Bên Cạnh Thiên Đường Chương 24.2


Chương 24.2
Tôi quyết định mua luôn căn nhà cũ kỹ mà Lông Mi đang thuê trọ.

Tôi thích cái mùi đất nồng nồng giản dị của nơi này, thích cây ngô đồng, thích giàn nho, thích sự tĩnh lặng của đêm, càng lúc càng cảm thấy chán ghét những tòa nhà cao ngất ngưởng chật ních ở trung tâm thành phố, chán ghét những người hàng xóm luôn tỏ vẻ thân thiết nhưng thực ra lại lạnh lùng hờ hững vô cùng. Tất nhiên nguyên nhân chủ yếu là vì kỷ niệm. Tôi và em dọn đồ đến sống chung, nơi này thật sự đã trở thành một cái "nhà".   

- Tại sao trước đây không cho anh dọn đồ đến ? 

- Giờ là nhà, còn hồi trước chỉ là cái phòng thôi. Nhà là để cho tình yêu, còn phòng thì chẳng liên quan gì hết. 



Dường như từ trước đến giờ, Lông Mi luôn có thể giải đáp mọi nghi vấn của tôi một cách hoàn toàn triệt để. 

Dọn đồ xong, hai chúng tôi vừa vừa dọn dẹp phòng ốc vừa cười đùa vui vẻ. 

- Nương tử có yêu cầu gì đối với tiểu sinh không ạ ? 

Tôi vừa xếp sách lên giá vừa đùa đùa hỏi. 

- Không được vứt giấy rác bừa bãi. 

Lông Mi đứng trên ghế bành, cẩn thận chỉnh lại bức tranh trên tường. 

- Được. 

- Không được chưa cởi giầy đã vào nhà. 

- Tuân lệnh. 

- Không được làm phiền, không được sờ mó lúc người ta đang ngủ. 

- Yes, Sir ! 

- Không được nghĩ đến người đàn bà khác. 

- Tất nhiên ! 

- Khi về nhà, trên người không được có mùi người đàn bà nào khác. 

- Ừ. 

Lông Mi nói đến đây, chợt sực nhớ ra chuyện gì đó. Em bước tới, nhìn thẳng vào mắt tôi, cố kìm nén những kỷ niệm đau thương trong quá khứ, nắm chặt lấy hai vai tôi, nghiêm giọng nói: 

- Trước đây ở nhờ nhà anh, ngày nào cũng phải ngửi lấy mùi của những người đàn bà khác tỏa ra từ người anh, sao anh không bao giờ che giấu ? Chuyện gì em cũng có thể tha thứ được, chấp nhận được, chỉ riêng chuyện trên người anh có mùi người đàn bà khác là em không thể chấp nhận. Hãy hứa với em đi, không được để em ngửi thấy thứ mùi đáng ghét đó nữa, đừng để em nhớ lại những ngày tháng nhục nhã đau khổ ấy nữa, được không ? 

- Anh hứa. 

Tôi áy náy vô cùng, chỉ biết gật đầu một cách kiên quyết. 

Vì em, chuyện gì tôi cũng có thể làm được, huống hồ chỉ là một lời hứa nhỏ bé. 

Không khỏi nhớ đến anh chàng Thomas trong Đời Nhẹ Khôn Kham. Anh ta cũng thường ra ngoài ăn chơi phóng đãng, khi về nhà trên người đầy mùi của những người đàn bà khác, làm cho vợ anh ta vô cùng oán hận. Xem ra đàn bà đều hết sức coi trọng chuyện này. Chợt có cảm giác tôi và Thomas giống nhau ở rất nhiều điểm, đặc biệt là trước đây khi tôi còn thích cuộc sống độc thân kiểu du mục, vưa tự do vừa thoải mái. Giờ thì những ngày tháng đó đã kết thúc, tương lai là một gánh trĩu nặng đang đè lên vai. 

Trách nhiệm là một dạng lời hứa. 

Đàn ông là phải có trách nhiệm, nếu không thì chỉ xứng đáng làm một thằng bé trai. 

Bản thân trong quá khứ, là một loại động vật lưỡng thê ở giữa đàn ông và thằng bé : lấy sự trưởng thành của đàn ông để đi quyến rũ đàn bà, sau đó lại mượn sự ấu trĩ của thằng bé để phủi sạch toàn bộ trách nhiệm. 

Xem ra đã đến lúc tôi phải trở thành đàn ông một cách triệt để rồi. 

Một đêm. 

Để mình trần, ôm Lông Mi nằm thoải mái trên giường, nghe mấy bài hát cũ của Leonard Cohen. 

- Có phải nên có một cảnh cầu hôn lãng mạn không ? 

Tôi hỏi. 

- Nói ra em thử nghe xem nào. 

Lông Mi hôn nhẹ lên cổ tôi một cái, đáp. 

- Ví dụ như anh hở mông chạy vòng quanh sân, hét lớn: Lấy ... anh ... đi ... ! 

- Không, phải hét một trăm lần. 

- Thế thì cảnh sát sẽ đến đấy. 

- Thế còn hơn là làm em thất vọng, bỏ nhà ra đi. 

- Chẳng may cảnh sát đến thật thì làm sao ? 

- Mời anh ta vào nhà chúc mừng anh cầu hôn thành công. 

- Chúc mừng thế nào ? 

- Ba người chơi oản tù tì, hai người thắng làm tình với nhau, người thua ngồi bên cạnh xem. 

- Nghe cũng hay đấy, thế nếu anh với tay cảnh sát kia thắng thì sao ? 

- Hai người làm đi, em ngồi xem. 

Một hôm ngoài trời rất lạnh, chúng tôi rúc trong nhà, ngắm nhìn cảnh vật qua cửa sổ. 

Tự dưng Lông Mi bò dậy, hà một hơi vào cửa kính, rồi vẽ lên đó một hình người nhỏ. 

Tôi cũng bò dậy, ôm lấy em từ phía sau, hay tay âu yếm vuốt ve bộ ngực đầy đặn, nhìn một lúc, rồi vẽ lên chỗ hông của hình người một thứ. 

Lông Mi quay lại tát yêu tôi một cái, nghĩ ngợi giây lát, rồi sửa thứ kia thành một cái quần đùi. 

Tôi lại vẽ lên hình người hai cái ngực to. 

Em sửa thành nịt ngực. 

Tôi liền vẽ thêm một người nữa, áp sát sau lưng hình người nhỏ em vẽ. 

Lông Mi nắm tay tôi lau sạch cửa sổ, rồi lại hà một hơi khác, viết lên đó một chữ: "Trư". 

Tôi liền thêm vào hai chữ, thành: "Trư Bát Giới". 

Em cười cười, thêm hai chữ nữa: "Trư Bát Giới Quản Ngai". 

Tôi lại sửa thành: "Trư Bát Giới Quản Ngai yêu Lông Mi." 

Em bật cười, véo nhẹ tai tôi một cái. 

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/46328


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận