Cao thấp đánh giá hắn một vòng, Nhạc Sở Nhân hôm nay mới phát hiện người này bộ dạng còn rất dễ nhìn. Tuy rằng thoạt nhìn bệnh tật , nhưng toát lên khí chất vương giả làm người ta liếc mắt là biết không phải người có thân phận tầm thường.
"Hôm nay khí sắc không tệ."
Thản nhiên buông một câu, Nhạc Sở Nhân tiêu sái đến bên cạnh bàn rót một ly trà, uống một ngụm rồi đi đến trước lư hương kia hắt ly trà vào trong nháy mắt dập tắt huân hương bên trong.
"Huân hương kia có cái gì không ổn sao?" Người phía sau mở miệng, thanh âm trầm thấp có từ tính, mang theo lương thiện, có thể làm cho người ta cảm giác được người này cũng như bề ngoài của hắn bình thường không có chút lực sát thương.
Nhạc Sở Nhân tùy tay buông cái chén rồi đi hướng hắn, một bên nói: "Không có gì không ổn, ta không thích mà thôi. Bất kỳ huân hương gì ngửi lâu đều thương tổn thân thể, huân hương tốt nhất chính là không khí." Đặt mông ngồi ở bên kia nhuyễn tháp, nàng không cảm thấy có gì không ổn.
Phong Duyên Thương nhìn nàng, sắc mặt vẫn tái nhợt, nhưng đôi môi trắng bệch đã khôi phục chút huyết sắc. Đôi mắt phượng tối đen giống như biển sâu xẹt qua một tia dị sắc, nhưng giây lát sau, hắn lại khôi phục bộ dáng thuần lương suy yếu vô hại.
"Tân hôn đêm đó vương phi đã trị liệu bổn vương, nhưng hộ vệ một chút cũng không biết, cho nên hiểu lầm vương phi, hy vọng vương phi không tức giận." Thanh âm của hắn nhẹ nhàng mà ôn nhuận như ngọc.
Nghe được lời xin lỗi, Nhạc Sở Nhân khóe môi cong lên, quay đầu nhìn mặt hắn :
"Vậy ngươi hai ngày này còn đau phải không?"
Phong Duyên Thương lắc đầu:
"Thật ra cũng không đau , chính là như cũ không có khí lực."
Nói xong, khẽ thở dài, rũ mắt xuống, Nhạc Sở Nhân tâm sinh vài phần thương tiếc. Tuy rằng nàng không là người tốt gì, nhưng là ngẫm lại hắn từ trong bụng mẹ trúng độc như vây, nghĩ cũng biết có bao nhiêu thống khổ, kẻ hạ độc kia so với nàng còn ngoan độc hơn mấy lần.
"Hôm nay ngươi có thể tìm ta đến, cho thấy ngươi cũng có vài phần tín nhiệm ta. Độc này của ngươi là từ trong bụng mẹ mà trúng , muốn trừ sạch sẽ cũng không phải ngày một ngày hai. Tuy Nhiên, ta có thể cam đoan trừ bỏ cho ngươi không còn một mảnh, nhưng ngươi phải tuyệt đối phối hợp ta."
Nàng vẫn duy trì cười tủm tỉm , thân thể gầy yếu cùng với nụ cười của nàng cười, thoạt nhìn thập phần thiện lương.
Phong Duyên Thương khóe môi giơ lên thân thể suy yếu tương như một trận gió mạnh cũng có thể thổi đổ :"Hảo, bổn vương tuyệt đối phối hợp."
"Tốt! Chuẩn bị mấy trăm cây ngân châm nhỏ, còn một ít thảo dược, mấy chục chỉ phúc trùng." Nghĩ đến thảo dược, Nhạc Sở Nhân đứng lên đi hướng bàn học, nhìn quanh một vòng, bút lông? Nàng không biết viết bút lông a! ( bạn nào giúp mình với “chỉ phúc trùng” là loại sâu gì thế? >__<)
"Vương phi y thuật thật lợi hại, thượng thư đại nhân quả là biết dạy dỗ." Thanh âm của Phong Duyên Thương mềm nhẹ từ phía sau truyền đến. Nhạc Sở Nhân lập tức khẽ quát một tiếng: "Đừng nhắc đến hắn với ta, ta không biết hắn."
"Ân? Không biết?" Phong Duyên Thương quả nhiên nghi hoặc .
Nhạc Sở Nhân lấy bút lông một chút, ánh mắt đảo qua, thiếu chút nữa nói lỡ miệng:
"Đây là ân oán cá nhân của ta, về sau ở trước mặt ta đừng nhắc đến hắn, coi như ta không biết bọn họ." Thập phần thống khoái nói xong, nàng dùng tư thế cầm bút máy cầm lấy bút lông, sau đó xoay xoay méo mó bắt đầu viết phương thuốc.
Phong Duyên Thương vẫn ngồi tại tại chỗ, nhìn tư thế viết kỳ quái của người kia, nghi hoặc lại nổi lên. Gương mặt ôn nhuận vô hại hiện lên một tia lợi hại.
"Những thảo dược này, nhất định phải chuẩn bị đầy đủ hết, thiếu một thứ cũng không được."
Cầm phương thuốc đi tới, Nhạc Sở Nhân cũng không cảm thấy những chữ viết méo mó kia có bao nhiêu kỳ cục.
Phong Duyên Thương tiếp nhận đến, quả nhiên, nhìn đến nhưng chữ kia, trên mặt kinh ngạc càng rõ ràng. Rồi ngẩng đầu nhìn hướng người vẫn đang cười tủm tỉm kia, khóe môi lại tràn ra một chút mềm nhẹ cười:
"Chữ của Vương phi … rất là không giống người thường." Tìm từ rất là cẩn thận. ( >__< )
"Viết không tốt ngươi đừng để ý, ta vốn không viết qua chữ bút lông . Tốt lắm, hiện tại không phải thời điểm nghiên cứu chữ của ta như thế nào, ngươi nhanh chuẩn bị dược, sau đó ta giúp ngươi châm cứu."
Xoay thân đi đến một bên ngồi xuống, Nhạc Sở Nhân không chú ý tới Phong Duyên Thương vẫn đang nhìn mình chằm chằm.
Ma ốm đáng thương kia chuẩn bị này nọ thật nhanh. Nàng ở An Nhã Đường chợp mắt chưa được một canh giờ đã bị Đinh Đương đánh thức nói là Thất vương gia ời.
Thản nhiên ra khỏi phòng, mặt trời đã xuống núi. Một ngày lại một ngày trôi qua, nàng đến đến nơi đây bốn ngày rồi. Nhưng lại không nghĩ ra biện pháp, thậm chí một chút hy vọng đều không có, cũng không biết nàng có phải ở lại địa phương lạc hậu này đến già?
Bước chân có chút trầm trọng đi vào phòng của cái tên ma ốm kia. Căn phòng thắp nến có chút tối tăm, thân thể hắn gầy yếu tái nhợt thoạt nhìn thật đáng thương.
Nhạc Sở Nhân âm thầm thở dài, đáng thương a! Bộ dáng tiểu bạch kiểm này, phỏng chừng ai cũng đều có thể khi dễ. Còn chưa sinh ra đã bị hạ độc khi dễ, nhiều năm như vậy sống chung với bệnh tật , người khi dễ khẳng định càng nhiều, thật sự là đáng thương. Ánh mắt nàng nhìn Phong Duyên Thương cũng nhu hòa đi rất nhiều.
"Ngân châm đã chuẩn bị tốt , vương phi nhìn xem có thỏa đáng hay không?"
Hắn đứng ở cạnh bàn, trên bàn là tấm da dê cắm gần năm trăm cây ngân châm. Hai phần ba ngân châm, còn có một phần ba cốt châm.
"Uh, tốt lắm, thực đầy đủ hết. Ngươi đi trên giường nằm xuống, đem quần áo cởi ra."
Nhạc Sở Nhân vừa nói vừa cúi đầu nghiên cứu châm cổ đại châm, trong lòng thầm than kỹ thuật mài của cổ đại thật đáng nể.
Phong Duyên Thương nhìn thoáng qua kẻ vừa ra lệnh cho hắn, nhưng nàng căn bản không nhìn hắn, khóe môi giơ lên lắc đầu, quả thực nghe lời hướng giường đi đến, thuận tiện cởi bỏ quần áo.
Đã nhiều ngày Vương phủ mời đến không dưới trăm vị cao thủ châm cứu, trên người hắn cũng đã vô số dấu vết thi châm mà còn không có tác dụng. Nhưng hắn lại bất giác tin tưởng Nhạc Sở Nhân. Lại nói, nhiều năm như vậy, bất luận là phương thúc giải độc nào hắn cũng đều thử qua, uống qua vô số chén thuốc ghê tởm. Bất kì đại phu nào cũng đều nói hắn sống không qua nổi năm nay.
Bản thân hắn cũng nhận ra, năm nay tình huống phát bệnh cũng thật nghiêm trọng có lẽ thật sự không qua khỏi. Nhưng đêm tân hôn hôm đó hắn thật đoán không ra vương phi thô lỗ đâm hắn vài cái ba ngày sau hắn liền không có phát bệnh lần nào. Có lẽ hắn nên thử xem cho dù không trừ được tân gốc độc thêm chút thời gian cũng tốt.
Đại sự chưa thành, thù lớn chưa trả. Kẻ thù chưa chết, hận ý của hắn khó lòng tiêu tan!
Phong Duyên Thương nằm ở trên giường, nửa người trên trần như nhộng. Tóc dài đen như mực trải trên nền đệm trắng tinh như một súc tơ lụa đen óng khiến người ta không tự chủ muốn vuốt ve trong lòng bàn tay.
Nhạc Sở Nhân cầm cuốn trấn đi qua, đem cuốn trấn mở ra ở chiếc kỷ trà đầu giường, sau đó mới xem xét Phong Duyên Thương.
Mắt to dừng một chút, Nhạc Sở Nhân cười cười, đùa nói:
"Ngươi còn có bộ dạng rất dễ nhìn, nếu không phải là trước ngực bằng phẳng , ta còn tưởng rằng ngươi là một tiểu cô nương ."
Phong Duyên Thương khóe miệng cứng đờ, xem xét Nhạc Sở Nhân thuần túy là bộ dáng hay nói giỡn, hắn cũng cười cười:
"Hàng năm tẩm ở trong chén thuốc là bảy phần dược ba phần độc, muốn cường tráng cũng khó."
"Yên tâm đi, ngày sau tất bảo ngươi khỏe mạnh như trâu. Sau đó có oán báo oán có thù báo thù. Ta tuy rằng không phải người tốt gì, nhưng có ba loại người, ta tuyệt đối không chạm vào. Một cái là tiểu hài tử, một cái là phụ nữ có thai, còn có lão nhân gần đất xa trời. Ngươi khi đó còn ở trong bụng nương ngươi, người nọ đã hạ loại độc tàn nhẫn nhu vậy, bắn chết một trăm lần không đủ."
Than thở , Nhạc Sở Nhân bắt đầu thi châm, bỏ qua ánh mắt Phong Duyên Thương bỗng sắc bén như lưỡi dao rồi biến mất.