Tinh chế mười viên phế đan chỉ thu được một viên thượng phẩm đan. Lâm Hiên quyết định chỉ tinh chế đến trung phẩm đan. Dược lực không bằng, tốc độ tu luyện chậm hơn nhưng số lượng đan dược thừa đủ để hắn tu luyện đến Động Huyền kỳ.
Mỗi ngày ngoại trừ tinh chế phục đan đả tọa, tu luyện bí thuật thần thông, thời gian còn lại Lâm Hiên còn không quên dùng Tử Dương Thảo phối hợp với Vạn Hồn Tháp tiến hành nuôi dưỡng đám kiến Huyết Hỏa.
***
Tu tiên không năm tháng. Đông đi xuân đến, qua hạ sang thu. Cánh cửa động phủ của Lâm Hiên chưa từng mở ra.
Hắc Phong Đảo vẫn bình yên như cũ, chỉ là thực lực của đám đệ tử Bách Thảo Môn không ngừng gia tăng. Tu sĩ Trúc Cơ kỳ ngày càng nhiều hơn, cũng có vài cao thủ Ngưng Đan kỳ.
Có được điều này là do tài nguyên Lâm Hiên ban cho khá dồi dào, mà đối với tu tiên giả có linh căn thấp kém, Ngũ Hành Chân Giải quả thực không khác gì thiên thư trong truyền thuyết.
Không có bình cảnh, chúng đệ tử tu luyện một đường thẳng tiến. Do Thượng Quan Nhạn cùng Thượng Quan Linh tu luyện Cửu Thiên Huyền Công thâm ảo sâu sắc nên tốc độ của đám sư huynh muội còn vượt cả hai nha đầu này. Cũng may sư tôn nhờ ban cho vô số linh đan diệu dược, lúc này cảnh giới của hai nha đầu đã là Trúc Cơ đỉnh phong. Riêng Thượng Quan Mộ Vũ tu luyện thêm Ngọc Nữ Thất Tâm Quyết cũng rất thuận lợi.
Năm mươi năm đã qua đi nhưng đại chiến giữa Nhân tộc cùng Hải tộc không lan tới. Bách Thảo Môn trên Hắc Phong Đảo thật bình an.
Vào một buổi sáng sớm bình thường. Trên mặt biển, thỉnh thoảng có những chú cá nhảy lên vui đùa cùng những làn sóng nhẹ, có hai thiếu nữ xinh đẹp nhìn qua không quá mười tám mười chín đang chơi đùa.
"Tỷ tỷ, ngươi nói sư tôn có thể đột phá Động Huyền?""Ta cũng không rõ, chẳng qua với tư chất của người thì không thành vấn đề" Thượng Quan Nhận đang dùng tay té những làn nước trong xanh về sư muội. Đột nhiên trên mặt nàng lộ vẻ cảnh giác.
"Tỷ, làm sao vậy?" Thượng Quan Linh cũng phát hiện có điểm không ổn, vội thả thần thức ra.
Chỉ thấy phía chân trời xuất hiện chi chít những quang điểm, là mấy trăm tu tiên giả có tu vị cao hơn hai nha đầu rất nhiều.
Người thiện không đến, người đến bất thiện. Hai tỷ muội hoảng sợ, liền vội bay về tổng đà Bách Thảo Môn, cũng may hai nàng cách chỉ Hắc Phong Đạo có vài dặm. Chẳng qua tốc độ đám tu sĩ kia nhanh hơn nhiều, lúc hai nàng vừa tiến nhập vào tầng chướng khí thì bọn họ cũng đã bay tới bên ngoài.
Nhìn trang phục thì là một đám đồng môn, chẳng qua trên mặt đại đa số tu sĩ lộ vẻ chật vật, thậm chí còn có một số người đã trọng thương. Cầm đầu là một lão giả tóc đỏ có tu vị Ly Hợp trung kỳ đỉnh phong.
"Lão tổ, hai nữ tử nọ vừa trốn vào trong tầng chướng khí""Hừ, chỉ là hai nha đầu Trúc Cơ, để ý tới chúng làm gì. Bổn môn gặp đại biến, cần có chỗ đặt chân gấp" Một gã đại hán đầu trọc hung tợn nói.
"Nhị sư huynh, nơi này vô cùng hoang vắng mà lại xuất hiện hai nữ tử nọ. Có lẽ đảo này là tổng đà của một môn phái bí mật nào đó""Tổng đà của môn phái, sư đệ chớ nói đùa. Nơi này không có linh mạch, làm sao lại có tông môn cho được, ta thấy hai nữ tử kia xuất hiện chỉ là xảo hợp" Gã đầu trọc không cho là đúng.
"Việc gì sư huynh phải vội kết luận chứ, không phải xem xét một lần sẽ rõ sao?" Gã thiếu niên lên tiếng lúc đầu có vẻ cẩn thận, trong mắt bắn ra tinh quang.
"Được rồi, mau đi xem thử, dù sao cũng không tốn bao nhiêu thời gian" Chợt hồng phát lão giả âm trầm lên tiếng.
Vài tu sĩ bay vào, rất nhanh truyền ra âm thanh kinh hỉ:
"Lão tổ, linh mạch bên trong này thực không kém""Cái gì?" Hồng phát lão giả có vẻ mừng rỡ, đảo hoang này lại có linh mạch thì chỗ tốt không cần phải nói.
***
Thời khắc này trong động phủ, Lâm Hiên đang chuẩn bị trùng kích hậu kỳ. Do phục dụng trung phẩm linh đan, tốc độ tu luyện của hắn trong vòng năm mươi năm đã ngang với tu sĩ bình thường trong sáu bảy trăm năm.
Hiện tại Lâm Hiên đã là Ly Hợp trung kỳ đỉnh phong. Ngay cả đệ nhị Nguyên Anh cùng yêu đan cũng chỉ kém hậu kỳ một bước.
Trong tay hắn có một số viên thượng phẩm Ngọc Linh Đan ngẫu nhiên tinh chế được, có hiệu quả ít nhiều đối với đột phá bình cảnh.
Ngoài ra còn có Ma La Đan, tuy chứa độc tính cực kỳ mãnh liệt nhưng có hiệu quả kích thích kinh mạch đột phá bình cảnh. Năm đó ở phường thị, Lâm Hiên thu được đan phương Ma La Đan. Trong tay hắn có sẵn dược vật đủ để luyện chế ra nửa lô Ma La đan.
Cuối cùng còn có Thượng Thanh Chính Nguyên Đan, là thánh vật có hiệu quả đột phá bình cảnh Ly Hợp.
Có ba loại đan dược này trong tay thì nắm chắc tám phần thành công.
Hiện tại đã phục dụng ba viên đan dược khác nhau, trên mặt Lâm Hiên đầy vẻ ngưng trọng, khoanh chân mà ngồi. Hai tay đặt trên đầu gối bắt đầu luyện hóa dược lực.
Vận may của hắn rất nhiều nhưng vận rủi cũng không ít, đúng thời điểm trùng kích bình cảnh hậu kỳ thì Hắc Phong đảo lại có chuyện.
Đám tu sĩ Nguyên Anh cùng Ngưng Đan kỳ kia do một lão tổ Ly Hợp kỳ dẫn đầu. Đương nhiên sức chiến đấu rất cường hãn,
Bách Thảo Môn không dám xung đột chính diện, cũng may cấm chế phòng ngự tổng đà Hắc Phong Đạo rất huyền diệu. Có thể cầm cự lão quái Động Huyền được vài canh giờ.
Bất quá bị động thế này không phải là biện pháp tốt, Thượng Quan Mộ Vũ thở dài quay đầu nói:
"Linh nhi, xem ra con phải đi mời Lâm tiền bối…""Mẫu thân, sư tôn đang bế quan, quấy rầy người thì chỉ sợ.." Vẻ mặt thiếu nữ có chút khó khăn.
Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com"Nha đầu ngốc, làm sao ta không hiểu. Có điều cấm chế mạnh mẽ đến mấy cũng có hạn…" Thượng Quan Mộ Vũ cười khổ.
"Bọn họ không cừu oán với bổn môn, vì cái gì…" Thượng Quan Linh tức giận lên tiếng, cái này đúng là họa trời giáng.
"Mẫu thân cũng không rõ" Thượng Quan Mộ Vũ thở dài. Năm mươi năm nay nàng không quên dặn dò đệ tử không được ra ngoài sinh sự, có trời mới biết tại sao xảy ra chuyện như vậy.
"Nếu con đoán không lầm thì bọn chúng nhìn trúng Hắc Phong đảo của chúng ta" Thượng Quan Nhạn cắn răng lên tiếng, khả năng quan sát của nàng đúng là nhất tuyệt.
Đám tu sĩ Bách Thảo Môn nghĩ lại thì điều này không sai.
"Theo như lời tỷ tỷ, đối phương chắc chắn không từ bỏ ý đồ" Thượng Quan Linh khẽ nói:
"Nhưng con thực không muốn quấy rầy sư tôn""Ta hiểu, đây là bất đắc dĩ, không còn cách nào khác" Thượng Quan Mộ Vũ lại thở dài.
"Để con đi." Thượng Quan Nhạn chín chắn hơn muội muội, thân hình lóe lên vào sâu trong sơn cốc, chỉ mong lúc này sư tôn không tu luyện đến thời khắc quan trọng.
Lúc này Lâm Hiên liên tiếp hóa khai ba loại đan dược tại đan điền, dược lực theo kinh mạch chậm rãi chảy khắp tứ chi bách hài.
Đột nhiên một đạo quang hoa bay vào trong động. Truyền âm phù này do Lâm Hiên đặc biệt ban cho ái đồ, có ấn kí thần thức của hắn nên có thể xuyên qua cấm chế bên ngoài.
Phát hiện ra truyền âm phù, Lâm Hiên nhíu mày nhưng tư thế không chút thay đổi. Một Nguyên Anh đen nhánh hiện trên đỉnh đầu. Cánh tay nhỏ bé giơ lên thu lấy hỏa quang. Xem nội dung bên trong thì vẻ mặt Nguyên Anh buồn bực, thoáng cái đã phát ra sát khí tựa như thực chất.
Lâm Hiên chợt vỗ tay vào bên hông tế ra hai kiện bảo vật. Đệ nhị Nguyên Anh hé miệng phun ra một đạo thanh hà thu chúng vào bụng. Chủ Nguyên Anh cùng Yêu đan tiếp tục tu luyện còn thân hình nó lóe lên rồi biến mất.
Ngoài động có một thiếu nữ xinh đẹp đang đứng với vẻ mặt đầy thấp thỏm. Ầm ầm một tiếng, cửa động mở ra. Thượng Quan Nhạn ngẩng đầu thì thấy một Nguyên Anh nhỏ bé xuất hiện.
Đệ nhị Nguyên Anh của sư tôn!
Thượng Quan Nhạn trở nên lo lắng, sư phụ để đệ nhị Nguyên Anh xuất hiện, xem ra người đang tu luyện đến thời khắc mấu chốt. trong lòng càng Thấp thỏm nhưng nàng vẫn bước tới nghênh đón.
"Tham kiến sư tôn. Đồ nhi tội đáng chết, nhưng tình thế lúc này thực sự…""Được rồi, vi sư hiểu" Vẻ mặt Lâm Hiên không chút biến đổi:
"Không trách con được, mau dẫn đường, ta muốn xem là kẻ nào không biết sống chết như thế"Thượng Quan Nhạn nghe thì vẻ mặt có chút chần chừ.
"Sao thế, con lo vi sư không phải đối thủ của bọn chúng?" Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua thì lạnh lùng mở miệng.
"Sư tôn thứ tội, đồ nhi tuyệt không dám hoài nghi thực lực của người, chỉ là người đang tu luyện đến thời khắc mấu chốt, chỉ có đệ nhị Nguyên Anh xuất khiếu mà đối phương có tới mấy trăm người, hơn nữa còn có một lão tổ Ly Hợp Kỳ …""Nha đầu ngốc yên tâm, mau dẫn đường""Dạ, sư tôn" Đến lúc này thì Thượng Quan Nhạn không dám chậm trễ. Hóa thành một đạo độn quang bay đi. Lâm Hiên cũng phía theo sau.
Nguyên Anh không có nhục thể nên thực lực yếu đi nhiều. Đám đệ tử Bách Thảo Môn vừa thấy hắn thì trợn mắt há mồm.
"Tiền bối, người…" Thượng Quan Mộ Vũ che miệng ấp úng.
"Môn chủ không cần kinh nghi, đây là đệ nhị Nguyên Anh của lão phu" Lâm Hiên tùy tiện nói, sau đó bàn tay nhỏ bé nắm chặt. Thân thể Nguyên Anh được một tầng thanh quang bao bọc, đĩnh đạc bay ra ngoài.
"Sư tôn" Thượng Quan tỷ muội liền muốn lao theo thì đã nghe tiếng cười của Lâm Hiên:
"Nhạn nhi, Linh nhi, hai con ở lại đây xem vi sư phá địch ra sao""Dạ" Hai nàng đương nhiên không dám bất tuân, cả hai đều dừng lại.
"Ngưng" Lúc này đám khách không mời bên ngoài cũng phát hiện không ổn, Hồng phát lão giả phất tay ra hiệu đám tu sĩ dừng công kích.
Thân hình lão giả lóe lên, đến trước Lâm Hiên. Ánh mắt đảo qua trên người đối phương thì lộ vẻ ngạc nhiên. Là tu tiên giả Ly Hợp trung kỳ đỉnh phong như lão, có điều chỉ là một Nguyên Anh.
"Đạo hữu là tu tiên giả của môn phái nào, nơi này là tổng đà của các ngươi?""Phải thì sao?" Lâm Hiên lạnh lùng nói.
"Ha ha, lão phu đã nhìn trúng khối bảo địa này, nếu ngươi chịu rời đi thì ta sẽ buông tha cho đệ tử quý phái bình an rời đi, lão phu là người tốt" Hồng phát lão giả vung tay, giọng điệu đầy vẻ cao ngạo giống như bố thí.
"Vậy sao?" Khóe miệng Lâm Hiên lộ vẻ cười nhạo:
"Ta nghĩ đạo hữu chưa biết một điều""Điều gì?" Hồng phát lão giả mơ hồ cảm thấy không ổn.
"Rốt cuộc ai là thợ săn, ai là con mồi?" Lâm Hiên chưa dứt lời đã há miệng phun ra một đạo thanh hà, hào quang thu liễm lộ ra một bảo tháp cũ kỹ có bảy tầng.
Thấy pháp khí này thì đám tu sĩ chung quanh cười lên ha hả.
"Ha ha, đây là thứ rác rưởi gì, chẳng lẽ là bổn mạng pháp bảo của hắn""Ha ha, nhị sư huynh, ngươi nói như vậy không đúng. Thứ trước mắt dù không đáng nhắc đối với ngươi nhưng nói không chừng vị "tiền bối
" này đã thiên tân vạn khổ mới có được, ngươi đùa giỡn người như vậy là không đúng"Âm thanh chua chát truyền ra từ các tu sĩ. Lại nhấn mạnh hai chữ
"tiền bối" đầy vẻ trào phúng.
Hồng phát lão giả càng thấy càng tức cười cùng giận dữ. Không ngờ đối phương là hạng thùng rỗng kêu to, không biết xấu hổ mà lấy ra bảo vật thế này.
"Có lẽ trước kia thực lực của đạo hữu không kém, nhưng hôm nay chỉ còn lại Nguyên Anh, chẳng lẽ ngươi không rõ mạnh yếu, cần gì phải ngu ngốc lấy trứng chọi đá. Thức thời thì mau rời khỏi đây, lão phu sẽ không làm khó dễ ngươi""Nếu Lâm mỗ không đi thì sao?" Nguyên Anh lạnh lùng hỏi lại.
"Không đi…" Ánh mắt lão giả biến đổi, mang theo vài phần hung lệ:
"Không biết sống chết, lão phu sẽ đem ngươi trừu hồn luyện phách."Lão giả dường như không coi Nguyên Anh đối diện vào đâu, duỗi tay lấy ra một kiện bảo vật nhưng Lâm Hiên đã nhanh hơn.
Hắn đánh ra một đạo pháp quyết, Vạn Hồn Tháp rung lên, một đoàn bạch quang chói lòa bạo phát ra từ tầng thứ nhất rồi biến thành một cơn lốc xoáy. Tiếng vù vù lớn dần, một đám trùng vân đỏ như máu ùn ùn bay ra, tựa như một cơn sóng khổng lồ cuốn về phía đối thủ.
Trong nháy mắt uy áp mênh mông cuồn cuộn mà đến.
"Đây là…" Lão giả đang cười nhạo chợt ngây người mà đám tu sĩ cũng thầm kêu không xong.
Bất quá đại hán đầu trọc uy mãnh tế ra một con Phong Long công tới trùng vân, hàng vạn con Huyết Hỏa Kiến bị cuốn vào trong, uy lực đáng sợ nghiến kỳ trùng thành bột phấn, tạo ra một cái lỗ hổng chừng hơn mười trượng trong đám hùng vân.
Xem ra có thể ứng phó với loại kỳ trùng này. Đám tu sĩ mừng rỡ nhưng rất nhanh vẻ mặt liền biến đổi. Âm thanh vù vù càng lúc càng lớn, chỉ một thoáng thì lỗ hổng đã bị đám ma trùng mới lấp đầy. Số lương trùng đàn trên trời đang không ngừng tăng lên với đơn vị hàng vạn.
"Có lầm hay không, lấy đâu ra nhiều ma trùng như vậy?" Đám tu sĩ chửi ầm lên, bất quá âm thanh bị tiếng đập cánh của đàn Huyết Hỏa Kiến hoàn toàn che lấp.
Qua năm mươi năm chăn nuôi, Lâm Hiên đã có tới hơn trăm con kiến chúa, số lượng ma trùng cũng đạt tới cả ngàn vạn. Luận độ đáng sợ còn vượt xa cả thú triều Ngân Ngư Điểu năm xưa, mà lúc này Lâm Hiên chỉ mới thả ra một bộ phận mà thôi.
"Đi" Nhận được lệnh của chủ nhân, trùng vân như một đàn châu chấu khổng lồ khiến thiên địa biến sắc ùn ùn kéo về phía kẻ địch.
Hồng phát lão giả vội lui về sau nhưng phản ứng hai gã Nguyên Anh bên cạnh chậm hơn một bước, thoáng chốc thân hình đã bị bao phủ trong đóa trùng vân khổng lồ.
"A!" tiếng thét thê lương vang ra. Hai người không kịp tế ra bảo vật, linh quang hộ thể cũng dễ dàng bị phá vỡ. Toàn thân từ đầu đến chân, mỗi tấc da tấc thịt đều ma trùng nhung nhúc cắn nuốt.
Cảm giác đau khổ này rất khó dùng từ ngữ miêu tả, nhưng khẳng định là sống không bằng chết. Thê thảm chẳng khác gì trừu hồn luyện phách.
Qua mấy nhịp hô hấp thì tiếng kêu trở nên đứt quãng. Chợt một tiếng nổ thật lớn vang lên, hai gã tu tiên giả Nguyên Anh chịu không nổi thống khổ mà chọn tự bạo cùng lúc.
Uy lực vụ nổ không phải nhỏ, hàng vạn con Huyết Hỏa Kiến bị nổ thành bột phấn nhưng với không đáng gì với số lượng ma trùng khổng lồ. Đám còn lại không biết sợ là gì, tầng tầng lớp lớp ùa về đối phương.
Cả đám tu sĩ thân kinh bách chiến nhưng đối mặt với đàn ma trùng đáng sợ liền mất hết dũng khí chiến đấu.
Một lão giả thét lên kinh hãi một tiếng, các tu sĩ khác cũng nhao nhao bỏ trốn như ong vỡ tổ.
Trên mặt hồng phát lão giả hiện vẻ ảo não, đến nước này cũng chỉ còn đường bỏ chạy.
"Muốn chạy sao?"Khóe miệng Lâm Hiên lộ vẻ chê cười, liên tiếp đánh ra vài đạo pháp quyết. Đàn Huyết Hỏa Kiến tách ra rồi hợp lại. Chỉ thấy trong hồng quang lập lòe, vô số những cây trường mâu đỏ như máu xuất hiện.
Lâm Hiên học được từ bí thuật khống chế ma trùng này trong Ngự Linh Tâm Đắc, thao túng chúng ngưng thành hình thái binh khí thì có thể gia tăng uy lực.
Tay phải hắn giơ lên cao sau đó phất xuống. Tức thời những cây trường mâu bắn ra bốn phía, đổi theo đám tu sĩ đang bỏ chạy.
Tiếng kêu thảm thiết liên miên, đã có không ít kẻ bị trường mâu xuyên qua ngực. Sau đó đàn Huyết Hỏa Kiến tản ra bảo phủ toàn thân. Nguyên Anh cũng đừng mong chạy thoát.
Những người còn sống càng sợ hãi, nhao nhao tế ra các loại bảo vật phòng ngự nhưng không tác dụng. Huyết Hỏa Kiến gặp thuẫn bài ngăn cản thì trường mâu liền tán ra, vượt qua rồi lại huyễn hóa thành hình dạng tiên kiếm hoặc phi đao, lướt qua cổ đối phương tạo nên những bông huyết hoa diễm lệ.
Về phần những tu sĩ có vòng bảo hộ toàn thân, công kích của trường mâu thực vô cùng sắc bén. Chỉ có một số ít ngăn được đợt công kích thứ nhất, nhưng rất nhanh Huyết Hỏa Kiến ùn ùn kéo đến, cuối cùng kết cục vẫn là ngã xuống.
Chỉ trong chớp mắt, mấy trăm tu tiên giả cấp cao chỉ còn mỗi hồng phát lão giả!
Tu sĩ Ly Hợp Trung kỳ đỉnh phong đương nhiên không dễ đối phó như đám tiểu tử kia. lúc này lão giả đang thao túng thiên địa nguyên khí quần chiến với Huyết Hỏa Kiến.
Xem ra muốn thu thập đối phương thì cũng tổn hại không ít ma trùng. Lâm Hiên nhíu mày phát ra một đạo thần niệm.
"Ông"Toàn bộ Huyết Hỏa Kiến ào ào bay về lốc xoáy như cá kình hút nước. Bạch quang lập lòe rồi bị hút vào Vạn Hồn Tháp. Nguyên Anh há miệng, thu nhỏ bảo vật rồi nuốt vào trong bụng.
Hồng phát lão giả cau mày. Đám đồ tử đồ tôn đã chết sạch, mặc dù oán hận nhưng lão hiểu ở lại đây chỉ là nạp mạng. Lão hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Hiên, sau đó lao vụt về phía bên trái.
Bất quá Lâm Hiên sớm đã đoán được phản ứng của đối phương. Hai tay nắm chặt thì thân hình biến mất không chút tung tích. Đây không phải Cửu Thiên Vi Bộ mà là thần thông thuấn di của Nguyên Anh. Hắn lóe lên vài cái đã cản trước mặt đối phương.
"Muốn chết!" Hồng phát lão giả hét lớn, liền phất tay áo đem tế ra một đôi Kim Luân đánh về phía Nguyên Anh.
Bất quá Lâm Hiên lại nở nụ cười, dường như không coi công kích đáng sợ kia ra gì. Tay phải nâng lên. Một đạo hỏa diễm tứ sắc cỡ quả trứng hiện trong lòng bàn tay.
Vù! Huyễn Linh Thiên Hỏa chợt bắn tới theo một đường vòng cung, trực tiếp ngăn cản công kích của đối phương.
Thấy Nguyên Anh khinh địch như vậy, hồng phát lão giả càng thêm giận dữ, đem pháp lực toàn thân điên cuồng truyền vào bảo vật.
Hai chiếc Kim Luân càng phát ra kim quang chói mắt, không gian vặn vẹo đủ thấy được uy lực của chúng. Đây là đôi pháp bảo Phong Hỏa Kim Luân mà lão giả luôn kiêu ngạo. Nhưng một khắc sau thì lão giả liền trợn mắt há mồm.
Bụp một tiếng, vầng sáng màu lam trên hỏa diễm bùng lên. Trong khoảnh khắc bên ngoài Kim Luân liền xuất hiện một tầng băng mỏng, sau đó hoàn toàn bị đóng băng lại. Đạo hỏa diễm lại bổ nhào về phía chiếc Kim Luân còn lại.
"Phốc" Lão giả phun ra ngụm máu tươi. Bổn mạng pháp bảo bị hủy đương nhiên khó tránh khỏi thương tích. Trong mắt lão đầy vẻ khó tin, đây là ma hỏa gì mà uy năng không thể tưởng tượng như vậy.
"Đi"Lâm Hiên lại duỗi tay điểm ra một chỉ. Huyễn Linh Thiên Hỏa lại huyễn hóa thành một con ma trùng toàn thân đỏ rực dài hơn mười trượng. Nhìn chẳng khác một vệt lửa đỏ au nơi cuối chân trời khi hoàng hôn.
Thân hình ma trùng này dài dẹt, lại có từng đốt từng đốt. Chính hình thái của Hắc Thủy Mã Hoàng. Cự trùng vừa xuất hiện thì há miệng rít rít, phun ra một đoàn sương đỏ ở trạng thái nửa dịch.
Thoáng chốc huyết vụ quỷ dị ập tới bao quanh lão giả. Lão này quá sợ hãi, hai tay múa như xuyên hoa hồ điệp. Một màn sáng hộ thể dày đặc hiện ra nhưng không chút hữu dụng. Huyết sương vụ kia như có tính thẩm thấu dễ dàng chui vào trong.
"Đây là pháp thuật gì?" Lão giả vô cùng hoảng hốt, huyết vụ đã bao phủ thân thể khiến da thịt nhanh chóng khô héo.
Bành!
Một âm thanh trầm đục truyền ra. Lão giả không còn cách nào khác đành lựa chọn tự bạo, đáng tiếc huyết vụ này còn có hiệu quả hấp thu pháp lực. Linh lực trong kinh mạch không còn bao nhiêu, uy lực vụ tự bạo không lớn.
Khi linh quang tản đi chỉ còn lại Nguyên Anh lơ lửng giữa không trung. Sắc mặt nó cực kỳ sợ hãi, Không dám thi triển thuấn di bởi màn sương mù quỷ dị kia đã biến thành một cái lồng giam, nếu dị động khẳng định sẽ gặp nguy hiểm.
Lâm Hiên khẽ mỉm cười, thân hình lóe lên bay tới.
"Đạo hữu tha mạng, tiểu lão nhi nhất thời bị lợi che mắt, ta sai rồi, chỉ cần đạo hữu tha cho cho một mạng thì nhất định ta sẽ hậu hĩnh đền đáp"Nguyên Anh hoảng sợ lên tiếng, bất quá bàn tay nhỏ bé của đã Lâm Hiên phất lên. Búng ra đạo bạch quang giam cầm đối phương, sau đó thân hình lóe lên hiện bên trong tầng sương mù.
Là bí thuật của bản thân nên không chút ảnh hưởng tới hắn. Nguyên Anh bắt đầu thi triển Sưu Hồn Thuật.
Khoảng chừng nửa canh giờ, bàn tay Lâm Hiên nổi lên hỏa quang thiêu đốt Nguyên Anh lão giả hóa thành tro bụi. Hắc Thủy Mã Hoàng lại há mồm hút tầng Hóa Huyết Thần Vụ vào trong bụng.
Bụp một tiếng, hỏa diễm thu nhỏ lại rồi bay vào lòng bàn tay chủ nhân.
"Không ngờ Yêu tộc cũng tham gia vào đại chiến, lại còn liên thủ với Hải tộc. Xem ra tình cảnh của Nhân tộc rất khó khăn" Lâm Hiên chợt thì thào. Chỉ là hiếu kỳ về thân phận của lão giả nên hắn mới thi triển Sưu Hồn Thuật, không ngờ lại thu được tin tức khiến người khiếp sợ.
Đám vừa rồi là tu tiên giả của Thiên Vũ Tông. Tổng đà của môn phái này hiện đã bị Thủy Mẫu Vương trong Lục Vương hải tộc chiếm lĩnh.
Thực lực của Thiên Vũ Tông ở Đông Hải cũng không thấp, có tới bảy tám tu sĩ Ly Hợp kỳ.
Chín phần tu sĩ phái này đã ngã xuống trong tay Thủy Mẫu tộc. Hồng phát lão giả mang theo một đám tàn binh bại tướng bỏ chạy, cân nhắc thiệt hơn thì quyết định đến Hỗn Loạn Hải Vực. Đáng tiếc lại chạy loạn tới Hắc Phong đảo này.
Vẻ mặt Lâm Hiên lộ chút do dự rồi rất nhanh lắc đầu, dù sao đại chiến của Tam tộc cũng không liên quan đến hắn cùng Bách Thảo Môn.
Nguyên anh chợt phất tay áo. Thiên địa nguyên khí huyễn hóa thành những đạo thanh quang đem các túi trữ vật thu về.
"Sư tôn" Tỷ muội Thượng Quan đã cung kính tới trước người.
"Tiền bối, lần này đã làm phiền người…" Âm thanh đầy vẻ áy náy của Thượng Quan Mộ Vũ vang lên thì mấy trăm cái túi trữ vật đã được linh quang nâng tới trước mặt nàng.
"Được rồi môn chủ. Ở đây có một số tài vật, ngươi kiểm kê rồi tự xử lý cho tốt"