1
Mạch Khiết luôn tay gạch gạch khoanh tròn ở trên báo đăng quảng cáo tuyển dụng, cô khẽ thở dài: "Sao lại không có công việc nào mà mình thấy hứng thú nhỉ?"
Cô đứng trước cửa kính chạm đâ't ở chung cư của mình, không nén nổi phóng tầm mắt về phía tòa nhà nơi M Beautifỷul toạ lạc. Ở đó, có lý tưởng của cô, có nhiệt tình của cô, bây giờ có cả người cô yêu. Nhưng bây giờ cô không thể bước vào đó nữa.
Trước đây cô đã từng cảm thán cuộc sống ngày đi làm tối tăng ca là vất vả, cảm thán sự cạnh tranh khốc liệt vô tình của chốn công sở, cảm thán giữa đồng nghiệp không thể tin tưởng lẫn nhau, nhưng một khi mất đi tất cả những thứ này, phải rời khỏi tâ't cả nhũng thứ này, lại có cảm giác mình bị cả thế giới vứt bỏ.
Cô không kìm lòng được lại cầm di động lên, muốn ấn số điện thoại quen thuộc đó, cô nhớ giọng nói huênh hoang thoải mái của người đàn ông đó, nhưng bên tai cô lại vang lên câu nói của anh lúc tiễn cô đi:
- Hãy cho anh chút thời gian, anh cần phải giải quyết một số việc, sau đó anh sẽ đem hoa tươi đến gặp em...
Ý tứ trong câu nói đó chính là trước thời điểm đó không nên liên lạc với anh. Càng tiến lại gần con người này lại càng cảm thấy trên người anh toát ra bao điều bí ẩn. Còn về đáp án là gì, chắc chắn anh sẽ nói cho cô biết.
Vậy thì cứ lặng lẽ chờ đợi đi!
Cô nhàm chán lật giờ tờ báo, trên phần tin tức kinh tế nhìn thấy một thông báo sau: Bà Điền Thái Ngọc - Chủ tịch Tập đoàn Tài chính Hạ Lạc nổi tiếng bay đến thành phố s...
Cô bĩu môi vẻ bất cần, Chủ tịch Tập đoàn Tài chính Hạ Lạc danh tiếng đình đám sao lại có một cái tên quê mùa đến thế?
Đột nhiên tiếng chuông cửa kêu "kính coong".
Kỳ lạ, giờ này còn ai đến tìm mình nữa nhỉ?
Cô nhìn qua mắt mèo trên cánh cửa ra bên ngoài, bất giác giật mình, vô cùng ngạc nhiên, vội mở cửa ra, là Lâm Đại.
Mặc dù cô ta đã đánh phấn nhưng vẫn khó che được nét tiều tụy trên khuôn mặt, Mạch Khiết còn liếc nhìn thấy vết nhăn mờ mờ nơi đuôi mắt cô ta.
Lâm Đại giơ chiếc hộp trong tay lên:
- Mình đã làm món sa lát hoa quả.
Câu nói này khiến Mạch Khiết xúc động.
Nhớ đến thời gian cách đây không lâu, khi bọn họ vẫn chưa là tổng biên tập, Lâm Đại vẫn là khách thường xuyên của mình, mỗi lần cô ta đến thăm mình trên tay cô đều xách món sa lát hoa quả mà cô thích ăn.
Thì ra vẫn tưởng rằng giữa bọn họ chỉ là mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau, tràn đầy sự giả tạo, nhưng thực ra hình như không phải như vậy. Mạch Khiết kinh ngạc phát hiện ra trong lòng mình trào ra cảm giác ấm áp.
Họ ngồi xuống chiếc thảm Thổ Nhĩ Kỳ trắng tinh như tuyết, Mạch Khiết bê café Capuchino đến, Lâm Đại hai tay ôỏm lấy chiếc cốc cười nói:
- Bộ cốc này là mình tặng cậu, thật không ngờ cậu không vứt nó đi.
- Tại sao lại phải vứt? 488 tệ mới được hai cái cốc, mình có ngốc hơn nữa cũng không đến nỗi đối đầu lại với tiền bạc.
Lâm Đại thò tay ra, véo chỏm mũi Mạch Khiết một cái:
- Cậu mà ngốc, vậy trên đời này sẽ chẳng còn ai thông minh nữa rồi...
Hai người đều bị động tác thân mật này làm cho giật nảy mình, Lâm Đại ngẩn người rụt tay lại nói vẻ ngại ngùng:
- Thực ra mình đến là vì muốn cãi nhau một trận với cậu, không biết sao nhìn thấy cậu lại không cãi nổi nữa?
Mạch Khiết cười đau khổ:
- Là vì cậu thấy mình thẫn thờ như mâ't hồn phải không? Là vì mình đang bận rộn tìm việc, căn hộ này hàng tháng đều phái trả góp, và tiền tiết kiệm của mình cũng chẳng còn lại bao nhiêu, không trụ được bao lâu nữa đâu.
Lâm Đại lườm cô một cái:
- Cậu đang nói giễu phải không? Bây giờ cậu có nhiều tiền như vậy, nhanh chóng sẽ trở thành người nổi tiếng trong xã hội thượng lưu, lại còn phải đi xin việc khắp nơi sao?
Mạch Khiết ngẩn người. Câu nói này là có ý gì vậy?
Lâm Đại nói vẻ u sầu:
- Mặc dù chúng ta là bạn cùng trường, cũng từng là cặp đôi thân thiết nhưng mình chưa bao giờ nghĩ rằng chúng ta cùng thích một người đàn ông. Thua dưới tay cậu, nói thật là vẫn có gì đó không cam tâm. Rốt cuộc cậu tốt ở điểm nào chứ? Mải mê làm việc, chẳng nồng nhiệt tình cảm, cũng không biết làm nũng để mê hoặc đàn ông… tại sao anh ấy lại thích cậu chứ?
Mạch Khiết biết sớm muộn gì cũng sẽ nhắc đến Lý Mộng Long, đề tài này không thể né tránh được.
- Lâm Đại, cậu thực sự có tình cảm với Lý Mộng Long sao? Cậu là cô gái luôn si mê những anh chàng đẹp trai, cuộc tình này đối với cậu quan trọng như vậy sao?
Lâm Đại lại khôi phục bản tính khắc nghiệt của cô ta:
- Xem cậu nói kìa, đúng là chỉ biết nói cho sướng miệng thì phải? Cho dù là cô gái si tình nhưng bị đàn ông vô duyên vô cớ đá veo thì trong lòng có thể vui vẻ được sao? Mình vẫn chưa đến nỗi là loại người trơ trẽn thì phải? Nhưng cậu cũng đừng vội đắc ý, cậu thực sự có đủ sự tự tin nắm giữ được tên yêu nghiệt đó sao? Có lẽ, cậu, mình, chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ anh ta bố trí đê’ có thể mua lại M Beautiful mà thôi. Để cho mình và cậu trở mặt nhau thì anh ta mới có thể thừa cơ được.
Mạch Khiết ngẩn người:
- Cậu nói gì, mình không thể hiểu nổi?
Lâm Đại cũng ngẩn người, nhìn thấy bộ dạng Mạch Khiết sửng sốt, quyết không phải là đang giả vờ:
- Lẽ nào cậu không biết M Beautìful đã bị Tập đoàn Tài chính Hạ Lạc mua lại một cách vô cùng thuận lợi sao? Người lập lên công trạng lớn nhất này chính là người đàn ông cậu yêu.
- Cậu đang nói gì chứ? Sao có thể như thế được? sếp đã từng nói dù thế nào củng không bán M Beautiful sao? Lý Mộng Long sao có thể chi phối quyết định của sếp được chứ?
- Hừm, cậu đứng là... thì ra cậu thực sự vẫn còn ngu ngốc hơn so với sự tưởng tượng của mình, xem ra cậu là người cuối cùng trên thê' giới này biết được tin tức. Chính là vì anh ta đá cậu đi nên đã trở thành tổng biên tập của M Beautiful phiên bản mới, nắm được công ty, nên đã nhanh chóng thăm dò được giá cả thu mua mà sếp mong muốn, chính vì vậy song phương cuốì cùng cũng đã hợp tác thành công.
Lâm Đại đứng dậy:
- Nếu như cậu không tin, 3 giờ chiều mai Tập đoàn Tài chính Hạ Lạc sẽ tổ chức buổi công bô' tin tức thu mua M Beautiful ở Trung tâm Triển lãm Quốc tế Tân Thế giới, cậu có thể đến xem. Mình sẽ đưa cậu vào, cậu sẽ biết rốt cuộc là chuyện gì.
Cô ta cầm lấy túi xách bước ra ngoài lại quay đầu nói với Mạch Khiết:
- Lý Mộng Long thực sự râ't ưu tú, nhưng người đàn ông có tâm địa sâu sắc như vậy thì những cô gái như mình và cậu không thể nào "cầm cương" được Cậu vẫn nên tỉnh giấc khỏi giấc mộng đẹp đi!
Lâm Đại đi rồi, Mạch Khiết ngẩn người ngồi trên ghê' sofa, trong đầu là một mớ bòng bong. Anh ấy nói mình cần cho anh ấy mấy ngày chính là vì anh ấy đang bận rộn cho việc thu mua M Beautifuì sao? Anh ấy thực sự là "gián điệp" của Tập đoàn tài chính Hạ Lạc sao? Nếu như vậy thì bắt đầu từ khi anh bước chân và M Beciutiful thì mỗi bước đi đều tỉ mỉ lên kế hoạch bô' trí sẵn.
Là anh ta đã hất cẳng mình, nhưng mình lại yêu con người này? Mạch Khiết ơi là Mạch Khiết, mày đúng là mất cả chì lẫn chài. Mày là con ngốc, mày là con ngốc ngu xuẩn nhất trên đời, bị người ta bán đi rồi còn giúp người ta đếm tiền.
2
Ngày hôm sau, Mạch Khiết ăn mặc rất nhã nhặn giản đơn lặng lẽ đến Trung tâm Triển lãm Quốc tế Tân Thế giới. Cô gọi điện cho Lâm Đại, Lâm Đại dẫn cô vào trong hội trường, ngồi ở giữa nhóm phóng viên, dặn dò cô bất luận nghe thấy gì cũng phải bình tĩnh, dù sao mọi việc cũng thay đổi rồi, M Beautiful cũng đổi chủ rồi.
3hl5', ánh đèn máy chụp ảnh liên tục nháy sáng, người hướng dẫn chương trình giới thiệu:
- Mời bà Điền Thái Ngọc Chủ tịch Tập đoàn Tài chính Hạ Lạc, ông Mark tổng giám chế ở thành phố s bước vào hội trường.
Mạch Khiết thở phào, không có Lý Mộng Long thì đột nhiên nhìn thấy bà Điền Thái Ngọc quý phái đó cầm micro tuyên bố:
- Xin cho phép tôi giới thiệu với cơ quan truyền thông, tân tổng giám đốc mới của Tập đoàn Tài chính Hạ Lạc, là người lập lên phương án kế hoạch và phụ trách việc thu mua lần này - cũng chính là con trai của tôi - Lý Mộng Long...
Đồng thời cùng với lời bà nói, Lý Mộng Long dáng người cao ráo mặc một bộ comple nho nhã, dưới bao con mắt chăm chú của mọi người, chậm rãi bước vào, bước lên khán đài chủ tịch trong hội trường. Từng động tác, từng bước đi vẫn phong độ ngời ngời, còn đĩnh đạc hơn trước kia.
Thì ra, thật không ngờ anh ta lại là cậu chủ của tập đoàn tài chính!
Mạch Khiết ôm lồng ngực trợn tròn mắt kinh ngạc, tiếp đến là thứ cảm giác bị đùa cợt lừa dối tràn ngập trong lòng. Quả nhiên tâ't cả là sự lừa dô'i!
Bắt đầu từ hôm đầu tiên anh ta gia nhập và M Beautiful phiên bản mới, anh ta đã dốc lòng dốc sức bô' trí cho từng bước đi để thực hiện kế hoạch thu mua, rắp tâm có bằng được M Benutiful. Anh ta muốn lập được công trạng lớn trước mặt mẹ anh ta, có lẽ chính là vì đề đạt được chức vụ tổng giám đốc của tập đoàn tài chính.
Lý Mộng Long bắt đầu tiếp nhận những câu hỏi của
phóng viên, trả lời râ't đĩnh đạc, ung dung. Ánh mắt của anh rất kiên định, nụ cười râ't hòa nhã, nào đâu thấy bóng dáng chàng công tử chơi bời bất cần mà Mạch Khiết quen thuộc chứ. Tất cả mọi thứ đều là giả tượng, ngoài cái tên của anh.
Tất cả mọi âm thanh trên thế giới đều biến mất, toàn bộ màu sắc cũng đều biến mâ't, trên thế giới chỉ còn lại duy nhất một điểm sáng, đều tập trung vào Lý Mộng Long. Mạch Khiết ngẩn người ngồi ở đó, không nghe thấy những lời người khác đặt câu hỏi, cũng không nghe thấy câu trả lời của Lý Mộng Long, trong đầu chỉ hiện lên một câu hỏi duy nhất - tại sao anh lại phải lừa dối em?
Đợi đến khi tâ't cả các phóng viên đều lần lượt ra về, ở trong phòng hội nghị vắng vẻ, Lý Mộng Long mới nhìn thấy một bóng hình quen thuộc.
Ánh mắt chợt đông cứng lại, nụ cười cũng đông cứng lại, anh hạ giọng bàn giao lại với mấy người xung quanh, rồi vội vàng đi về phía cô:
- Mạch Khiết, sao em lại đến đây?
Ánh mắt Mạch Khiết mang theo nỗi bi thương:
- Nếu như em không đến, có phải là anh vẫn định tiếp tục lừa dối em không?
- Đây sao có thể gọi là lừa dối được chứ? Đây chỉ có thể gọi là một chút thủ đoạn thương nghiệp mà thôi, kết quả cuối cùng mọi người đều hân hoan vui mừng, anh nói rồi, anh xong mọi việc thì sẽ nói cho em rõ tất cả, và em có thể quay trở lại M Benutiful, tất cả mọi thứ đều không hề thay đổi.
- Không, tất cả mọi việc đều đã thay đổi rồi, anh từ đầu đều là lừa dối em, anh ở lại M Beautiful, cùng em gây dựng M Beautiful phiên bản mới để có một ngày hất cẳng em đi. Anh và Lâm Đại vô cớ yêu đương cũng là vì để khống chế M Beautiful, để làm ly gián mối quan hệ giữa em và cô ấy, tạo nên một cục diện hỗn loạn, tất cả mọi việc này, anh đều chọn lựa em tham gia vào, bởi vì anh cho rằng em là đối tượng dễ tấn công nhất. Bao gồm tình yêu của em dành cho anh, chẳng qua cũng chỉ là chiến lợi phẩm của anh, có phải như vậy không?
Hai tay Lý Mộng Long giữ chặt Mạch Khiết, lắc mạnh cô:
- Không, không phải như em nghĩ đâu, được rồi anh thừa nhận là anh có mục đích khi anh đến M Beautiful, nhưng tình cảm của anh đối với em là thật lòng.
Mạch Khiết ra sức vùng thoát ra khỏi sự kìm kẹp của anh:
- Cái gì là thật, cái gì là giả, em không bao giờ còn tin tưởng anh được nữa, em đã mâ't đi sự tin tưởng cần thiết nhất đối với anh, chúng ta sao có thể tiếp tục được nữa đây? Lý Mộng Long, anh đã từng nói với, Lâm Đại nhân lúc tình cảm chưa sâu đậm thì kết thúc mọi thứ, có thể giảm bớt được nỗi đau, vậy thì, câu nói này em cũng trả lại cho anh tương tự.
Cô quay người kiên quvết bước đi, không quay đầu lại.
Bước ra khòi cánh cổng lớn của trung tâm triển lãm, có lẽ là do ánh nắng quá chói chang, cô không kìm được trào nước mắt. Thì ra tình yêu là cái một cái gai nhọn, nếu không cẩn thận thì sẽ bị đâm cho đau nhức.
Ở đại sảnh máy bay ồn ào, người qua lại tấp nập.
Lý Mộng Long mồ hôi nhễ nhại lao vào.
Trong di động của anh có tin nhắn Lâm Đại gửi cho anh: 9h sáng hôm nay Mạch Khiết sẽ rời khỏi thành phố s.
Mấy hôm nay anh không thể tìm được Mạch Khiết, di động tắt máy, căn hộ chung cư cũng không có ai, cô giống như một giọt nước lặng lẽ bốc hơi.
Như tiếng sét đánh giữa trời quang, thật không ngờ lại nhận được thông tin này.
Anh nhớ Mạch Khiết đã từng nói, Tiêu Ly tỏ tình với cô, đồng thời mời cô đi cùng anh ta sang Đức. Thì ra, cô ấy đã đưa ra quyết định này.
Không, không thể để cô ấy rời khỏi mình được, vừa nghĩ cô ấy rời khỏi là cảm giác như bầu trời nắng đẹp của thành phố s bỗng trở nên âm u. Anh quay cuồng tìm kiếm khắp sảnh lớn, tìm kiếm bóng dáng thân quen anh không thể nào quên được. Cuối cùng, nơi một góc khuâ't, anh nhìn thấy Mạch Khiết đang cúi đầu trò chuyện cùng với Tiêu Ly.
Anh vội vàng bước đến cạnh Mạch Khiết.
Mạch Khiết kinh ngạc ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt lo lắng của Lý Mộng Long, cô bất giác đứng dậy:
- Anh... sao anh lại đến đây?
- Chúng ta cần nói chuyện!
- Còn có chuyện gì để nói chứ, những gì cần nói thì hôm đó đã nói xong cả rồi!
Mạch Khiết hiểu anh muốn nói gì, kiên quyết lắc đầu từ chốì.
Tiêu Ly cũng đứng dậy, thấy Lý Mộng Long mồ hôi nhễ nhại, nói với Mạch Khiết:
- Tiểu Khiết, bâ't luận kết quả cuối cùng là gì, cần tôn trọng người khác.
Lý Mộng Long nhíu mày, nói đầy thô lỗ:
- Mạch Khiết là người phụ nữ của tôi, không cần anh phải giáo huấn.
Mạch Khiết trừng mắt nhìn anh ta một cái, còn chưa kịp phản bác, đã bị Lý Mộng Long dùng sức lôi đến một góc vắng khác.
Mạch Khiết nói vẻ bất mãn:
- Lý Mộng Long, xin anh hãy có phong độ một chút được không, trước đây anh không như vậy, anh chẳng phải vẫn luôn tự khoe khoang là cắt đứt với phụ nữ sao dễ dàng như trở bàn tay sao? Vậy thì anh hãy để tôi lặng lẽ rời khỏi đây, cũng để giữ lại cho mình chút tôn nghiêm.
- Không, người cắt đứt mối quan hệ một cách dễ dàng là em. Em cứ thế này mà chấm dứt tình cảm của chúng ta sao? Em cứ thê' này mà rời xa anh sao?
Mạch Khiết định nói gì đó nhưng lại kìm lại, cô nhìn ra phía đằng xa, môi mím chặt lại im lặng không nói.
- Mạch Khiết, anh thừa nhận anh vào M Beautiful là vì công việc. Mẹ anh đã già rồi, sức khỏe lại không được tốt, bác sĩ đã yêu cầu mẹ anh cần phải lui về tuyến sau. Ba chị gái của anh đều không giỏi việc kinh doanh. Là người đàn ông duy nhâ't trong gia đình, anh cần phải nhanh chóng tiếp quản Tập đoàn Tài chính Hạ Lạc, gánh vác trách nhiệm. Mẹ anh đã sắp sẵn nhiệm vụ này cho anh coi như là cuộc khảo sát, Mark phụ trách giám sát.
- Quả nhiên anh cùng một hội với Mark. - Mạch Khiết hỏi đầy vẻ giễu cợt - Có khi Kha Đậu cũng là anh đặc biệt sắp xếp đấy nhỉ?
- Đúng vậy, Kha Đậu thực ra vẫn luôn là một người đứng đằng sau tập đoàn tài chính của bọn anh để làm hạng mục về văn hóa, thực ra cậu ấy cũng coi như là nhân viên của công ty bọn anh, căn hộ chung cư cậu ấy sống cũng là tài sản của công ty bọn anh. Anh thông qua việc giới thiệu Kha Đậu mở chuyên đề đã nhận được sự tín nhiệm của em, đó là bước đầu tiên trong kế hoạch của bọn anh. Nhưng từ khoảnh khắc đó, anh đã bắt đầu trở nên mơ hồ, bởi vì anh không biết anh dốc hết sức làm việc cùng em, rốt cuộc là bởi vì mục đích của mình hay chỉ là muốn giúp em. Em có tính cách ngoan cường cố chấp, em giống như mẹ anh, độc lập, tự chủ, thông minh, hơn nữa làm việc rất có nguyên tắc, thành ý của tập đoàn tài chính muốn dùng số lương hậu hĩnh để thuê em nhưng đã bị em từ chối, Mạch Khiết, em là nhân tài vừa có đức vừa có tài, râ't thích hợp đến làm việc trong tập đoàn tài chính của bọn anh.
Mạch Khiết lạnh lùng nói:
- Được rồi, ngài Lý Mộng Long, ngài đuổi theo đến đây cũng bởi vì công ty của ngài, ngài quả thật là rất kính nghề.
Tôi đã không cần công việc này nữa rồi, cảm ơn ý tốt của ngài.
Cô nhìn đồng hồ đeo tay, lạnh lùng nói:
- Tôi phải lên máy bay rồi!
- Mạch Khiết!
Lý Mộng Long không thể nào kìm chế được tình cảm đang trào dâng trong lòng, vội vàng ôm chầm lấy Mạch Khiết:
- Đùng rời xa anh, anh cầu xin em. Anh chưa bao giờ cầu xin một người phụ nữ nào như vậy, cũng chưa yêu một người phụ nữ nào như vậy. Em đã từng hứa dành nửa cuộc đời còn lại cho anh, xin em đừng dễ dàng phá bỏ lời hứa của mình.
Ánh mắt anh rừng rực chăm chú nhìn Mạch Khiết, trong mắt tràn đầy sự cầu xin thành khẩn.
Mạch Khiết đẩy anh ra, trong mắt tràn ngập nỗi bi thương và tuyệt vọng:
- Lý Mộng Long, em cũng muốn tiếp tục yêu anh, làm gì có cô gái nào lại không hy vọng trong cái thế giới này có một bến đỗ để cho mình có thể nghỉ ngơi chứ? Nhưng anh không thể nào thấm thìa được cảm nhận lúc này của em đâu, từng lời anh nói, từng nét mặt thay đổi của anh, em cũng không thể tin tưởng được nữa, em đều luôn nghi ngờ là thật hay giả. Trái tim của em đã bị tổn thương, em không thể coi như không nhìn thấy vết thương mà lại giả vờ tiếp tục yêu anh. Xin lỗi, xin hãy quên đi ước hẹn nửa cuộc đời của chúng ta.
Lý Mộng Long nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô, trong ánh mắt tràn ngập sự cầu xin, Mạch Khiết rút tay rrùnh ra, cúi đầu.
Cô không muốn để ai nhìn thấy những giọt nước mắt yếu mềm đang trào dâng trong mắt mình, cô nói:
- Lý Mộng Long, có lẽ chúng ta là người của hai thế giới, em là một cô nhân viên bình thường chốn công sở, còn anh thì lại là con trai của tập đoàn tài chính. Tư tưởng và tình cảm của chúng ta đều tồn tại sự khác biệt lớn, có lẽ chúng ta không nên có điểm gì chung...
- Mạch Khiết, tình cảm vốn không hề chịu sự không chê' của lý trí, giống như chúng ta lần đầu tiên gặp mặt không ai có thể biết được sẽ bị đối phương cuốn hút, hãy nghe lời anh nói, để tình cảm chúng ta được tự do phát triển, đừng cô' chặt đứt nó. Anh chàng thanh mai trúc mã của em không hề phù hợp với em, anh mới là người phù hợp nhất...
- Anh dựa vào đâu mà nói anh mới là người phù hợp nhâ't chứ? Chỉ là bởi vì anh có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm hơn tôi cho nên anh mới có thể phán đoán như vậy phải không? Tôi không thể nào chứng minh được phán đoán của anh là đúng hay sai, điều tôi có thể làm chính là rời khỏi một người khiến cho tôi đau lòng, bởi vì tôi không muốn cả cuộc đời này phải sống trong bóng tối của sự lừa dối. Anh hãy bảo trọng, đừng bị ốm, đừng thức đêm, cũng đừng chơi trò chơi tình cảm nữa, xin lỗi, tạm biệt!
Cô nhìn anh thật sâu rồi quay người bước đi thật nhanh, hòa lẫn vào dòng người, nhanh chóng biến mất.
Đứng ở quảng trường sân bay vắng lặng, nhìn chiếc máy bay khổng lồ màu bạc đang từ từ cất cánh, biến mâ't nơi chân trời, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú hao gầy của Lý Mộng Long bỗng ươn ướt...
- Mạch Khiết, trái tim của em giống như đám mây mà anh không thê’ nào nắm bắt được, nhưng em bảo anh quên đi ước hẹn nửa cuộc đời của chúng ta, thà bảo anh quên đi chính mình.
Một năm rưỡi sau, Lý Mộng Long mặc một bộ quần
áo thể thao màu trắng chậm rãi đẩy xe mua hàng trong siêu thị tâ'p nập. Dáng người cao ráo hơi gầy của anh vẫn rất thu hút ánh mắt của mọi người, nhưng anh chẳng hề động lòng trước những ánh mắt ngưỡng mộ đó.
Anh chọn một lon café đặt vào trong xe đẩy, đột nhiên anh nghe thấy tiếng trẻ em khóc.
Anh lần theo âm thanh, nhìn thấy một người đàn ông cao ráo mặc áo màu xám, đang ôm một em bé, người đàn ông đó cúi đầu dịu dàng, em bé đó đang ở trong tã.
Lý Mộng Long bâ't giác thốt ra cái tên quen thuộc:
- Tiêu Ly?
Người đàn ông đó từ từ quay mặt lại, vẫn nho nhã tuấn tú như vậy. Con ngươi mắt đen sâu thẳm của anh thoáng ánh lên, dường như đang lục tìm trong kí ức. Lý Mộng Long bước lên trước tự giới thiệu:
- Tôi chính là đồng nghiệp của Mạch Khiết, tôi tên Lý Mộng Long.
Tiêu Ly mỉm cười:
- Phải rồi, tôi nhớ ra rồi, chúng ta đã từng gặp nhau mấy lần rồi, anh chính là bạn của Mạch Khiết, là Tổng giám đốc của Tập đoàn Tài chính Hạ Lạc, thường xuyên đọc được tin tức vê' anh ở trên mạng và báo giấy, thực không ngờ anh cũng tự mình đi mua đồ ở siêu thị?
Lý Mộng Long tỏ ra hai ngại ngùng:
- Hôm nay là cuối tuần, người đàn ông độc thân, đằng nào cũng rảnh rỗi không có việc gì nên đến đây mua sắm. Tổng giám đốc cũng chẳng qua là một người bình thường mà thôi! - Anh liếc nhìn chiếc nhẫn đeo ở trên tay Tiêu Ly. Anh rất muốn hỏi tình hình của Mạch Khiết, định hỏi nhưng lại thôi, biết được thì có thể thế nào chứ, chỉ làm cho mình đau lòng thêm thôi. Anh nhìn khuôn mặt sạch sẽ của Tiêu Ly, đằng sau một người đàn ông sạch sẽ luôn có một người phụ nữ ưa sạch sẽ, xem ra Mạch Khiết đã chăm lo cho người bạn thanh mai trúc mã này khá tốt. Anh nghĩ thầm vẻ đô' kị, vị trí đó vốn dĩ là của mình mới phải!
Anh nhìn đứa bé đáng yêu, cảm thấy hơi ngưỡng mộ, anh nói với Tiêu Ly:
- Là con của anh à? Có thể để cho tôi ôm một lát đuợc không?
Tiêu Ly đưa đứa bé vào lòng Lý Mộng Long, nói:
- Vừa mới đầy tháng, là con gái của tôi.
Lý Mộng Long ngắm thật kĩ đứa bé, hồi lâu mới nói:
- Đều nói con gái giống bố, quả nhiên, tôi cũng thực sự không nhận ra nó giống Mạch Khiết ở điểm nào?
Tiêu Ly ngẩn người, anh nhìn Lý Mộng Long rồi lại nhìn đứa bé anh đang ôm trong lòng, hỏi giọng đầy kinh ngạc:
- Đợi đã, anh, anh vừa mới nói gì, đứa bé sao lại giống Mạch Khiết được chứ?
Đang nói vậy, một cô gái dáng người cao ráo, khuôn mặt thanh tú, Tiêu Ly bước tới giới thiệu với Lý Mộng Long:
- Đây là vợ tôi, tôi quen cô ấy khi đang dạy học ở Đ 1caa c, cô ấy là người Nhật.
Anh cảm thán:
- Tình yêu thật là thứ khó nói, tôi dùng thời gian 10 năm để yêu một người phụ nữ cuối cùng đã phản bội tôi, nhưng lại quyết định kết hôn với vợ tôi người chỉ mới quen có 10 tiếng đồng hồ.
Nhìn người phụ nữ Nhật Bản có khuôn mặt xinh đẹp, Lý Mộng Long rất băn khoăn:
Vậy thì Mạch Khiết đâu? Mạch Khiết không đi cùng với Tiêu Ly đến Đức sao?
Dường như để giải đáp nghi vấn trong lòng Lý Mộng Long, Tiêu Ly nói:
- Tôi nhớ ra rồi, lần đó đã gặp anh ở sân bay, là tôi đến tiễn Tiểu Khiết đi Tứ Xuyên trợ giảng, sau đó tôi mới sang Đức. Sao thê' anh và Tiểu Khiết không liên lạc với nhau sao?
Lý Mộng Long đờ đẫn.
Anh cứ tưởng đã trải qua biết bao nhiêu sóng gió, đã nô
đùa với tình cảm, chính mình từ lâu đã có tâm thái nhàn nhạt, nhưng vừa nghe thấy tin này, dường như lại quay trở về với thời kỳ niên thiếu trái tim đập rộn ràng như thuở mới yêu, khó có thê’ kìm chê' được sự chấn động kịch liệt trong nội tâm.
Anh hỏi:
- Mạch Khiết đi đến Tứ Xuyên để trợ giảng, cô ấy không theo anh sang Đức sao?
- Không, cô ấy đã từ chối tôi. - Tiêu Ly là người đàn ông tinh tế, đã đoán ra được nhũng điều suy nghĩ trong lòng Lý Mộng Long, anh vỗ vai Lý Mộng Long:
- Tôi và Tiểu Khiết chưa bao giờ bắt đầu. Suốt một năm rưỡi nay, chúng tôi thường xuyên gửi email nói cho nhau biết tình hình, ngoài ra cũng không trò chuyện gì thêm. Tiểu Khiết, theo như tôi biết, vẫn độc thân.
Anh cúi đầu viết ra địa chi email của Mạch Khiết đưa cho Lý Mộng Long:
- Tôi chỉ có thể giúp anh được ngần này thôi. Tôi cũng hy vọng em gái Tiểu Khiết của tôi có được một chốn hạnh phúc.
Lý Mộng Long nắm chặt tờ giấy trắng mỏng tanh đó, giống như là nắm được cọng cỏ hy vọng.
Trong lúc chuẩn bị rời đi, Tiêu Ly nói:
- Kỳ hạn trợ giảng của Tiểu Khiết sắp hết rồi, cô ấy chắc sẽ trở về.
Trở vê trở về thành phố s, liệu có trở về bên cạnh mình không?
Anh rất muốn nói cho cô gái nhỏ kiêu ngạo và quật cường đó, trong suốt khoảng thời gian dài đằng đẵng một năm rưỡi nay, mình đã vì cô mà thay đổi râ't nhiều, thành một vị cao tăng không coi mỹ sắc là gì cả, ngay cả mẹ mình cũng thấy sốt ruột lo lắng, không hiểu tại sao cậu con trai vốn bị phụ nữ vây quanh đột nhiên lại không có chút cảm hứng gì với nữ giới thế? Anh quay trở về căn hộ chung cư của mình, bật laptop, ngón tay run rẩy viết bức email đầu tiên cho cô:
Mạch Khiết,
Là anh đây! Là người đàn ông mà em hy vọng quên đi ước hẹn nửa đời mà em đã hứa.
Suốt một năm rưỡi nay, em không biết đâu, người đàn ông ngốc nghếch đó gần như ngày nào cũng đến chờ dưới tòa nhà chung cư nhà em, ngước nhìn ô cửa sô’ tối đen đó. Anh đã từng tưởng rằng ô cửa sổ đó sẽ tối mãi như vậy, ngọn đèn đó sẽ không bao giờ sáng nữa, anh biết mình đang làm một điều ngốc nghếch, nhưng không thể nào ngăn cản nổi bước chân mình.
Đó có lẽ là lời kêu gọi trong trái tim.
Chúng ta có mối duyên phận đã được định sẵn, chúng ta đã xuyên qua biển người mênh mông, đi qua ngàn núi vạn sông, có được ba nụ hôn đặc biệt mới quyết định được mối duyên phận của đời này, xin em đừng dễ dàng vứt bỏ như vậy!
Nên biết rằng, yêu một người rất khó, vứt bỏ một người lại rất dễ. Nhưng đã vứt bỏ rồi có lẽ sẽ mãi mãi đi lướt qua nhau không bao giờ có thể gặp lại nữa, cuộc đời này cũng vì vậy mà thay đổĩ hoàn toàn.
Anh vẫn tiếp tục đứng chờ ở dưới khu chung cư cho đến khi ngọn đèn một ngày nào đó bật sáng cho anh.
Em có bằng lòng bật ngọn đèn đó cho một mình anh không? Cho một mình anh, giống như bật sáng ngọn đèn trái tim của chúng ta, chiếu sáng những chỗ tối xung quanh không?
Viết xong email, anh không chút do dự ấn nút gửi.
Mấy hôm sau, sau khi vừa đàm phán xong một cuộc làm ăn, Lý Mộng Long lái xe về nhà. Không biết vì sao anh lại lái xe rời khỏi con đường lớn.
Anh chuyển hướng vô lăng, đi xuống dưới tòa lầu chung cư quen thuộc đó.
Anh xuống xe, dựa người vào xe, giữa hai ngón tay thon dài của anh kẹp một điếu thuốc, đốm lửa nhỏ màu đổ sáng lấp lánh trong màn đêm.
Ngẩng đầu ngước nhìn lên ô cửa sổ tối đen đó, những ô cửa sổ xung quanh đều rực sáng, chỉ có duy nhất ô cửa sổ đó là tối đen như thế mãi mãi không bao giờ được bật sáng. Anh cảm thấy như mình đang đi qua một đường hầm tối đen, mãi mãi không thể đi đến điểm tận cùng, chỉ có sự kiên định trong trái tim là ánh sáng duy nhất.
Em thân yêu, em có nhìn thấy sự kiên trì yếu đuối và ngoan cố của anh không? Em có hiểu được anh vẫn đang lặng lẽ chờ em ở vị trí cũ không? Em liệu có chạm vào nơi đáy trái tim anh vẫn luôn thầm gọi tên em hàng nghìn hàng vạn lần không? Liệu cuối cùng em có trở về với anh không?