Ông quản đò đưa đò mệt nên đã ngủ, Thúy Thúy khóc mệt nên cũng đã ngủ. Thúy Thúy không làm sao quên được những chuyện ông kể, nên trong mơ, hồn em cũng bay lên cùng tiếng hát say đắm. Hình như em đã nhẹ nhàng bay đến các nơi, lên đỉnh tháp trắng, xuống tới vườn rau, về đến con đò rồi lại bay lên tới lưng chừng núi. Bay lên đấy làm gì? Hái cỏ tai hổ. Ban ngày lúc kéo đò, em đã nhớ ghi lòng những đám cỏ tai hổ mập mạp khi nhìn lên trên đó.
Tất cả mọi cái đều như chuyện ông kể. Thúy Thúy chỉ mơ màng nằm trên chiếu cỏ trong mùng bằng vải gai thôi, cho rằng giấc mơ của em mới đẹp làm sao! Còn ông ngoại nằm trên giường đã tỉnh, ông vểnh tai lên nghe tiếng hát từ ngọn núi cao đối diện với suối vang vọng tới vào lúc nửa đêm. Ông đã biết người hát đó là ai, ông biết đó là cậu Cả Thiên Bảo ở phố bờ sông đi bước thứ nhất trên đường ngựa, nên ông vừa lo âu, vừa vui vẻ nghe tiếp. Thuý Thuý vì ban ngày khóc nhiều nên mệt, em ngủ đang say nên ông không muốn làm kinh động đến em.
Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Thuý Thuý đã trở dậy cùng ông. Xuống suối rửa mặt xong, em bỏ qua kiêng cữ kể chuyện nằm mơ vào buổi sáng mà kể ngay những chuyện đêm qua em mơ thấy cho ông nghe.
- Ông ơi, ông kể chuyện hát đối đáp nên đêm qua cháu mơ thấy mình được nghe hát. Tiếng hát ấy vừa réo rắt vừa quyến luyến, cháu như bay khắp nơi cùng tiếng hát đó. Cháu bay đến lưng chừng núi dựng đứng ở bên kia suối, hái được một nắm to cỏ tai hổ. Có được một nắm cỏ tai hổ mà cháu chẳng biết trao nó cho ai. Cháu ngủ rất say và mơ rất thú vị.
Ông ngoại cười dịu hiền và thương xót, nhưng không bảo cho cháu biết sự thực đêm hôm qua, chỉ thầm nghĩ: “Mơ được cả đời thì càng hay, có người còn mơ thấy mình làm tể tướng nữa kia!”.
Ông quản đò tưởng người hát đêm hôm qua là cậu Cả Thiên Bảo, nên ban ngày ông giao cho Thuý Thuý đưa đò, mượn cớ là vào thành đưa thuốc. Tới phố bờ sông gặp Thiên Bảo, ông liền túm lấy cậu ta, vui vẻ nói:
- Cái cậu này, vừa đi đường xe lại vừa đi đường ngựa, kể ra cũng giảo quyệt đấy nhỉ!
Ông quản đò đã nhầm to, đem râu ông nọ cắm cằm bà kia cho người hát đêm hôm qua. Cả hai anh em đêm qua đều tới núi Bích Khê. Vì người anh đã đi trước bằng đường xe nên bất kể thế nào cũng không chịu cất tiếng hát trước, nhất định nhường cậu em hát trước. Cậu em vừa mở miệng hát, người anh vì biết rõ mình không phải là địch thủ nên càng không sao hát được. Tiếng hát mà Thuý Thuý cùng ông ngoại nghe thấy đêm qua toàn do một mình cậu Hai hát. Khi cùng em về nhà cậu Cả đã quyết định sẽ rời Trà Đồng, lái con thuyền mới đóng của nhà về xuôi để quên hết những việc đã xảy ra. Lúc này cậu đang định tới xem việc chất hàng lên con thuyền mới. Ông quản đò thấy cậu Cả lạnh nhạt, không hiểu ý của cậu ra sao, bèn nheo mắt thành dấu hiệu buồn cười để tỏ rằng ông hiểu cậu Cả giả vờ làm ra vẻ lạnh nhạt và ngầm cho cậu biết ông có tin đáng báo cho cậu. Ông vỗ vai cậu Cả, khẽ nói:
- Cậu hát rất hay, người ta nằm mơ cũng nghe thấy tiếng hát của cậu, lại còn được tiếng hát đó đưa đi rất xa, không biết bao nhiêu là đường đất.
Cậu Cả nhìn khuôn mặt già nua khôi hài của ông lão, khẽ nói:
- Cho qua đi, bác tặng cháu gái yêu quý của bác cho con sẻ trúc ấy!
Câu này làm ông đưa đò ngớ người, không hiểu cậu Cả nói gì. Cậu Cả đi xuống bờ sông theo một ngách dưới lầu sàn, ông lão cũng đi theo. Tới bờ sông, ông thấy con thuyền mới đang chất hàng, rất nhiều sọt dầu để trên bờ. Một thủy thủ đang bó cỏ mao thành bó dài dùng để chắn sóng xô lên mạn thuyền, còn người khác ở trên bờ đang xát dầu đánh bóng mái chèo. Ông quản đò hỏi người ngồi dưới nắng bó cỏ mao, khi nào chiếc thuyền này rời bến về xuôi, ai áp tải thuyền. Người thủy thủ đó giơ tay chỉ cậu Cả. Ông bèn xoa hai tay nói với cậu Cả:
- Cậu Cả, nghe tôi nói nghiêm túc đây. Việc của cậu đi đường xe không thuận, còn đi đường ngựa thì cậu có phần đấy!
Cậu Cả chỉ tay lên cửa sổ:
- Bác ơi, bác nhìn kia kìa! Bác muốn con sẻ trúc làm cháu rể của bác thì con sẻ trúc ở đấy đấy!
Ông quản đò ngẩng đầu lên nhìn thấy cậu Hai đang đứng bên cửa sổ chỉnh lưới đánh cá.
Khi ông về tới bến đò núi Bích Khê, Thuý Thuý hỏi:
- Ông ơi, ông cãi nhau với ai mà nét mặt khó coi thế kia?
Ông quản đò mỉm cười. Ông không hề nói cho cháu biết việc ông vào thành.
Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !