trò của một chủ nhà thì Caroline đặt bàn tay lên tay áo anh và chặn anh lại. “Tôi sẽ không ởlại lâu,” bà nói. “Tôi nghĩ đây là lời tạm biệt.”

Matt gật đầu, do dự, và sau đó buộc mình nhắc đến Meredith vì lợi ích của bà. “Stuart Whitmore là bạn cũ của con gái bà, cũng là luật sư của cô ấy,” anh nói với Caroline. “Nếu bà có thể tìm cách hướng cuộc đàm thoại sang cô ấy, anh ta nhất định sẽ nói vềcô ấy. Nếu bà muốn biết.”

“Cảm ơn cậu,” bà nói với vẻ xúc động. “Tôi rất muốn biết.”  Truyen8.mobi

Cho đến lúc Meredith đi vào tiền sảnh toà nhà của Matt, cô không chắc là mình thông minh hay điên rồ khi cố gắng đối đầu với anh giữa buổi tiệc của anh – đặc biệt khi anh quá giận cô đến nỗi khăng khăng đòi ly dị ngay lập tức. Cô hoàn toàn không dám chắc anh sẽ không ném cô ra ngoài trước con mắt của mọi người, và hoàn toàn không dám chắc là mình không xứng đáng bị vậy.

Hy vọng một cách tuyệt vọng sẽ làm suy yếu sự chống đối của anh, cô đang mặc chiếc váy dạhội khêu gợi nhất của mình – một chiếc váy vải the đen hởlưng với hai quai váy mảnh và thân trên hình chữ V được đính những hạt đen nhỏ xíu thành những chiếc lá và hoa kiểu cách. Chúng ôm lấy bộ ngực của cô, sau đó rũ xuống dưới cánh tay cô và lượn vòng thấp ra sau. Ám ảnh với mong muốn có được vẻ ngoài đẹp nhất, cô mất cả tiếng đồng hồ để cố gắng làm những kiểu tóc khác nhau. Cuối cùng cô chải tóc thẳng và để nó buông xõa xuống vai. Sự tinh tế của chiếc váy cần một kiểu tóc cầu kỳ, nhưng mặt khác, xõa tóc xuống mang lại cho cô vẻ ngoài ngây thơ, trẻ trung mà cô hy vọng có thể làm mềm lòng Matt khi cô cố nói chuyện với anh.

Người bảo vệ kiểm tra danh sách và Meredith thở một hơi nhẹ nhõm đứt quãng khi thấy Matt chưa xóa tên cô. Với hai đầu gối run rẩy và tim đập thình thịch, cô bước vào thang máy lên căn hộ sang trọng, tại đó cô gặp ngay chướng ngại vật mà cô đã đoán trước: khi cô ấn chuông cửa căn hộ của Matt, Joe O’ Hara mở cửa, liếc nhìn cô, và bước tới phía trước chặn cô lại. “Lẽ ra cô không nên đến đây, cô Bancroft,” anh ta nói một cách lạnh lùng, và việc anh ta không gọi cô là ‘bà Farrell’ lần đầu tiên kể từ khi họ biết nhau làm cô hơi đau lòng. “Matt không muốn dính líu gì tới cô nữa. Tôi nghe anh ấy nói vậy. Anh ấy muốn ly hôn.”

“Nhưng tôi không muốn,” Meredith mạnh mẽ phản bác. “Làm ơn đi, Joe, cho tôi vào để tôi có thể thuyết phục anh ấy là anh ấy cũng không muốn lydị.”

Người đàn ông to lớn do dự, giằng xé giữa lòng trung thành với Matt và sự cầu khẩn chân thành trong đôi mắt xanh khi những tràng cười nói từ bên trong căn nhà bao quanh hai người. “Tôi nghĩrằng cô không thể làm được, đây cũng không phải là nơi cô nên thử làm điều đó. Có rất nhiều người trong đó, và có cả các phóng viên.”

“Tốt,” cô nói với sự tin chắc nhiều hơn những gì cô cảm thấy. “Vậy thì tất cả bọn họ có thể rời khỏi đây và bảo với cả thế giới là ông bà Farrell ở chung với nhau đêm nay.”  

“Khả năng cao hơn là họ sẽ cho cả thế giới biết ông Farrell đã ném cô ra ngoài và đuổi cổ tôi vì đã để cho cô vào trong,” anh ta lầm bầm vẻ dứt khoát, nhưng rồi cũng lùi bước, và Meredith bốc đồng choàng tay ôm lấy anh ta. “Cảm ơn anh, Joe.” Quá căng thẳng để nhận thấy khuôn mặt anh ta đỏ lên vì bối rối và vui thích, cô hỏi, “Tôi trông ra sao?” Cô xòe chiếc váy như thể cô sắp sửa khẽ nhún đầu gối cúi chào và chờ ý kiến của anh.

“Cô đẹp lắm,” Joe trả lời cụt lủn, “nhưng nó sẽ không làm Matt động lòng đâu.”

Với lời tiên đoán gây hoang mang và thất vọng này, Meredith bước vào căn hộ vui vẻ, ồn ào. Ngay khoảnh khắc cô bắt đầu bước xuống những nấc thang của phòng nghỉ, những cái đầu chợt xoay lại và những cuộc hội thoại im bặt, sau đó chúng lại bắt đầu với một sự sinh động mới, và cô nghe tên cô được xì xào nhắc tới. Lờđi tất cả những chuyện đó, cô lướt mắt suốt căn phòng khách đông đúc, phòng ăn, rồi đến tầng trệt được bao bọc bằng kính. Tim cô bắt đầu nện thình thịch khi cô thấy Matt đứng ởđó, cao hơn chục phân so với mọi người xung quanh, và cô bắt đầu tiến về phía trước trên đôi chân run rẩy.

Khi bước lên những nấc thang đi về phía anh, cô có thể thấy rõ nhóm người đang vây quanh anh. Ngôi sao của vở kịch đang đứng cạnh anh, nói chuyện một cách chăm chú với anh, trong khi anh hờ hững nhìn khuôn mặt hấp dẫn của cô ta. Meredith chỉ còn cách vài bước thì Stanton Avery, người đang đứng đối diện với Matt, nhìn lên và thấy cô. Ông nói cái gìđó với Matt – rõ ràng là cảnh báo anh cô đang ởđây. Matt đột ngột quay lại phía cô. Anh nhìn chằm chằm vào cô, ly rượu của anh dừng lại giữa đường đến môi anh, mắt anh giống những mảnh băng vỡ khi chúng chiếu vào cô, vẻ mặt anh quá lạnh lùng làm bước đi của Meredith do dự, nhưng cô vẫn buộc mình tiến lại gần.

Hiểu được dấu hiệu, hay có lẽ là lịch sự xã giao, nhóm người đang trò chuyện với anh giải tán, bỏ hai người một mình dưới tầng trệt. Meredith đợi, hy vọng anh sẽ nói điều gì đó hoặc làm điều gì đó. Cuối cùng khi anh đi bước đầu tiên, anh thừa nhận sự có mặt của cô với cái nghiêng đầu cộc lốc, và chỉ nói một lời – tên cô– bằng giọng lạnh lẽo: “Meredith.”

‘Hãy làm theo bản năng của em,’ anh đã khuyên cô cách đây một tuần như vậy, và Meredith đang cố làm theo bản năng của mình. “Chào anh,” cô nói một cách ngớ ngẩn, ánh mắt cô van xin sự giúp đỡ, nhưng ngay lúc này Matt không quan tâm đến chuyện giúp cô. “Có lẽ là anh đang thắc mắc em đang làm gì ởđây.”

“Không nhiều.” Câu nói đó làm cô đau đớn, nhưng ít nhất anh đang chờ cônói, và bản năng mách bảo cô là anh không hoàn toàn hờ hững với cô. Cô hơi mỉm cười, muốn cho anh thấy sựđầu hàng, nhưng không chắc phải làm như thế nào. “Emđến đây để kể cho anh nghe về ngày của em.” Giọng cô run rẩy vìcăng thẳng và cô biết anh nhận rasự căng thẳng ấy, nhưng anh chẳng nói một lời động viên hoặc gì khác. Thu hết can đảm, Meredith hít một hơi sâu và tiến lên phía trước. “Chiều nay em bị gọi vào một cuộc họp khẩn cấp của ban quản trị. Họđang rất bực bội. Thực ra là giận dữ. Họ buộc tội em có sự xung đột về quyền lợi khi có liên quan tới anh.”

“Họ thật là ngu ngốc,” anh nói với vẻ chua cay xem thường. “Em không nói với họ Bancroft & Company là quyền lợi duy nhất của em à?” 

“Không đúng hoàn toàn,” cô nói, cố nén nụ cười buồn bã. “Họ cũng muốn em ký một số văn bản khiếu nại chính thức – buộc tội anh trong cái chết của Spyshalski, buộc tội anh sử dụng mối quan hệ giữa em và anh một cách bất hợp pháp để kiểm soát cửa hiệu, và cho người đặt bomtại các cửa hiệu.”

“Chỉ vậy thôi sao?” Anh mỉa mai hỏi.

“Không hẳn làvậy,” Meredith đáp. “Nhưng đó là lý do chính embị gọi vào cuộc họp.” Cô tìm kiếm một số dấu hiệu, một chút ấm áp – bất cứđiều gì trên khuôn mặt anh để nói cho cô biết anh vẫn còn quan tâm tới tất cả những chuyện này. Và cô không thể nhìn thấy điều đó. Những gìcô thấy là mọi người khắp phòng quay lại nhìn họ. “Em… em bảo những giám đốc...” giọng cô nhỏ dần, nghẹn lại với sự căng thẳng và sợ rằng anh thực sự không còn muốn cô nữa. Truyen8.mobi

“Em đã bảo họ chuyện gì?” Anh hỏi một cách bình thản, và Meredith chụp nhanh câu hỏi của anh như một sự khích lệnhỏ nhoi để tiếp tục.

“Em đã bảo họ,” cằm cô nâng lên với vẻ tự hào, “những gì anh đã bảo với em nên nói với họ!”

Vẻ mặt anh không thay đổi. “Em bảo họ cút xéo ngay à?”

“Không, không chính xác như vậy,” cônói với chút ít hối hận. “Em bảo họ xuống địa ngục đi.”

Matt chẳng nói một lời nào, và khi tim cô chùng xuống thì cô đột ngột nhìn thấy điều đó – sự thích thú ánh lên trong đôi mắt xám của anh, và nụ cười yếu ớt hiện lên trên môi anh. “Và rồi,” cô tiếp tục khi hy vọng bùng lên như ánh sáng mặt trời, “luật sưcủa anh đã gọi điện bảo với em rằng nếu em không nộp hồ sơ xin ly hôn trong vòng sáu ngày, ông ta sẽ thay mặt anh nộp vào ngày thứBảy. Và em đã bảo ông ta...”

Giọng cô nhỏ dần, và với giọng điệu hài hước ấm áp, Matt hỏi một cách giúp đỡ, “Và em cũng bảo ông ta xuống địa ngục à?” 

“Không, em đã bảo ông ta cút xéo ngay!”

“Em đã làm vậy à?” 

“Vâng.” 

Anh chờ cô nói thêm, mắt anh nhìn sâu vào mắt cô.

“Và?” Anh nhẹ nhàng giục.

“Và em đang nghĩ đến một chuyến du lịch,” cô nói. “Bây giờ, em… em sẽ có rất nhiều thời gian.”

“Em xin nghỉ phép à?” 

“Không, em đã từ chức.”

“Anh hiểu rồi,” Matt nói, nhưng giọng anh đột nhiên dịu xuống với sự âu yếm, vàcô muốn nhấn chìm mình trong ánh mắt anh. “Trong đầu em đang nghĩ đến chuyến đi như thế nào vậy, Meredith?”

“Nếu anh vẫn còn muốn đưa em đến đó,” cô nói, gần như đau đớn, “em nghĩ là em muốn thấy thiên đường.”

Anh không di chuyển hoặc nói gì, và trong một khoảnh khắc khủng khiếp Meredith nghĩ rằng có lẽ cô đã sai, rằng cô chỉ tưởng tượng là anh vẫn quan tâm.

Và sau đó cô nhận ra anh đang chìa tay cho cô. Truyen8.mobi

Nước mắt của niềm vui và nhẹ nhõm tuôn ra khi cô đặt tay vào lòng bàn tay anh, cảm nhận những ngón tay anh bao bọc lấy tay cô trong sức mạnh ấm áp của chúng, rồi đột ngột anh kéo cô vào vòng tay mạnh mẽ như những vòng thép của mình.

Che cô khỏi tầm nhìn với bờ vai rộng, anh quay cô lại, nhìn thẳng vào mắt cô. “Anh yêu em!” Lời thì thầm mãnh liệt thốt ra trước khi anh tóm lấy môi cô trong một nụ hôn say đắm vì đã bị kìm nén quá lâu. Những ánh đèn bùng nổở một nơi nào đó khi nhiếp ảnh gia nâng cao máy ảnh của anh ta, tiếp theo là những cái khác, và cái khác nữa. Ai đó bắt đầu vỗ tay, và tiếng vỗ tay ngập tràn trong sự tán thưởng, và sự tán thưởng hòa cùng với những tiếng cười, mà nụ hôn vẫn còn chưa dứt.

Meredith không biết những điều đó. Cô đang hôn trả lại anh, mềm nhũn trong tay anh, hoàn toàn quên hết những chuyện đó – tiếng reo hò, vỗ tay, tiếng cười, ánh đèn trắng từnhững chiếc máy quay phim giơ cao. Cô đã đi được hơn nửa đoạn đường để đến được nơi mà cô muốn đến cùng anh.

 Truyen8.mobi tiếp tục cập nhật đến bạn đọc chương tiếp theo một cách nhanh nhất. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/17595


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận