Bất Diệt Truyền Thuyết Chương 314 : Toà thành của người.

Bất Diệt Truyền Thuyết
Tác giả: Hắc Vũ Tán
Chương 314: Toà thành của người.

Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Vip.vandan





Heber chỉ hừ lạnh một tiếng, cười nói: “Người như vậy cho rằng sự thành công của một chính trị gia lại khờ dại giống như ý tưởng của khoa học gia sao. Tổng thống Helen không phải là người không có chủ ý, nếu cô ta biết người thiếu niên này đáng sợ như thế nào, hơn nữa con là người Trung Quốc, chỉ sợ rằng sẽ tự mình đến đây chỉ huy hành động này”

Paula đột nhiên hỏi: “Cậu cảm thấy người Trung Quốc này đáng sợ ra sao?”

Heber há mồm ra nhưng không nói được gì, bởi vì hắn cũng chẳng hiểu biết gì nhiều về thiếu niên này, ấn tượng lớn nhất chính là lúc người thiếu niên này sút trái banh vào gôn từ một khoảng cách rất xa, sau đó lại dùng tay không mà khống chế một kẻ đang dùng súng uy hiếp con tin, bây giờ dưới sự quan sát ngầm của rất nhiều quốc gia, mà thần không biết quỷ không hay bắt đi năm người đặc công trong đó. Những chuyện làm cho người ta dường như đối với người thiếu niên này lại rất dễ dàng làm được, ngay cả hai đặc công chuyên nghiệp của mình cũng không biết đã bị hắn làm gì, ai biết hắn rốt cụ có bao nhiêu năng lực sử dụng.



Heber cau mày nói: “Trung tướng Paula, chẳng lẽ ông lo chúng tôi không đối phó được với thiếu niên này sao?”

Paula cười không đáp, nói: “Giáo sư Phái ân trước kia cũng lo rằng người thiếu niên này sẽ rơi vào tay quốc gia có dã tâm, nhưng bây giờ lại thay đổi ý tưởng, hẳn là có nguyên nhân của mình”

Heber nói: “Tôi biết là thiếu niên này rất khó đối phó, cho nên mới báo cáo tính nghiêm trọng lên cấp trên, khống chế hắn tuy rằng khó, nhưng huỷ diệt hắn thì vẫn có thể được, dù sao hắn cũng là người. Đương nhiên, nếu không phải là bất đắc dĩ, tôi cũng sẽ không làm như vậy”

Paula nói: “Từ thất bại của hành động tại Paris, có thể thấy được tính cảnh giác của thiếu niên này rất cao, ám sát hắn chỉ sợ không dễ. Hơn nữa, hắn không chỉ có một mình, phía sau còn có một Thiên Thạch Thành Bảo, nghe nói phần lớn người trong Thiên Thạch Thành Bảo đều dọn đến HongKong, cậu cũng không thể phái một chi bộ đội qua được”

Heber lại nhíu mày, người thường có lẽ không biết Thiên Thạch Thành Bảo , nhưng hắn rất rõ ràng, Thiên Thạch Thành Bảo trong cục an toàn quốc gia Hoa Kỳ có cả tủ hồ sơ, đặc biệt là Thiên Thạch Đồng Minh, hắc đạo của nó có lực ảnh hưởng rất lớn tại Hoa Kỳ, làm cho cuộc sống bình thường của chính phủ khó có thể bình an. Chỉ là Thiên Thạch Đồng Minh không làm chuyện xấu, cũng không trực tiếp tham dự hoạt động của hắc bang, cho nên không nắm được nhược điểm của nó.

Huống chi, Thiên Thạch Thành Bảo còn nắm giữ Quỹ TS, tuy rằng Quỹ TS không tham gia bất kỳ hoạt động chính trị của một quốc gia nào, đối với chính khách, đảng phái không có lực ảnh hưởng lớn, nhưng nó có thể làm thay đổi chính khách, đảng phái này bằng việc cấp tài chính.

Heber không khỏi thở dài, nói: “Chẳng lẽ từ bỏ? Phải biết rằng bên Trung Quốc cũng phái rất nhiều đặc công đi Paris giám sát hắn, mà thiếu niên này đang sống bên đất Trung Quốc”

Paula nói: “Cho nên… phải nhanh chóng nghĩ biện pháp làm cho hắn đến Hoa Kỳ!” truyện copy từ tunghoanh.com

Heber giật mình, đôi mắt đỏ sáng rực lên…


Sau khi Thạch Thiên trở về HongKong, Thạch Lệ vốn định ở khách sạn, nhưng đám người Becker đau khổ cầu xin, làm cho nàng phải tiếp tục ở lại trong phòng hoàng gia của khách sạn Ritzz. Ewen vì được Thạch Thiên coi trọng, cho nên địa vị tại Thiên Thạch Thành Bảo được đề cao rất lớn, trở thành cận vệ của Thạch Lệ tại Pháp, cũng chuyển đến ở phòng hoàng gia.

Mấy ngày sau, thủ lĩnh Jom của Hell Hunter đã bị thẩm tra xử lý tại Paris, ba kẻ bắt cóc cùng hán đều bị phán quyết hai mươi năm, được gửi thẳng vào trong nhà tù của Pháp, còn Jim thì chuẩn bị được dẫn độ trở về Hoa Kỳ để tiếp tục điều tra xử lý.

Becker nhận được tin Thạch Lệ phải về HongKong, nên cùng Brenda đến khách sạn Lizi đễ tiễn đưa, trong buổi tiệc tối, Becker hỏi thăm thời gian trở về HongKong, tỏ vẻ muốn an bài chuyên cơ chở nàng về, nhưng nói thế nào thì Thạch Lệ cũng không chịu đáp ứng.

Brenda nói: “Đại tiểu thư mặc dù ở Paris nhiều ngày, nhưng ngày nào cũng bận làm việc không được đi du ngoạn, không bằng mấy ngày tới tôi dẫn người đi dạo chơi khắp Pháp” Thạch Thiên đi rồi, hắn vẫn đảm nhận trọng trách lái xe cho Thạch Lệ, Thạch Lệ muốn đi đâu hắn cũng biết cả.

Thạch Lệ vội hỏi: “Tôi làm sao mà không biết xấu hổ quấy rầy ngài, tôi không có hứng thú đi du lịch, hơn nữa bên HongKong cũng chờ tôi trở về báo cáo”

Brenda nói: “Chỗ khác không đi thì thôi, nhưng có một chỗ đại tiểu thư hẳn là nên đến xem”

Thạch Lệ hỏi: “Ở… ở đâu?”


Brenda và Becker cùng lên tiếng: “Thiên Thạch Thành Bảo!”

Trong lòng Thạch Lệ chấn động, Thạch Thiên như vậy mà bọn “người hầu” này lại rất trung thành, đây chính là một điều mà nàng không thể hiểu nổi, có lẽ sẽ tìm được đáp án tại cái nơi gọi là Thiên Thạch Thành Bảo và cũng là nơi mà “người hầu” tập trung sinh sống.

Brenda nhìn thấy Thạch Lệ đã động tâm, nói: “Chúng tôi có một chiếc máy bay nhỏ có thể trực tiếp khởi hành đến Thiên Thạch Thành Bảo , cho nên đi lại tại Paris cũng tiện, cũng không tốn bao nhiêu thời gian, nếu Đại tiểu thư muốn nhìn, thì có thể đến, thậm chí có thể về HongKong vào chuyến bay tối mai”

Becker vừa nói vừa quảng cáo về Thiên Thạch Thành Bảo , nói đây là một nới tuyệt mỹ vô cùng, thế gian hiếm có, hơn nữa còn nói phần lớn mọi người về sau đều dọn đến HongKong, trong thành còn ít người, khó có được cảnh trí như bây giờ.

Thạch Lệ thật rất muốn đi đến Thiên Thạch Thành Bảo rồi, cho nên cũng không quan tâm về việc tối mai có bắt kịp chuyến bay về HongKong không, do dự một hồi, rồi gật đầu đáp ứng.

Sáng ngày hôm sau, Brenda tự mình lái chiếc “Vương quốc trên không” chở Thạch Lệ cùng Becker đi đến Thiên Thạch Thành Bảo , máy bay này là version 2, cho nên khá nhỏ, chỉ có thể chở được bảy người, cho nên tốc độ đương nhiên là nhanh hơn máy bay hành khách bình thường, chỉ cần dùng nửa giờ để cất cánh.

Brenda lái chiếc máy bay lượng ba vòng trên bầu trời của Thiên Thạch Thành Bảo , để cho Thạch Lệ quan sát toàn cảnh toà thành, sau đó mới đáp xuống đường băng sau sườn núi. Nơi này cũng thuộc lãnh thổ của Thiên Thạch Thành Bảo , trước kia chưa có máy bay, thì là mộ nới nuôi dắt ngựa, bây giờ trong thành cần nhiều phương tiện đi lại, vả lại chẳng ai còn cưỡi ngựa cho nên liền đổi thành đường băng.

Thạch Lệ xuống máy bay, nhìn thấy một toà thành khí thế to lớn được bao quanh bởi dòng suối nhỏ, rừng cây xanh biếc, sau lưng toà thành còn có cả một dãy núi lớn, cảm thấy như đang đi vào thé giới thần thoại phương tây vậy.

Becker đứng phía sau Thạch Lệ nói: “Đại tiểu thư, đây chính là Thiên Thạch Thành Bảo của người!”

Nguồn: tunghoanh.com/bat-diet-truyen-thuyet/chuong-314-Cp4aaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận