Bách Biến Tiêu Hồn Chương 104: Thả Người

Khắc Mã kêu khẽ một tiếng, trên mặt cắt không còn giọt máu, tứ chi rã rời không thể cử động được. Nàng cảm thấy tổ chức bí mật kia thật là đáng sợ.

Lưu Sâm ngơ ngẩn nhất thời, chuyến này lại không có thu hoạch gì, tính luôn cả lần trước thì hắn đã bị phí công hai lần mà chẳng có chút thu hoạch nào cả.

Đêm đã khuya, vầng trăng lơ lửng trên bầu trời tỏa sáng vào sơn động, bỗng nhiên ở trong động phát ra một tiếng thét thất thanh, tiếng thét đó mang theo sự sợ hãi cực độ và cũng đồng thời mang theo sự thống hận vô tận. Đó là tiếng thét của tứ tiểu thư. Trong lúc nàng động tình thì bị người ta đánh cho ngất xỉu, sau đó được Thủy ma pháp xua tan xuân dược. Rốt cuộc sau vài tiếng nghỉ ngơi thì nàng cũng tỉnh dậy. Tuy đã tỉnh lại, nhưng nàng thà rằng không bao giờ tỉnh lại còn hơn, bởi vì toàn bộ y phục của nàng đã bị mất hết, hạ thể lại rất ướt át. Nhận thức duy nhất của nàng là mình đã bị cưỡng gian. Có lẽ cũng không phải là cưỡng gian, mà là bị người ta dùng dược vật để mê gian nàng, mà người đó chỉ có thể là tên tặc tử vạn ác A Khắc Lưu Tư mà thôi.

Nước mắt của nàng đổ ra như mưa, tuy nước mắt chảy ra nhiều hơn chất lỏng ở hạ thể, nhưng nếu tính về tổng sản lượng thì có lẽ cũng ngang nhau thôi.....

Đột nhiên ở bên cạnh nàng vang lên một giọng nói rất ôn hòa:

- Tứ tiểu thư, hắn....hắn không có xâm phạm ngươi, chỉ là đánh ngươi bất tỉnh thôi.

Tứ tiểu thư vừa nghe tiếng người vang lên thì vội thò thay chụp lấy mớ y phục rách rưới che lấy nửa thân trên của mình, đồng thời cũng thất kinh nhìn vào nữ hài ở trước mặt mình.

Khắc Mã mở một bọc nhỏ, rồi nói:

- Ngươi hãy mặc tạm bộ y phục này của ta đi.

Vì thấy y phục của tứ tiểu thư đã rách hết, nên Khắc Mã mới lấy y phục của mình cho nàng ta mượn dùng.

Vừa nhận lấy bộ y phục từ tay Khắc Mã, nét mặt của tứ tiểu thư mới dần dần thay đổi. Đúng vậy, tuy hạ thể của nàng ướt át, nhưng không thấy chảy máu, vậy đủ cho biết là nàng chưa bị thất thân. Việc nàng không bị thất thân chính là tin vui lớn nhất. Thế rồi nàng lặng lẽ lấy y phục mặc vào, đột nhiên nàng lại kêu khẽ một tiếng, ánh mắt dừng lại trên đôi ngọc thố của mình, thì ra nơi đó đang còn hiển hiện một dấu bàn tay đỏ bừng!

Khuôn mặt của tứ tiểu thư liền đỏ bừng lên! Nàng biết dấu bàn tay đó là của ai.

- Lúc đó.....lúc đó các người đều bị trúng độc!

Khắc Mã ho khan một tiếng rồi nói:

- Thiếu chủ có thể tự khắc chế đúng lúc....đã là một việc rất khó rồi. Mưu kế của địch nhân là muốn cho các ngươi.....

Sau đó Khắc Mã kể tóm tắt lại những chuyện đã xảy ra cho tứ tiểu thư nghe, tất nhiên nàng ta cũng bắt đầu hiểu ra sự tình. Sau khi mặc xong y phục thì nàng ta bước ra khỏi tảng đá, rồi nhìn chằm chằm vào cái thi thể ở dưới đất thật lâu, khuôn mặt thoạt xanh thoạt đỏ.

- Ta nghĩ lệnh huynh thật không phải chết dưới tay hắn đâu!

Khắc Mã nói:

- Quả thật là có người đang muốn gây bất hòa cho hai thế lực. Nói thật chứ, lúc trước ta không hề tin việc này, nhưng bây giờ thì hoàn toàn tin rồi.

Bỗng nhiên ở bên ngoài động có thanh âm vọng vào:

- Có thể khiến cho Khắc Mã tiểu thư tin tưởng thì thật không dễ dàng chút nào. Nhị vị đói bụng chưa? Ta vừa nướng thịt xong đây!

Lời vừa dứt thì thân hình của Lưu Sâm cũng xuất hiện ở ngay cửa động, từ trên tay hắn cũng truyền vào mùi thịt nướng thơm tho.

Hai vị cô nương tiếp lấy thịt nướng rồi từ từ ngồi ăn, tứ tiểu thư không nói câu nào, cả Khắc Mã cũng chẳng nói gì. Sau khi ăn xong, Lưu Sâm vỗ vỗ tay rồi hỏi:

- Tứ tiểu thư, ngươi có nhận biết người kia chăng?

Tứ tiểu thư nhẹ lắc đầu.

- Ta nghĩ có thể từ trên người hắn mà tra ra được vài thứ cũng nên. Lệnh gia gia có kiến thức rộng rãi, mà thủ hạ lại đông. Nói không chừng ông ta sẽ có thể điều tra ra được kẻ nào tinh thông Tiễn thuật và Thú hóa thuật. Hai môn tuyệt kỹ này đều là những môn tuyệt kỹ kỳ lạ, mà nếu có thể tinh thông cả hai môn cùng một lúc thì lại càng hiếm hơn. Ấy vậy mà người này lại biết cả hai, hơn nữa trình độ cũng không thấp chút nào.

Tứ tiểu thư vẫn im lặng không nói gì, nàng chỉ nhìn thi thể ở dưới đất thật lâu mà thôi.

Bỗng nhiên Khắc Mã cất tiếng hỏi:

- Thiếu chủ, trong cuộc tỷ thí giữa ngươi và Thác Nhĩ Tư, dường như hắn cũng đã sử dụng Toàn phong tiễn thì phải!

- Đúng vậy!

Lưu Sâm gật đầu tán đồng:

- Đó là bước kế tiếp mà ta phải làm. Ta phải đi tìm Thác Nhĩ Tư để hỏi xem hắn đã học được Tiễn thuật ở đâu, nhưng dường như ta nghe nói hắn....đã đi phương bắc thì phải, và cũng không ai biết nhà của hắn ở đâu.

- Ta sẽ nhờ gia gia ta đi điều tra!

Cuối cùng tứ tiểu thư cũng mở miệng.

Chỉ vỏn vẹn một câu ngắn ngủi, sau đó cũng không nói gì thêm.

Bầu không khí ở trong động trở nên rất yên tĩnh, Khắc Mã chìm vào giấc ngủ. Lưu Sâm thay một bộ y phục khác, nó màu đen vừa trơn láng vừa mềm mại. Đây là bộ y phục mà Cách Phù đã may cho hắn, dường như nàng đã biết trước là y phục của hắn sẽ bị xé rách nên mới chuẩn bị sẵn vậy, thật là khéo tiên tri! Rốt cuộc hắn cũng chìm vào giấc ngủ, ít ra thì nhìn bề ngoài là như vậy.

Ánh trăng chiếu xuống khuôn mặt của hắn, trông hắn có vẻ rất bình an, và lại để lộ ra một cảm giác thần bí đầy mê ly nữa. Trong bóng tối có một đôi mắt chăm chú quan sát hắn thật lâu, lúc này tứ tiểu thư không ngủ được, vì trước đó nàng đã ngủ một giấc khá dài rồi.

Đây là kẻ có xú danh bay xa khắp tám trăm dặm hải vực và Già Mạc thành, là kẻ tình nghi đã sát hại ca ca mình đây hay sao? Nếu là trước kia, nàng nhất định sẽ không nhìn hắn bằng một mắt đâu, nhưng hôm nay nàng đã thay đổi hoàn toàn, nửa ngày hành trình cũng đã thay đổi suy nghĩ của nàng rất nhiều.

Hắn thật là thần kỳ, ngay cả mũi tên lợi hại như thế mà cũng bị hắn tiếp được. Nếu không có hắn, có lẽ nàng đã chết đủ mười lần rồi. Hắn thật là dũng cảm, vì nàng mà hắn cam tâm mạo hiểm, dù bị thương không tiếc. Hơn nữa, hắn lại rất cơ trí, tuy rằng bị rơi vào thế hạ phong, nhưng hắn vẫn dùng trí tuệ để giết cường địch - tuy là kế sách của hắn có khiến người ta phải nóng mặt.

Nếu chỉ có bấy nhiêu thì trong lòng chỉ nảy sinh một chút nghi vấn nho nhỏ mà thôi, sự tin tưởng của nàng đối với lời lẽ của hắn nhiều lắm cũng chỉ tăng thêm mấy phần, nhưng tình huống lúc nãy lại không đơn giản như vậy. Nàng đã bị trúng độc, hắn cũng bị trúng độc, vào lúc đó, nàng đã bị mất hết lý trí và đã làm ra những hành vi dâm đãng như vậy, toàn bộ thân thể và ngọc thố của mình đều rơi vào tầm mắt và tầm tay của hắn. Địa phương quý giá nhất và thánh khiết nhất của nàng đã bị hắn chạm vào, nơi kín đáo nhất mà ngay chính bản thân nàng cũng không dám nhìn vào. Với những suy nghĩ này, nàng thật khó mà bình tĩnh được.

Nương theo tiếng hô hấp nhẹ của hắn, cõi lòng của tứ tiểu thư cũng đang không ngừng run rẩy. Một nữ nhân đã lõa thể ở trước mặt nam nhân như vậy thì làm sao có thể đối mặt với hắn đây? Làm sao có thể đối mặt với người khác đây?

Bên cạnh nàng chợt vang lên tiếng động nhẹ, thì ra là Khắc Mã vừa xoay mình, tiếng xoay mình rất nhẹ đó đã nói rằng nàng ta cũng không ngủ được.

Khắc Mã cũng không ngủ được.

Ngày hôm nay nàng cũng đã trải qua một sự nhục nhã mà suốt đời chưa bao giờ gặp phải. Dù không bị nam nhân tập kích, nhưng những tiếng rên rất giống thật kia cũng đủ để nàng cảm thấy nhục nhã không gì sánh bằng rồi. Ở trước mặt nam nhân mà nàng lại có thể thốt ra những thanh âm dâm đãng như thế, điều đó khiến cho nàng cảm thấy mình chẳng khác nào là bị hắn ô nhục vậy.

Nàng không có biện pháp để từ chối làm vậy, bởi vì đó là kế giết địch, và vì không muốn cho địch nhân đắc thủ. Một khi địch nhân đắc thủ, không những bọn họ đều phải chết, mà hai thế lực và hơn mười vạn bách tính, cùng với tất cả tộc nhân của nàng cũng sẽ đều gặp phải tai họa.

Nàng chỉ có thể hết lần này tới lần khác tự hỏi mình: chẳng lẽ đây là biện pháp duy nhất hay sao? Phải chăng hắn đã phát hiện ra điều gì nên cố ý đưa cho nàng một nan đề, để xem nàng thật sự có biết tiếng rên trong lúc ái ân là như thế nào hay không? Để rồi từ đó hắn mới đưa ra phán đoán của mình? Nếu đúng vậy thì nàng đã giải đáp thành công, bởi vì mặc kệ bản thân nàng có kinh lịch đó hay không, nhưng nàng vẫn biết phân biệt, bởi lẽ hồi nàng còn bé, lúc ca ca cưới thê tử, nàng đã từng vô tình nghe được tiếng rên của tẩu tẩu; khi đó nàng không biết tại sao tẩu tẩu lại rên như thế, nhưng sau này trưởng thành rồi thì nàng mới hiểu được. Không ngờ trong một lần tình cờ nghe trộm chuyện phòng the của đại ca mà lại có thể giúp mình giải vây như vậy.

oooOooo

Trời sáng, ở bên ngoài vang lên tiếng chim hót ríu rít. Hôm nay là một ngày trời nắng đẹp, Lưu Sâm duỗi người thật dài rồi ngồi dậy nói:

- Nhị vị cô nương, chúng ta xuất phát thôi. Nhưng vì sự an toàn, để ta ra ngoài thăm dò chút đã.

Nói xong, hắn liền lao mình ra khỏi thạch động, và chạy thẳng về phía hai thớt bạch lộc đang đứng ở bên ngoài.

Hai con bạch lộc vẫn bình an, tim của Lưu Sâm liền thấy nhẹ nhõm một chút. Hắn vừa quay lại, định trở về thạch động thì trong lòng chợt thấy chấn động, thế rồi hắn vội vàng gia tăng cước bộ. Khi gần về tới thạch động thì hắn chợt ngẩn người ra, bởi vì ở trước cửa động đã có bốn người đứng sẵn ở đó.

Một người là ma pháp sư. Lão chính là Lai Ân. Một người là trung niên kiếm sư, còn hai người khác thì đương nhiên là Khắc Mã và tứ tiểu thư, mà trên cổ của Khắc Mã lại có một thanh kiếm đang gác sẵn trên đó, và thanh kiếm đó chính là của trung niên kiếm sư kia.

Lai Ân cười nhạt nói:

- A Khắc Lưu Tư, hiện tại ngươi còn cơ hội nào không?

- Bội phục!

Lưu Sâm giơ ngón cái lên, rồi nói tiếp:

- Năng lực ẩn thân của nhị vị quả thật là rất cao. Xin hỏi nhị vị đã núp ở ngoài động bao lâu rồi?

- Cũng không lâu lắm, chỉ mất nửa buổi tối thôi.

Lai Ân nói:

- Bọn ta chỉ cần chờ ngươi rời xa tứ tiểu thư là được rồi.

Lưu Sâm thắc mắc:

- Các ngươi vẫn muốn giết ta à? Bằng vào sức của hai người các ngươi sao?

- Tuy rằng ta không muốn thừa nhận, nhưng ta cũng phải nói....tốc độ của ngươi quá nhanh. Hai người bọn ta không nắm chắc là sẽ cầm chân ngươi được, do đó mà bọn ta cũng đã chuẩn bị sẵn rồi....

Vừa nói tới đây, lão liền vung tay lên, từ hai bên thạch động chợt có rất nhiều binh sĩ ùn ùn kéo ra. Trong chốc lát, họ đã vây kín nơi đây thành ba tầng chặt chẽ. Xem ra lần này so với hôm qua thì khác hẳn hoàn toàn, bởi vì hôm nay Lưu Sâm không có kế sách gì để chế địch, con tin nhiều phân lượng nhất lại đang đứng cách xa hắn tới hơn mười trượng, hơn nữa lại có hai người với thân thủ cao siêu bảo vệ, còn đồng bạn của mình thì lại đang nằm trong tay địch nhân mới chết.

- A Khắc Lưu Tư, ngươi tốt nhất là không nên phản kháng, bằng không....

Lai Ân vừa nói vừa lộ vẻ tươi cười đầy đắc ý. Thanh âm của lão rất chậm rãi, nhưng không ngờ lại bị người khác cắt lời, mà người lên tiếng lại chính là tứ tiểu thư:

- Tất cả mọi người lui ra, để cho hắn đi!

Mọi người nghe vậy thì đều ngơ ngẩn ra, bởi vì đó là mệnh lệnh của tứ tiểu thư!

Lai Ân và gã đại kiếm sư kia cũng hết sức sửng sốt, Lai Ân tiến lên một bước rồi nói:

- Tứ tiểu thư, xin hãy yên tâm, dưới vòng vây này, hắn sẽ không chạy thoát được đâu, và hắn cũng sẽ không thể bắt giữ tứ tiểu thư.....

- Ta đã nói, thả hắn đi!

Tứ tiểu thư lạnh lùng thốt:

- Các ngươi dám cãi lệnh của ta?

- Dạ không dám!

Lai Ân thoáng trầm tư một lát rồi khoác tay, hô:

- Thả cho hắn đi!

- Dạ!

Đám binh sĩ ứng tiếng đáp lại rồi rẽ sang hai bên và nhường ra một lối đi.

Tứ tiểu thư chỉ tay vào Khắc Mã rồi nói:

- Thả nàng ta ra!

Trung niên kiếm sư nghe vậy thì vội rút tay về.

Lưu Sâm và Khắc Mã song song bước đi giữa rừng thương, khi tới trước mặt bạch lộc thì Lưu Sâm quay đầu lại nhìn. Tình cờ ánh mắt của hắn bắt gặp ánh mắt của tứ tiểu thư, thân thể của nàng hơi nghiêng về phía trước, đôi môi khẽ hé mở, nhưng khi vừa tiếp xúc với ánh mắt của hắn thì nàng liền nhìn sang hướng khác ngay. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm c.o.m

Bạch lộc phóng đi như bay, từng cơn gió nhẹ thổi qua bình nguyên. Trong nháy mắt, bóng dáng hai người liền biến mất. Tứ tiểu thư chậm rãi ngẩng đầu nhìn con đường ở trước mắt thật lâu, ngơ ngẩn đến xuất thần.....

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/bach-bien-tieu-hon/chuong-104/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận