Một chiếc váy hở vai màu phấn hồng, nịt vú, tất chân. . . . . . Bị vứt toán loạn ở trên giường.
Mạnh Đình mày rậm nhíu lại, mặc kệ người trên giường đang khóc lóc ầm ĩ hành hạ màng nhĩ kia.
"Anh nhìn đi, đến cảnh sát cũng tìm đến cửa rồi! Ai bảo anh thô lỗ như vậy? Em đã nói tự cưởi, anh còn làm như vậy, bộ váy đó em mới đặt mua, rất quý rất đắt đó. . . . . ."
Mạnh Đình chỉ biết nhắm mắt lại, thà để cho mình đối mặt với một người phụ nữ có chồng đang la lối om sòm, có lẽ anh còn có thể chấp nhận được, nhưng tiếng khóc thảm thiết kia lại đến từ —— “ Em trai” của anh!.
Mang theo vẻ mặt không thể chịu nổi, anh đến gần bên giường hét lên."Mạnh Lực Côn ——" Giọng nói kéo dài ẩn chứa đầy tức giận.
Nhưng, đáp lại anh, lại là một hồi tiếng ngáy.
Ngủ rồi ư!?
Mạnh Đình sững sờ, ngồi bên mép giường, không nói gì, nhìn nước mắt vẫn còn đọng trên gương mặt của em trai mình.
Đây thực sự là bác sĩ thú y em trai của anh sao?
Không! Nơi này từ phòng khách tới phòng ngủ, ở trong "Đại chiến cởi quần áo", Mạnh Đình chỉ thấy một Yêu Cơ (*) xinh đẹp!.
(*) Yêu Cơ: tả về một cô gái có sắc đẹp làm cho người ta say mê.
Mạnh Đình nhớ lại sự thay cổ quái của em trai mình, nhất là sau khi chia tay mối tình đầu, càng thêm tệ hại hơn, nhưng lần này, thật sự là "Chơi" quá rồi !
Từ sau cái ngày đó, từ giọng nói đến thân thể, Lực Côn cư nhiên đem tất cả đặc trưng "Giống đực" của mình, "Cải tạo" toàn bộ!.
Mới đầu người nhà còn cho rằng tất cả thay đổi của Lực Côn, là do không chịu nổi cú sốc bị bạn gái Tina bỏ rơi hắn lấy người khác, cho nên nhất thời tâm tình không ổn định, cho đến khi "Biến tính " lộ ra hoàn toàn, cuối cùng cũng dẫn tới một cuộc cách mạng gia đình.
Sau đó, Lực Côn bỏ trốn.
Lần này Mạnh Đình trở lại Đài Loan, chỉ có một mục đích, chính là tìm em trai mình.
Chỉ là, tốn công tốn sức tìm được người thì sao?
Đã mấy ngày rồi, anh đã dùng đủ mọi cách nhưng không thể thay đổi được gì, Mạnh Đình cuối cùng cũng đồng ý không miễn cưỡng Lực Côn phải trở lại biệt thự nữa, bởi vì, Mạnh nhị thiếu gia Mỹ Kiều Nương (*) tùy thời có thể biến thân này, thật sự là không nên ra ánh sáng.
(*) Mỹ kiều nương : duyên dáng xinh đẹp
Cho nên Mạnh Đình lựa chọn ở lại, để quan sát "Bệnh tình" của Mạnh Lực Côn.
Lực Côn tỉnh lại, hai con mắt mở to trống rỗng, xem ra rất mệt mỏi.
"Em đã sớm nói với anh đừng xía vào chuyện của em nữa mà. . . . . ." Lực Côn nhỏ giọng lầu bầu.
"Chuyện này không có khả năng." Mạnh Đình lạnh lùng đáp lại.
"Cái gì?" Ngửa đầu, Lực Côn nhìn thẳng vào gương mặt lạnh lùng, "Nói đi nói lại, anh sợ em biến tính, đến lúc đó trách nhiệm nối dõi tông đường của Mạnh gia liền rơi vào trên người anh chứ gì?"
Lực Côn ngừng một chút, lại tiếp tục mắng: "Anh đường đường là con cả của Mạnh gia, cũng không phải là chỉ có em là có thể nối dõi tông đường, em thấy rõ ràng là anh đẩy trách nhiệm!"
"Không sai."
"A?" Lực Côn liền ngây người. Anh thậm chí không thể phản bác lại!.
Ôm một đường hi vọng cuối cùng, Lực Côn nói: "Em nghĩ lần này anh tới Đài Loan, nhất định còn có chuyện rất quan trọng phải làm, vậy. . . . . . Anh cứ đi làm việc của anh trước đi, tha cho em có được hay không?"
"Không được." Mạnh Đình chậm rãi nói: "Anh lần này nghỉ phép dài hạn, cho nên có thời gian. Anh tạm thời là sẽ không đi, ít nhất phải đến lúc em khôi phục bình thường như trước."
A? Nhìn lên cái khuôn mặt không hề thay đổi kia, Lực Côn ở trong lòng kêu rên, nguyền rủa.
Ác ma! Tên đàn ông trước mắt này là một ác ma! Là ác ma mới có thể không thèm che dấu tội lỗi của mình như vậy! Mới có thể thẳng thắng trả lời câu hỏi như vậy! Mới có thể không có một chút lòng thương hại nào như vậy!
"Anh sẽ đợi đến khi thấy được kết quả như mong muốn." Mạnh Đình đốt một điếu thuốc, giọng nói lượn lờ theo làn khói trắng phiêu tán.
Kết quả? Mạnh Lực Côn vẻ mặt suy sụp, "Hai ngày nay anh không phải đã thấy kết quả rồi sao?"
"Anh cái gì cũng không thấy." Mạnh Đình tiện tay ném một bộ quần áo cho Lực Côn, giọng nói căng thẳng như có tâm tình bị đè nén, ra lệnh: "Mặc nó vào, bắt đầu từ bây giờ, anh chỉ muốn nhìn thấy người mình muốn thấy."
"Coi như mặc có quần áo của đàn ông vào thì thế nào? Em căn bản. . . . . ." Lực Côn cầm bộ quần áo kia lên, bất đắc dĩ lầu bầu nói.
"Nói xong chưa."
"Em căn bản đối với phụ nữ không có hứng thú, thậm chí phát hiện mình bắt đầu có cảm giác đối với đàn ông. . . . . ." Lực Côn lúc này mới ấp a ấp úng nói.
Mạnh Đình giơ tay không muốn Lực Côn nói tiếp.
Thật sự là đủ rồi! trên mặt Lực Côn lộ ra vẻ mặt "Ngượng ngùng", trực tiếp thuyết minh tình trạng của mình đã hỏng bét tới trình độ nào.
Không khí yên lặng, làm cho người ta cực kỳ lo lắng.
"Cho nên, coi như anh có đem em cột vào trên giường rồi cho phụ nữ leo lên, em. . . . . . Cái đó cũng không dùng được." Lực Côn thẳng thắn nói.
"Hữu dụng hay không, phải thử đã hãy nói." Mạnh Đình dập tắt lời của Lực Côn, đồng thời cho một câu kết thúc.
"Thử? Thử cái gì?"
Mạnh Đình đem tờ báo ném qua, sau đó khí định thần nhàn nhã chờ Lực Côn kêu rên.
"Này cái này là cái gì. . . . . ." Lực Côn quả nhiên bắt đầu quỷ khóc thần gào, chỉ vào dòng chữ được in đậm ' Tìm bạn đời ', oa oa kêu to: "Đây quả thực là điên rồi! Em cũng không phải là động vật muốn lai giống."
"Em nói đúng một chuyện, đối với Mạnh gia mà nói, chính là muốn cái kết quả này, đây cũng chuyện mà anh đã đồng ý với Dì Huệ."
"Anh đã đồng ý với mẹ em cái gì? Mạnh Đình, anh lúc nào thì bắt đầu nghe lời bà ấy như vậy?"
"Cái này không gọi là nghe lời, chỉ là theo như thỏa thuận." Mạnh Đình nhàn nhạt lên tiếng.
"Hai người ra điều kiện trao đổi? Nhất định là như vậy rồi, có đúng hay không?" Lực Côn ngẩn người, mới chợt hiểu ra, nói.
"Một người thì muốn tìm lại con trai, một người thì muốn tìm lại mẹ, cứ như vậy." Mạnh Đình nói thẳng.
Lực Côn đột nhiên ngậm miệng. Mặc dù hắn chưa từng gặp qua mẹ đẻ của Mạnh Đình, nhưng, hắn biết Mạnh Đình từ trước đến nay vẫn chưa bao giờ từ bỏ tìm kiếm bà, biết được giao dịch của hai người, hắn không thể trông cậy vào thuyết phục Mạnh Đình rồi.
Nhưng nói đi nói lại, chuyện này có liên quan đến đại sự của cuộc đời, Lực Côn vẫn phải cố gắng hết sức "Dùng nhu khắc cương" .
"Mạnh Đình, mẹ em cùng lắm cũng chỉ là mẹ kế của anh, nhưng chúng ta là anh em nha, cùng cha khác mẹ vẫn là cùng huyết thống, anh. . . . . . Cần gì phải giúp đỡ người ngoài, để tổn hại đến tình anh em của chúng ta như vậy?"
Vì muốn được tự do, đến mẹ đẻ của mình cũng thành." Người ngoài" ?
Những nếp nhăn ở khóe môi khi cười xuất hiện, Mạnh Đình dùng giọng lành lạnh vô cùng kiên định mà nói: "Em đã sớm hỏng mất rồi, anh đến đây là muốn giúp em chữa trị tận gốc."
"Anh. . . . . ."
"Hơn nữa sẽ dùng bất kỳ thủ đoạn nào, chỉ cần có hiệu quả là được.”
Đem tờ báo vò thành một cục, Lực Côn sụp mặt ngồi xuống giường."Hiệu quả gì? Có người tới báo danh mới là lạ!" Giọng nói có chút biến chuyển, lời này hỏi ra có chút lo lắng: "Đúng rồi, mới vừa là ai nhấn chuông cửa?"
"Phụ nữ."
"Phụ nữ? Không phải là. . . . . . Tới ứng tuyển chứ?"
Cô gái kia là người tới ứng tuyển sao? Nhưng có vẻ là giống tới bắt tội phạm hơn. Đầu hiện ra hình ảnh, khiến Mạnh Đình nở nụ cười có nhiều phần nguy hiểm.
Cô ây rút cục muốn làm cái gì? Vì sao lại kể một câu chuyện xưa ở trước mặt anh? Từ nam bộ lên tìm người? Nụ cười của Mạnh Đình càng thêm lạnh lùng.
Vài ngày trước, anh đã gặp mặt cô, chỉ là cô không nhớ mà thôi.
Dụng ý của cô làm sao anh lại không biết, chỉ là anh muốn chứng minh một điều, anh - Mạnh Đình cho tới bây giờ vẫn không phải là một người dễ bị trêu đùa.
Chỉ là, thấy cô có biểu tình cảnh giác, ánh mắt chán ghét cộng thêm vài phần khiêu khích, trong đầu Mạnh Đình lúc đấy lại có loại. . . . . Cảm giác rất thú vị.
Đầu kia Lực Côn vẫn còn đang hốt hoảng nói lớn: "Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ. . . . . ."
"Làm thế nào? Em muốn làm gì thì làm." Mạnh Đình giọng nói có ý cười nói: "Yêu cầu đã viết rất rất rõ ràng, vẫn có người nguyện mắc câu, chuyện như vậy, cũng chỉ là hai bên tình nguyện mà thôi."
"Vậy tai sao cô ấy lại đi?" Lực Côn hỏi.
Thân thể cao to ngã xuống mặt giường mềm mại, giọng nói của Mạnh Đình nghe có chút lười biếng, rồi lại giống như là đang cười, "Sợ, bỏ chạy rồi."
"Bị dọa sao? Anh đã làm cái gì với người ta?"
"Không có. Lần này không có, chỉ là lần sau. . . . . ." Nhắm mắt lại, che đi ý cười trong ánh mắt; chỉ khẽ mím môi, nhưng lại giống một nụ cười giả tạo.
"Đã bỏ chạy, còn có lần sau mới là lạ." Lực Côn nhếch miệng.
"Chạy không xa." Mạnh Đình lạnh nhạt lên tiếng: "Nói không chừng người cảnh sát kia vẫn còn ở nhà cô ấy đấy."
"Cô ấy là ai vậy? Chỗ đó?"
"Lầu hai, anh nghe thấy cảnh sát nhấn chuông cửa lầu hai."
"Lầu hai? Anh nói là cô gái mới chuyển tới lầu hai kia? Không thể nào! Nhà đó mới vừa chuyển đến không lâu, nghe nói là một cô gái trẻ, nhưng sao em lại không biết cô ấy nhỉ. . . . . ."
"Rất nhanh sẽ biết. Bởi vì cô ấy là một người vô cùng tốt bụng luôn quan tâm đến mọi người, đặc biệt là hàng xóm của mình.... ..."
Đây được coi là hài hước sao? Lực Côn sắc mặt đã sớm đại biến. Nghĩ đến tờ báo, lại nghĩ đến mới vừa rồi " Đại chiến" . . . . . . Hắn hiểu ra tất cả liền đau khổ rên rỉ: "Em biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo rồi. . . . . . Nơi này em chỉ sợ không thể ở lại được nữa, mọi người đều sẽ nhìn em như kẻ biến thái. . . . . ."
Mạnh Đình lắc đầu mà thở dài ."Em đã đủ biến thái rồi."
"Người bến thái chính là anh! Mọi người ở đây đều đọc tờ báo rồi, không bị hù chết mới là lạ! Còn nói cái gì có người nguyện mắc câu? Trời mới biết tiểu thư lầu dưới chạy tới là muốn làm gì."
Mạnh Đình không để ý tới oán trách của Lực Côn, đi rót cho mình một ly rượu đỏ, ưu nhã uống một ngụm.
"Có thể cho em một ly không?" Lực Côn mặt buồn bã đòi rượu.
Mạnh Đình khẽ nhíu mày, lập tức rót đầy một cái ly khác.
Cứ như vậy, hai ly rượu đầy, vẫn không là gì. . . . . .
Chốc lát sau——
"Mạnh Đình, chúng ta đã lâu rồi không được uống thoải mái như vậy. . . . . . Cái gì? Đã hết rượu rồi sao? Để em đi mua thêm."
"Được." Mạnh Đình cố ý dung túng. Có lẽ lượng cồn trong rượu, sẽ làm cho Bản Sắc Anh Hùng của Lực Côn sống lại —— trong lòng anh tính toán.
Đi ra cửa chính Lực Côn chợt chạy trở về, chạy nhanh đến nỗi chân nọ dẫm chân kia, giọng nói thì run rẩy, "Không, không xong được rồi ! Ở trên cửa phòng của chúng ta, bị dán lên tờ giấy này, anh xem! Anh mau nhìn ah!"
Mạnh Đình liếc nhìn tờ giấy thấy có tám chữ ——
Bên trong có chó dữ, người lạ tránh.