Bác sĩ thiên tài
Chương 72: Khiêu chiến châm vương (2)
Tác giả: Liễu Hạ Huy
Nguồn: Sưu tầm
Vương Dưỡng Tâm vẫn đang đứng đợi ở cửa, một nam thanh niên mặc âu phục màu đen bước tới.
“Vương tổng, mọi thứ đã chuẩn bị xong!” Nam nhân thấp giọng báo cáo.
“Tốt lắm. Chúng ta có thể bắt đầu rồi.” Vương Dưỡng Tâm nói rồi khoát tay, nam nhân nọ rất nhanh rời đi. Nghe như đang chuẩn bị một việc gì vô cùng trọng đại và bí mật
Lúc này Vương Dưỡng Tâm mới đẩy cửa phòng VIP ra, vẻ mặt có chút cười: “Gia gia, hết thảy đã chuẩn bị tốt. Có nên bắt đầu luôn chưa vậy?”
“Tần Lạc, còn vấn đề gì nữa không?” Vương Tu Thân xoay người hỏi ý kiến Tần Lạc.
“Không còn vấn đề gì nữa!” Tần Lạc cười nói.
“Vậy chúng ta bắt đầu thôi. Trận đầu hai ta so đoạn chẩn, vẫn giống như lần trước, lấy chính người bệnh ở đây để tiến hành chẩn trì. Ta dù sao cũng là chủ, phòng khám này là của Vương gia chúng ta, để tránh ngươi có hiềm nghi, tất cả người bệnh đều do ngươi chọn. Ngươi thấy thế nào?”
“Hết thảy tùy theo Vương lão an bài.” Tần Lạc vui vẻ đáp.
Hắn biết, dựa theo thân phận và địa vị của Vương Tu Thân, hẳn là sẽ không mưu lợi gì mấy cái trò này. Nếu như hắn truyền ra ngoài, sẽ là một sự đả kích trí mạng với danh dự của lão.
Hơn nữa, cho dù thế thì sao?
Trước mặt y thuật cao minh, mọi âm mưu quỷ kế sẽ đều chỉ là hổ giấy.
Vương Dưỡng Tâm nhấc điện thoại bấm bấm, lập tức có người mang tới danh sách bệnh nhân đăng ký khám.
“Ngươi hãy chọn trước đi.” Vương Tu Thân vì muốn chứng minh mình trong sạch, chủ động yêu cầu Tần Lạc chọn số.
“Số mười sáu!” Tần Lạc ngẫu nhiên nói một số.
Vương Dưỡng Tâm nghe vậy lập tức tìm số thứ tự 16 trên danh sách.
“Lý khoa. Nam. Ba mươi sáu tuổi.” Vương Dưỡng Tâm đọc thông tin ứng với số 16.
“Xin mời người này lên đi.” Cố Bách Hiền nói.
Rất nhanh từ dưới tầng có một nữ nhân viên đưa một nam nhân hai tay ôm bụng, vẻ mặt nhăn nhó vào phòng VIP.
Nam nhân nọ vừa bước tới cửa phòng thì thấy ở trong có nhiều lão già như vậy, vô cùng ngạc nhiên, dừng lại quay sang nữ nhân viên kia hỏi: “Cô gái, có phải chúng ta nhầm phòng không vậy?”
“Tiên sinh. Xin chúc mừng ngài, lão viện trưởng của chúng ta cùng với mấy vị chuyên gia đây sẽ tự mình hội chẩn giúp ngài.” Cô nhân viên kia nở một nụ cười nhẹ lên tiếng.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Ta mắc bệnh gì sao? Sao phải hội chẩn nghiêm trọng vậy?” Nam nhân trên mặt cứng đờ, gấp đến độ chút nữa khóc thành tiếng.
Hắn tưởng rằng mình gặp bệnh gì khó có thể cứu chữa, chỉ còn chờ Thượng Đế lão nhân gia tới đưa đi.
“Tiên sinh, là như thế này. Lão viện trưởng của chúng ta mỗi tháng có một ngày xuất chẩn, tháng này lại đúng ngày hôm nay. Mà trong ngày này sẽ lựa chọn người bệnh ngẫu nhiên từ trong danh sách đăng ký tiến hành chữa trị, hơn nữa mọi chi phí đều được miễn.” Không phải trước đó đã có chuẩn bị hay là năng lực của cô nhân viên này rất cao, thoáng một cái đã lên tiếng giải khai nghi hoặc và sợ hãi của người bệnh nọ.
“Như vậy sao?” Nam nhân lúc này mới lộ vẻ tươi cười, thống khoái nói: “Như vậy thực phiền toái cho mấy vị chuyên gia rồi.”
Hắn cũng nhìn bộ dáng mấy lão đầu kia, có vẻ y thuật rất cao, nếu được bọn họ đích thân chữa trị, nhất định rất nhanh thuốc đến bệnh tiêu.
Hơn nữa, lại còn không đòi tiền khám chữa. Ngu gì mà không thử?
Vương Tu Thân gật đầu, quay sang Tần Lạc nói: “Ngươi xem mạch trước đi!”
Tần Lạc đi tới, đang muốn cầm tay trung niên kia thì hắn đột nhiên giãy ra, thu tay lại.
“Các ngươi không phải vừa nói sẽ do lão viện trưởng chữa bệnh cho ta sao? Như thế nào lại phái một thực tập sinh đến?” Nam nhân trung niên lộ rõ vẻ tức giận. Hắn lúc này cảm giác như mình đã bị lừa gạt.
“Đừng nói chuyện, tránh bệnh tình thêm nặng.” Tần Lạc quét mắt nhìn hắn một cái, nói.
Trung niên nam nhân bị đe dọa, lập tức ngậm miệng.
Lúc này Tần Lạc chẩn mạch khá lâu, mất hai ba phút đồng hồ. Hơn nữa, trong lúc xem mạch hắn đồng thời đánh giá ngũ quan cùng biểu chứng của người bệnh.
Nhìn trong khóe mắt nam nhân lộ nhiều tơ máu hồng, khóe miệng nhiều vết khô nứt, hắn đã hiểu rõ chứng bệnh, liền buông lỏng cổ tay, an tĩnh đứng một bên.
Sau khi Tần Lạc chẩn mạch xong, Vương Tu Thân đi tới cầm cổ tay nam nhân xem xét một lúc.
nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
Một lát sau, cả hai người đều đã chẩn mạch xong, Cố Bách Hiền đứng hỏi: “Hai vị có gì muốn hỏi người bệnh nữa không?”
“Không có.” Tần Lạc lắc đầu.
“Ta cũng không có.” Vương Tu Thân vừa cười vừa nói.
Xem ra cả hai người đều đã tính trước, chỉ dựa vào “vọng” và “thiết” trong trung y tứ chẩn (vọng – văn – vấn – thiết: nhìn – nghe – hỏi – sờ) đã biết được nam nhân nọ bị bệnh gì.
“Nếu như vậy, hai vị có thể cùng viết chẩn đoán của mình ra giấy. Để gia tăng mức độ khó, ta đề nghị cả hai người đồng thời viết ra cả phương thuốc luôn.”
Trong phòng sớm đã có người chuẩn bị giấy và bút mực, Tần Lạc và Vương Tu Thân đi tới cái bàn ngồi xuống hí hoáy viết.
Vương Tu Thân nét chữ mạnh mẽ hữu lực, tốc độ mau lẹ. Sở trường của lão chính là thảo thư.
Tuy nhiên, tầm mắt mọi người lại bị hấp dẫn về phía Tần Lạc, kể cả Vương Dưỡng Tâm cũng không phải ngoại lệ.
Chỉ thấy cổ tay Tần Lạc nhẹ nhàng chuyển động, những nét chữ xinh đẹp phiêu du lần lượt hiện ra trên giấy. Nét chữ đặc biệt thanh mảnh, tiêu sái phiêu dật, như nước chảy mây trôi, lưu loát thoải mái.
Tất cả mọi người đều cảm thấy hắn giống như đại danh gia thư pháp Tô Thức. Với tuổi này của hắn mà có được phong thái như vậy, thật đáng khen.
“Hảo tự. Chỉ dựa vào chữ viết này đủ để được mọi người khen ngợi rồi!” Lão mặt đen Cố Bách Hiền là người đầu tiên lên tiếng tán thưởng.
“Đẹp, thật sự là đẹp a. Không hổ danh xuất từ trung y thế gia!” Lão Trác cũng vỗ tay khen hảo liên tục.
“Tuổi còn trẻ mà có thể viết bút lông đẹp như vậy, thật đúng là hiếm thấy.” Hỏa quán vương Quách Húc Sinh cũng mỉm cười tán thưởng.
Cả mấy vị trung y tiền bối đều lên tiếng tán thưởng khiến tâm lý Tần Lạc không khỏi cười nhẹ trong lòng.
Mặc dù hắn không biết gì về computer, không biết ca hát, không dám uống rượu, không biết lái xe, nhưng là mấy cái ca hội gì gì đó không phải là ai cũng có thể học dễ dàng sao?
Đặc biệt ở thời đại này, nghệ thuật viết chữ đã sớm bị máy tính này nọ thay thế. Có thể viết tay được đẹp như vậy, thực sự là rất hi hữu.
Vương Tu Thân viết xong đơn thuốc của mình, cũng quay sang tờ giấy của Tần Lạc, cảm thán mà nói: “Chỉ tính về khía cạnh chữ viết, với những nét chữ thanh thoát thế này, lão hủ tự nhận thua một thành!”
Tần Lạc buông bút lông, cười nhẹ khiêm tốn: “Khiến cho các vị tiền bối chê cười rồi!”
“Với thủ bút này của ngươi, không ai dám chê cười!” Cố Bách Hiền giọng vẫn rất khô khan nhưng ai nghe cũng thấy lão vẫn giữ ý tán thưởng.
“Bây giờ chúng ta hãy xem đơn thuốc đã.” Lão mặt béo cười ha ha nói.
Ba người mang đơn thuốc của cả Tần Lạc và Vương Tu Thân để gần nhau cùng nghiên cứu. Một lúc sau Cố Bách Hiền nói: “Chẩn đoán tương tự, đều là nộ động can hỏa, lại thêm ngoại cảm, trong bụng bị trướng, táo bón.”
“Nhưng việc khai đơn thuốc lại có bất đồng lớn!” Lão Trác nói, “Lão Vương khai đơn là uy linh tiên, trọng điểm nhằm vào chữ thông, nhất thông bách thông, thân nhẹ khí sảng, bệnh trừ hỏa tiêu, cũng là một phương pháp kỳ diệu!”
“Tần Lạc khai đơn là đại thừa khí thang. Bất quá cũng bỏ thêm vài vị uy linh tiên dược phẩm.” Quách Húc Sinh quay sang nhìn Tần Lạc hỏi: “Phương thuốc này có phải hơi mạnh một chút không? Đại thừa khí thang nguyên vốn là có tác dụng thông lạc điều khí, ngươi lại bỏ thêm vài vị tiết dược, không phải càng khó vãn hồi sao?”
Tần Lạc liếc nhìn vẻ mặt mờ mịt của nam bệnh nhân một cái kia rồi nói: “Uy linh tiên có tác dụng thông kinh lạc, điều khí. Cái này có thể kích động dược lực của đại thừa khí thang. Dược lực được phát huy mạnh mẽ, trướng bụng theo đó cũng sẽ tiêu tan nhanh. Tác dụng của uy linh tiên giống như dùng diêm châm lửa, không phải vậy sao?”
Bốn người đều là Trung y bắc đẩu, nghe Tần Lạc nói xong ai cũng trầm ngâm suy nghĩ.
Người suy nghĩ cẩn thận nhất chính là Vương Tu Thân, lão cũng là người đầu tiên vỗ đùi cười lớn: “Không sai. Vừa uống vừa xoa, dùng vậy thật sự thần diệu. Ván này ta nhận thua!”
“Mặc dù dược lực rất mạnh nhưng quả thật cách làm này có thể thu được kỳ hiệu.” Lão Trác cũng gật gù.
Cố Bách Hiền nói: “So với Uy linh tiên, đại thừa khí thang quả thật có thể trì nhanh hơn, nhưng là đối với thân thể người bệnh cũng sẽ có ảnh hưởng hơn một chút. Ván này ta cho rằng ngang tay mới đúng.”
Tần Lạc cũng gật đầu tán thành: “Đơn thuốc này của ta mặc dù có một chút sáng kiến, nhưng cũng sẽ khiến người bệnh bị nhiệt một chút. Ván này hòa!”
“Được. Ngươi đã nói như vậy, ta đây cũng không chối từ. Ván này chúng ta coi như hòa!” Vương Tu Thân sảng khoái nói.
“Vừa rồi mặc dù là một trận nhưng cũng không khác hai trận là mấy, chẩn đoán cùng phương thuốc. Chẩn đoán là ngang tay, phương thuốc cũng ngang tay. Nhưng đó là lấy chẩn đoán làm chính, phương thuốc làm phụ. Lần thứ hai này sẽ lấy phương thuốc làm chính, chẩn đoán làm phụ để tiến hành.”
Sau khi Cố Bách Hiền nói ra quy tắc trận đấu thứ hai, Vương Dưỡng Tâm lần nữa cho người mang danh sách bệnh nhân tới.
Lúc này Vương Tu Thân vẫn để cho Tần Lạc chọn người. Nhưng Tần Lạc lại cự tuyệt, vì vậy Vương Tu Thân lên tiếng chọn số 9.
“Trương bối bối. Nam. Hai tuổi.” Vương Dưỡng Tâm cầm đăng ký đọc lên.
Hài tử? Tất cả mọi người đều không nghĩ tới lựa chọn lần này lại ra một người bệnh nhỏ tuổi như vậy.
“Có muốn đổi lại hay không?” Vương Dưỡng Tâm hỏi.
Vương Tu Thân khoát khoát tay, nói: “Mau mời bệnh nhân lên đây đi.”
Không lâu sau một phụ nữ trẻ ôm một hài tử đi lên. Hài tử kia nhìn béo béo mập mập, trông giống như một con thỏ con rúc vào lòng mẫu thân không ngừng khóc.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Tần Lạc hỏi.
“Cảm mạo dẫn tới viêm phế quản!” Người phụ nữ trẻ cố gắng ôm chặt hài tử, không cho hắn giãy dụa, vẻ mặt lo lắng trả lời.
Bệnh tình đã biết, việc còn lại chính là khai đơn thuốc.
Vương Tu Thân ngồi trên ghế, rất nhanh viết ra một đơn thuốc.
Tần Lạc tiến tới tiếp nhận hài tử từ tay người phụ nữ trẻ, vuốt vuốt lưng, âu yếm nói: “Chú ý giữ ấm, uống nhiều nước đun sôi. Thường xuyên giúp hài tử xoa bóp sau lưng, vành tai, cánh tay, lòng bàn tay, bắp đùi, bắp chân. Lực đạo thật nhẹ, mỗi lần 15 phút, mỗi ngày 3 đến 5 lần. Trước và sau khi ăn xong một giờ không được làm. Tới khi khả năng miễn dịch của hài tử đề cao sẽ không phát sinh tình huống như vậy nữa.”
Rất thần kỳ, sau khi Tần Lạc xoa bóp một lúc, hài tử lại ngừng khóc, vẻ mặt an tĩnh hưởng thụ khép vào ngực hắn, bộ dáng lười biếng, mơ màng buồn ngủ.
“Cám ơn, cám ơn” Người mẹ lộ rõ vẻ cảm kích.
Nghe xong Tần Lạc nói, Vương Tu Thân đang cầm bút khai đơn đột nhiên dừng lại.
Vẻ mặt lão thừ ra chốc lát, nhìn lại phương thuốc đang viết trên bàn, cười khổ nói: “Ván này ta thua. Thua mà tâm phục khẩu phục!”