24 Giờ Lên Đỉnh Chương 4


Chương 4
Phương Quang Sáng

03 giờ 33 phút - 20 - 0 6 - 2008

 Con Mẹc bốn chỗ gầm cao của Sáng đã bon khỏi đường làng khoảng ba trăm mét. Giữa cánh đồng bát ngát, trời còn dày mù sương. Qua cửa kính của xe ô tô, làng quê chìm trong u tối không một ánh đèn le lói.

Chiếc xe của anh mặc dù đã thuộc loại cao cấp, được thế giới tư bản chế tạo rất tân tiến, an toàn và tiện nghi - là loại xe có thể đi các loại địa hình nhưng vẫn nhảy chồm chồm trên đoạn đường từ làng ra đường quốc lộ.

Con đường dài chừng 2 km trơn nhãy đất gan gà, bẩn thỉu lầy lội toàn vũng voi tắm, trâu đằm khi trời mưa; bụi mù đất vàng, cát trắng, hấp ha, hấp hổm khi trời nắng. Cả cái huyện này chẳng có đoạn đường nào xấu đến thế.

Cái con đường huyết mạch của làng anh xấu đến thế bao năm cũng chỉ vì cái tội ngang ngang cứng cẳng của các đời chủ tịch thôn anh. “Không việc gì phải nịnh nọt đứa nào. Kinh phí này là của Nhà nước, của Tỉnh của Huyện chi ra để làm đường cho tất cả các con đường nối tuyến liên xã, qua tất cả các làng”.

Kết quả là đợt làm đường nào đến gần đường về làng Sáng thì Huyện cũng đã hết kinh phí. Và con đường vẫn y như hai mươi năm trước khi anh ra đi, và cũng y như từ thuở khai thiên lập địa.

 Vậy mà anh đã từng nghĩ: sau khi làm xong cổng làng, anh chỉ cần bỏ ra khoảng 500 triệu, làng anh sẽ có một con đường sạch sẽ phẳng phiu rải đá cấp phối từ quốc lộ về tận cổng làng. Giờ thì đến anh cũng đang còn phải bán xới nữa là cổng, nói gì đến đường.

Không hiểu sao vận anh từ cuối năm ngoái đến nay đen như chó thui. Anh vừa thua Chứng khoán mất 200 tỉ. Tuy rằng cái số bị mất đó chẳng làm anh đau lòng lắm vì hồi đầu năm anh đã trúng hơn 180 tỉ. Trừ đi số lãi anh vẫn không bị mất thảm hại lắm so với nhiều đại gia khác.

Nhưng không bị mất nhiều đến thế vẫn hơn!

May mà anh đã dừng lại kịp thời, không đầu tư thêm. Hiện tài sản của anh cũng bị đắm trong kha khá số cổ phiếu của SSI, VIC … - những kẻ khổng lồ trên thị trường Chứng khoán Việt Nam đang không được chết cứng tại chỗ mà còn hao hụt như cát chảy trên miệng chiếc đồng hồ cát - y như các ông lão đang sắp tắt hơi không biết trụ được đến bao giờ thì thoát xác.

Cái món Chứng khoán này mà chạy theo đuôi mọi người thì cũng chẳng khác trò đỏ đen là mấy, chỉ có khác là nó được pháp luật thừa nhận mà thôi.

Sáng đang chờ những cổ phiếu này chỉ cần quay lại lên đến giá anh mua hồi trước là anh sẽ bán hết chỉ cần hoà vốn.

Nhưng anh đã chờ tới 33 phiên rồi, mà vẫn không có người mua với giá sàn, thậm chí thấp hơn giá sàn một chút cũng không có ai mua. Điều này thật trái với quy luật thông thường là đồ thị hình SIN, vòng cung của nó chạm đáy và đỉnh chỉ trong 4 ngày.

 Sáng không còn khoái những đồng tiền được kiếm ra một cách ma mị như thế lắm. Những đồng tiền ấy như tiền Âm phủ, nó tan thành tro bụi nhanh đến không kịp chớp mắt. Anh tham gia vào nó chỉ là vì tò mò từ tháng 11 năm 2006 lúc được một người bạn rủ chung mua cổ phiếu FPT mệnh giá 100.000 đồng 1 cổ phiếu với giá dự kiến lên sàn là 160.000 1 cổ phiếu mà rồi không ngờ được chào sàn với giá 400.000 đồng. Rồi anh càng thắng đậm đến không thể mơ nổi khi giá cổ phiểu lúc đỉnh cao của FPT là 578.000 đồng 1 cổ phiếu. Anh đã thắng Chứng khoán với mức hoang đường 1 ăn 57, 8 lần và rồi để nó cuốn đi trong cơn đại lợi ma quái cho tới ngày hôm nay, giá cổ phiếu của FPT chỉ còn hơn 65.000 đồng 1 cổ phiếu.

Sáng muốn quay lại với những đồng tiền được anh kiếm ra bằng công sức lao động trí tuệ của anh hơn. Anh đang phập phồng chờ đợi đường dây làm xong giấy tờ thủ tục để được cấp phép lập một Trung tâm du lịch văn hoá cộng đồng kiêm giáo dục thân thiện với môi trường.

Về cơ sở vật chất, anh đã có cả chục héc ta đất ở Cần Giờ, đã được anh có ý thức cho cho đầu tư thành khu resort sinh thái từ nhiều năm nay.

Số đất ấy là tài sản bất ngờ Sáng được nhận thừa kế của một bà mẹ Việt Nam anh hùng. Năm 1998 anh được Mẹ nhận làm con nuôi vào ngày bà nghe anh hát bài: “Người mẹ của tôi” - của nhạc sĩ Xuân Hồng: “Nước mắt mẹ không còn vì khóc những đứa con lần lượt ra đi mãi mãi...” Bài hát cảm thông với nỗi đau thương, mất mát vô tận của người mẹ Việt Nam khi phải trải qua ba cuộc chiến tranh liên tiếp giải phóng và bảo vệ Tổ quốc. Hôm ấy, nhờ bài hát đó anh đã đoạt giải Nhất trong cuộc thi ca múa nhạc quần chúng của cái tỉnh mà anh giúp họ dàn dựng một số chương trình ca múa nhạc quần chúng và được giải cao trong Hội diễn toàn quốc. Và rồi sau này khi được biết Sáng cũng là em của 4 liệt sĩ, và là con của một người mẹ đã mất 7 đứa con thì bà mẹ Anh hùng ấy đã cho anh thừa kế toàn bộ đất đai của bà.

Từ mảnh đất đó anh đã phất lên như diều gặp gió chỉ sau một lần thế chấp nó để có tiền chung thầu đất xây một loạt các khu biệt thự cao cấp ở Thành phố Hồ Chí Minh.

Nhưng Sáng chỉ dám liều lĩnh thế chấp nó một lần duy nhất, vì trong chuyến làm ăn ấy, anh đã thắp nhang cầu khấn Mẹ và các liệt sĩ chồng con của Bà mẹ Việt Nam anh hùng đó rằng: xin hãy ưu ái phù hộ Sáng một lần duy nhất đó để Sáng có vốn làm ăn lớn khuyếch trương lớn được di sản của Mẹ. Giờ đây, anh có nhiệm vụ phải làm đẹp khu đất đai ấy hơn, không bao giờ được phép sử dụng nó một lần nữa, dù để thế chấp chứ đừng nói tới được phép bán đi một mảy may cát bụi.

Đã từng có một ông chủ tỉ phú Đô la khởi tạo khối tài sản khổng lồ của mình bằng con đường biển - ông chủ của tập đoàn tàu thuỷ lớn nhất thế giới: ngài tỉ phú Đôla Onassic mà anh đã được đọc thấy trong cuốn tiểu thuyết “Đời tỉ phú” của một nhà văn nước ngoài.

Nhưng con đường của ngài ấy cũng đã cũ rích rồi, từ những năm 5, 6 mươi của thế kỷ trước rồi - không noi theo hoàn toàn được nữa.

Phất giàu nhanh chóng như trong mơ, bây giờ ai hơn được các tỉ phú Nga: Bôrích Mikhaiin, Ambramôvich... những kẻ cướp nhanh chân nhất trong cuộc chia chác biến tài sản công hữu của Liên bang Xô Viết thành tài sản của cá nhân mình. Nhưng anh không được là yếu nhân ở trong cái guồng máy Nhà nước Liên bang Xô Viết thời đó thì đừng có mơ được chia chác tài sản của ai!

Hay đi đấu thầu khu đào vàng, đào đá đỏ Quỳ Trâu? - Nguy hiểm, vất vả và bẩn thỉu lắm - tấm thân trí thức nho nhã của anh chẳng nên dính! Mà có muốn cũng không kham nổi.

 Cũng có một cách nhẹ nhàng ít tốn kém mà lại hiệu quả hơn đó là ngành công nghiệp không khói - du lịch và giải trí của kinh đô Hôlyut ở Mỹ.

Anh sẽ kết hợp con đường này với con đường kinh doanh giáo dục! Điều này cha anh với mớ kinh nghiệm ấu trĩ của mình kham làm sao cho thấu.

Anh sẽ cho xây cả khách sạn lớn năm sao đẳng cấp quốc tế trong trung tâm du lịch của mình. Anh sẽ thuê những người có trình độ cao làm công cho mình. Những người lao động của anh phải thông thạo nhiều ngoại ngữ, có chuyên môn cực cao trong nghiệp vụ, được đào tạo bài bản trong các trường lớp chính quy.

Làm kinh doanh lớn mà lại tuỳ tiện theo cảm tính thì chẳng mấy nỗi lại đi ăn mày. Rút kinh nghiệm sau khi nghiên cứu kỹ đường đi nước bước từ sự thành đạt của các công ty du lịch, các trung tâm phát triển văn hoá trên quốc tế - anh chủ trương là dù tốn kém đến đâu, cũng phải thuê bằng được người tổ chức điều hành giỏi nhất có đẳng cấp giám đốc quốc tế hiện tại trong môi trường du lịch và giáo dục.

Lúc đầu, để trả được lương ông chuyên gia đó đến mức mười lăm, hai chục ngàn Đô một tháng ngang với mức lương của các giám đốc Quốc tế, có thể anh sẽ bị lỗ nặng từ sáu tháng đến hai năm.

Nhưng Sáng đã quyết định, anh sẽ tìm tòi sàng lọc lấy người giám đốc điều hành cực siêu đến mức chẳng những ông ta có kinh nghiệm mà còn có cả một hệ thống màng lưới maketing, thị trường lớn mang theo về cho công ty cho anh để giảm thời gian chịu lỗ đến mức ngắn nhất có thể. Nên ông giám đốc điều hành này có thể không những hưởng lương tháng hơn 2 chục ngàn Đô mà còn được hưởng thêm 5% lãi suất tính trên tổng số doanh thu của công ty.

Sau này, khi đã ổn định lãi, và nhân sự kể từ phó giám đốc điều hành trở xuống đã là người thân tín của anh - tức ông chủ- đã được ông giám đốc điều hành ấy huấn luyện tinh thông nghiệp vụ; nắm được mạng lưới thị trường, công việc đã vào guồng bài bản đâu vào đấy, lúc đó ông giám đốc điều hành có mức lương cao ngất ấy sẽ phải nghỉ việc để công ty giảm chi phí điều hành, tăng lãi suất.

Phó giám đốc điều hành sẽ được lên chức giám đốc điều hành với mức lương thoả thuật sẽ chỉ là một ngàn rưỡi đến hai ngàn Đô. Đó là con đường bất di bất dịch của các công ty trong các nước đang phát triển trên thế giới muốn thành đạt đã đi.

Như thế sẽ có nghĩa là hiện tại anh sẽ để cho ông Giám đốc điều hành ấy có toàn quyền trong việc tổ chức nhân sự. Tất cả những người làng, kể cả người trong họ hàng của anh muốn tham gia công ty của anh đều phải qua ông Giám đốc ấy xét tuyển chuyên môn và năng lực một cách chặt chẽ.

Tất cả những tiêu chuẩn đó e rằng cái đám thanh thiếu niên của làng Hoàng Ngôn bây giờ không chịu đi học, chỉ thích kiếm xổi vài ngàn bạc bằng đánh giày và bán báo như anh ngày xưa, khó mà thoả mãn nổi.

Anh có thể giúp mọi người bằng cách cho họ tiền để giải quyết khó khăn, nhưng anh không thể nhận người làm cho mình vì tình cảm. Thà phải nghe cha anh chê bai còn hơn.

Rồi Sáng đã chi thêm mấy trăm ngàn USD nữa cho Maketting để thiết lập thị trường với các hãng du lịch khác tạo tour cho mình. Anh còn đã thuyết phục được một vài yếu nhân tham gia cùng vào công ty trách nhiệm hữu hạn của anh. Yên tâm - vậy là coi như anh đã được bảo kê. Các công việc coi như đã hình thành nhùng nhằng được hai phần ba.

Nhưng cái một phần ba công việc còn lại này mới lại là cái đinh cho sự thành công của công ty. Tin tức anh nhận được hiện đang rất xấu. Đợt tăng lương cuối năm vừa rồi, cùng với giá cả leo thang với tốc độ khinh hoàng đã làm giá sắt thép, tôn và các nguyên vật liệu khác tăng lên vùn vụt, khiến chi phí xây dựng khách sạn năm sao của anh tăng lên gần như gấp đôi so với dự tính.

Rồi Chứng khoán thủng sàn liên tục. Cổ phần của những công ty anh có tham gia dù không bị rớt giá kinh hoàng như FPT trên sàn Chứng khoán, nhưng cũng xuống thảm hại, và đáng ngán hơn nữa là chẳng ma nào muốn mua dù giá rất rẻ. Vốn của anh đang đọng! Những miếng đất anh mua đón đầu dự án đều bị đình dự án do suy thoái kinh tế mà trở nên không có lãi, thậm chí có thể sẽ lỗ một thời gian dài.

Đã có lúc anh không biết mình có bị lẩm cẩm không khi nghĩ đến một khả năng bi hài là anh có xe Mẹc để đi mà không có tiền để đổ xăng, vì hầu hết của nả của anh đều bị cuốn vào trong những canh bạc đời người này. Chính nó cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho anh phải dứt xa khỏi thành phố Hồ Chí Minh ít ngày để mong lấy lại được một phần nào sự thăng bằng, kẻo anh thấy mình như sắp bị quay trên lửa.

Thầy Cả trên đỉnh Nguyệt Luận dạy rằng các thủ tục cuối cùng khi hoàn tất căn nhà thờ tổ đã bị cha anh làm nhì nhằng cho xong - ông Thưởng vốn không mấy tin vào những chuyện cúng bái, nên tiền chủ cũ của căn nhà thờ bằng gỗ anh mua được từ trên vùng người dân tộc mang về làm nhà thờ tổ, vẫn còn ở lại đó và ra sức quấy phá, vì vậy công việc của anh mới bị hỏng đổ lung tung.

Ánh đèn pha ô tô của Sáng bỗng lia vào một chỗ vũng xoáy sâu hoắm xuống như một cái huyệt bên đường. Ngày xưa, chính chỗ đó một Cụ đa rất to, uy nguy ngự trị, toả rợp bóng râm xuống một túp lều gianh bán nước chè xanh, kẹo cu đơ.

Bóng đa luôn là biểu tượng của quê nhà, làm dịu mát tâm hồn Sáng mỗi khi ở xa nhớ về đất mẹ. Nhưng năm ngoái Cụ đã bị hai cơn bão lốc liên tiếp, lớn nhất mấy chục năm nay quật đổ trơ gốc.

Cây đa cổ thụ khi bị bão đánh bật gốc, do thiếu hiểu biết, các vị lãnh đạo trong làng đã bán Cụ lấy gần hai triệu bạc cho làng liên hoan tổng kết bữa cuối năm.

Đang ở thành phố Hồ Chí Minh, nhận được tin buồn về Cụ đa bị ngả tiệc, Sáng đã đau đớn đến phát cuồng mất cả tháng: sao không trồng ngay Cụ lại chỗ cũ thì thế nào Cụ đa cũng sống lại.

Cây đa mất, túp lều gianh làm quán bán nước cũng mất theo. Làng Hoàng Ngôn trong mắt Sáng thương quá, mất Cụ đa trông bơ vơ côi cút như trẻ nhỏ mồ côi vậy.

Mất quán nước đầu làng như mất luôn tấm lòng nồng ấm yêu thương của người ở nhà rộng mở đón người đi xa trở về và khách vãng lai không cảm thấy có sự đón tiếp cởi mở thân thiện ở cái làng này.

Cây đa đầu làng luôn là một trong những biểu tượng của làng quê có bề dày lịch sử, bề dày văn hoá ở Việt Nam. Có lẽ sau này sẽ phải đề nghị dân làng trồng lại một cây đa ở đầu làng. Chỉ tiếc rằng muốn có gốc đa cổ thụ thì phải mất cho Cụ hàng mấy trăm năm.

Sáng dừng xe lại. Anh mở cửa xe bước ra ngoài đến bên chỗ hõm đất vũng xuống - dấu vết của gốc đa trước kia, nhìn mặt đất bị khoét xuống sâu hắm mà cảm thấy một nỗi đau lòng, cay đắng, xót xa bất lực như thể đứng trước huyệt của một người thân.

Bầu trời lúc này đen đục, phía đông đằng chân trời hơi phớt trắng. Mặt đất láng đẫm sương, nhưng trong thing không đã vắng bặt tiếng ếch nhái, chỉ còn tiếng côn trùng thưa thớt yếu ớt ỉ ót.

- Ôi cha! Cha ơi! Cha không hiểu vì sao con lại phải luôn trở về nhà hay sao?- Sáng thốt lên ngao ngán.

 Đã bao lần Sáng đã bỏ đi, vậy mà rồi lại quá nhớ từng góc sân, giếng nước, bờ tre của cái làng này, nhớ cái mùi khói rạ oi oi nồng nồng, ngọt ngào toả ra từ mái bếp của mẹ anh mỗi mùa đông giá lạnh khi mẹ lùi sắn, nướng ngô mà anh phải quay về.

Anh bỗng nhớ lại có một đêm mùa hạ lộng gió, cũng ở chính cánh đồng mênh mông này đây. Một mình Sáng đi kiếm cá giữa cánh đồng khuya thanh vắng không một bóng người.

 Hôm ấy quả là một ngày may mắn. Mới đi có một vòng thăm câu cắm mà giỏ cá của Sáng đã đầy ắp toàn cá chuối, cá rô.

Sáng sung sướng dang rộng hai tay chạy giữa cánh đồng bát ngát, cái giỏ tre lặc lè nặng đập lách cách bên hông, miệng reo lên “A... a... a... ” hoà mình cùng muôn ngàn tiếng reo hỉ hả, i uôm, ri ran của hàng ngàn, hàng vạn ve dế, ếch nhái, chẫu chuộc... những sinh linh có mặt trên ruộng đồng làng Sáng lúc đó. Chúng đang thán phục Sáng là tài nhất.

Sáng đang mở căng lồng ngực đón hít những luồng khí trong lành; lúc mát lúc nóng, lúc ngòn ngọt thơm mùi cỏ mực, lúc hoai hoải ngăn ngắt đắng mùi cỏ tranh, cỏ ấu thì bỗng sững sờ thấy hàng ngàn, hàng vạn vì sao rực rỡ, lấp lánh, chói sáng từ phía chân trời bay vút tới. Sáng thấy chúng như đang rơi ào ạt vào lòng mình.

Trong cơn bàng hoàng, sửng sốt - lần đầu tiên trong đời mình, Sáng đã nhận ra làng quê mình quá đẹp!

Sáng đã nhận ra thế giới này mới kì bí huyền diệu và đẹp đẽ làm sao! Và Sáng - Sáng chính là con người. Con người đang đứng trên trái đất cao hơn hẳn hàng ti tỉ sinh linh đang rên rỉ sống trên mặt đất lúc đó; mở rộng tâm hồn ra để cảm nhận được cái đẹp của cuộc sống giao hoà với vũ trụ kỳ diệu này. Con người chính là sinh vật hùng mạnh nhất, là sinh linh vĩ đại nhất có quyền thống soái trái đất.

Lúc đó, Sáng đã ước ao có một ngày được đặt chân mình lên khắp nơi trên trái đất này để có thể cảm nhận được nó một cách cụ thể nhất: trái đất này là của con người - là của mình.

Chính vì nghe những cảm giác ấy, sau một lần Sáng kể lại, mà thầy Vương Quang Khải Huy giáo viên dạy múa của Sáng đã đặt lại tên cho Sáng là Phương Quang Sao Sáng. Thầy nói:

- Đó là đêm mưa sao băng. Nói theo kiểu khoa học là sao Chổi. Sỏi ạ, em thật là hạnh phúc hơn người vì đã được ngắm nhìn nó. Người xưa cho rằng nếu người nào may mắn được chứng kiến mưa sao băng, nhân lúc đó liền cầu nguyện điều gì, thì điều ấy sẽ trở thành hiện thực. Lúc đó em đang nghĩ gì?

Sáng đã trả lời thầy rằng:

- Thưa thầy: lúc đó em đang cảm thấy mình to lớn nhất trong vũ trụ và em đang reo lên trong lòng là em yêu tất thảy những gì đang hiện hữu trong mắt em lúc đó: em yêu làng quê của em - em yêu cánh đồng, em yêu từ lá cây ngọn cỏ trên mặt đất đang láng sương đêm, đến từng con cua, con cá dưới ao hồ, đầm nước...Và em cảm thấy mình hạnh phúc vô hạn vì được làm người, được sống trên mặt đất này.

Thầy Khải Huy mỉm cười:

- Em có tấm lòng rất trong sáng, thiện lương. Thầy hy vọng sau này em sẽ thành đạt. Và thầy muốn em hãy ghi nhớ cảm xúc ấy để sau này khi ra đời, mỗi khi làm bất cứ một việc gì em cũng nhớ rằng em phải sống sao cho xứng đáng với chính mình.

Lúc ấy Sáng mới 15 tuổi. Sáng cảm động:

- Vâng ạ! - Anh đỏ mặt vì được khen.

Thầy Khải Huy nói tiếp:

- Với thầy, em chính là vì sao băng rực rỡ và sáng nhất trong đêm hội sao bay ấy, bởi vì lúc đó em chính là đại diện ưu tú nhất trong các loài sinh linh đang tồn tại ở đấy, có trí tuệ ưu việt hơn hẳn, có cả nhận thức thẩm mỹ để có thể cảm nhận được vẻ đẹp của vũ trụ trong giây phút ấy, khiến cho nó đã được ghi nhận mà trở nên lung linh vì có ý nghĩa chứ không vô nghĩa như hàng triệu triệu lần không được ai chứng kiến đã xảy ra trong cái vũ trụ đã tồn tại ti tỉ năm trước này.

Lúc ấy Sáng đã lặng cả người đi vì những kiến thức mới mẻ mà thầy vừa gieo vào lòng mình. Thầy đã khơi dậy trong lòng Sáng một niềm tự hào được làm người, trong khi anh vẫn sở hữu thân thể mình bao nhiêu năm nay mà không hề biết; hoặc có biết thì cũng chỉ là ở dạng vô thức, hoàn toàn bản năng.

Chừng như bị xúc động bới chính những điều vừa nói ra, thầy Khải Huy lặng đi một lát, rồi bỗng nói sang một chuyện khác hẳn:

- À, mà Sỏi này! Mỗi một nghệ sĩ đều cần có một cái tên cho hợp với nghề nghiệp của mình. Em sau này khi ra trường sẽ là một người nghệ sĩ. Bất cứ người nghệ sĩ nào cũng cần có một tên hiệu đặc biệt cho sáng danh cái nghiệp trên sàn diễn của mình. Nhưng cái tên Phương Văn Sỏi của em lại hoàn toàn chỉ hợp với anh nông dân làm nghề cuốc đất. Cho nên nhân câu chuyện này, thầy đặt cho em cái tên mới: Phương Quang Sao Sáng! Em nghĩ sao? Thầy hy vọng em sẽ là một ngôi sao sáng nhất, là ngôi sao băng toả sáng trên bầu trời nghệ thuật của nước nhà!

Và rồi mang những điều tâm huyết thầy dạy ấy, Sáng đã cố gắng hết mình. Anh đã đăng quang nhiều lần dưới ánh đèn sâu khấu từ Bắc vào Nam. Sáng đã không làm thầy phải tủi hổ vì đã có một học trò mà thầy đã ưu ái đặt tên cho.

Giờ đây, Sáng buồn nhất là dù anh có tài giỏi có thành đạt được đến đâu đi chăng nữa thì trong mắt cha anh, anh thừa biết - chẳng có cái ông nào là cái ông Phương Quang Sáng có các bằng cấp đầy mình - chẳng có cái ông nào là ông Phương Quang Sáng nhà doanh nghiệp trẻ đang phất lên như diều trong miền Nam về bất động sản và cả cổ phiếu nữa, những năm gần đây.

Đối với cha anh, cái gì phải ở ngay trong cái làng Hoàng Ngôn này, mà phải là ở trong tay của ông - ông phải nhìn thấy, sờ mó thấy, cầm chắc trong tay thì mới là thật, mới đáng tin và mới có giá trị. Mọi thứ chỉ có trên giấy tờ, trên lời nói thì với ông nó hoàn toàn là vô nghĩa.

Cha Sáng vẫn to tiếng với mấy ông bạn già tưởng tượng trong cuộc trà dư, tửu hậu một mình rằng: “Đã chẳng có một thời người cày có ruộng đó sao, nhưng cũng chỉ là một nhát rồi là lại phải nộp lại cho hợp tác ngay. Thế thì khác gì cho nhau ăn bánh giấy.

 Đã chẳng một thời ông cũng được làm ông chủ - ông chủ chung tập thể của một cái hợp tác nghe rõ to và oai sao? Nhưng ông chủ thực lại là Ban chủ nhiệm hợp tác đấy chứ. Mình phải chạy theo cái kẻng của cái Ban ấy rối như đèn cù: kẻng ra đồng, kẻng về đồng, kẻng đi họp... để rồi thằng còng cõng thằng ngay, để rồi là kết cục ăn điểm nhiều hơn ăn cơm. Thế thì cũng là một dạng ông chủ hứa đổi trâu đổi bò cho thằng Bờm. Cuối cùng là Bờm tôi mắm môi cầm xôi cho chắc. Ai cười mặc ai, vậy thôi!”

Vì thế mà những chuyện bằng cấp ngất ngưởng, tài sản toàn bằng cái thứ tiền giống tiền Âm phủ, đất đai cũng toàn trên giấy mà lại ở tận đẩu tận đâu của Sáng là cái thứ với ông chẳng đáng tin tí nào.

Nó mà lại thay đổi chính sách một tí chứ đừng nói đến thay đổi chế độ là lại bằng không, bằng giấy lộn tất cả thôi. Chẳng đã có hẳn một cái chế độ xã hội - chế độ nguỵ quyền Sài Gòn đã bị xoá sạch ngay trong thời ta đang sống đây sao? Giấy tờ bằng cấp của xã hội đó ư, đất đai của bọn chóp bu ấy ư? Liệu hồn - tro bụi tất!

Cho nên trong mắt ông Phương Văn Thưởng này không có cái ông Phương Quang Sao Sáng nghệ sĩ nghệ xiếc; Phương Quang Sáng - doanh nhân doanh nhiếc nào hết. Trong mắt ông vẫn chỉ có cái thằng Phương Văn Sỏi - cái thằng chân đất mắt toét, bố nó là ông vẫn bắt nó đi chăn trâu đi tát nước; cái thằng chuyên thích mò mẫm ban ngày bẫy chim, đêm hôm đi mò cua, bắt cá để sáng ra đem bán ngoài chợ ngày xưa...

Trong tâm hồn bố anh vẫn không hề có một ông vương ông tướng nào khác, vẫn chỉ có cái thằng Sỏi - con út ngày xửa ngày xưa vẫn luôn làm cho ông nhức răng, gai mắt khiến ông ngứa ngáy chân tay phải đá đập tơi bời vì hay gây cho ông những chuyện buồn bực xưa kia mới là thật - vẫn chỉ là cái thằng con út có lẽ vì luôn gây cho ông quá nhiều rắc rối, phức tạp luôn khiến ông phải không ngừng để mắt đến mệt mỏi, mà bỗng trở nên có một quan hệ mật thiết với ông hơn bất cứ đứa con nào trong nhà - cái thằng nhóc con đầy cá tính và bản lĩnh, mới dăm tuổi đầu, đã dám trốn nhà đi đánh giầy, bán báo ngoài thiên hạ ngay khi tóc chỏm đầu còn hoe máu mẹ, cách đây những gần hai mươi năm...

Ôi! Ông bố già cổ lỗ, cổ hủ như chiếc cối đá giã gạo của nhà anh!...

Đêm nay không giống cái đêm hội sao bay rực rỡ trong những năm tháng xa xưa, nhưng anh vẫn yêu mảnh đất này, yêu nó đến quặn buốt đáy tim.

Sáng bỗng nghĩ không biết các cụ ngày xưa ai đã đặt tên cho làng anh là Hoàng Ngôn? Nếu là người ngoài làng thì hẳn có ý mỉa mai dân làng anh nặng tính ngoa ngôn, nói trạng - nói đến tự thích - nói lấy được!

Còn nếu đích thực là người do làng này sinh ra thì hẳn người đó phải yêu làng mình lắm mới cho là làng mình đặc trưng có lời ăn tiếng nói thật bản lãnh, thật đáng mặt trưởng trùm, dọc ngang bất biết trên đầu có ai.

Bằng không thì người đó cũng có một tầm hiểu biết lớn, đã kinh qua mọi nỗi thăng trầm để có được một tâm hồn rộng lượng đủ dung thứ cho tất thảy mọi câu nói xỏ xiên, ngang ngược tuỳ thích của dân làng bãi ngang mà cho rằng dân làng mình nói cũng hay hay là, đến là mạnh mồm - đúng là Vua Nói Trạng!

Ừ cái làng này nói thì giỏi lắm - như Thánh, như Chúa - Hoàng Ngôn kia mà. Nhưng cứ thử bới đất lật cỏ lên mà truy tìm xem đằng sau thứ ngôn từ rỗng tuếch trên miệng mọi người kia có một chút gì có thể làm bằng chứng cho cội nguồn, cho lịch sử văn hoá của làng không? - Chẳng có cái khỉ khô gì cả!

Chứng cứ là làng tuy đã khai sơn, lập thổ tồn tại từ ba bốn trăm năm trước, vậy mà chẳng có nổi lấy một cái đình, một ngôi chùa. Ai có một chút tâm linh thì đi sang làng khác, xã khác, huyện khác, tỉnh khác mà khấn nhờ.

Thôi thì nghèo quá không đủ sức góp nhau mà dựng nổi cho làng một cái đình, một ngôi chùa. Nhưng đến cái cổng làng cũng chẳng có nổi thì phải kết luận bản chất người làng Hoàng Ngôn là không có cái tâm cho văn hoá cộng đồng.

Không thèm đếm xỉa đến cội nguồn của chính bản thân mình từ đâu mà ra; hay là thực dụng đến mức chỉ quan tâm đến mỗi cái bụng của mình; cùng lắm thì biết đến cái bụng của mỗi những người trong nhà mình, không thèm biết đến bất kỳ cái gì nữa. Như thế có nghĩa là về mặt trình độ văn hoá: làng anh khá là mông muội - mà nói đến như thế thôi là còn quá thiên vị quê ta.

Trước đây Sáng đã từng đi rất nhiều nơi trên khắp đất nước, từ ngày học thêm môn Quản trị và Kinh doanh Du lịch ở một Trường đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn - một cái môn khá mới mẻ với đa số dân chúng Việt Nam, anh càng có cơ hội đi nhiều hơn, và anh càng hiểu biết nhiều hơn về thế nào là văn hoá, và thế nào là văn hoá cội nguồn.

Anh càng hiểu biết thêm về con người của đất nước mình, càng luôn có mong muốn tạo dựng những mối quan hệ rộng dãi với tất cả mọi lớp người trong mọi tầng lớp xã hội, thì lại càng thấm thía hơn về cái làng quê Hoàng Ngôn nghèo nàn và đói khổ của anh.

 Thậm chí nhờ những bức xúc trong lòng ấy mà anh đã quyết tâm phải bảo vệ xong xuất sắc một luận án thạc sĩ có chủ đề về tâm lý cá nhân trong sự tiến triển của văn hoá cội nguồn dân tộc.

Trong quá trình nghiên cứu Sáng đã ngộ ra một điều là tất thảy những ai thành đạt đều muốn được tự hào về dòng họ của mình. Và khi đã vinh danh rồi là họ đều ra sức tô vẽ cho nguồn gốc xuất thân.

Tất thẩy từ to xuống nhỏ, đều có một tâm lý chung như vậy: người lớn nhất tự nhận mình là Thiên tử. Vua là con Trời thuộc dòng dõi nhà Giời.

Những người khác nhận mình thuộc dòng họ nhà vua, không đời vua này thì đời vua nọ.

Những người họ Trần sẽ nhận mình không thuộc dòng trưởng cũng là dòng nhị, dòng tam... đời thứ mười ba, hay mười bảy hay hai mươi, hai mấy gì đó của vua Trần.

Những người họ Lê, họ Trịnh... sẽ nhận mình thuộc dòng con vua cháu chúa.

Và anh - Phương Quang Sáng - anh có cái gì để tự hào khi đứng bên các đại gia có tông vua, giống chúa khác của đất nước bây giờ?

Chẳng phải vì họ Phương của Sáng chưa từng có vua mà anh cảm thấy mình sẽ không được tự hào lắm trong vai con cháu đời thứ bao nhiêu đó của một Đấng họ Phương nào đấy.

Nếu anh là một kẻ cơ hội như ai đó, anh hẳn sẽ tìm cách đào bới tông ti dòng họ để xem cái họ Phương của anh liệu có cải họ vì một lý do nào đấy chăng? Trước đó có thể nó đã từng là họ Phạm, hoặc là họ Phan với những Phạm Ngũ Lão, Phan Bội Châu… vang danh sử sách. Và như thế, anh sẽ vinh dự có cùng một tên họ với các Ngài nguyên Thủ tướng như Phạm Văn Đồng hay Phan Văn Khải. Biết đâu, một lúc nào đó lại chẳng có dịp mượn danh con cháu hờ mà loè bịp thiên hạ.

Nhưng không, đối với Phương Quang Sáng này những nhãn từ mĩ miều đầy ao ước của bao người đó, không hề làm nên sự thành đạt của anh ngày hôm nay.

Sáng tự hào đi lên bằng chính đôi chân của mình. Anh tự hào là Phương Quang Sáng - một Phương Quang Sáng từ hai bàn tay trắng, từ một đứa trẻ lang thang cơ nhỡ đánh giày, bán báo đi lên.

Càng đi nhiều, càng biết nhiều về các dòng họ danh gia vọng tộc của đất nước như Đinh, Lý, Trần, Hồ, Lê, Mạc, Trịnh, Nguyễn... biết thêm về rất nhiều những ngôi làng cổ, những ngôi đền, chùa cổ Việt Nam như làng Đường Lâm, đền Hùng, thành Cổ Loa, thành cổ Sơn Tây, chùa Và, chùa Bổ..., Sáng càng buồn cho cái làng bãi ngang của anh.

Nếu một người bạn phương xa, những vị khách quốc tế - như ông Tường - thầy phó hiệu trưởng Việt kiều vốn sinh ra và lớn lên ở Nhật, sống và làm việc ở nước ngoài gần 60 năm nay, đã coi Nhật như một tổ quốc thứ hai và những người bạn các nước Pháp, Mỹ, Anh, Đức, Nhật, Hàn… đã từng cùng anh học môn Đông phương học trong trường Đại học Quốc tế anh đang học chẳng hạn - muốn được về thăm làng quê của anh, thì sao đây?

 Anh biết giới thiệu với họ cái gì là tiêu biểu của làng mình đây?

- The well - know man of Hoang Ngon village? The relic of Hoang Ngon village? What is the top of this village? Danh nhân của làng Hoàng Ngôn ư? Di tích của làng Hoàng Ngôn ư? Cái gì là đỉnh cao của cái làng này?

- Nobody! Nothing! No, really have not any thing! - Không có ai! Không có cái gì! Thực ra là chẳng có một cái gì ráo!

Nỗi buồn đó khiến Sáng quay lại làng Hoàng Ngôn, anh muốn làng anh sau này cũng có được một chút gì đó để người đi xa có thể tự hào về nó, chứ không phải chỉ có mỗi một cái tên màu mè khoác lác - Nói lên nghe rất văn hoa, bóng bẩy: Hoàng Ngôn - làng Hoàng Ngôn!

Phải có một cái gì đó cho mảnh đất quê hương khốn khổ của mình mà anh luôn yêu tha thiết. Phải biến tình yêu ấy thành một cái gì đó thật thiết thực để đền đáp cho dải đất Mẹ quê hương.

Anh cứ có một thứ cảm giác rất tâm linh rằng chính cái dải đất bãi ngang nghèo nàn xơ xác như miếng xơ mướp này đã chọn anh - Phương Văn Sỏi này chứ không phải là một thằng nhóc nào khác để dồn vắt hết sức hun đúc ưu ái cho riêng anh bằng tinh cha, huyết mẹ nên xương nên da; bằng tất cả linh khí ruộng đầm, núi non, ao hồ thẩm thấu qua hạt lúa, củ khoai, con cá, cái tôm nuôi anh khôn lớn từng ngày; khiến anh trở thành một Phương Quang Sáng, một triệu phú Đô la để có cơ hội quay về làm những việc để tôn vinh quê hương; chứ không phải để trở thành một anh giáo quèn, một viên công chức nhì nhằng mài đũng quần nơi công sở đợi ngày về hưu, chỉ giỏi nói mồm nuôi mình còn chưa xong, nói gì tới tôn tạo cho quê hương, xứ sở. Đó chính là nỗi niềm đau đáu đã luôn tiềm ẩn trong anh, và giờ đây anh càng hiểu rõ nó hơn bao giờ hết.

Chẳng dám bàn tới làm một cái gì to lớn như xây đình hoặc dựng chùa, vì Sáng biết dân làng mình quá nghèo chẳng thể góp tiền chung tay. Mà anh lại có đủ tri thức văn hoá để biết mình chưa phải là một bậc hiền đức để được phép đứng đầu, lấy tên chủ làm cả một cái đình cho làng.

Sáng chỉ dám xin được đóng góp cho làng một cái cổng làng, mọi chi phí không cần biết là hết bao nhiêu anh xin thanh khoản.

Một cái cổng làng để có thể chính danh được trong con mắt thiên hạ cái mặt của làng ta bắt đầu từ đâu.

Ấy vậy mà cũng không được chỉ vì anh đã thề sẽ giữ kín một bí mật tuyệt cùng. Một lời thề sống để dạ chết mang theo.

 

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/83493


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận