“Đừng … đừng như vậy …” Đẩy ra một ít khoảng cách giữa hai người , Hân Vũ thở gấp nhìn hắn , hai má bởi vì nụ hôn kích thích vừa rồi mà càng thêm đỏ bừng .
Hình Ngạo Thiên nghe thấy nàng cự tuyệt , sắc mặt lập tức đại biến , khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ bình tĩnh , nhìn nàng chằm chằm nói : “Vật cưng nhỏ , đừng khiêu chiến với tính kiên nhẫn của ta , ở trước mặt ta , bất kỳ nữ nhân nào cũng không được phép nói nửa từ “không”!”
Vừa dứt lời , Hình Ngạo Thiên đã kéo thân thể của nàng lại trong lòng , lần này hắn không còn ôn nhu như vừa rồi , thô bạo để lại một đống dấu hôn trên người nàng , bàn tay to lại càng không dịu dàng áp lên nơi đẫy đà của nàng , khiến Hân Vũ bị đau muốn tránh khỏi hắn .
“Vật cưng nhỏ , nàng là vật sở hữu của ta , ngoại trừ hầu hạ bên cạnh ta ra nàng không thể đi , cũng không đi được !” Hắn không thích bất cứ ai chống lại mệnh lệnh của mình , nhất là một nữ nhân .
“Ta có tên , ta lại càng không phải là vật cưng nhỏ của ngươi , nhờ ngươi tôn trọng ta một chút , Đỗ Hân Vũ ta nói lời giữ lời , tuyệt sẽ không ăn quịt , nhưng ta không đáp ứng ngươi ở trong thùng tắm làm chuyện kia!” Chỉ cần vừa nghe đến ba chữ này , cả người nàng liền không thoải mái , nàng là tâm can bảo bối của ba mẹ và ông nội , không phải là vật cưng nhỏ của hắn , nghe thực ghê tởm .
Từ lúc bắt đầu nhìn thấy nàng ở Ôn Tuyền trì , Hình Ngạo Thiên đã nhìn thấu nàng . Nàng không giống ba nghìn tần phi trong cung của hắn , vâng vâng dạ dạ , mặc cho người ta định đoạt , từ trên người nàng tản ra một khí chất đặc biệt , chính vì hắn biết nàng đặc biệt nên nàng mới có mạng sống tới ngày hôm nay .
Bàn tay to dao động trên người nàng , ánh mắt tà mị cơ hồ như muốn thiêu đốt lấy nàng , Hân Vũ tựa hồ như đã cảm nhận được sự phẫn nộ của hắn , cúi đầu tránh ánh mắt hắn , muốn tránh sự đuổi bắt của hắn .
“Vật cưng nhỏ , ta không có kiên nhẫn chơi tiếp với nàng!” Hình Ngạo Thiên từ trong nước chìa ra một bàn tay , chế ngụ lấy cằm của nàng , bắt nàng nhìn thẳng vào mắt hắn , lời nói với nàng khi này đầy hờn giận .
“Đau qua …. xin ngươi buông tay … buông ra …” Lực tay hắn càng lúc càng lớn , giống như muốn bóp nát cằm nàng , Hân Vũ đưa tay muốn gạt tay hắn ra nhưng lực tay của hắn thật sự rất mạnh , đau đến mức nàng nhíu chặt lông mày nhỏ cầu xin hắn .
Nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của nàng , Hình Ngạo Thiên cảm thấy mềm lòng , buông bàn tay chế ngụ nàng ra . Hân Vũ được tự do , lập tức nghiêng người tránh vào cạnh thùng , hàm dưới bị hắn nắm đã đỏ bừng lên , nói không đau mới là kỳ quái đấy ?
Hình Ngạo Thiên hôn lấy lưng trần của nàng , từ sau lại đem thân thể của nàng đối diện với chính mình , kéo gần khoảng cách hôn nàng , tay lớn không kiêng nể vuốt ve từng tấc da thịt trên người nàng , chỗ nào cũng không bỏ qua . Trực tiếp ôm nàng ngồi chồm hỗm trên người hắn , tư thể mờ ám như thế , mới có thể để cho hắn nhấm nháp vị ngọt của hạt nhỏ kia .
“___” Hình Ngạo Thiên cố ý cắn nhẹ nàng , Hân Vũ cả kinh kêu lên liên tục , nhưng khi ôn nhu dịu dàng khiến má nàng đỏ ửng , không biết phải làm thế nào với sự trêu chọc của hắn .
Hân Vũ biết hôm nay tránh không được sự dây dưa của hắn , vừa rồi đã cảnh cáo nàng , nếu nàng dám can đảm cự tuyệt sự sủng hạnh của hắn , kết quả chỉ có một , mời nàng trở lại nơi đế lăng âm u , cùng làm bạn với đám xác chết kinh khủng ghê tởm kia .