Bác Sĩ Thiên Tài Chương 36 0: Tranh chấp (Hạ)

Bác Sĩ Thiên Tài
Tác giả: Liễu Hạ Huy
Chương 360: Tranh chấp (Hạ)

Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: ***********





Tần Lạc không ngờ người thầy thuốc Hàn Quốc này đột nhiên tức giận. Hắn lập tức nghiêm mặt cười nói: "Ông không nên tức giận. Tôi chỉ vô tình nói ra quan niệm của mình. Tôi thấy Kỹ Tâm Dương nên mới luận bàn một chút".

"Tại sao tôi phải bàn luận cùng với anh? Người Trung Quốc các anh có hiểu phép tắc không hả? Tôi là thầy thuốc, tôi đang chữa bệnh. Trong khi tôi chữa bệnh anh nên tôn trọng mà giữ yên lặng vì tôi mới là thầy thuốc ở đây. Bệnh nhân cũng là bệnh nhân của tôi nên tôi không cần anh phải chỉ huy tôi, tôi càng không cần anh phải nói cho tôi cái gì đúng, cái gì sai. Anh không đủ tư cách để nói tôi có thể làm gì" Sắc mặt Po Changhao ( tên người thầy thuốc này ) vô cùng khó chịu.



Sau đó ông ta quay sang nói: "Y tá, y tá hãy mời hai vị khách không được chào đón này ra ngoài".

Một cô gái xinh đẹp mặt đồng phục màu hồng đi tới. Nàng nhìn thấy ông chủ của mình xảy ra xung đột với người khác. Sắc mặt lạnh băng, nàng cúi chào lấy lệ rồi nói với Tần Lạc và Trần Tư Tuyền: "Tiên sinh, tiểu thư, xin mời hai người ra ngoài".

Trần tư Tuyền nhìn Tần Lạc, Tần Lạc không có ý muốn hai người rời khỏi đây nên nàng cũng không đẩy xe lăn của hắn ra ngoài.

Tần Lạc ngoan cố nhìn người thầy thuốc cười nói: "Tôi cũng biết ông là thầy thuốc nhưng nếu thầy thuốc trị bệnh sai phương pháp người khác không thể chỉ ra hay sao?"
truyện copy từ tunghoanh.com
"Anh dựa vào cái gì mà nói tôi trị bệnh sai phương pháp? Anh dựa vào cái gì mà khẳng định như vậy?" Po Changhao nói vẻ khinh thường. "Y thuật của các anh sẽ nhanh chóng biến mất trên thế giới này trong khi đó Hàn y của chúng tôi đang ngày một phát dương quang đại. Sao anh có thể dùng cái tri thức dốt đặc cán mai của mình chất vấn tôi?'

Tần Lạc cười nói: "Tôi đơn giản chỉ muốn cùng ông thảo luận một chút về kỹ thuật châm cứu, tại sao lại có liên quan tới vấn đề dân tộc ở đây? Thế nhưng ông đã nghĩ như vậy, tôi có thể khẳng định cho ông một điều là Trung y sẽ không biến mất mà nó sẽ phát triển vững chắc trở lại. Càng ngày Trung y càng phát triển, càng ngày càng có nhiều người ủng hộ".

"Một tập thể y học dân tộc bị xuống dốc. Liệu năng lực của những thầy thuốc của dân tộc đó có thể làm được không?" Po Changhao nhìn Tần Lạc nói: "Xin lỗi, tôi bận rất nhiều việc. Tôi không có thời gian cũng như hứng thú để nói chuyện với anh. Y tá, hãy mời bọn họ đi ra ngoài thôi".

"Tiên sinh, xin mời ra ngoài" Nữ y tá lại nói.

"Cái mũi của cô là giả phải không?" Tần Lạc nhìn nữ y tá hỏi.

"…"

Ban đầu nữ y tá sửng sốt nhưng sau đó nàng đỏ bừng mặt, tức giận quát to: "Lưu manh, anh không thấy anh làm như vậy là không có lương tâm sao? Anh cũng đối xử với phụ nữ của anh như vậy hả? Liệu anh có dám nói "hàng" của mẹ anh không phải là giả không? Anh lớn lên dựa vào cái gì vậy hả? Trời ơi sao lại có hạng người như anh vậy? Anh có phải người man rợ từ ngoài hành tinh tới không? Không, anh nhất định là cầm thú".

Nhìn cảnh nữ y tá thở hổn hển, mồm tuôn một tràng phản kích lại, Tần Lạc thấy tâm trạng mình khá tốt, hắn cười nói: "Tại các người đã xỉ nhục người Trung Quốc không có năng lực trước. Tại sao trước đó các người không tự hỏi thái độ của mình với người ngoài như thế nào? Tôi chỉ muốn cùng vị thầy thuốc này trao đổi một chút về phương pháp chữa bệnh của ông ta, tại sao ông ta lại công kích sự xuống dốc của Trung y?"

"Điều tôi nói chính là sự thật, chẳng lẽ anh muốn phủ nhận sao? Chẳng lẽ Trung y của các anh đang phát triển rất thịnh vượng sao?" Po Changhao cười nhạt nói.

"Được rồi. Tôi công nhận điều này" Tần Lạc gật đầu nói. Việc Trung y xuống dốc là suy nghĩ của cả thế giới này. Bản thân hắn muốn phản đối cũng không thể được. "Thế nhưng tôi cũng nói thật lòng. Tôi nói ông không nên châm vào huyệt vị đó của người bệnh. Tôi cũng muốn nói cái mũi của cô gái này là giả".

"Anh" Nữ y tá trợn tòn mắt nhìn Tần Lạc. Nàng chỉ hận không thể xông tới cắn cho Tần Lạc hai phát.

Trời ơi, sao trên thế giới này lại có loại đàn đáng ghét như vậy? Tại sao anh ta không bị động đất giết chết đi? Hãy để cho tất cả đàn ông Trung Quốc chết hết đi.

"Thôi được, anh đã nói tôi châm cứu sai vị trí huyệt đạo. Anh hãy nói cho tôi biết tôi phải châm cứu chỗ nào mới đúng vị trí huyệt đạo?" Po Changhao quay đầu liếc nhìn nữ y tá, ra hiệu cho nàng hãy tạm thời bình tĩnh. Ông ta đã quyết định, ông ta muốn dùng y thuật đánh bại đối phương, làm cho đối phương phải tâm phục, khẩu phục.

"Nếu như tôi đoán không sai thì thắt lưng của ông cụ này là do lao động vất vả mà sinh bệnh, đúng không?' Tần Lạc nhìn ông lão cười hỏi.

"Đúng vậy, cháu rất lợi hại, chỉ liếc mắt nhìn một cái mà đã nhận ra" Ông lão cười ha hả nói.

"Cái này thì có gì lợi hại? Chỉ cần liếc nhìn qua thì bất kỳ thầy thuốc nào cũng biết đó là bệnh gì nhưng làm thế nào chữa khỏi bệnh mới là vấn đề quan trọng nhất" Po Changhao ở bên cạnh đả kích ông lão vì tội sùng bái mù quáng nhầm đối tượng.

"Lao tổn eo thắt lưng trong Trung y có thể cho rằng bị gây nên do cảm lạnh. Khí trệ, huyết ứ, thận khuy, thể trạng hư nhược hoặc là do ngã nên bị ngoại thương. Bệnh lý biến hoá thường biểu hiện ra các triệu chứng sau: lấy thận hư làm gốc, cảm thụ ngoại tà (nhân tố gây bệnh là tà: cách gọi của Đông y), có đặc điểm là đi nhao người về trước vì thế căn cứ vào chứng bệnh có thể đại khái chia ra thành mấy loại: loại hàn thấp, loại thấp nhiệt, loại thận hư cùng với loại tụ huyết" Tần Lạc chỉ vào phần lưng lên của ông già nằm trên giường hỏi: "ông cụ khi còn trẻ đã bị thương ở thắt lưng có phải không?"

"Đúng vậy. Cháu rất lợi hại. Năm đó ông tham gia chống giặc ngoại xâm nên bị thương, cái thắt lưng này đã bị cố tật từ đó" Ông lão cảm thán nói.

"Chứng bệnh của ông cụ đây là ư huyết do lao tổn thắt lưng mà nên. Bây giờ phải châm vào A Thị huyệt. Đây là trừ ứ, giảm đau nhưng ông lại châm vào huyệt Thứ Liêu rõ ràng là thanh nhiệt, giải hoả. Ông cụ đã lớn tuổi như vậy sao ông còn châm vào huyệt đạo đó?" Tần Lạc cười châm biếm nói. Hắn cảm thấy rất vui vì đã đả kích được gã đàn ông kiêu căng, ngạo mạn này.

"Cần phải phức tạp vậy sao? Anh chỉ nói hưu nói vượn" Po Changhao tức giận nói.

"Hàn y của các anh là sao chép từ Trung y mà ra, ăn cắp một số bề ngoài nên đâu có biết phải phân chia chủng loại như vậy. Chỉ có Trung y mới thể hiện chi tiết, phân chia thành hệ thống".

"Không phải chúng tôi sao chép, ăn cắp ý tưởng. Chúng tôi chỉ tham khảo. Trước kia Hàn Quốc ngoại trừ việc tiếp thu một số ít văn minh Trung Quốc thì bây giờ đang học tập văn hoá của những quốc gia Âu, Mỹ phát triển. Tôi tin rằng sau này chúng tôi vẫn sẽ tiểp tục học tập những ưu điểm của các quốc gia trên thế giới".

Po Changhao không cho phép người khác hạ thấp nền y học Hàn Quốc, ông ta đỏ mặt, gân cổ lên đấu lý: "Tôi cho rằng chẳng có cái gì là sỉ nhục ở đây cả. Ngược lại tôi còn thấy kiêu ngạo vì năng lực học tập của dân tộc chúng tôi".

"Còn của các anh thì sao? Phát minh ra thuốc nổ, người khác học rồi phát minh ra súng, các anh chỉ dùng làm pháo. Phát minh ra la bàn, người khác học dùng trong ngành hàng hải, các anh chỉ dùng để thăm dò phong thuỷ. Phát minh ra bóng đá, người khác học để tổ chức World Cup, các anh chỉ dùng để hướng ra Châu Á. Hơn nữa bây giờ chẳng phải người Trung Quốc các anh chỉ có học tập mà cũng chẳng phát minh ra cái gì sao? Túi xách tay, kịch, điện nảh và truyền hình, còn các sản phẩm xe hơi cùng điện tử cùng hàng loạt các sản phẩm khoa học kỹ thuật khác không phải các anh cũng học của người khác sao? Chẳng lẽ các anh vừa học tập vừa cảm thấy hổ thẹn vì điều đó sao? Các anh đúng là một dân tộc không còn thuốc chữa. Tự tin căn bản là một đức tính không hề tồn tại trong dân tộc anh. Chỉ có sự kiêu căng cực kỳ dẫn tới tự ti".

"Ông nói tiếng Trung Quốc rất tốt" Tần Lạc cười nói.

"Đúng vậy. Tôi đã dành bảy năm để học tập tiếng Trung Quốc chính là để học tập y thuật của các anh" Po Changhao đắc ý nói. "Bây giờ thì tất cả đã trở thành tri thức của tôi. Tôi sẽ bắt đầu truyền cho các đời sau. Hậu thế của chúng tôi sẽ được hởng cái phúc đó. Trong khi đó người các anh lại đi trả một lượng tiền rất lớn để sử dụng tây y, đi truyền bá tây y. Đây chính là vận mệnh của các anh".

Tần Lạc lắc đầu cười nói: "Lang băm hại người. Ông chỉ học được một ít như vậy mà nói là đi tạo phúc cho hậu thế. Ông không sợ là sẽ hại chết tất cả sao?"

Po Changhao chỉ vào Tần Lạc quát to: "Tôi không có hứng thú nói chuyện với loại người như anh. Người Trung Quốc các anh chỉ có mồm miệng lợi hại còn các anh đã làm ra chuyện gì để người khác tâm phục khẩu phục chưa? Y tá, tiễn khách".

"Tôi sẽ đi" Tần Lạc dùng tay để ngăn sự xua đuổi của nữ y tá, hắn nói với Po Changhao: "Nhưng trước tiên tôi muốn chỉ cho ông thấy một sai lầm. Tôi sẽ để ông thấy một châm đó nên châm vào huyệt đạo nào".

"Xin lỗi. Tôi không thể để anh tuỳ tiện dùng người bệnh của tôi làm thí nghiệm" Po Changhao từ chối: "Hơn nữa tôi cũng không biết bản thân anh có giấy phép hành nghề y hay không".

"Ôi, người thầy thuốc trẻ tuổi kia nói ông châm không đúng. Ông phải châm lại cho lão đây. Sao ông có thể cố chấp như vậy hả? Ông nói ông không để người khác dùng thân thể lão làm thí nghiệm vậy ông có đùa giỡn với thân thể lão không?" Ông lão đột nhiên ngồi dậy chỉ vào Po Changhao nói.

"Ông lão, ông có dám để cháu châm cho ông một châm hay không?" Tần Lạc cười hỏi ông lão.

"Có gì mà không dám?" Ông lão cười ha hả nói: "Lại đây. Ông tin tưởng cháu. Cháu nói rất có đạo lý. Ông rất thích".

Tần Lạc cười cảm kích rồi hắn nói với Trần Tư Tuyền: "Chị hãy tìm giúp tôi một hộp ngân châm".

"Thật xin lỗi, chúng tôi không bán ngân châm" Y tá lạnh lùng nói.

"Các người làm chuyện gì vậy?" Trần Tư Tuyền tức giận nói: "Anh cứ đợi một lát tôi đi ra ngoài tìm mua cho anh. Tôi không tin ở Đài Loan này chỉ có một chỗ bán ngân châm".
Nói xong nàng nện giày cao gót thình thịch đi ra ngoài, chỉ cần nghe tiếng bước chân của nàng là biết nàng đang cực kỳ tức giận.

Một lát sau Trần Tư Tuyền cầm một hộp ngân châm chạy vào, nàng nói với Tần Lạc: "Mua được rồi, còn có cả bông tiệt trùng".

"Cám ơn" Tần Lạc nhận lấy hộp ngân châm. Hắn lấy châm ra và nói với ông lão: "Ông lão, ông chỉ cần quay lưng về phía cháu. Một châm là được".

"Được" Nói xong ông lão nằm xuống giường, quay lưng về phía Tần Lạc.

Tần Lạc cẩn thận trừ độc ngân châm sau đó hắn nhanh chóng hướng A Thị huyệt ở sau lưng đâm tới.

"A, ngứa quá, ngứa quá" Ông lão kinh hãi kêu lên.

"Là ngứa hay là lạnh?" Tần Lạc hỏi.

Ông lão cẩn thận cảm nhận lại rồi nói: "Lạnh. Tại sao lại lạnh như thế vậy?"
Po Changhao ở bên cạnh cười nói: "Pháp luật Đài Loan rất nghiêm khắc. Hãy để xem anh gánh tội ngộ thương người bệnh như thế nào".

Nguồn: tunghoanh.com/bac-si-thien-tai/chuong-360-Fbraaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận