Một tuần lễ sau đó, vô luận là đi họp hay là đi ngang qua nơi làm việc của cô, hắn cũng không thèm liếc một cái, nội tâm Tô Tiểu Mễ một hồi bi ai, nhưng đó cũng là khoảng thời gian yên tĩnh nhất mà gần đây cô chưa bao giờ có.
Học trưởng hai ngày nay cũng không có phiền cô, Lâm Khải cũng không gây chuyện, thậm chí ngay cả An Ôn cùng Lãnh Tĩnh Thi cũng không tìm tới gây phiền toái, thế giới của cô giống như lập tức thanh tĩnh.
Nửa tháng sau
Kinh nguyệt của Lãnh Tĩnh Thi không có đúng hạn tới, trong lòng cô vui sướng nghĩ đến...
Lúc bác sĩ chúc mừng cô, cô cảm thấy cái thế giới này thật rực rỡ cùng mĩ lệ, ông trời thủy chung đều là đứng về phía cô, cầu nguyện của cô cuối cùng cũng được như ý.
Cô lấy điện thoại ra, người đầu tiên cô cho biết tin không phải là Lâm Khải, mà là An Ôn.
"Mẹ, con mang thai!" Cô hạnh phúc cất tiếng, dưới ánh mặt trời da thịt cô bóng loáng, vẻ mặt tươi cười rạng rỡ.
"Tĩnh Thi...Là thật sao? Ý của con là mẹ sắp thành bà nội rồi, phải không?" Một người luôn luôn ôn nhu như An Ôn cũng có chút kích động, lần đầu tiên muốn làm bà nội, bà sao lại có thể không vui, hơn nữa như ý nguyện là Lâm Khải lần này thế nào cũng không cách nào cự tuyệt kết hôn, thế nào cũng phải cho Tĩnh Thi một câu trả lời thỏa đáng.
"Mẹ, là thật... bác sĩ nói cho con biết, baby ở trong bụng của con đã mười tám ngày." Cô vui sướng trả lời An Ôn.
"Cháu nội của mẹ đã được mười tám ngày rồi, thật mong đợi hắn mau chạy ra đây, đúng rồi, con về sau không nên mang giày cao gót, phải ăn nhiều canh, nhiều nước trái cây, đứa trẻ về sau sinh ra mới xinh đẹp!"
"Mẹ..."
"Cái tin tốt này nói cho Lâm Khải chưa?"
"Còn chưa nói, con đợi lát nữa qua công ty cho anh ấy một kinh hỉ lớn, con muốn chính mắt cảm nhận được anh ấy sau khi nghe xong sẽ kinh ngạc như thế nào, nhất định sẽ rất vui vẻ, đúng không?" Cô có chút tự nhủ nói.
"Dĩ nhiên vui vẻ a, Khải cũng ba mươi hai rồi, lần đầu tiên làm ba khẳng định rất hưng phấn, rất vui vẻ! Tối hôm nay cùng Khải về nhà, mẹ tự mình xuống bếp nấu ăn cho các con!" Lòng của An Ôn rất vui vẻ.
Lãnh Tĩnh Thi cúp điện thoại, nhẹ nhàng vuốt bụng, vừa cười vừa nói với tiểu baby trong bụng: "Baby à, con thật đáng yêu, mẹ nhất định sẽ rất yêu, rất yêu con a!"
*********
Phòng làm việc của Lâm Khải.
"Cái gì? Em lặp lại lần nữa?" Lâm Khải đột nhiên mở to hai mắt, có chút không dám tin những gì vừa nghe.
"Khải... Anh sẽ làm cha... sẽ làm cha đó!!!" Cô nhìn hắn, hưng phấn nói xong, tay vòng lên cổ hắn, ngọt ngào và hạnh phúc nhìn hắn.
"Em nói anh sẽ làm cha?" Hắn lặp lại một lần nữa.
"Đúng vậy, anh sẽ làm cha, baby trong bụng em đã được mười tám ngày rồi, anh sờ thử xem!" Nói xong, cô lôi kéo tay của hắn hướng vào bụng cô.
Tay của hắn đặt ở nơi đó nhưng một chút cảm giác cũng không có, nghe thấy tin này, thậm chí ngay cả một chút tâm tình hưng phấn cũng không có, tại sao lại như vậy? Hắn trước kia không phải là rất muốn cùng Tĩnh Thi có một đứa bé sao? Đến lúc thật sự có, hắn tuyệt không muốn đứa bé này.
"Khải... Anh làm sao vậy?" Nhìn nét mặt hắn có chút tối tăm, lòng của cô trở nên khẩn trương.
"Không có gì! Chẳng qua là quá đột ngột, lập tức không có thích ứng kịp."
"Anh thật ngốc! Làm cha rất nhanh là có thể thích ứng, chúng ta về sau sẽ cùng xem con của mình từ từ lớn lên." Trong mắt của cô lóe lên tình thương của mẹ, nhu tình như nước.
Nội tâm của Lâm Khải cũng đang chần chừ, hắn muốn nói cho cô biết, đứa bé này tạm lúc không nên có! Thế nhưng suy nghĩ đến khóe miệng làm thế nào cũng không không mở miệng được.
"Anh biết không, mẹ nghe tin này đặc biệt vui vẻ, bà rất sớm liền mong đợi ôm cháu, lần này rốt cuộc như ý nguyện, em cũng rất vui vẻ, không chỉ bởi vì em sẽ làm mẹ, cũng bởi vì mẹ sẽ trở thành bà nội mà thấy vui." Cô tựa đầu vào trước ngực hắn thủ thỉ.
Lâm Khải cứng đờ, An Ôn vẫn mong đợi bồng cháu, nếu như hắn nói muốn Tĩnh Thi đi phá thai, An Ôn nhất định sẽ cùng hắn trở mặt, thậm chí không muốn đứa con trai này, nhưng là nội tâm của hắn vẫn không nhịn được bài xích?
"Khải... Buổi tối chúng ta cùng về nhà, mẹ nói muốn đích thân xuống bếp, bởi vì hôm nay là một ngày đặc biệt vui vẻ, là một kỷ niệm đáng giá trong cuộc sống!" Cô ngẩng đầu lên, mở ra hai mắt, trong mắt nhu tình như nước, phong mị vô bờ. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
"Ừ... Anh xử lý thêm chút chuyện rồi cùng em trở về!" Hắn nhẹ nhàng vỗ bả vai của cô, những lời nói không vui hắn đều cố đè nén xuống, có một số việc, nhất định phải biết đợi thời cơ.
Lãnh Tĩnh Thi nhẹ nhàng hôn lên má của hắn, khi đôi môi hắn in lại thật sâu một nụ hôn, Lâm Khải lại cảm giác được mình giống như đang ứng phó, không có cảm giác, loại trạng thái này làm cho hắn sắp hỏng mất.
Ra khỏi phòng làm việc của Lâm Khải, Lãnh Tĩnh Thi cố ý đi ngang qua nơi làm việc của Tô Tiểu Mễ, thấy cô ngẩng đầu nhìn mình, Tĩnh Thi vội vã mỉm cười chào hỏi.
"Tiểu Mễ, em có một tin tức tốt phải nói cho chị biết!" Cô thần bí và vui vẻ nhìn Tiểu Mễ.
"Nhất định là chuyện khiến em rất hạnh phúc." Tô Tiểu Mễ nhàn nhạt phối hợp, đối với tin tức tốt của Tĩnh Thi, cô thật ra tuyệt không muốn biết.
"Em sắp làm mẹ!" Cô lại không kịp chờ liền nhanh chóng nói ra cái tin tốt này.
Một giây, hai giây, ba giây... Tiểu Mễ mới phục hồi tinh thần, nặn ra một nụ cười đẹp mắt " Chúc mừng em, Tĩnh Thi!"
"Có thể được đến chị em tốt chúc mừng, tâm tình của em thật rất vui vẻ, đến lúc đó chị nhất định phải làm mẹ nuôi của con em nha. Có một người mẹ nuôi xinh đẹp như chị, em cùng con nhất định sẽ rất vui vẻ!" Tĩnh Thi lôi kéo tay của cô vui vẻ nói.
"Ừ!" Cô toét miệng cười, làm mẹ nuôi? Thật là một chuyện giỡn chơi, phúc khí của cô cũng quá nhiều đi, người đàn ông của Tĩnh Thi quấn cô đã đành, ngay cả đứa bé trong bụng của cô ta cũng đều không bỏ qua cho cô.
"Chị bận rộn nhiều việc, đành để lúc khác mời chị đến nhà chúng ta làm khách." Khuôn mặt hạnh phúc như vậy, nhìn qua thật làm cho người khác hâm mộ.
Tô Tiểu Mễ gật đầu mỉm cười, nhìn bóng lưng hạnh phúc của cô rời đi.
Người cùng cô lên giường, đảo mắt liền có thể khiến người phụ nữ khác mang thai. Lâm Khải biết tin tức này, nhất định rất hưng phấn, không đúng, phải là thật hạnh phúc, hắn rốt cuộc đã làm cha!
Như vậy, hôn lễ của Lâm Khải cùng Lãnh Tĩnh Thi rồi cũng sẽ tới, nghĩ tới những thứ này, lòng của cô truyền tới một hồi lãnh ý, cô yên lặng an ủi mình, này không phải là theo như dự liệu sao? Lại thấy đau lòng rồi! Tập trung vào công việc! Tập trung vào công việc thôi!
Những lúc như thế này, cô lại dùng công việc làm tê dại mình, chỉ có như vậy, lòng của cô mới tạm quên đi đau đớn!