Tôi khóc, lê bước từ bệnh viện ra ngoài, cám ơn trời đất, tôi có vẻ mặt đau thương như vậy ở trong bệnh viện, ông trời đã cho tôi một hoàn cảnh để hợp pháp hóa sự đau thương của mình.
Không biết ngồi ở bên ngoài bao lâu, bầu trời tối đen, gió mùa đông hanh khô thổi vào khuôn mặt đang khóc của tôi, hệt như con dao nhỏ cắt vào mặt tôi.
Điện thoại vang lên, là Chu Vi.
Cô ấy thật sự là người bạn tốt nhất của tôi.
Lần này tôi không ăn được gì, cô ấy lo lắng để tôi ở chỗ ngồi, sau đó cô đi qua tiệc đứng bên kia chăm chú chọn thức ăn, sau khi chọn xong quay lại bày thức ăn ra trước mặt tôi, nhưng tôi vẫn không ăn nổi.
Tôi chỉ hỏi cô: “Có quán bar nào tốt một chút, an toàn một chút để tớ có thể nổi điên không?”
Cô thở dài, cuối cùng cũng tùy tôi, dẫn tôi đến một quán bar nhỏ.
Không gian của quán bar này không giống với quán lần trước tôi đến, nhìn từ bên ngoài, có phong cách của Thượng Hải 35 năm về trước, cửa sắt và đèn treo cũng rất giống với đèn đường của Thượng Hải, tôi lại không biết, trong phố xa sầm uất này vậy mà cũng có một nơi tinh tế như thế, nhất thời như bị lạc vào giữa thời gian và không gian.
Vừa đẩy cánh cửa kính ra, bên trong cũng toàn là đèn, chụp đèn trên trần tỏa ra ánh sáng xanh lục, người pha chế đang đứng trong quầy rư ợu pha chế rượu, cánh tay thành thạo nhảy múa, trên ghế ngồi tinh xảo, những vị khách đang thủ thỉ nói chuyện với nhau.
Đúng lúc Chu Vi và tôi tìm được một chỗ ngồi ngay góc ngoặt sát tường, vừa kín đáo vừa vô cùng yên tĩnh.
Tôi ngồi xuống, liếc mắt nhìn ánh đèn trên đỉnh đầu rọi vào quần áo, dường như có lực xuyên thấu, từng sợi tơ trên bề mặt quần áo của tôi chiếu ra màu sắc rực rỡ.
Tôi khen: “Ánh sáng thật đẹp, hóa ra màu sắc bình thường như vậy cũng có thể chiếu ra được một loại thích thú khác.”
Cô ấy khẽ nói: “Ngon nhất là rượu, người pha chế ở chỗ này pha rượu khá chừng mực, căn cứ vào tâm trạng của cậu để pha rượu, trên cơ bản ai ai cũng có đặc tính riêng.”
Tôi cười khổ: “Cậu sợ tớ nổi điên không?”
Cô an ủi tôi: “Cậu sẽ không nổi điên đâu, nếu cậu thật sự muốn như vậy, vậy thì cứ nổi điên một lần cũng tốt mà.”
Tôi chỉ khóc.
Không biết tôi đã uống hết bao nhiêu rượu, vô cùng may mắn, tôi chỉ muốn uống rượu, thật sự không muốn nổi điên, nổi điên sẽ mất phông độ, cũng không giải quyết được gì, tôi chỉ uống hết ly này đến ly khác, nước mắt rớt xuống ly rượu, miệng tôi uống một ngụm cay đắng.
Nhắm mắt lại, tôi nằm trên bàn, nước mắt lại chảy ra, tôi cười khổ: “Gia Tuấn.”
Tôi nằm dài, không muốn ngẩng đầu.
Cuối cùng anh ta cũng đi đến bên cạnh tôi, nhẹ nhàng vỗ vai tôi: “Muốn ra ngoài nhìn phong cảnh hay không?”
Tôi xót xa nói: “Tôi không đi nổi.”
Anh ta nói: “Anh cõng em nhé!”
Tôi khóc, không muốn mắng anh ta nữa.
Sau đó anh ta cõng tôi trên lưng, chúng tôi ra khỏi quán bar.
Không có tuyết rơi, không khí se lạnh.
Chu Vi im lặng thu dọn đồ đạc của tôi, cô ấy đi theo sau.
Tôi không mở mắt, chỉ lẳng lặng nằm trên lưng người đó, đầu dán sau gáy anh ta.
Người cõng tôi không phải Phó Gia Tuấn, mà là Bùi Vĩnh Diễm.
Chu Vi gọi điện thoại cho Gia Tuấn, tôi nghe thấy cô ấy nói với anh, Đinh Đinh uống rượu, anh đến đây với cậu ấy đi. Nhưng anh không đến, anh lại gọi điện thoại cho Bùi Vĩnh Diễm, Vĩnh Diễm lập tức chạy đến.
Từng giọt nước mắt của tôi rơi xuống, Phó Gia Tuấn, anh nhẫn tâm quá.
Chúng tôi đi trên đường lớn, lần này là anh ta cõng tôi, bước chân thong thả.
Bùi Vĩnh Diễm hỏi tôi: “Em nói gì đi, nói đi.”
Tôi cười gượng: “Tôi phải nói gì đây?”
Anh ta nói: “Ngày đó em cõng anh, em đã nói nhiều như vậy, hiện giờ em cũng nói với anh vài câu đi.”
Mắt của tôi gần như không nhìn rõ thứ gì, mũi cũng bị nghẹt khó chịu: “Lúc sống ái ân kể suốt ngày, lúc chết liền bỏ theo người ngay (1)… … Bệ ngọc thềm lan còn nguyên đó, chỉ có dung nhan là đổi thay, hỏi anh hay được bấy nhiêu sầu, đầy ngập một dòng xuân chảy về đông (2)… …”
(1) Hai câu thơ trong bài thơ “Hảo liễu ca”, trích trong Hồng Lâu Mộng.
(2) Bốn câu thơ trong bài “Ngu Mỹ Nhân” của nhà thơ Nam Đường hậu chủ Lý Dục.
Tôi nhắm mắt lại, nước mắt chảy vào miệng.
Bùi Vĩnh Diễm im lặng cõng tôi đi.
Chúng tôi đi về phía trước, đi qua mấy cái thùng rác, mấy con mèo lang thang chạy trốn rất nhanh.
Tôi nói lẩm bẩm: “Vạn vật trong trời đất, chỉ có làm người không dễ.”
Anh ta im lặng lắng nghe.
Đi một lát, anh ta lại nói: “Đinh Đinh, chúng ta kết hôn nhé!”
Tôi không biết nên khóc hay cười: “Thừa nước đục thả câu, thấy hỗn loạn vào góp vui, Bùi Vĩnh Diễm, anh thật sự có tinh thần diễn kịch.”
“Đinh Đinh, cho anh một cơ hội bày tỏ đi, anh đã giấu rất lâu rồi.”
Tôi mệt mỏi nhắm mắt lại: “Được, anh nói đi, nói đi, anh nói cho tôi biết anh ta sẽ không chết đói ở nhà thờ, còn gì nữa, anh nói cho tôi biết hồ nước vào mùa đông ở Ontario đóng băng dày bao nhiêu… …”
Tôi đã ngủ mất, ngủ ở trên lưng của Bùi Vĩnh Diễm.
************************************
Tôi và Gia Tuấn đã hẹn xong thời gian, đến Cục Dân Chính tiến hành thủ tục.
Tôi đến trước, cũng không có cảm giác lo lắng gì cả, rất bình tĩnh.
Tôi đã dọn ra khỏi nhà, tất cả đồ đạc của tôi đã dọn hết đi rồi, chẳng qua lần này tôi chỉ xách theo hành lý, giấy chứng nhận kết hôn của chúng tôi cũng không mang theo, tình cảm đã hết, giữ lại cũng vô ích, để tùy anh xử lý vậy.
Khi dọn đồ đạc, tôi có một cảm giác rất thê lương, những kỷ niệm từng ân ái như một thước phim quay chậm, cuối cùng chồng tôi, người đàn ông của tôi cũng trở thành người xa lạ. Tôi không khỏi cảm khái, có nhà thơ đã nói, thắng thua đúng sai quay đầu cũng là số 0, núi xanh vẫn ở nguyên đó, hoàng hôn mấy độ, chúng ta sao lại phải đi đến bước này?
Lần đầu tiên dọn đi, anh trở về ngăn cản, nhưng lần này thì không có.
Chúng tôi rất lạnh nhạt và bình tĩnh, bàn bạc chuyện phân chia tài sản một cách ôn hòa nhã nhặn, tuy rằng lúc nói chuyện, giọng điệu của chúng tôi rất bình tĩnh, nhưng rõ ràng tôi cảm nhận được trong lòng người nào cũng không yên, chúng tôi cũng không tính toán chi li, trái lại đều khách sáo.
Tôi nói: “Theo trình tự, em chỉ lấy một nửa của em là được rồi, văn phòng luật sư của anh vừa mới vượt qua cửa ải khó khăn, đúng ngay thời điểm rất cần tiền.”
Anh cũng vô cùng khiêm nhường, ánh mắt cũng không dám nhìn tôi, nhìn xung quanh, tay cũng không biết đặt ở chỗ nào: “Khô ng cần đâu, không cần, tiền còn có thể kiếm lại được, căn nhà kia nếu em muốn, … … đưa em cũng được mà.”
Tôi liêc tục ngắt lời: “Không cần, không cần, em không cần nhà… … Nếu không thì chu cấp tiền đi.”
Kết quả chúng tôi khách sáo đến nỗi không thể khách sáo hơn, bình tĩnh đến nỗi không thể bình tĩnh hơn, thương lượng xong chuyện này, thậm chí chúng tôi còn vô cùng điềm tĩnh ngồi ăn cơm chung.
Một bữa cơm, hai chúng tôi đều mang tâm sự, bốn món ăn bày ra trên bàn, nhưng hai chúng tôi chỉ lo lùa cơm vào miệng, kết quả thức ăn vẫn còn nguyên ở đó.
Anh thở dài dặn dò tôi: “Sau này… … ít ăn cay thôi.”
Tôi không có biểu cảm gì, cũng dặn lại anh: “Sau này anh cũng uống ít rươu thôi.”
*********************************
Tôi ngẩng đầu, đã qua giờ hẹn rồi, Gia Tuấn vẫn chưa đến, chúng tôi nhất định phải gặp nhau ở Cục Dân Chính, hiện tại cũng qua nửa tiếng rồi, tôi nhìn đồng hồ, sao lại còn chưa đến?
Tôi ra ngoài nhìn, đúng lúc tôi có chút bất ngờ.
Xe của Gia Tuấn đã đến rồi, xe anh lặng lẽ dừng ở cửa, trong bãi đổ xe, Gia Tuấn vẫn ngồi ở ghế lái nhìn về hướng tôi.
Vừa nhìn thấy tôi, anh liền cúi đầu trên tay lái, lấy tay lau mũi, che giấu điều gì.
Tôi khẽ thở dài.
“Đến rồi à.” Tôi chào hỏi anh.
“Ừ, ngại quá, đến muộn.”
Chương 52 : Quyển 4 : Chúng tôi ly hôn
Nhân viên Cục Dân Chính nói với chúng tôi: “Muốn ly hôn, phải xếp hàng lấy số trước.”
Xếp hàng lấy số? Tôi mở to mắt, xem kịch, đến ngân hàng phải xếp hàng lấy số, đến bãi giữ xe cũng phải xếp hàng lấy số, đến viện dưỡng lão cũng phải xếp hàng lấy số, hiện giờ muốn ly hôn cũng phải xếp hàng lấy số.
Gia Tuấn im lặng ngồi bên cạnh tôi.
Bây giờ tôi đã hiểu được ít nhiều, vì sao muốn ly hôn phải xếp hàng lấy số.
Khi làm giấy kết hôn, tất cả mọi người đều vui mừng, điền đơn đóng dấu chỉ vài phút là xong. Còn khi làm thủ tục ly hôn, nhân viên mặc kệ nguyên nhân ly hôn của bạn là gì, người ta sẽ căn cứ vào tinh thần nhân đạo cuối cùng mà khuyên bảo lần nữa, kết quả là, triệu chứng nào cũng có đủ, có người ở bên trong khóc lóc, có người ở bên trong cãi nhau, còn có người ở bên trong mắng chửi, đương nhiên có người bình tĩnh người tức giận. Tóm lại, thủ tục ly hôn là một quá trình vừa tốn thời gian công sức vừa khó khăn, cho nên cần chờ đợi, cần xếp hàng lấy số.
Trong quá trình chờ đợi, tôi lại không nhịn được, mở giấy chứng nhận kết hôn của chúng tôi ra xem, 4 năm trước, hai chúng tôi đầu kề đầu, mỉm cười nhìn giấy chứng nhận kết hôn, trên mặt cười tươi như hoa, bây giờ lại xem như người xa lạ, tôi không thể không buồn, cuộc sống có bao nhiêu yêu thương có thể làm lại?
Tôi lại nhìn Gia Tuấn, trong tay anh cũng cầm một tờ giấy chứng nhận kết hôn, nắm chặt đến nỗi mạch máu hiện ra, tôi chú ý đến anh, hôm nay ra đến cửa anh cũng chú ý để hình tượng của mình, anh thay một bộ quần áo sạch sẽ, râu cũng cạo sạch, nhưng tôi chú ý đến vết thâm dưới mí mắt anh, rất hiển nhiên, tối qua anh không ngủ ngon giấc.
Trong lòng tôi cũng buồn bã, dù sao chúng tôi cũng từng mặn nồng, nhưng đến ngày này, không ai có thể thoải mái được.
Nhìn xuống con số trong tay, lại có một đôi hoàn tất thủ tục, sắp đến phiên chúng tôi, tôi hít một hơi thật sâu rồi thở ra, muốn giảm bớt tâm trạng khẩn trương một chút.
Tôi hỏi anh: “Gần đầy văn phòng luật làm ăn thế nào?”
Anh trả lời tôi một cách máy móc: “Cũng tạm được.”
“Bây giờ khủng hoảng kinh tế, mọi ngành nghề cũng không dễ chút nào.”
“Thuận theo tự nhiên vậy.”
“Nếu mệt mỏi quá, đừng ngại ra ngoài giải khuây một chút.”
“Anh cũng có ý này, sau khi kết hôn… … 4 năm qua, anh cũng chưa từng đi du lịch, cũng nên đi xem khắp nơi, chỉ là.” Anh lại cúi đầu xuống.
Tôi thản nhiên nói: “Lúc này nên đi Đông Bắc xem tuyết lớn, xem điêu khắc băng, hoặc là đi Đông Nam Á, đến đảo Bali gì đó tắm biển, cũng tốt, hiện giờ anh cũng có người đi cùng, đúng lúc có thể thư giãn mà.”
Anh im lặng lắng nghe.
Đến phiên chúng tôi.
Chúng tôi cùng đưa giấy chứng nhận kết hôn, chứng minh nhân dân, ảnh chụp, giấy thỏa thuận ly hôn cho nhân viên công tác.
Chúng tôi rất lý trí, không có con, không tồn tại vấn đề khó khăn về phí chăm sóc nuôi dưỡng, trên giấy thỏa thuận ly hôn, nguyên nhân ly hôn đều viết rằng do tính cách không hợp, thỏa thuận chia tay trong hòa bình.
Nhân viên công tác thu lại giấy chứng nhận kết hôn, hơn nữa trên đó còn ấn một con dấu: Song phương ly hôn, giấy chứng nhận mất hiệu lực vào chỗ đăng ký kết hôn. Sau đó gạch bỏ số hiệu giấy chứng nhận kết hôn của chúng tôi trong máy tính, trả lại cho chúng tôi.
Sau khi nhận lấy giấy chứng nhận kết hôn đã hủy, bỗng nhiên trong lòng tôi hơi căng thẳng, người nhân viên đang làm thủ tục ly hôn, tôi gọi cô ấy: “Chờ một chút.”
Cô ấy dừng lại, hiếu kỳ nhìn tôi: “Chuyện gì vậy?”
Gia Tuấn cũng nhìn tôi.
Tôi phát hiện ra bản thân có hơi thất lễ, đành phải nói xin lỗi: “Xin lỗi, không có gì.”
Nhân viên công tác đánh xong giấy chứng nhận ly hôn, bỏ vào trong phong bì màu xanh, sau khi gấp lại cô ấy đưa cho chúng tôi, rồi trịnh trọng tuyên bố: “Đinh Đinh, Phó Gia Tuấn, hai người hiện tại đã nhận được giấy chứng nhận ly hôn, quan hệ vợ chồng chính thức hủy bỏ.”
Gia Tuấn xoay mặt đi chỗ khác, không ai nhìn thấy biểu hiện của anh, vẻ mặt tôi cũng ngỡ ngàng.
Rốt cuộc, chỉ một xấp giấy mỏng, đã kết thúc cuộc hôn nhân 4 năm của tôi và Gia Tuấn.
Ra khỏi Cục Dân Chính, bước xuống bậc thang, tôi nhìn ra bên ngoài.
Hôm nay không có tuyết rơi, có chút gió, lại có vài phiến lá của cây ngô đồng Pháp bị gió thổi rơi xuống đất, khi bay nhè nhẹ cách mặt đất khoảng nửa thước, khẽ đánh xoáy vài cái, sau đó rơi nhẹ xuống đất, gió lạnh thổi ào ào, khiến lòng người thêm lạnh lẽo bội phần.
Tôi và Gia Tuấn đứng dưới bậc thang, nhìn nhau lần sau cuối.
Dưới ánh mặt trời, tôi nhìn Gia Tuấn, đây là người đàn ông từng quan trọng nhất trong đời tôi, khóe mắt anh có vài nếp nhăn, đó không phải là già, mà là dấu ấn chín chắn của đàn ông, hiện giờ trong đôi mắt anh có vẻ nhợt nhạt, trên mặt có vẻ mờ mịt thâm sâu, cứ nhìn anh như thế, tôi nuốt nước miếng, tôi rất cố gắng, trong lòng không rõ là buồn hay vui.
Tôi đưa tay về phía anh: “Tạm biệt, vẫn là bạn nhé.”
Hai vai Gia Tuấn bỗng nhiên run rẩy, anh nhịn không được lấy hai tay che miệng mình lại, tôi bị hành động đó của anh làm cho hoảng sợ, nhanh chóng rụt tay lại.
Anh buông tay, nhìn tôi và hỏi: “Em hận anh không?”
Anh lại hỏi tôi vấn đề này, tôi có hơi bất ngờ, suy nghĩ xong tôi trả lời: “Không, Gia Tuấn, em không hận anh.”
Tôi khẽ nói: “Tạm biệt, Gia Tuấn.”
“Đinh Đinh.” Anh gọi tôi, trong tiếng nói có chút mơ màng và van nài: “Anh có thể ôm em một lần không?”
Tôi ngổn ngang cảm xúc nhìn người chồng trước của mình, cuối cùng cũng bước đến, tựa vào lòng anh, ôm chặt lấy anh.
Lồng ngực này từng cho tôi biết bao yên ổn khi tựa vào, tôi buồn lắm, từng tựa vào lòng anh, tôi đã từng khóc, từng cười, hiện giờ chỉ có buồn bã.
Gia Tuấn ôm chặt lấy tôi, đầu của anh tiến sát lại, dán chặt vào mái tóc tôi, hít một hơi thật dài và sâu.
Tôi nhắm mắt lại.
Cuối cùng, chúng tôi cũng buông ra.
Tôi tháo chiếc nhẫn ngay ngón áp út ra, đưa cho anh.
Tôi khẽ nói: “Trước kia anh đã đeo lên tay em, bây giờ trả lại cho anh.”
Anh nhìn chiếc nhẫn này, nhíu mày, cũng không bước đến nhận lại.
Tôi khẽ buông tay, chiếc nhẫn rớt xuống đất, phát ra một âm thanh trong trẻo.
“Tạm biệt.” Tôi xoay người đi.
Tôi không quay đầu lại, một chiếc taxi dừng lại, tôi vẫy tay, bước lên xe.
Khi xe khởi động, tôi nhìn Gia Tuấn, tôi thấy anh ngồi xuống nhặt lấy chiếc nhẫn, nhìn nó thật lâu, cuối cùng anh đứng lên, ôm mặt.
Tôi xoay đầu đi.
Cho đến hôm nay, tôi mới phát hiện, thật sự tôi không hiểu gì về người đàn ông này.
Chuyện kỳ lạ là, ở trên tòa án, miệng mồm anh linh hoạt, nhưng trong cuộc sống, anh lại ăn nói vụng về.
Dường như anh có nỗi khổ, nhưng sao lại khổ sở chứ? Là cảm thấy áy náy với tôi sao? Thật ra lần này anh đề nghị ly hôn với tôi, tôi có hơi điên khùng, có một ý niệm hận thù trong đầu, tôi nghĩ trước khi tôi dọn đồ đi, tôi sẽ lấy dao rạch hết tất cả quần áo của anh, không chừa lại cái nào nguyên vẹn cho anh, nhưng tôi làm vậy có lợi ích gì chứ? Cái tôi rạch nát chính là tình cảm, không phải quần áo.
Một người bạn đã ly hôn nói với tôi, thật ra quá trình ly hôn rất gian nan, nhưng nếu cậu thật sự hạ quyết tâm, cũng chỉ là một ý niệm trong đầu, kết thúc nhẹ nhàng như gió thổi mây tan.
Tôi không biết thế nào mới được gọi là gió thổi mây tan, có thể là quá mệt mỏi, nên hiện giờ tôi lại không có chút cảm giác mệt mỏi nào.
Tôi nhớ lại anh đã nghẹn ngào nói với tôi: “Đinh Đinh, anh yêu em, bất luận thế nào xin em đừng rời khỏi anh.”
Tôi cười khổ, lời nói châm biếm biết bao, lời nói của đàn ông nói ra thật dễ dàng, có thể so với gió thổi.
Tựa vào kính xe, trong xe taxi bật một ca khúc động lòng người, rất thương cảm, là “Nỗi đau biết thở” của Lương Tịnh Như, ca sĩ mà tôi thích.
… … …
Anh thường nói thời gian còn rất nhiều, và anh có thể chờ đợi em…
Nhưng trước đây em hoàn toàn không hay biết…
…Rằng sau ngày mai chắc gì đã là tương lai?
Chỉ nhớ thôi cũng đã là một nỗi đau biết thở,
Nó ẩn náu khắp mọi ngóc ngách trong lòng em.
Nhẩm theo bài hát anh thích cũng đau, đọc lá thư anh viết cũng đau,
Ngay cả lặng im cũng cảm thấy đau…
Nuối tiếc chính là một nỗi đau biết thở,
Nó hòa lẫn trong từng huyết mạch của em.
Đau vì trước kia không quan tâm anh, đau vì hận mình đã không hiểu anh,
Nhưng đau lòng nhất chính là muốn gặp mà không thể nhìn thấy anh…
… …
Tôi rớt nước mắt.
Rốt cuộc, tôi biến thành một người thất bại trong hôn nhân, giữa cuộc chiến ly hôn này, lúc tôi bắt đầu ngu ngốc, dùng hết biện pháp níu giữ chồng mình, tôi khóc lóc van nài anh, cũng muốn dùng hết các chiêu để dụ dỗ anh, sau đó lại kiên quyết chỉ trích anh, rồi tha thứ cho anh, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, tôi rất mơ hồ, tôi sai sao? Đúng vậy sao?
Tầm mắt hướng ra ngoài cửa xe, tôi vô tình nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, điều làm tôi bất ngờ chính là, cách xe taxi của tôi một khoảng không xa, chiếc xe chạy phía sau chính là xe của Gia Tuấn, chiếc xe Camry mà tôi khá quen thuộc, nó đang đuổi theo sau tôi, trong lòng tôi rung động, lập tức quay lại phía sau nhìn, tôi nhìn thấy biểu cảm trên mặt của Gia Tuấn.