Chương 51 Mua giường mới. Tam phu nhân rất tức giận về thái độ không hợp tác của Từ Nam Phương: “Nam Phương, rất nhiều chuyện phải đợi thời cơ tốt mới tiếp nhận. Giữa cô và Diệp Phi Vũ có bí mật gì, âm mưu gì, tôi thật sự muốn xem hai người sẽ giấu được bao lâu? Mọi người làm việc đều là lợi dụng lẫn nhau, cô và Diệp Phi Vũ lợi dụng tôi, còn coi tôi là con lừa, như thế cũng quá ức hiếp người khác rồi đấy! Liễu Thi Vân tôi không dễ bị dắt mũi như vậy đâu”.
Nói ra câu cuối cùng, hai mắt bà ta bắn ra tia hàn băng. Những người tự cho mình là thông minh, sợ nhất bị lợi dụng, bởi vì trong mắt họ,dღđ。l。qღđ những kẻ khác luôn chỉ là quân cờ.
Từ Nam Phương muốn nói với tam phu nhân, có gì cần hỏi thì đi hỏi Diệp Phi Vũ, bởi vì thật sự là cô không biết một chút gì về kế hoạch của anh ta. Có lẽ, trong lòng anh ta âm mưu cái gì chỉ có mình anh ta biết.
Thế nhưng Từ Nam Phương còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng ping-poong, dù cách một lớp thủy tinh vẫn rõ mồn một. Ngay sau đó là một giọng nữ chói tai gào to: “Từ Nam Phương! Cô ra đây cho tôi! Từ Nam Phương!”.
Từ Nam Phương giật mình, cô tiểu thư Ngô Thi Hủy này quả nhiên khó chơi, vừa nãy gây ầm ĩ ở Thung Dung đường còn chưa đủ hay sao mà giờ còn chạy tới tận chỗ của tam phu nhân làm loạn.
Ngô Thi Hủy la hét bên ngoài,dღđ。l。qღđ người hầu muốn ngăn cản cũng không được.
“Từ Nam Phương đâu? Từ Nam Phương ở xó nào?”
Từ Nam Phương liếc nhìn tam phu nhân, Ngô Thi Hủy đến gây rối, câu chuyện hai người đang nói buộc phải dừng lại, tam phu nhân đành để Từ Nam Phương ra ngoài. Cô vừa bước được nửa bước ra khỏi cửa, đã thấy Ngô Thi Hủy đang bắt Liên Hương dẫn đường tới phòng của cô.
Từ Nam Phương đi theo họ, cô vừa đến cửa phòng thì đụng trán với Ngô Thi Hủy bước ra. Ngô Thi Hủy ngẩng đầu, đang định mắng kẻ nào đi không có mắt thì lại phát hiện ra là Từ Nam Phương. Đúng lúc tức giận mà không có nơi trút, Ngô Thi Hủy lập tức tóm lấy tay Từ Nam Phương kéo ra ngoài: “Từ Nam Phương, đồ phá đám! Cô mau cút khỏi đây cho tôi!”.
Viền mắt Ngô Thi Hủy vẫn còn đỏ, dù đã trang điểm lại nhưng vẫn không giấu được đôi mắt sưng mọng. Từ Nam Phương nhìn thoáng qua cũng đoán được, chắc chắn Thượng Quân Trừng và nhị lão gia vẫn đôi co với nhau, không chừng nhị lão gia còn đòi từ Thượng Quân Trừng trước mặt Ngô Thi Hủy, hoặc là thái độ của Thượng Quân Trừng đối với Ngô Thi Hủy vẫn tệ như trước. Ngô Thi Hủy không có chỗ trút giận, tối nay lại vừa chịu ấm ức, vừa mất mặt ở nhà họ hạ thế nên chỉ có thể đi tìm Từ Nam Phương phát tiết.
Từ Nam Phương nhìn quanh một lượt, Ngô Thi Hủy không tới đây một mình mà cũng giống như tam phu nhân, mang theo một nữ vệ sĩ. Chỉ có điều, mục đích của cô ta là muốn dùng “sức mạnh” để đuổi Từ Nam Phương đi.
Ngô Thi Hủy gây lộn khiến Vân Ngạn cư nhất thời hỗn loạn. Hạ Giáng Tư nghe thấy tiếng la ó liền chạy ra, trông thấy nữ vệ sĩ tóm lấy Từ Nam Phương, cậu ta vội càng chắn ngang lối đi; vệ sĩ kia chạy đi lấy đồ của Từ Nam Phương, cậu ta lại quát dừng lại. Ngô Thi Hủy chẳng qua chỉ là người ngoài, tự nhiên đến chỗ Hạ Giáng Tư chuốc lấy bực mình, cô ta càng thêm khó chịu.
Nói cho cùng, người nhà họ Hạ cũng phải kiêng nể Ngô Thi Hủy đến dăm ba phần, coi cô ta như khách quý, dღđ。l。qღđ vậy mà Hạ Giáng Tư miệng còn hôi sữa lại dám vô lễ và đối đầu với cô ta.
Bị Hạ Giáng Tư trừng mắt nhìn chằm chằm, nữ vệ sĩ lại không làm được gì, Ngô Thi Hủy càng phẫn nộ. Cô ta trực tiếp bưng một chậu nước đổ ào lên giường của Từ Nam Phương. Nháy mắt, nệm ướt sũng một mảng lớn.
Từ Nam Phương dở khóc dở cười.
Ngô Thi Hủy lúc này chẳng khác nào Hoạn Thư, cô ta chống nạnh nói với Từ Nam Phương: “Xem cô ngủ thế nào được!”, sau đó lại ra lệnh cho vệ sĩ, “Phá hủy toàn bộ chỗ này cho tôi!”.
Nữ vệ sĩ nhận lệnh, nhanh chóng chạy đi đập phá căn phòng của Từ Nam Phương.
Sắc mặt Hạ Giáng Tư sa sầm lại, vừa rồi chỉ là cố tình ngăn cản Ngô Thi Hủy, lúc này cũng bất chấp chuyện mình là đàn ông lại đôi co với một người phụ nữ, cậu ta chỉ tay vào mặt Ngô Thi Hủy: “Não cô có vấn đề à? Tôi mà là anh Trừng tôi cũng sẽ chọn chị Nam Phương chứ không thèm chọn cô!”.
Cậu ta vừa dứt lời, Ngô Thi Hủy liền tái nhợt mặt, giống như vết thương vừa bị kẻ khác chọc vào: “Cậu nói bậy! Quân Trừng sao thích cái thứ quê mùa này được!”. Khẩu khí cô ta không che giấu được sự oán hận.
Ngô Thi Hủy nói xong thì có người bước vào cửa. Khuôn mặt tuấn tú phớt hồng, hơi rượu thoang thoảng tỏa ra trên người. Anh ta vừa xuất hiện, mọi người đều kinh ngạc, não bộ dường như bị “chập” một lúc.
“Anh Trừng!”
“Quân Trừng!”
Từ Nam Phương cũng không ngờ Thượng Quân Trừng sẽ tới đây, nhưng sự xuất hiện của anh là vì điều gì, mọi người đều rõ. Hạ Giáng Tư bật cười đắc ý: “Cô thấy chưa! Tôi đã bảo anh Trừng chọn Nam Phương chứ không chọn cô rồi mà!”, nói xong cậu ta còn làm một cái mặt hề châm chọc cô ta.
Ngô Thi Hủy bỗng không khóc nữa mà quay đầu, đẩy Thượng Quân Trừng sang một bên rồi lao ra ngòai.
Thượng Quân Trừng vừa uống rượu, mem rượu bốc lên đầu, phản ứng lúc này còn chậm chạp. Anh nhíu mày nhìn theo Ngô Thi Hủy, lúc định thần lại đã bị Hạ Giáng Tư bá vai: “Anh Trừng, em cật lực ủng hộ anh quẳng người phụ nữ điên kia đi! Cô ta quá dở hơi đó! Anh xem đi, cô ta còn đổ cả nước lên giường để đối phó với chị Nam Phương, em cũng bội phục cô ta luôn rồi”.
Thượng Quân Trừng không đáp, đi thẳng tới bên giường, sờ tay xuống tấm nệm. Ngô Thi Hủy đổ cả chậu nước lạnh xuống giường, toàn bộ nệm bị ướt sũng. Thượng Quân Trừng lại nhíu mày: ‘Thế này sao ngủ được!”.
Hạ Giáng Tư vội tiếp lời: “Vâng!”. Cậu ta cũng đi tới, xốc chăn đệm lên, để lộ ra ván gỗ bên dưới. Có lẽ tấm nệm quá mỏng, nước lại nhiều, nên ván gỗ cũng bị ngấm nước, nước theo khe chảy xuống dưới.
Hạ Giáng Tư nói tiếp: “Phải thay giường khác thôi! Haizzz anh không biết đâu, vừa rồi nếu em không ngăn lại thì cô ta đã phá nát phòng của Nam Phương rồi”.
Thượng Quân Trừng lắm lúc chỉ hận không thể dán giấy niêm phong vào mồm Hạ Giáng Tư, mói câu nào cũng khiến người nghe muốn đánh. Thượng Quân Trừng quay sang nói với Liên Hương: “Đi tìm người đổi giường mới đi”.
Thấy Liên Hương đứng im bất động, Hạ Giáng Tư nhắc lại lần nữa: “Anh Trừng bảo cô đi đổi giường cho Nam Phương, sao cô còn đứng ngây ra đấy làm gì!”.
Liên Hương chu môi: “Thiếu gia không thấy sao? Tứ phu nhân quản lý mọi việc trong phủ, lại chẳng mấy thiện cảm với chúng ta.dღđ。l。qღđ Bây giờ đã khuya thế này, thiếu gia bảo em đi tìm bà ấy, liệu bà ấy có để ý tới chúng ta không?”.
Nghe Liên Hương nói có lý, Hạ Giáng Tư bất mãn: “Chẳng lẽ không còn gian phòng nào khác à? Để tôi đi hỏi mẹ tôi”.
“Thiếu gia, đừng làm kinh động tới phu nhân!” Từ Nam Phương ngăn Hạ Giáng Tư lại.
Vừa rồi ầm ĩ như vậy mà tam phu nhân cũng chẳng buồn ngó mặt ra, Từ Nam Phương nghĩ đến sự nghi ngờ của bà ta đối với mình, hiện giờ không biết là bà ta đang suy tính điều gì.
Trước khi nghĩ ra cách đối phó với tam phu nhân, tốt nhất cô cứ cẩn trọng một chút thì hơn.
Thượng Quân Trừng nghe bọn họ thoái thác, cũng lại phiền hà, liền vung tay nói: “Không cần rắc rối như thế, đi mua cái khác là xong”.
Hạ Giáng Tư nghe vậy liền tán thành: “Được! Tranh thủ đi luôn bây giờ, cửa hàng còn chưa đóng cửa”.
Từ Nam Phương chớp thời cơ: “Hai người đi không hay lắm, à phải rồi, anh Diệp đâu? Sao không thấy anh ấy?”. Cô phài tìm Diệp Phi Vũ để bàn bạc về chuyện hôm nay.
Thấy Từ Nam Phương nhắc tới, Thượng Quân Trừng bây giờ mới lấy điện thoại ra gọi cho Diệp Phi Vũ: “Cậu chạy đi đâu thế hả, mãi không nhìn thấy người đâu… Hả? Ra ngoài rồi?... Cậu lái xe quay về đây, tớ phải ra ngoài một chuyến”.
Từ Nam Phương khuyên ngăn: “Anh là ngôi sao, cứ như vậy ra ngoài liệu có quá lộ liễu không?”.
Hạ Giáng Tư nhanh miệng nói: “Không sao đâu, Nam Phương, anh Trừng đi mua giường với chị, ha ha, chuyện này nếu fans của anh Trừng biết được, chắc chắn sẽ rủ nhau đi nhảy lầu tự tử mất”.
Từ Nam Phương tái nhợt mặt, không biết phải nói gì cho tốt. Đối với việc Hạ Giáng Tư hay lôi cô và Thượng Quân Trừng ra nói giỡn,dღđ。l。qღđ nhất là những lúc có mặt Thượng Quân Trừng, cô luôn cảm thấy mình vụng mồm vụng miệng.
Thế nhưng, Thượng Quân Trừng chỉ mỉm cười chứ không lên tiếng. Anh kéo Từ Nam Phương ra ngoài, dù cô giãy dụa thế nào anh lại càng nắm chặt, giọng điệu còn hàm chứa sự ra lệnh: “Thôi nào, đừng nói gì nữa?”.
Hạ Giáng Tư nhìn theo họ, không khỏi trộm cười. Thấy Hạ Giáng Tư có ý muốn ra ngoài, Liên Hương vội ngăn cản: “Thiếu gia định đi đâu? Phu nhân đã dặn dò, nếu không có việc gì thì thiếu gia đừng đi lung tung”.
Hạ Giáng Tư mới không thèm bận tâm, cậu ta dặn Liên Hương chuyển lời tới tam phu nhân, sau đó chạy theo Từ Nam Phương và Thượng Quân Trừng.
Từ Nam Phương lúc này bị Thượng Quân Trừng lôi ra khỏi Vân Ngạn cư, nhưng tam phu nhân làm ngơ, không chỉ không ra gặp Thượng Quân Trừng, mà còn không thèm cử người ra ngăn. Bọn họ ra đến bãi đỗ xe ở cửa sau của vương phủ thì đã thấy xe của Diệp Phi Vũ chờ sẵn ngoài đó.
Diệp Phi Vũ mở cửa sổ, trông thấy Từ Nam Phương, nét mặt anh ta khựng lại, giống như không ngờ cô cũng đi ra cùng Thượng Quân Trừng.
Vừa nhìn thấy Diệp Phi Vũ, Thượng Quân Trừng đã trách móc: “Sao đi ra mà không thèm nói một câu thế hả?”.
Diệp Phi Vũ gượng gạo cười: “Tớ tưởng cậu sẽ ở lại vương phủ nên quay về trước”, nói xong, anh ta còn bĩu môi với Thượng Quân Trừng: “Lên xe đi!”.
Từ Nam Phương có thể nghe ra sự uể oải trong giọng nói của Diệp Phi Vũ, dưới ánh đèn, sắc mặt anh ta dường như tái nhợt. Nhưng vì có Thượng Quân Trừng và Hạ Giáng Tư ở đây, cô cũng khôgn buồn hỏi.
Thượng Quân Trừng không lên xe ngay mà mở cửa sau ý bảo Từ Nam Phương ngồi vào trước, Từ Nam Phương còn đang do dự, đã thấy Hạ Giáng Tư leo lên xe, vào trong rồi cậu ta mới tiếc nuối nói: “Quên không mang Tiểu Bạch đi rồi!”.
Thượng Quân Trừng sững người,dღđ。l。qღđ giận dữ nói: “Cậu cũng đi à?”.
Hạ Giáng Tư đáp: “Vâng, à, em đi cũng có bị coi là bóng đèn không?”.
Diệp Phi Vũ bấy giờ mới hỏi: “Chúng ta bây giờ đi đâu?”.
Từ Nam Phương nhân cơ hội tiếp lời: “Anh Thượng và thiếu gia muốn đưa Nam Phương đi mua giường. Từ Nam Phương ngại quá, chẳng qua chỉ là một chiếc giường mà thôi, anh Diệp nếu tiện thì đưa Nam Phương đi là được rồi. Anh Thượng là ngôi sao, còn thiếu gia thì bị tam phu nhân quản lý, làm việc này thay Nam Phương, Nam Phương sẽ không dám nhận”.
Diệp Phi Vũ có thể nghe ra ý tứ của Từ Nam Phương, cô cần đơn độc nói chuyện với anh, vì thế bèn lên tiếng phụ họa: “Đúng đấy Quân Trừng, mua giường chắc chắc sẽ có nhiều dị nghị. Để tớ đưa cô Từ tới cửa hàng nội thất xem xem, cậu mà đi nhỡ đụng phải phóng viên thì lại có tin đồn không hay”.
Nhưng Thượng Quân Trừng tỏ ra điếc không sợ sún: “Bọn họ muốn viết gì thì viết, tớ không quan tâm, đâu cứ phải vì công chúng mà phải gò bó bản thân, tớ thích đi đâu thì đi”.
Hạ Giáng Tư cũng hùa vào: “Đúng thế, em khâm phục anh Trừng về điểm này, mọi việc đều làm theo ý muốn của mình,d∞đ∞l∞q∞đ làm những gì mình thích”.
Từ Nam Phương đương nhiên không thể ngăn cản, cô không nói thêm nữa, đành phải ngồi vào xe trong sự thúc giục của Thượng Quân Trừng. Nếu Diệp Phi Vũ đã hiểu ý của cô thì lát nữa chắc hẳn sẽ tìm cơ hội để hai người nói chuyện riêng.
Thượng Quân Trừng đóng cửa xe, ba người ngồi hàng ghế sau, Từ nam phương kẹp giữa Thượng quân trừng và Hạ giáng tư, nhìn Diệp Phi vũ ngồi ghế trước dùng 1 tay lái xe.